Đã beta xong ( ´・∀・`)

“Genichiro.” Yukimura bước tới bên sân, gọi với lại người bạn sắp thi đấu: “Tớ vừa xem qua danh sách, đối thủ của cậu cũng là người của Kanagawa.”

Sanada khẽ nhíu mày.

“Chưa từng thấy cậu ta quanh đây à?” Yukimura như đang suy nghĩ, ánh mắt nhìn về nửa sân đối diện, “Xem ra mới học tennis chưa bao lâu, chỉ nắm được những kỹ thuật cơ bản như phát và trả bóng. Có thể vào được tới vòng này, thiên phú cũng xem như không tệ.”

Nói rồi Yukimura cười nhẹ, quay sang Sanada: “Hay là cho cậu ta một bài học nhớ đời?”

“Tớ chắc chắn sẽ thắng.” Sanada kéo thấp vành mũ, trầm giọng nói.

Trọng tài bắt đầu đếm ngược, Sanada bước vào sân.

Đối diện là một thiếu niên tóc ngắn màu bạc, dáng vẻ có chút lười nhác, phong thái hơi cà lơ phất phơ khiến Sanada không vừa mắt. Đôi chân lộ ra ngoài quần thể thao nhỏ nhắn, tay cũng gầy gò, rõ ràng đúng như Yukimura nhận xét – mới học tennis chưa lâu. Dáng người chưa có dấu hiệu thay đổi vì vận động, động tác cầm vợt vẫn còn cứng nhắc. Nhưng dù là người mới thì sao? Có thể lọt vào vòng này, thiên phú chắc chắn có, song… hắn sẽ không thua! Và cũng sẽ không nương tay!

Sanada tiến đến lưới chuẩn bị thực hiện lễ nghi trước trận. Niou bước lên theo.

Vừa đến gần, cậu đã cảm thấy một luồng áp lực từ chiều cao và khí thế của đối thủ —— tên này thật sự chỉ là học sinh sao?!

Sanada hạ thấp vành nón, ánh mắt mang theo áp lực nhìn về phía đối thủ.

Niou thầm phàn nàn với hệ thống: “Nhìn ánh mắt tên đó kìa, giống như muốn giết chết tao vậy.”

Hệ thống: “Tốt nhất ký chủ cũng nên học được ý chí chiến đấu đó, sẽ dễ thắng hơn.”

Niou: “Nhìn tao có giống người sẽ thắng không?”

Hệ thống: “Tennis không phải đánh nhau, ký chủ vẫn có cơ hội chiến thắng.”

Niou không còn từ ngữ nào để nói chuyện tiếp với hệ thống. Có vẻ như lúc rơi xuống Trái Đất, nó đã tiếp nhận quá nhiều kiến thức từ game, hệ thống cũng tự cho là mình phải đạt chuẩn hệ thống game chính hiệu. Nói mới nhớ, hành tinh này gọi là Trái Đất, mà hệ thống đến từ một vũ trụ khác hình như cũng có Trái Đất… Nghĩa là có hàng vạn vũ trụ, mỗi cái đều có một Trái Đất? Hóa ra thiên văn học lại là một ngành học huyền bí thế này sao?

Sanada cau mày: “Cậu đang thất thần à?”

Cơn giận của hắn đang tích tụ.

Niou theo thói quen buột miệng “Puri”, vốn là biến âm từ phương ngữ một vùng quê nhỏ do các tụi con trai chế ra, sau hai tháng thì bị lãng quên. Nhưng Niou vẫn thấy thú vị, thậm chí còn tự sáng tạo ra cả một hệ thống ngôn ngữ riêng như “Piyo”, “Pupina”... Ah, mà mấy thứ này chẳng liên quan gì đến trận đấu.

“Xin được chỉ giáo.” Cậu lười nhác nói.

Cơn giận của Sanada lại tăng thêm, suýt chút nữa đã gầm lên “Quá hời hợt rồi”. Hắn hừ lạnh một tiếng, dựng vợt xuống đất: “Which?”

“Rough.”

Phần lễ nghi trước trận là một trong những trọng điểm huấn luyện gần đây. Huấn luyện viên biết tính tình Niou không thích tuân theo quy củ, không chỉ dạy cậu kỹ thuật cơ bản kỹ lưỡng mà còn gọi điện hối thúc tập phát bóng hàng ngày ở CLB, thậm chí còn bắt tập chạy nước rút và luyện phản xạ (thật lòng mà nói, mệt chết đi được). Trước khi cho cậu tham gia thi đấu còn bắt học thuộc cả lễ nghi, từ chào hỏi, đoán vợt cho đến các thuật ngữ chuyên nghiệp. Niou từng hỏi tại sao là người Nhật mà phải dùng tiếng Anh, thầy chỉ nói thi đấu chính quy là vậy. Có vẻ như quy định giải trung học cũng phải theo tiêu chuẩn quốc tế, không chỉ tennis mà cả những môn khác như bóng chày cũng thế, luôn phải theo sát bước của giải nhà nghề Mỹ. Mỗi lần nhớ đến chuyện đó, Niou đều cảm thấy thú vị.

