“A Oánh!”
La Tư Quân vốn tựa người trên sập, nghe xong lời nữ nhi nói xong, kinh hãi đến tái mặt.
Nhìn thấy thần sắc nghiêm túc của nàng, bà không nhịn được mà cất cao giọng, giọng nói run rẩy vì lo lắng:
“Này… này, sao có thể làm vậy được!”
Khương Phức Oánh giấu tay trong tay áo, đầu ngón tay siết chặt lòng bàn tay đến mức phát đau, sợ rằng nếu không tự ép mình tỉnh táo, nàng sẽ không thể đứng vững trước nỗi đau này.
“Mẫu thân, phải nhân lúc mọi chuyện còn chưa đến mức không thể vãn hồi mà mau chóng xử lý. Nếu để đến lúc ấy thực sự xảy ra…”
Nàng ngưng lại, không nói tiếp nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả.
La Tư Quân nhìn chằm chằm nữ nhi của mình, nước mắt trào ra như chuỗi ngọc đứt đoạn, từng giọt từng giọt rơi xuống vạt áo.
Bà chưa đến bốn mươi, tóc đã điểm sương, năm tháng bệnh tật bào mòn nhan sắc, khiến bà già nua hơn tuổi thực rất nhiều.
Từng năm dài triền miên giường bệnh, bà chưa từng thực sự gánh vác được gì cho gia đình, đến nay duy nhất một người nữ nhi lại gặp nạn, mà bà cũng chỉ có thể ngồi trên giường bất lực mà rơi lệ.
Chính nữ nhi ruột của mình cũng không thể bảo vệ, La Tư Quân bỗng nhiên cảm thấy số mệnh thật trêu người.
Từ nhỏ, bà được che chở lớn lên, đến khi xuất giá cũng được phu quân yêu thương trân trọng, chưa từng nếm qua cảnh phong ba bão táp.
Vậy mà nữ nhi của bà, từ khi sinh ra đã không có được một ngày an ổn.
Bà thà rằng bản thân chịu hết mọi khổ cực, cũng không muốn nữ nhi phải chịu lấy nửa phần bất hạnh.
La Tư Quân cố nén nước mắt, khó khăn sinh ra một tia dũng khí hiếm hoi.
“Không được, mẫu thân không cho phép!”
Bà ngẩng đầu, giọng nói kiên quyết đến hiếm thấy,
“A Oánh, từ nhỏ con đã yêu thích cái đẹp, toàn bộ con phố lớn con hẻm nhỏ, chỉ có con là chăm chỉ nhất trong việc trang điểm. Khi đến nơi này, con còn vì không có được son phấn mà ngày ngày ủ rũ…”
Bà dừng lại, giọng điệu thêm phần xúc động:
“Con là bảo bối mà ta sinh ra, chỉ cần con vấp ngã trầy da mẫu thân đã đau lòng không thôi, huống hồ là… như vậy!”
Bà dồn sức, giọng nói vang lên rõ ràng hơn:
“Mẫu thân không cho phép con làm điều đó!”
Khương Phức Oánh cắn chặt môi. Từ nhỏ đến lớn, nàng hiếm khi nghe thấy mẫu thân nghiêm khắc như vậy, lại càng ít khi thấy bà tức giận đến mức dùng giọng điệu cứng rắn như thế.
“Con nếu thực sự hủy đi dung nhan này, không nói đến đau đớn ra sao, mà ngày ngày phải chịu ánh mắt của người khác nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên mặt con, con có chịu nổi không?”
La Tư Quân dù thân thể yếu nhược, mỗi một câu đều như đánh thẳng vào lòng con gái. Nói một hồi, bà đã thở dốc, giọng nói xen lẫn hơi thở dồn dập,
“Thân thể, tóc da là do phụ mẫu ban cho. Con không trân trọng chính mình, nhưng có nghĩ đến nỗi đau của mẫu thân không?”
Khương Phức Oánh sắc mặt trắng bệch, trong lòng cuồn cuộn sóng dữ.
“Nghĩ tới chứ!”
