Khương Phức Oánh vẫn không ngẩng đầu, chuyên chú xâu kim luồn chỉ, tỉ mỉ với từng đường may, tựa hồ không hề để tâm đến xung quanh. Mãi cho đến khi…..
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt dịu dàng có chút nghiêm nghị khẽ liếc về phía Đồng Hoa, người đang bừng bừng hứng khởi.
“Nếu không, muội vào trong ngồi một lát đi? Đứng mãi như vậy, chẳng lẽ không thấy mỏi sao?”
Đồng Hoa lắc đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười tinh nghịch: “Đã lâu rồi không nói chuyện cùng tỷ qua khung cửa sổ như thế này. Tỷ còn nhớ lần đầu tiên chúng ta trò chuyện không? Khi đó ta lén lút lẻn vào nhà, mà khi ấy cửa sổ còn chưa cao như bây giờ…”
“Ý ta là,” Khương Phức Oánh nhíu mày, khẽ day day thái dương, giọng điệu bất đắc dĩ, “Muội có thể bước vào hẳn không?”
Chẳng đợi nàng nói hết câu, Đồng Hoa đã nhanh như chớp vòng qua cửa sổ, nhẹ nhàng hạ thân xuống bên cạnh, tiếp tục thao thao bất tuyệt:
“Hồi ấy, tỷ vừa mới chuyển đến, ta đã lén nhìn trộm tỷ từ lâu rồi… Hôm trước, lúc rời khỏi nhà tỷ, ta vừa bước ra cửa thì bắt gặp Khâu Nhị lén la lén lút, chẳng rõ đang làm gì. Thế là ta tiến đến chất vấn. Hắn … tỷ cũng biết rồi đó, lời lẽ lúc nào cũng khó nghe. Ta tức quá liền nói thẳng với hắn - hừ, cái tên Trương lang quân kia cũng chẳng có gì hay ho! Có chút tiền dơ bẩn thì đã sao? Còn lâu mới sánh được với Phức Oánh tỷ của ta, chỉ cần tiện tay một cái là nhặt được lang quân anh tuấn tiêu sái hơn gấp bội!”
Nói đến đây, mặt nàng ta chợt đỏ lên, giọng lí nhí như có chút chột dạ: “Phức Oánh tỷ… Ta thật không cố ý đâu, chỉ là lúc tức giận nên lỡ lời…”
Khương Phức Oánh bị nàng quấn lấy không buông, rốt cuộc thở dài, đặt kim chỉ xuống, nhàn nhạt nói: “Được rồi, từ khi nào muội thấy ta thật sự giận chứ?”
Đồng Hoa chớp chớp mắt, lập tức tươi tỉnh trở lại, giọng đầy tò mò: “Vậy… chuyện nhà họ Trương, tỷ đã nghĩ ra cách ứng phó chưa?”
“Cũng không khó lắm.” Khương Phức Oánh khẽ trầm ngâm, ánh mắt sâu lắng, khóe môi thấp thoáng một tia cười nhạt. “Ta đã có biện pháp.”
Đồng Hoa nghe vậy mới nhẹ nhõm thở phào, rốt cuộc cũng an tâm, ánh mắt lại rơi xuống tay nghề tỉ mỉ của nàng: “Vậy… tỷ đang làm gì thế? Y phục nam nhân này… Là may cho ai?”
“Còn có thể là ai chứ?” Khương Phức Oánh thản nhiên đáp, thuận tay rót một chén trà đặt trước mặt Đồng Hoa. “Người ta đã giúp ta một việc, dù sao cũng nên có chút hồi báo.”
Đồng Hoa trợn mắt kinh ngạc, vội vàng cầm lấy vạt áo nàng, kéo kéo:
“Tỷ còn tự tay làm y phục? Hơn nữa lại dùng loại vải thượng hạng thế này? Phức Oánh tỷ, rốt cuộc tỷ đang có chủ ý gì đây?”
Khương Phức Oánh đặt kim chỉ xuống, nghiêm túc quan sát Đồng Hoa.
Nàng xưa nay không kết giao quá nhiều bằng hữu, tính tình trầm ổn, so với Đồng Hoa hoạt bát, nàng lại có phần điềm đạm hơn. Nhưng lúc này, nàng có chuyện cần thỉnh giáo.