Sanada: Tên này lại thất thần nữa rồi!

Cơn giận vượt mức an toàn, Sanada xoay vợt.

“Lạch cạch”, vợt rơi xuống đất. Là mặt rough.

Hắn hừ lạnh, cúi người nhặt vợt: “Cậu giao bóng trước.”

Trọng tài đứng bên nhìn hai cậu thiếu niên nói chuyện như gà nói vịt, mỉm cười hiền hòa: “Vậy, trận đấu bắt đầu. Giao bóng trước: Niou.”

Trọng tài thổi còi báo hiệu.

Niou cầm vợt quay về vị trí giao bóng, hít sâu một hơi. Thể lực dư thừa khiến tâm trạng cậu phấn chấn. Tuy hay than phiền hệ thống, nhưng từ khi có nó, cậu rất vui. Có một cảm giác mơ hồ, rằng người được hệ thống lựa chọn đều là “con cưng của trời”. Bây giờ nghĩ lại, cảm giác đó không sai — thể lực có thể phục hồi trong chớp mắt, vậy lúc luyện tập cậu sẽ không còn thấy mệt nữa, đúng không?

Gần một tháng luyện tennis, nhưng nhờ nền tảng thể thao vững chắc nên khi Niou cầm vợt liền thể hiện được tư thế rất chuẩn. Cậu liếc nhìn Sanada rồi tung bóng phát — một cú giao bóng bình thường. Thật ra cậu chưa học được kiểu phát bóng nào ngầu hơn.

Muốn nâng cao kỹ thuật vẫn cần thời gian, đúng như lời thầy cậu nói: có nền tảng vững thì học kỹ thuật nâng cao sẽ dễ hơn.

Thuận tay trái trong tennis có đôi chút ưu thế. Trận trước đối thủ ngang ngửa về kỹ thuật với cậu, nhưng lại không quen đối đầu tay trái, nên phản ứng luôn chậm nửa nhịp. Niou cũng mong Sanada sẽ như vậy. Nhưng rõ ràng, Sanada là kiểu người có kinh nghiệm phong phú.

“Chậm quá!” Vừa lao tới điểm rơi, Sanada vừa quát lớn để trút cơn giận đang tích tụ, toàn lực dồn vào cú đánh.

“Bộp!” Vợt va vào bóng. Niou cảm thấy cổ tay nặng trĩu khi tiếp bóng, phải nắm vợt bằng hai tay mới đánh lại được.

Cậu sững người nhìn Sanada: Tên này ăn gì mà khỏe dữ vậy trời?!

Dù đã lường trước chênh lệch thực lực, nhưng chỉ một quả bóng thôi cũng khiến Niou chấn động. Dù vậy, cậu rất nhanh đã tỉnh lại. Phải nói rằng kiểu người như Sanada lại càng khiến cậu nổi máu phản kháng.

Chẳng bao lâu, Niou phát hiện không chỉ về lực, ngay cả tốc độ, cậu cũng bị Sanada bỏ xa.

Dù điểm rơi không quá hiểm, nhưng mỗi lần đánh trả cậu đều phải dùng cả hai tay để cầm vợt, đồng nghĩa phải tiêu hao thể lực nhiều hơn. Vì vậy, cậu cố điều chỉnh điểm rơi của từng cú đánh, khiến Sanada phải di chuyển nhiều hơn. Nhưng rất nhanh, Sanada bắt đầu đánh bóng xoáy.

Khi đón quả bóng xoáy, mặt vợt vốn điều chỉnh ổn định bị lệch, Niou cau mày, trong đầu bắt đầu phân tích ảnh hưởng của độ xoáy lên đường bóng.

 Suýt nữa vợt bay khỏi tay, nhưng kỹ thuật kéo bóng đã luyện giúp cậu điều chỉnh kịp thời, lợi dụng độ xoáy sẵn có của quả bóng để kiểm soát lại.

Quả bóng hơi lệch hướng nhưng vẫn rơi vào phần sân đối diện.

Khoảnh khắc đó, mắt Niou sáng lên: Ra rồi…!

Giống như vừa tìm ra phương pháp có thể chiến thắng.

Sau đó, cậu tiếp tục thử nghiệm bóng xoáy. Nếu chỉ đơn thuần là tự tạo xoáy, thì việc điều khiển vẫn còn cứng nhắc, chưa thể tạo ra uy hiếp thật sự với Sanada. Nhưng nếu lợi dụng độ xoáy của bóng đối thủ, thì cậu lại học rất nhanh. Như thể trời sinh đã biết cách phân tích quỹ đạo bóng xoáy, dễ dàng tạo nên mô hình không gian trong đầu để kiểm soát đường đi của bóng.

Bên ngoài sân, Yukimura tinh ý nhận ra, mỉm cười: Thú vị đấy. Nhưng chỉ như vậy thì không thể thắng Genichiro.

Thể lực tiêu hao quá nhiều, dù muốn bám điểm cũng rất khó. Cách biệt tỷ số cứ thế bị nới rộng.

Nhưng Niou không muốn buông xuôi một cách vô nghĩa như vậy.