Nàng cứng giọng đáp, mắt long lanh ánh nước, “Chính vì nghĩ đến, nên con mới quyết định như vậy! Con không lấy trượng phu, sẽ chải tóc giữ đạo, cùng mẫu thân sống nốt quãng đời này, không quan tâm người khác nghĩ gì.”
“Mẫu thân không muốn con dùng cách này để chăm sóc ta!”
La Tư Quân đã giận đến mức phát run
“Chính con thì sao? Trong mắt phụ mẫu, con chính là bảo bối, dù chỉ là một vết xước nhỏ cũng khiến chúng ta xót xa. Nếu là vì con, mẫu thân có thể chịu đựng tất cả, nhưng con hủy đi dung nhan này, người đau lòng nhất chính là ta!”
Khương Phức Oánh siết chặt hai tay, giọng nói nghẹn ngào:
“Nhưng mẫu thân và con đơn độc không ai nương tựa, chỉ có thể tự tổn hại để cầu lấy sự bình yên…”
Mắt nàng đỏ hoe, trong lòng trăm ngàn tạp niệm, “Nếu thật bắt con phải gả vào cửa quyền quý, con thà rằng sống cô độc cả đời, cũng không muốn bị người ta thao túng số phận. Tai họa này đã gieo xuống con, con không muốn liên lụy đến bất kỳ ai khác.”
La Tư Quân nhìn con gái, bất lực rơi nước mắt. Bà muốn khuyên nhủ, muốn bảo vệ nàng, chỉ là…. bà có tư cách gì khi ngay cả bản thân cũng không thể đứng dậy mà chống đỡ lấy một mái nhà?
Bà run rẩy giơ tay, giọng nói vỡ vụn giữa từng tiếng nức nở:
“A Oánh…”
Khương Phức Oánh nghe thấy một tiếng gọi yếu ớt của mẫu thân, lòng chợt run lên, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống.
La Tư Quân cố nén nỗi đau nơi lồng ngực, nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Nếu muốn tìm một chỗ nương tựa… Ta nghĩ, hay là con thử hỏi Thường Uyên xem hắn có người trong lòng chưa, liệu đã có hôn ước hay chưa?”
Khương Phức Oánh thoáng sững người, quay lại, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
“Mẫu thân?”
“Làm mẹ, ai cũng ích kỷ, chỉ mong nữ nhi mình được yên ổn.”
La Tư Quân giọng nói yếu ớt nhưng chân thành, ánh mắt phủ một tầng u sầu. “A Oánh nhà chúng ta từng cứu hắn, ân cứu mạng có lẽ…”
Bà khẽ dừng lại, bàn tay run run đặt lên ngực, hơi thở có phần dồn dập:
“Nếu con thành gia, những kẻ ngoài kia cũng sẽ thu liễm bớt, không còn nhớ thương con nữa. Mẹ cũng có thể yên tâm phần nào…”
Luôn là phải gả chồng.
Lời nói của thôn trưởng phu nhân ngày hôm qua lại văng vẳng bên tai.
Luôn là phải gả, gả cho ai cũng là gả.
Nhưng nếu đó là gia đình quyền quý, Khương Phức Oánh từ tận đáy lòng kháng cự.
Tay nàng vô thức siết chặt mép váy, dấu vết dính nước từ bàn tay nam nhân ngày hôm qua sớm đã không còn, chỉ còn lại cảm giác mơ hồ thoáng hiện nơi eo, hơi nóng như còn đọng lại, khiến nàng bỗng chốc không được tự nhiên.
Nàng nghiêng đầu, hướng mắt về căn phòng phía cuối sân.
Thường Uyên đã sớm trở về, trong viện chẳng có lấy một thanh âm.
Hắn thực sự chỉ là tiện tay giúp đỡ, một chút cũng không lưu tâm đến chuyện này sao?
Tay nàng vô thức nâng lên, khẽ tưới xuống đám hoa dại ven tường viện. Chúng chẳng phải loài hoa quý giá được tỉ mỉ chăm sóc, sinh mệnh lại ngoan cường vô cùng, gió thổi không xô ngã, mưa giội cũng chẳng héo tàn.