“Muội nói xem, nam tử như ca ca muội, thường thích điều gì nhất?”
“Ca ta?”
Đồng Hoa suy nghĩ một lát, hồi tưởng đến vị ca ca kia của mình, bèn cười tủm tỉm đáp: “Chỉ cần không bắt hắn giết heo, chuyện gì hắn cũng thích cả.”
Khương Phức Oánh khẽ lắc đầu, chậm rãi giải thích: “Không phải ý đó… Ta muốn hỏi, làm thế nào để một nam tử như ca muội cảm thấy vui vẻ?”
Đồng Hoa nghe vậy, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó bật cười khanh khách: “Ca ta vui vẻ sao? Cái đó còn không đơn giản! Chỉ cần tỷ đứng trước mặt hắn, chẳng cần làm gì, hắn cũng thấy vui rồi.”
“Đừng nói bừa.” Khương Phức Oánh vỗ nhẹ lên tay nàng, nghiêm túc trách mắng.
“Ta đâu có nói bừa, ta nói thật đấy, Phức Oánh tỷ. Tỷ sinh ra đẹp như vậy, đừng nói ca ta, ngay cả ta nhìn cũng thấy vui vẻ…” Nói rồi, nàng ấy nhíu mày khó hiểu.
“Nhưng tỷ hỏi chuyện này làm gì? Ca ta giờ còn đang ở học viện, chưa về đâu.”
Tính nàng đơn thuần, lại dễ bị dắt mũi theo dòng suy nghĩ, lúc này ánh mắt lướt qua bàn liền thấy điểm tâm, bèn lén lút vươn tay định lấy.
“Muốn ăn thì cứ ăn đi.”
Khương Phức Oánh chẳng chút keo kiệt, tùy ý để nàng ấy dùng, còn mình thì vẫn chìm trong suy tư.
Sinh ra thế nào đi nữa, chàng cũng đâu có nhìn thấy…
Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi phiền muộn khó tả. Từ nhỏ, nàng đã biết dung mạo mình không tầm thường, từ những lời tán dương của người khác, nàng cũng dần hiểu điều ấy. Chỉ là … đối với một người chẳng nhìn thấy gì như Thường Uyên, sắc đẹp của nàng có ý nghĩa gì chứ?
Nàng khẽ cau mày, cúi đầu tiếp tục may vá.
Đồng Hoa thấy nàng vẻ mặt trầm tư, nhịn không được mà quan sát kỹ lưỡng, chợt giật mình kinh ngạc: “Tỷ tối qua không ngủ sao?”
“Ừm.” Khương Phức Oánh đổi sang một cây kim khác, cẩn thận nâng sợi chỉ lên hứng ánh sáng, nhanh chóng xuyên qua lỗ kim, động tác lưu loát. “Có chút gấp gáp.”
“Gấp cái gì chứ?” Đồng Hoa khó hiểu.
“Chẳng qua chỉ là một bộ y phục thôi mà, sớm một ngày hay muộn một ngày thì có khác gì nhau?”
Khương Phức Oánh ngừng tay, nhíu mày suy tư, dường như đang cân nhắc cách diễn đạt. Một lúc sau, nàng chậm rãi nói:
“Gấp… để cầu hôn.”
“Cái gì?!”
Âm thanh kinh ngạc của Đồng Hoa vang lên, ngay cả miếng điểm tâm trong tay cũng rơi xuống đất.
*
Đêm xuống, núi rừng mát mẻ hơn hẳn ban ngày.
Dù ban ngày có oi bức thế nào, khi màn đêm buông xuống, gió lạnh vẫn thổi qua, len lỏi vào từng lớp áo, mang theo hơi thở se sắt của trời đêm.
Thường Uyên chậm rãi khép cửa sổ, ngăn cơn gió lạnh ùa vào. Đôi tay chạm lên khung cửa gỗ, tịnh bạch da thịt dưới ánh đèn hắt hiu lộ ra những đường gân xanh nhàn nhạt.
