Dưới vòm trời tháng Sáu, ánh dương chính ngọ treo cao, chói lọi như muốn thiêu đốt vạn vật, hun khô cả bóng người dưới mặt đất, khiến chúng co lại thành những vệt mờ nhạt.
Trên con đường nhỏ dẫn vào thôn, Khương Phức Oánh cõng một chiếc sọt sau lưng, tay xách mấy gói thuốc, bước đi có phần nhọc nhằn.
Nàng nhẹ nhàng thò tay vào sọt, moi ra một ít đồ rồi đưa cho người bên cạnh.
Đồng Hoa nhận lấy miếng đường phèn, đôi mắt cong lên như vầng trăng non, vui vẻ nói:
“Trong huyện thật tốt, cái gì cũng có… Phức Oánh tỷ, lần tới lại dẫn ta đi cùng, được không?”
Khương Phức Oánh còn chưa kịp đáp lời, đã thấy từ xa mấy tiểu hài tử tóc búi trái đào ríu rít chạy tới. Từ xa trông thấy nàng, chúng liền líu ríu gọi:
“Khương tỷ tỷ, có kẹo không?”
Nàng bật cười bất đắc dĩ, bẻ một chút đường trong tay chia cho bọn nhỏ. Một tiểu hài tử cầm lấy, đầu tiên là liếm một cái, sau đó mắt sáng rỡ reo lên:
“Kẹo mừng! Kẹo mừng!”
“Kẹo mừng gì chứ?”
Đồng Hoa phản ứng nhanh hơn một chút, bật thốt lên hỏi.
“Là kẹo mừng của Khương tỷ tỷ!”
Đứa trẻ lớn tuổi nhất lập tức nói:
“Tân lang quan đã sai người mang lễ tới, mới vừa rồi đám người Mãnh Hổ Bang còn hóng mát ở cổng thôn, chắc lúc này cũng chạy tới rồi!”
Những đứa trẻ khác cũng nhao nhao phụ họa, vừa nhảy nhót vừa cười đùa:
“Kẹo mừng! Ăn kẹo mừng thôi!”
“Tân lang quan ư?”
Khương Phức Oánh giật mình, trong lòng lập tức rối loạn.
Nàng vội vàng đem bọc thuốc giao cho Đồng Hoa, rồi bước nhanh về phía thôn.
Đồng Hoa còn chưa kịp hoàn hồn, lại thấy lũ trẻ bâu lấy mình, thèm thuồng nhìn chằm chằm vào miếng đường trong tay.
“…Đi đi đi, qua một bên chơi đi.”
Nàng bực bội xua bọn nhỏ, biết chuyện này không phải tầm thường, liền vội vã đuổi theo Phức Oánh.
Chạy đến mồ hôi đầm đìa, cuối cùng Đồng Hoa cũng đuổi kịp Phức Oánh, vừa thở dốc vừa hỏi:
“Vẫn… vẫn là chuyện của Trương gia lang quân sao?”
Nàng vừa dứt lời, đã thấy Phức Oánh chặn lại mấy kẻ đang khiêng một chiếc rương lớn.
Mấy kẻ kia đều là bọn vô lại trong thôn, ngày thường lêu lổng, trộm gà bắt chó, lại còn hay trêu ghẹo tiểu cô nương. Vì kết bè kéo cánh, bọn chúng còn học theo thoại bản mà tự xưng là "Mãnh Hổ Bang."
Người cầm đầu là Khâu Nhị, kẻ nổi danh phóng túng. Hắn ta nhìn thấy Khương Phức Oánh, nhướng mày cười cợt:
“A, đây chẳng phải Khương nương tử sao? Tình lang của nàng sai người mang đồ tới, nàng liền chờ không kịp à?”
Giọng điệu ngả ngớn, mang theo ý vị châm chọc rõ ràng, khiến người nghe không khỏi dâng lên một cỗ khó chịu trong lòng.
Phía sau mấy kẻ khiêng rương cũng hùa theo cười cợt, trêu chọc:
“Chẳng phải thế sao? Khâu ca, bạc đến tay rồi thì chuyện gì chẳng dễ nói. Nhìn xem, cái rương này khí phái biết bao!”
“Ai cho các ngươi tới?”