Phía sau những đóa hoa ấy, là căn phòng nhỏ của Thường Uyên.
Nơi đó vốn chỉ là kho chứa củi lửa, bừa bộn tạp vật, sau này nàng dọn dẹp lại dành cho hắn ở tạm.
Cửa sổ đóng chặt, không lọt một tia sáng. Hắn vốn chẳng nhìn thấy gì, ánh nến đối với hắn cũng vô dụng.
Hắn lại cực kỳ tĩnh lặng, đến mức có đôi khi nàng gần như quên mất rằng trong nhà còn có một người như vậy tồn tại.
Thường Uyên.
Cái tên ấy xoay vòng trong tâm trí nàng.
Không thể nói là chủ ý hay ho, cũng chẳng thể bảo là ý tưởng điên rồ.
Nàng đã nhiều lần vì sinh kế mà buộc bản thân cúi đầu nhẫn nhịn, nên rất ít khi tự làm ấm ức chính mình. Nhưng nghĩ đến việc phải cùng một nam nhân chung sống cả đời…
Lần đầu tiên, nàng không cảm thấy chán ghét đến cực điểm.
Có lẽ là bởi vì Thường Uyên khác hẳn những kẻ khác.
Dù hôm qua, hắn có thể hiện ra tư thái lạnh lùng, thậm chí mang theo vài phần cường thế làm nàng bất ngờ, tất cả cũng chỉ là những điều nhỏ nhặt.
Nàng đã nhìn thấy dưới vẻ ngoài trầm tĩnh vô hại của hắn, ẩn giấu một phần sắc bén lạnh lẽo.
Nhưng hắn vẫn ra tay cứu giúp, hôm nay lại giúp nàng giải quyết một mối họa lớn, thậm chí còn bắt người khác phải đến nhận tội với nàng.
Ánh mặt trời đã lên cao, rọi xuống mái hiên, chiếu vào bóng dáng nàng, khiến nó trở nên mờ nhạt hư ảo.
Tâm tư lay động
Khương Phức Oánh vịn khung cửa, đầu ngón tay hơi siết lại, dường như chỉ cần dùng thêm một chút lực, gỗ liền sẽ hằn vết.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số hình ảnh thoáng qua trong đầu nàng. Cuối cùng, nàng chậm rãi mở miệng:
“Con… đợi một lát nữa sẽ đi hỏi hắn.”
Thời gian không còn sớm, ánh mắt nàng lướt qua cánh cửa sổ đóng chặt của Thường Uyên, môi hơi mím lại, rồi xoay người đi vào bếp.
Bận rộn cả ngày, trước tiên nàng sắc thuốc cho mẫu thân, sau đó tùy tiện nấu qua loa một bữa chỉ thêm vài cọng rau nhỏ.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong lòng nàng có chút do dự, lại ngẫm đi ngẫm lại, liền tiện tay chiên thêm một quả trứng, bưng đến phần của Thường Uyên.
*
Chưa đến tối, gia đình đứa trẻ cầm đầu đã rưng rưng nước mắt kéo nhau đến xin lỗi, mang theo đủ loại lễ vật.
Không phải là bồi tội với Khương Phức Oánh, mà là để thỉnh cầu vị cao nhân danh tính chưa rõ, người có thể dễ dàng thu thập Khâu Nhị đến mức tè ra quần, giải huyệt cho con bọn họ.
Người dân trong thôn chỉ biết lão Lưu, gã đồ tể có sức trâu, cầm đao hù dọa người thì giỏi, chứ chưa từng thấy ai có thể chỉ bằng vài động tác nhẹ nhàng mà khiến kẻ khác đau đến chết đi sống lại.
Nghe đám trẻ run rẩy kể lại, chỉ bằng mấy đầu ngón tay, Thường Uyên đã khiến Khâu Nhị gào khóc đến thảm thiết, việc này thực sự khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Thường Uyên ra ngoài chỉ để lộ mặt một chút, sau đó liền trở về phòng ngay, Khương Phức Oánh cũng không giữ hắn lại.
Nàng chỉ thoáng nhìn theo bóng lưng hắn một chớp mắt, sau đó dứt khoát mang "chiến lợi phẩm" vào bếp hầm một nồi canh thịt.