Cơn đau từ sâu trong huyết mạch như có như không mà lan tràn, theo từng khắc nắm chặt tay, càng trở nên rõ rệt.
Hắn nắm chặt quyền, không nói một lời.
Hô hấp từng tấc, từng tấc dồn dập, hơi thở dường như cũng trở nên nặng nề.
Cơn đau kịch liệt nơi đỉnh đầu tựa như muốn rút cạn toàn bộ khí lực, khiến chàng chỉ có thể vô lực tựa vào bệ cửa sổ, đôi mắt khẽ khép hờ, từng dòng suy nghĩ hỗn loạn trôi qua dù muốn bắt lấy lại chẳng thể nào với tới.
Trong đầu thỉnh thoảng hiện lên một vài mảnh ký ức vụn vặt dù cố thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Những gì đọng lại chỉ là trận chém giết tàn khốc, mùi huyết tinh nồng đậm cùng hận ý đan xen, cuồng loạn.
Còn có một ít hình ảnh khác… ẩn ẩn thấy được ánh sáng nơi rường cột chạm trổ trong phòng, chàng lặng lẽ một mình, nhìn bầu trời tối dần lại sáng.
Thường Uyên cắn răng chịu đựng, lần này cơn đau dường như còn dữ dội hơn trước. Dù mồ hôi lạnh đã thấm ướt lớp áo lót bên trong, chàng vẫn không để mình phát ra một tiếng rên rỉ nào.
Thường Uyên muốn quay lại giường, chàng hiện tại cần nghỉ ngơi.
Bên ngoài cửa sổ, gió đêm thấp thoáng luồn qua khe cửa.
Càng đau đớn, cảm giác của lại càng trở nên rõ ràng. Tiếng động vang lên trong tai, rõ ràng không thể nhìn thấy, trong đầu lại mơ hồ hiện lên một vài hình ảnh không hiểu từ đâu xuất hiện.
—— Một thiếu nữ bước chân nhẹ nhàng, từ trong phòng khẽ khàng đi ra, khép cửa lại.
Thường Uyên không hề nhúc nhích, vẫn đứng tựa bên cửa sổ gỗ.
Cho đến khi tiếng bước chân kia không hề do dự mà tiến đến gần, dẫm lên nền đất trải đầy đá vụn trong sân, càng lúc càng rõ ràng.
Còn chưa kịp suy tư, cửa đã bị gõ khẽ.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, hệt như con người nàng, uyển chuyển, thanh thoát. Thanh âm theo sau cũng dịu dàng tựa cánh hoa rơi, âm cuối trong trẻo như chuông bạc ngân vang.
“Thường Uyên.”
Nàng gọi hắn, giọng mềm mại xuyên qua cánh cửa.
“Ngươi ngủ rồi sao?”
Cơn đau vừa rồi còn như sóng lớn dâng trào, lúc này lại dần dịu xuống.
Hắn dựa vào một chút sức lực còn sót lại, cố gắng đứng thẳng, lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, giọng khàn khàn đáp:
“Chưa.”
Không rõ vì sao,khi nghe thấy thanh âm của nàng, cơn đau như bị xua tan giống như dòng máu khô nóng trong cơ thể rốt cuộc cũng được trấn an.
Như lửa than rực cháy bị tuyết lạnh bao phủ, Thường Uyên bất giác thả lỏng.
Ngón tay vốn tái nhợt vì nắm chặt giờ đây khẽ buông ra, nhẹ nhàng đặt lên khung cửa sổ.
“Có chuyện gì sao?”
“Ta mang chút đồ đến cho ngươi.”
Bên ngoài cửa, nàng tựa người vào cạnh cửa gỗ, nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi… có khỏe không?”
Thường Uyên khẽ điều hòa hơi thở, rồi mới chậm rãi bước đến mở cửa.
Đêm tối bên ngoài sâu thẳm, chàng không nhìn thấy gì, nhưng ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, hơi lạnh của gió đêm lập tức ùa vào.
Hương hoa nhài nhè nhẹ quẩn quanh, từng lớp từng lớp hòa cùng hơi thở thanh mát, như một vòng tay vô hình bao bọc lấy hắn.
Lẽ ra, cơn gió này phải mang đến lạnh lẽo, lúc này đây lại mang theo một tia ấm áp khó tả.