Giữa ban ngày ban mặt, Khương Phức Oánh sắc mặt ửng hồng, mái tóc mai lòa xòa lấm tấm mồ hôi mỏng, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ giận dữ, rõ ràng là tức không nhẹ. Nàng siết chặt tay, giọng điệu lạnh băng:
“Nói rõ ràng.”
“Ôn tồn cùng ngươi nói chuyện, hung hăng như vậy làm gì,” Khâu Nhị bị nàng trừng mắt, trong lòng có chút bực bội, nhưng vẫn cợt nhả tiếp lời.
“Trương lang quân nhà người ta tâm tư sâu nặng, nhờ bọn ta Mãnh Hổ Bang, đưa sính lễ tới cho ngươi, lại còn dặn ta chuyển lời rằng: Nương tử khi nào nguyện ý vào cửa, hắn đây đã sớm chờ không kịp rồi ——’”
Lời vừa thốt ra, mấy kẻ phía sau cười đến gập cả lưng, ánh mắt tràn đầy hài hước cùng trêu đùa.
Đồng Hoa tính tình nóng nảy, nghe vậy hận không thể xắn tay áo xông lên đánh cho bọn họ một trận, tức giận quát:
“Nói bậy bạ gì đó! Ban ngày ban mặt dám đứng đây làm nhục danh tiết cô nương nhà người ta! Khương nương tử cùng Trương lang quân xưa nay không quen không biết, các ngươi dám nói lời bừa bãi về chuyện ‘vào cửa’ hay không ‘vào cửa’?”
Mấy kẻ vô lại huyên náo ầm ĩ giữa thôn, động tĩnh không nhỏ. Giờ này đã gần đến bữa trưa, người trong thôn nghe thấy liền lục tục kéo nhau ra xem náo nhiệt.
Khương Phức Oánh không muốn nhiều lời dây dưa với bọn chúng, sắc mặt trầm xuống, giọng nói lạnh lùng:
“Đồ không cần tặng, từ đâu đến thì mang về chỗ đó.”
“Không phải ta nói ngươi đâu,” Khâu Nhị cười nhếch mép, giọng điệu thô lỗ, “Trương lang quân kia gia thế hiển hách, vào cửa Trương gia, sau này cơm ngon rượu ngọt, có gì mà không tốt?”
Lời còn chưa dứt, Khương Phức Oánh đã nhíu mày. Người dù có nhẫn nại đến đâu, nghe một câu như vậy cũng khó mà giữ nổi bình tĩnh.
“Hoặc giả,” Khâu Nhị nghiêng ngả lảo đảo mà đứng, ánh mắt mang theo vài phần tà khí, đột nhiên vươn tay về phía nàng, ngả ngớn cười, “Nếu ngươi không thích Trương gia, ca ca đây cũng chẳng phải không thương ngươi……”
Bàn tay thô ráp dơ bẩn kia chỉ cách gương mặt nàng trong gang tấc—
Hắn tiến sát thêm một chút, trên người phả ra mùi hôi tanh khó chịu, hòa lẫn với lớp bụi bặm bám trên khuôn mặt không biết đã bao lâu chưa tẩy rửa.
“Để ca ca hôn một cái, biết đâu còn giúp được…”
“Bốp!”
Một tiếng giòn tan vang lên, không khí xung quanh bỗng chốc tĩnh lặng.
Khương Phức Oánh hít sâu, lồng ngực phập phồng dữ dội. Lòng bàn tay vừa buông ra còn âm ỉ đau, dưới ánh mặt trời nóng rát như thiêu.
“Con mẹ nó…” Khâu Nhị bị đánh đến nổ đom đóm mắt, vội ôm lấy nửa bên mặt, tức giận nghiến răng, “Cho ngươi mặt, lại không biết điều!”
Hắn theo bản năng giơ tay định vung một bạt tai đáp trả, nhưng chạm phải ánh mắt lạnh như băng của Khương Phức Oánh, trong lòng không khỏi run lên.
Bàn tay giơ cao ngượng ngùng hạ xuống, chỉ dám rủa thầm vài câu.
“Một cái rương như vậy, không rõ lai lịch mà mang đến, rốt cuộc có ý gì còn chưa biết được.”