Nàng không phải người hay do dự, một khi trong lòng có chủ ý thì động tác liền nhanh nhẹn hơn nhiều.
Giờ ngọ, nàng đã mang toàn bộ nguyên liệu tốt nhất giấu trong nhà ra, đến khi hương thơm ngào ngạt của canh thịt lan tỏa khắp gian bếp, nàng cũng đã trở lại dáng vẻ gọn gàng ban đầu.
Thường Uyên thân thể đã khá hơn nhiều, Khương Phức Oánh cũng không để hắn ăn một mình trong phòng.
Trời mùa hè chạng vạng có gió mát, nàng dọn một chiếc bàn nhỏ ra sân, bày biện một bữa cơm đơn giản, một bát canh thịt nóng hổi và hai đĩa rau xanh.
Ba người quây quần trong viện, cùng nhau dùng bữa.
Sau bữa cơm, La Tư Quân trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ còn lại hai người dọn dẹp bát đũa.
Khương Phức Oánh trong lòng đang nghĩ ngợi chuyện khác, vô thức liếc nhìn Thường Uyên, lại thấy hắn đang định giúp nàng thu dọn.
Nàng vội lên tiếng, giọng điệu có phần vội vã hơn dự tính:
“Không cần ngươi động tay!”
Thường Uyên khựng lại, mày hơi nhướng lên, nghiêng đầu về phía nàng. Hắn không nhìn thấy, nên phương hướng có chút lệch, dáng vẻ trầm ổn vẫn như trước chỉ để lộ một góc cằm thanh tú dưới ánh trăng mờ nhạt.
“Khương nương tử?”
Khương Phức Oánh lúc này mới nhận ra giọng điệu của mình hơi gắt, vội điều chỉnh lại:
“Hôm nay… thật sự cảm tạ ngươi. Chuyện này đã phiền ngươi nhiều rồi, không cần phải giúp ta dọn dẹp nữa, sớm về nghỉ ngơi đi. Ngươi vẫn còn thương tích, nên tĩnh dưỡng thêm.”
Thường Uyên nhẹ gật đầu, vẻ mặt bình thản như nước, dường như không hề để tâm đến sự thay đổi trong giọng điệu của nàng.
… Tính tình thật sự tốt.
Khương Phức Oánh thầm nghĩ.
Nghĩ cũng lạ, khi mới nhặt hắn về nhà, nàng chưa từng xem hắn là một nam nhân trưởng thành, chỉ coi như một người bệnh yếu cần được chăm sóc, giống như cha nàng khi xưa.
Mãi đến hôm nay, sau khi nghe lời mẹ nói, nàng bỗng nhiên nhận ra—
Người này…
Hắn rất khác.
Hắn cao lớn, mạnh mẽ hữu lực.
Là một nam nhân có thể phó thác.
Một ý niệm vừa lóe lên, tâm tư liền loạn
Từ trước, ấn tượng về hắn luôn là một nam nhân yếu ớt, suy tàn, thậm chí là mang theo vết thương đến ghê người.
Theo thời gian trôi qua, những hình ảnh ấy dần phai nhạt, để lộ ra dáng vẻ chân thực nhất của hắn.
Khi trong lòng đã dấy lên một ý niệm, đối diện hắn lại không thể tự nhiên như trước. Khương Phức Oánh chỉ có thể may mắn rằng Thường Uyên thực sự không nhìn thấy, nên mới không hề hay biết nàng lặng lẽ đánh giá hắn, âm thầm suy tính điều gì đó.
“Khương nương tử,” Thường Uyên chậm rãi cầm bát canh, giọng nói bình thản nhưng không giấu được nét trêu chọc, “Nhìn chằm chằm ta làm gì vậy?”
“A?”
Khương Phức Oánh thoáng giật mình, vội vàng dời ánh mắt, chối quanh:
“Không có, mới không có.”
Mặt nàng hơi nóng lên. Nhìn lén hắn lâu như vậy, thế nhưng lại bị phát hiện.
Chẳng lẽ… hắn đang gạt nàng sao?