Hương hoa lan tỏa, theo hơi thở thấm vào từng thớ thịt, len lỏi qua từng kẽ hở trong tâm trí hắn, chậm rãi lắng đọng, khiến trái tim đang quặn thắt dần an yên.
Trong một thoáng, ngón tay nam nhân khẽ run lên.
Cảm giác này… rõ ràng như mới chỉ hôm qua— cái chạm khẽ nơi đầu ngón tay, hay cái ôm nhẹ của ngày hôm trước…
Tất cả, bỗng trở nên rõ ràng đến lạ.
Thường Uyên chống tay lên cánh cửa, lòng bàn tay vô thức miết nhẹ khung gỗ thô ráp, như muốn áp chế cơn ngứa ran kỳ lạ trong lồng ngực.
“Được.” Nam nhân khẽ cất tiếng giọng điệu trầm thấp nhưng kiên định. “Đa tạ Khương nương tử.”
*từ khúc này đổi xưng hô qua chàng - Khương nương tử/nàng nhé, do ngta cầu thân đến cửa rồi:))
Khương Phức Oánh chỉ nghĩ chàng đang cảm tạ vì nàng mang đồ đến, bất giác cong môi cười:
“Chàng còn chưa biết ta mang đến cái gì đâu, bây giờ nói cảm ơn cũng quá sớm.”
Nàng lướt qua Thương Uyên bước vào trong, tà áo khẽ động, vài sợi tóc mềm như tơ chạm nhẹ vào cánh tay chàng. Theo đó, hương hoa nhài nhàn nhạt cũng vương lại, vương cả trong tâm trí.
Như một bản năng, bước chân chàng vô thức bước lên, như muốn đuổi theo mùi hương ấy… hoặc là theo người ấy.
Thế giới của chàng vẫn âm u đen như mực, vậy mà vào khoảnh khắc này dường như có một ánh sáng mong manh len lỏi qua lớp u tối vô tận.
Khương Phức Oánh mang theo dầu thắp, đem đến cho căn phòng vốn dĩ tịch mịch của Thường Uyên một chút ánh sáng.
Ánh nến vàng nhạt hắt lên gương mặt nam nhân, chiếu sáng những đường nét trắng nõn có chút nhợt nhạt.
Nàng cẩn thận bày biện từng món đồ lên bàn, còn chàng thì ngồi yên một chỗ, chưa từng chủ động đưa tay đụng vào.
“Cho chàng.”
Khương Phức Oánh đẩy đèn dầu tới gần, rồi ngồi xuống đối diện hắn.
“Chàng nhìn…” Nàng chợt nhớ ra người này không thể nhìn thấy, liền đổi giọng: “À không, chàng thử sờ xem.”
Thường Uyên không lập tức nhúc nhích.
Nghe giọng nói của nàng, trong lòng mơ hồ cảm thấy nàng có chuyện muốn nói.
Ánh lửa phản chiếu trên dung mạo thanh tú của thiếu nữ, hô hấp nhè nhẹ, đôi mắt đen láy như mang theo điều gì đó khó giãi bày.
Hắn mở miệng, giọng khẽ khàng: “Đây là cái gì?”
Khương Phức Oánh hơi nghiêng người, giọng nói dịu lại:
“Ta làm cho chàng một bộ y phục, thử xem có vừa hay không. Nếu không vừa, ta sẽ sửa lại.”
“Y phục?”
Thường Uyên vốn không quá để tâm đến chuyện bề ngoài, huống chi nhìn cũng không thấy, từ trước đến nay cũng chẳng biết bản thân ăn mặc ra sao.
Quần áo trên người phần lớn là áo cũ của tiên phụ trong Khương gia, đã sờn cũ, lại không vừa người chỉ đủ để che thân.
Khương Phức Oánh không cho thời gian suy tư, liền kéo tay nam nhân lại, trải bộ y phục ra, nhẹ nhàng đặt lên vai để ướm thử.
Lớp vải lướt qua đầu ngón tay, xúc cảm lành lạnh, so với y phục trên người, hoàn toàn khác biệt, rõ ràng là vải thượng hạng, lại thích hợp mặc vào mùa hè.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, chàng liền cảm nhận được thân thể nàng bất chợt tới gần.