Khương Phức Oánh siết chặt đầu ngón tay, cố giữ cho giọng nói bình tĩnh. Nhìn thấy xung quanh đã có không ít hương thân vây lại xem náo nhiệt, nàng cất giọng lớn hơn:
“Các ngươi về chuyển lời lại với vị Trương lang quân kia, nếu thật lòng để bụng, hãy theo đúng lễ nghi, nhờ bà mối đến cùng mẫu thân ta bàn bạc. Nhà ta tuy không giàu có, nhưng cũng là gia đình trong sạch, không thể nào chấp nhận chuyện lén lút trao đổi như thế này.”
“Đúng vậy đó!” Một đại thẩm vừa mới ăn xong cơm trưa, khoanh tay hừ lạnh, “Cái gì mà không rõ ràng cứ đem đến, lại còn sai mấy tên vô lại các ngươi mang tới nữa, đây là có ý gì?”
Mãnh Hổ Bang trong thôn xưa nay đã nổi danh là đám ôn dịch, lại thường xuyên lêu lổng trên huyện, tiếng xấu vang xa. Giờ lại thấy bọn chúng ra mặt đưa sính lễ, ai nấy đều đoán được cái vị Trương lang quân kia chắc chắn chẳng phải nhân vật tử tế gì.
“Thật sự muốn tặng đồ, Trương gia kia không thiếu kẻ hầu người hạ, lẽ nào không sai được ai?”
“Đúng vậy, còn không mau cút về đi!”
Có người lên tiếng hưởng ứng, lại thêm mấy thôn phụ nhìn Khương Phức Oánh lớn lên từ bé cũng phụ họa theo.
Trước bao ánh mắt xoi mói, Khâu Nhị cảm thấy mất hết thể diện. Hắn vốn định trở về lĩnh chút bạc thưởng, nay lại bị bẽ mặt ngay tại đây, đến cửa nhà Khương Phức Oánh cũng chưa bước vào, còn bị ăn một bạt tai!
Khâu Nhị nghẹn một bụng tức, chưa kịp nói gì thì phía sau, một tên thuộc hạ không nhịn được chen vào:
“Lời này không thể nói như vậy! Nhà ngươi tình cảnh ra sao, trong thôn ai chẳng biết? Trương lang quân lòng dạ rộng rãi, còn nói chỉ cần ngươi chịu gả qua, bệnh tình của mẫu thân ngươi cũng sẽ do hắn lo liệu hết, đó là chuyện nhỏ thôi!”
Mấy tên lưu manh xung quanh cũng hùa theo, giọng điệu lười nhác nhưng mang theo ý trào phúng:
“Chớ có không biết tốt xấu, phúc khí này đâu phải ai cũng có được.”
Khương Phức Oánh siết chặt hai tay, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay đã hơi run lên.
“Như thế nào? Các ngươi đang đỏ mắt sao?”
Nàng cười nhạt, dù trong lòng cuồn cuộn sóng ngầm nhưng vẫn giữ giọng điệu sắc bén:
“Nếu hâm mộ như vậy, sao không tự mình gả qua đi? Đừng đến đây quấy rầy thanh tịnh của ta.”
Nàng hít sâu, ép bản thân không lộ ra chút sợ hãi nào, từng chữ từng lời cất lên dứt khoát:
“Trở về nói với Trương lang quân, dẹp bỏ cái tâm tư này đi, đừng uổng phí sức lực vô ích!”
“Ngươi con mẹ nó nghe không hiểu lời hay lẽ phải đúng không? Có biết Trương gia là ai không? Nếu thật chọc giận người Trương gia, chỉ e một mạng nhỏ của ngươi cũng không đủ để đền đâu…”
Khâu Nhị vừa dứt lời, đám thôn dân vây xem không khỏi rùng mình, lặng lẽ lui về sân nhà mình.
Không phải họ không muốn giúp Khương Phức Oánh, nhưng dây vào đám vô lại này, e rằng muốn thoát thân cũng khó.
Tiếng bàn tán khe khẽ vang lên xung quanh, mà Khương Phức Oánh chỉ cảm thấy máu trong người như dồn cả lên đầu, hai bên thái dương căng lên, tầm mắt có chút choáng váng.