Cậu uống liền hai bình thể lực.

Dù đã chạm ngưỡng giới hạn, chỉ cần hít sâu vài hơi, cậu lại dốc toàn lực. Sanada cũng thầm thay đổi cách nhìn về Niou: Bên ngoài có vẻ lười nhác, nhưng tinh thần chiến đấu lại rất mạnh mẽ. Có điều… vẫn quá buông thả!

“Không được lơi lỏng!” Sanada gầm lớn, tốc độ bóng tăng thêm một bậc.

Bằng kỹ thuật rút đao chém đã cải tiến thành cú giao bóng, trái bóng tuy nhìn thấy rõ nhưng Niou không tài nào đuổi kịp.

Cơ bắp bắt đầu đau nhức, nhưng trong cậu không cam lòng, vẫn tiếp tục đuổi theo.

Niou biết mình sẽ thua. Điều đó là hiển nhiên — vừa rồi còn đứng ngoài xem Sanada thi đấu. Nhưng thua với tư thế kiên cường và buông xuôi ngay từ đầu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Chính trong thời khắc này, cậu mới nhận ra, khát vọng chiến thắng mãnh liệt đến nhường nào.

“Đáng ghét…” cậu lầm bầm.

Ah, thật giống mấy nhân vật truyện tranh không cam lòng vậy.

Cho nên…

Hệ thống, không có cách nào sao?

Hệ thống từ chối giúp gian lận.

Niou thở dài. Quả bóng cuối cùng rơi xuống sau lưng cậu.

“Game won by Sanada Genichiro, 6-1!”

Thực ra cướp được một ván đã rất giỏi rồi. Yukimura nhìn thấy cũng nghĩ vậy — rõ ràng Sanada hoàn toàn có thể thắng 6-0. Hắn nhìn sang Niou đang lùi về, mỉm cười. Có khi Sanada còn thấy tiếc vì để mất một ván cũng nên.

Niou cướp được ván đó là nhờ cú giao bóng, cộng thêm kỹ thuật vừa học được như cắt bóng và bóng xoáy đều được vận dụng hết. Nhưng khi bắt tay kết thúc trận, Sanada cau mày nói với Niou: “Cậu có thể chơi tốt hơn nữa.”

Cái gì chứ, trên đời sao lại có kiểu người như vậy?

Niou chán nản vỗ nhẹ tay hắn: “Puri, tôi không định nghe ông giảng đạo đâu nha.”

Khi quay lại nhặt đồ, cậu liếc nhìn phía Sanada và Yukimura. Hai người kia thản nhiên rời sân, xung quanh từ nhóm thiếu niên đến người lớn đều nhìn họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và cảm thán.

Niou cảm thấy lòng mình trỗi dậy dã tâm.

Còn có…

Lại dám không coi mình ra gì sao? Cậu nghĩ. Dù tennis có thể không phải thế mạnh của mình, nhưng mình có hệ thống mà. Sớm muộn gì cũng sẽ khiến các người… đúng không, hệ thống?

Hệ thống: “Thi đấu thất bại.”

Niou: “Từ từ, khoan đã.”

Cậu mở giao diện hệ thống kiểm tra thành quả sau trận. Vì không thắng, cậu đã tiêu hết bốn bình thể lực mà chẳng thu được tí kinh nghiệm hay vật phẩm nào. Thế này chẳng phải lỗ vốn sao?!

Niou càu nhàu: “Thi đấu lấy tinh thần là chính!”

Hệ thống: “Sai. Thua thì chẳng được gì hết.”

Niou lẩm bẩm: “Nghe chẳng hợp với giá trị quan của tao.”

Hệ thống: “Giá trị quan của cậu là gì?”

Niou: “Tất nhiên là chơi vui là chính.”

Hệ thống: “Vậy thua có vui không?”

Niou: …Mày thuyết phục được tao rồi.

Không cam lòng. Dù hôm nay chỉ là quyết định tham gia giải Jr. thi đấu khi mới tới Tokyo, nhưng ba vòng trước quá thuận lợi, khiến cậu dần dần nảy sinh khát vọng chiến thắng và lòng tham với tennis. Sau trận này, cậu mới nhận ra kỹ thuật của mình quả thực vẫn còn ở giai đoạn sơ cấp. Gương mặt nghiêm túc của Sanada, cậu khắc sâu trong đầu. Sau này, khi lên sơ trung, sẽ có CLB, có giải toàn quốc — cậu nhất định sẽ vào được, nhất định sẽ đánh bại tên đó trong trận chính thức. Cái bản mặt như thầy giám thị ấy, thật muốn khiến hắn phải ngạc nhiên há hốc mồm ra cơ. Còn cả cậu bạn đẹp trai kia nữa… người ta xem thường mình hoàn toàn…

Niou thở dài một hơi, khoác túi vợt rời sân. Trong đầu bắt đầu nghiên cứu giao diện luyện tập của hệ thống: Ngoài thi đấu ra, còn cách nào để tăng cấp nữa không?

---

Một chút biến chuyển trong tâm lý của Niou.

Định mệnh đã an bài — hắn sẽ yêu tennis!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play