Nghĩ đến đây, nàng nhanh chóng lùi vào phòng bếp, buồn bã không nói gì, lặng lẽ chờ ánh tà dương dần khuất, ai nấy đều trở về phòng.
*
Ngày hôm sau, lúc chiều muộn…
Đồng Hoa ôm một túi thịt tìm đến Khương Phức Oánh.
Lúc đó, nàng đang ở trong phòng, chỉ nghe thấy tiếng Thường Uyên mở cửa. Đồng Hoa rón rén bước vào, đến tận trước cửa sổ của nàng, giọng điệu kéo dài làm nũng:
“Phức Oánh tỷ, tỷ ơi, hảo tỷ tỷ ——”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa sổ “thùng thùng” liên tiếp.
“Hảo tỷ tỷ, ta biết sai rồi, ngươi đừng giận ta nữa mà.”
Hôm qua, nghe tin Khâu Nhị bị chỉnh đến thê thảm, đáy lòng nàng thầm kêu không ổn. Dù sao, chuyện này cũng là do nàng ấy nhiều lời sinh sự, lại thêm chuyện hôm trước khiến mẫu thân Khương Phức Oánh tức giận đến ngất xỉu, suy cho cùng vẫn là lỗi của nhà nàng ấy.
Đồng Hoa dựa vào cửa sổ, giọng nói mềm mại nũng nịu:
“Hôm qua cha ta cũng mắng ta một trận, mắng đến khó nghe lắm, dọa chết người…”
Nàng ấy dừng lại, ngập ngừng một chút, rồi tiếp tục dịu giọng cầu xin:
“Phức Oánh tỷ, chúng ta quen biết bao nhiêu năm, thân như tỷ muội. Ngươi đừng giận ta nữa, có được không?”
Nàng a khẽ đẩy cửa sổ trước khi kịp động tay, cánh cửa đã được mở từ bên trong.
Ánh nắng nhạt chiếu xuống gương mặt Khương Phức Oánh, phản chiếu lên đôi mắt nàng ánh sáng dịu dàng nhưng sâu lắng.
Nhìn thấy bộ dạng thấp thỏm đáng thương của Đồng Hoa, Khương Phức Oánh không khỏi thở dài, cuối cùng cũng không nỡ trách móc gì.
Nàng chỉ khẽ hỏi:
“Cha ngươi mắng ngươi thế nào?”
“Ta biết ngay Phức Oánh tỷ thương ta mà!” Đồng Hoa vừa nghe xong, liền biết nàng đã nguôi giận hơn phân nửa, lập tức hớn hở kể:
“Ngươi không biết đâu, cha ta suýt nữa vung đại đao lên chém ta rồi! Ông ấy mắng ta nếu còn giống mẹ ta, miệng lưỡi không che chắn, thì đừng mong sau này bước chân vào nhà họ Lưu nữa…”
Nói đến đây, nàng đột nhiên nhận ra điều gì đó, nghiêng đầu nhìn vào bên trong, ngập ngừng hỏi:
“Phức Oánh tỷ, ngươi đang làm gì vậy?”
Dưới ánh sáng nhẹ, thiếu nữ trước mắt vẫn chưa trang điểm, chẳng bôi chút phấn son, nhưng dung nhan vẫn diễm lệ rạng rỡ. Đôi mắt nàng như làn nước thu trong vắt, khẽ cụp xuống, chăm chú nhìn vật trong tay.
Cổ tay trắng ngần thon dài, đầu ngón tay linh hoạt xuyên qua từng đường kim mũi chỉ. Khi nghe Đồng Hoa hỏi chuyện, nàng hơi nghiêng tai, lơ đãng đáp một tiếng:
“Hử? Ngươi vừa nói gì?”
“…… Không có gì.”
Đồng Hoa nhìn nàng may vá, ánh mắt bất giác dừng lại trên tấm vải nàng đang cầm.
Tâm tư khẽ động, Đồng Hoa nghiêng người nhìn kỹ, ánh mắt dần dần trợn tròn.
“Khoan đã… Phức Oánh tỷ! Ngươi đang may y phục cho nam nhân?!”