—— “Ban ngày ban mặt, ta xem ai dám động vào mạng ai!”
Một giọng nói trầm ổn, vang dội cất lên từ trong đám đông.
“Kẻ nào không biết tốt xấu, để ta xem thử lưỡi đao này có cắt rớt được cái lưỡi thối của ngươi không!”
Sắc mặt Khâu Nhị lập tức biến đổi, vô thức lùi về phía sau nửa bước. Hắn vừa liếc mắt liền thấy Lưu thúc, phụ thân của Đồng Hoa đã cầm theo con dao giết heo đứng sừng sững ở đó. Ký ức bị ông đuổi đánh khi còn nhỏ thoáng chốc ùa về, khiến lưng hắn lạnh toát.
Khương Phức Oánh quay đầu, thấp giọng gọi một tiếng “Lưu thúc”, liền nhận được cái gật đầu trầm ổn của ông. Tâm nàng vốn đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống đôi chút.
Nhìn sang Đồng Hoa đang thở dốc vì chạy vội về báo tin, nàng khẽ cười một cái, dù có phần miễn cưỡng.
Lưu thúc thân hình cao lớn vạm vỡ, trên người còn vương mùi huyết tanh của súc vật vừa mổ, hiển nhiên là bị khuê nữ kéo đến khi còn chưa kịp rửa sạch.
Ông xắn tay áo, một tay cầm con dao còn vương vệt sáng loáng, bước lên đứng chắn phía trước Phức Oánh. Thân hình lực lưỡng của ông lập tức tạo thành áp lực nặng nề khiến bọn vô lại không ai dám thở mạnh.
Khâu Nhị cứng người, trong lòng bắt đầu cân nhắc xem có nên rút lui hay không. Phía sau, một tên thuộc hạ run giọng nuốt nước miếng, khẽ nhắc:
“Khâu ca, hay là hôm nay bỏ đi? Dù sao cũng chỉ là mang sính lễ đến… Không đáng vì thế mà náo loạn.”
“Đúng vậy, chỉ là đưa đồ mà thôi, liên quan gì đến chúng ta.”
Khâu Nhị đảo mắt một vòng, không cam lòng mà cũng không dám thừa nhận bản thân sợ hãi. Hắn cố gắng vớt vát thể diện, liếc nhìn đám tiểu đệ rồi phất tay ra lệnh đặt rương xuống, giọng điệu mang theo mấy phần phách lối:
“Lão tử để đồ lại đây! Ai muốn thì tự mà lấy! Đến lúc Trương gia hỏi tội, nhiều người như vậy đều thấy rõ, là chính nàng không cần!”
Lời còn chưa dứt, lưỡi dao sắc bén trong tay Lưu thúc liền phản chiếu một tia sáng lạnh, khiến đám người Mãnh Hổ Bang bất giác dựng cả lông gáy.
Hồi ức bị đánh te tua khi xưa ùa về càng làm chúng kinh hãi. Biết không thể dây dưa thêm, bọn chúng chỉ dám buông vài câu hăm dọa rồi vội vàng quay đầu bỏ chạy, không dám ngoảnh lại.
~~
Khương Phức Oánh trở về nhà, vừa khép lại cổng viện, liền nghe thấy thanh âm mẫu thân từ trong nhà vọng ra:
“A Oánh, đã về rồi sao?”
“Dạ, con về rồi.” Nàng cao giọng đáp, trên mặt không chút ý cười, chỉ khẽ đưa tay xoa trán, giọng nói mang theo vài phần mỏi mệt: “Mẹ, con đi nấu cơm trước, một lát là xong ngay.”
Cánh cửa phòng bếp khép lại, nhịp tim hỗn loạn vì tức giận cuối cùng cũng dần ổn định. Khương Phức Oánh nhắm mắt lại, hàng mi dài rủ xuống, in bóng mờ nhạt trên gương mặt thanh tú.
Đôi mày tựa trăng non hơi chau lại, vẫn còn vương nét bực bội chưa nguôi.
Mẫu thân sức khỏe vốn không tốt, nàng không muốn để bà biết những chuyện phiền lòng này.
Hôm nay may mắn ngăn được bọn chúng, nếu chậm một chút, để mẹ nghe thấy những lời ô uế kia… nàng thực không biết sẽ phải thu xếp ra sao.