Hơi thở vốn đã bình ổn, trong khoảnh khắc ấy lại bỗng trở nên rối loạn.
Nàng chuyên chú làm việc, vì nam nhân cao hơn nàng không ít, nên cần hơi kiễng chân mới có thể đặt vạt áo ngay ngắn trên vai. Giọng nói khẽ khàng, có chút thấp giọng lẩm bẩm:
“Vẫn là hẹp hai tấc… Cần thêm một chút?”
Nàng cúi đầu, dường như đang đánh dấu gì đó.
Qua mấy lớp vải mỏng, lòng bàn tay mềm mại đặt lên đầu vai chàng, đầu ngón tay khẽ di chuyển, để lại một chút hơi ấm mơ hồ.
Hương hoa nhài, không hề có chút ngăn cách mà quấn quanhnam nhân, bao vây lấy từng hơi thở. Thường Uyên theo bản năng lui về sau nửa bước, ngay lập tức eo liền bị bàn tay mềm mại của nữ nhân giữ lại.
Giọng nàng nghiêm túc: “Đừng nhúc nhích, để ta đo vòng eo.”
Thường Uyên đành phải đứng yên, tùy nàng đo đạc, điều chỉnh.
Nàng nâng tay chàng lên, xoay người nhẹ nghiêng, làn tóc mềm mại vô tình lướt qua cổ chàng tựa như làn nước ấm chảy nhẹ.
Thường Uyên không nhìn thấy động tác của nàng, vậy nên mỗi một lần nàng chạm vào, đều trở nên vô cùng rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến bản thân hắn phải ngừng thở, chờ đợi điểm tiếp theo nàng chạm tới.
“…Khương nương tử.”
Rốt cuộc mở miệng, giọng nói khàn khàn, mang theo mỏi mệt sau cơn đau đớn dày vò. Còn có một cảm giác nào đó bị chàng gắng gượng che giấu, run rẩy ẩn sâu trong đôi mắt chẳng thể nhìn thấy ánh sáng.
Lần đầu tiên trong đời, được một người chạm vào, được một người dịu dàng cứu vớt như vậy, vào lúc bản thân suy yếu nhất, bất lực nhất, lại chẳng thể nào kháng cự.
“Được rồi chứ?”
Khương Phức Oánh không hề nhận ra sự khác thường trong giọng nói của nam nhân.
Trong lòng nàng còn mang nỗi băn khoăn, còn mải suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào, đến mức có chút hoảng loạn, phải cố ý trấn định tâm tình.
“Vòng eo còn hẹp một lóng tay, y phục mùa hè không cần quá ôm sát, để rộng một chút sẽ mát hơn.”
Thường Uyên trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi:
“Là có chuyện gì sao?”
Thường Uyên không phải kẻ ngốc, tự nhiên nhận ra nàng đêm nay khác thường.
“…Rất khó mở miệng ư?”
Hơi lui về phía sau, rời khỏi hương hoa nhài khiến bản thân thoáng chốc thất thần, ngay lập tức, cơn đau quen thuộc lại lần nữa tràn về.
Thường Uyên hơi ngẩn ra.
Khương Phức Oánh nhìn đối phương suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cắn răng hạ quyết tâm.
Nàng xoay người, cẩn thận đặt một xấp giấy tờ lên bàn, nghiêm túc đẩy đến trước mặt chàng.
Dẫu biết hắn không nhìn thấy, nhưng nàng vẫn làm vậy như một sự thành tâm chân thành.
Nàng nhẹ giọng nói:
“Đây là toàn bộ khế thư ruộng đất, nhà cửa của Khương gia ta.”
Nàng hít sâu một hơi, kiềm nén nhịp tim đập có chút loạn, rồi kiên định mở miệng:
“Chàng và ta quen biết đã lâu. Đêm nay đến đây, là để cùng chàng nói một câu—”
Khương Phức Oánh cắn môi, sau đó thẳng thắn nói ra từng chữ:
“Ta khuynh mộ chàng, muốn cùng chàng thành thân.”