Bận rộn cả buổi sáng, bây giờ mới bắt tay vào nấu cơm. Khương Phức Oánh nhóm lửa, khói bếp trắng xóa theo làn dầu nóng mà bốc lên, mùi thức ăn thơm nức xộc vào khoang mũi.
Cái muôi trong tay nàng liên tục đảo qua đảo lại, chảo gang kêu lách tách, tiếng dầu sôi réo rắt hòa lẫn vào không khí oi bức của bếp lửa.
Khói bếp dày đặc, hơi nóng phả ra, khiến nàng hơi nhíu mày. Nàng vén tay áo lên cao, lộ ra một đoạn cánh tay trắng muốt như ngó sen.
Ống tay áo nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên thái dương, để lộ gương mặt thanh tú, da thịt trắng hồng bị hơi nóng hun lên có chút ửng đỏ.
Chờ cơm canh nấu xong, nàng xoay người về phía phòng gọi lớn:
“Mẹ, cơm chín rồi!”
Một buổi sáng chưa ăn gì, bụng sớm đã réo vang. Mãi đến khi ngồi xuống bên mâm cơm, nàng mới thực sự cảm nhận được sự thư thái.
Trên bàn có hai đĩa rau, một đĩa thịt, còn có một bát canh trứng nóng hổi. Bữa cơm tuy đơn giản nhưng đầy đủ hương vị. Khương Phức Oánh bưng bát canh, uống từng ngụm nhỏ, cảm thấy cơn mệt mỏi trong lòng cũng dần tan đi.
La Tư Quân thấy sắc mặt nữ nhi có phần tốt hơn, mới nhẹ giọng hỏi:
“Hôm nay sao về trễ vậy? Có phải…”
“Đồng Hoa cùng con vào huyện, nàng muốn xem trâm cài, nên có hơi trì hoãn.” Khương Phức Oánh cúi mắt nhìn bát cơm trong tay, giọng điệu thản nhiên, không lộ ra điều gì bất thường.
La Tư Quân nghe vậy, khẽ thở phào nhẹ nhõm:
“Mẹ chỉ lo đám người kia lại tới gây chuyện với con.”
Trong thôn ai cũng biết, Khương gia nữ nhi từ nhỏ đã xinh đẹp hơn người, càng lớn dung mạo càng thêm kiều diễm, muốn giấu cũng không giấu được.
Mà trong thôn lại không thiếu kẻ ăn chơi lêu lổng, thỉnh thoảng lại tìm cớ đến quấy rầy nàng.
Từ sau khi Khương phụ qua đời, cuộc sống này càng thêm khó khăn.
Nếu không phải nhờ hàng xóm láng giềng tốt bụng, nhiều lần giúp đỡ, chỉ e ngày tháng đã vất vả hơn gấp bội.
Nghĩ đến đây, La Tư Quân cúi đầu, đôi mắt vương chút muộn phiền. Mái tóc bà búi đơn giản, trên đó cài một cây trâm gỗ mộc mạc nhưng sạch sẽ.
Bà vươn tay nắm lấy tay nữ nhi, giọng nói nhẹ nhàng mà đầy yêu thương:
“Mẹ không có bản lĩnh gì, chỉ mong con có thể sống thật tốt…”
Khương Phức Oánh không nói gì, chỉ lặng lẽ thu dọn bát đũa, xoay người đi thẳng vào bếp.
“Mẹ nghỉ ngơi đi, lát nữa con sắc thuốc xong sẽ mang vào.”
Nàng không muốn để lộ sự mỏi mệt của mình trước mặt mẹ, chỉ mím môi, đem phần thức ăn đã chuẩn bị trước cùng chén thuốc vừa nấu xong, bưng vào gian phòng bên cạnh.
Khương gia tuy rằng không giàu có, nhưng sân viện lại khá rộng. Giờ này trời đứng bóng, ánh nắng gay gắt đổ xuống nền đất.
Khương Phức Oánh giơ tay che ngang trán, ngăn bớt chói chang trước mắt, bước nhanh về phía sườn phòng, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng hiển nhiên có người tỉnh, nghe thấy nàng tới, khẽ mím môi, nhưng không lên tiếng.
“Tỉnh rồi.”
Khương Phức Oánh liếc nhìn hắn một cái, đặt chén đũa lên chiếc bàn gỗ nhỏ, giọng điệu thản nhiên:
“Ăn đi, không thu bạc của ngươi.”
Sườn phòng ánh sáng u tối, chỉ nghe thấy tiếng vải sột soạt rất nhỏ, người nằm trên giường chậm rãi ngồi dậy. Từ trong bóng tối, hắn dò dẫm bước về phía trước.
Khương Phức Oánh cuối cùng vẫn không thể làm ngơ, thở dài, tiến lên vài bước đỡ lấy hắn.
Khoảnh khắc nàng chạm vào tay hắn, một làn hương thanh đạm thoảng qua như mùi hoa nhài nhẹ nhàng vương vấn trên áo vải thô sờn cũ.
Hương thơm mơ hồ ấy tựa như sợi dây dẫn lối trong căn phòng u tối, nhưng khi đến gần bàn ăn, mùi thuốc sắc đắng chát lập tức át đi, cuốn theo cả mùi hoa nhài thanh nhã.
Nam nhân cúi đầu, bưng chén đũa lên, nhẹ giọng nói một câu:
“Đa tạ.”
Nữ tử lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, không trải thêm đệm lót, tựa như tùy ý mà ngả người. Nàng khẽ nói:
“Sáng nay vào huyện dò hỏi, không nghe thấy tin tức nhà nào có người bị vứt bỏ.”
“Hỏi không được cũng là chuyện thường, vất vả Khương nương tử rồi.” Nam nhân gật đầu, giọng điệu bình thản.
“Chỉ là… chuyện này không tiện để lộ ra ngoài.”
Phức Oánh nhẹ “ừ” một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Nàng quả thực mệt mỏi, cũng chỉ có trong căn phòng tranh tối tranh sáng này, nàng mới có thể tạm thời thả lỏng, không cần bận tâm sắc mặt của người khác.
Nàng tiện tay cầm một phiến lá bồ, chậm rãi quạt gió. Sợi tóc bên má theo gió lay động, nàng liền thuận tay vén ra sau tai. Động tác này lại khiến ánh mắt nàng bất giác rơi trên người đối diện.
Dưới ánh sáng lờ mờ, nam nhân kia có dung mạo sắc bén. Vì không nhìn thấy, đôi mắt hắn hơi vô thần, hàng mày kiếm vốn nên mang theo khí thế lạnh lùng lại bởi vì ánh mắt mờ mịt mà giảm đi vài phần sắc bén.
Đường nét khuôn mặt tuấn tú, cằm góc cạnh rõ ràng, không giống người thường gặp trong thôn.
Điều làm người ta khó mà bỏ qua nhất, lại là khí chất thanh lãnh tỏa ra từ hắn. Một thân vải thô cũ kỹ cũng không che giấu nổi dáng vẻ bất phàm.
Dù trên người còn vết thương, hắn vẫn ngồi ngay ngắn, tấm lưng rộng rãi bị chiếc áo cũ bao bọc, có phần căng chặt, càng lộ ra vẻ rắn rỏi.
Ống tay áo vén lên đến khuỷu, để lộ cánh tay săn chắc, đường nét gân cốt lưu loát. Hắn dùng bữa chậm rãi, ung dung, lộ ra phong thái của người có giáo dưỡng.
Hẳn là người biết võ đi…
Ánh mắt Phức Oánh nhàn nhạt lướt qua tay hắn, dừng lại trên một vết chai nhỏ nơi khớp ngón tay.
“Khương nương tử hôm nay tâm tình không tốt.”
Lời hắn nói kéo nàng về thực tại.
Không phải là câu hỏi, mà là một lời khẳng định chắc nịch.
Phức Oánh bỗng nhiên có cảm giác như tâm sự bị nhìn thấu, theo bản năng cất giọng phủ nhận:
“Không có.”
“Nếu nói không có, vậy thì thôi.” Nam nhân cũng không truy hỏi, chỉ lặng lẽ uống cạn bát thuốc đắng chát. Qua một lát, hắn lại nói:
“Nếu Khương nương tử có gì khó xử, chỉ cần trong khả năng, ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ.”