Dưới ánh dương sớm mai, nam nhân vóc dáng cao ráo cánh tay dài mà hữu lực, thoắt cái đã chế trụ cổ tay Khâu Nhị. 

Động tác nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, với chỉ một cú vặn cổ tay ở góc độ quỷ dị, hắn đã khiến phương hướng xoay chuyển, buộc đối phương rơi vào thế không thể giãy giụa.

Khâu Nhị trượt chân trên nền đất, mấy tên tiểu lâu la đứng vây quanh thoáng chốc tản ra, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Nam nhân ấy dung mạo có chút tái nhợt, phảng phất mang theo vài phần bệnh sắc, nhưng bàn tay lại dễ dàng trấn áp một tên du côn đến mức không thể phản kháng. 

Chỉ nghe một tiếng gào thảm thiết vang lên

"A ——!!"

Cơn đau như đứt từng khúc ruột khiến sắc mặt Khâu Nhị trắng bệch, thân mình run rẩy, suýt nữa liền ngất đi.

Đối phương hiển nhiên không có ý định buông tha. Chỉ thấy hắn nhấc đầu ngón tay, nhấn vào một huyệt vị nào đó. Lập tức, một tiếng hét xé lòng lại vang lên, làm kinh động cả viện Khương gia. 

Gà trong sân hốt hoảng vỗ cánh bay loạn, lông chim tán loạn rơi xuống như tuyết rơi ngày đông. 

Cơn đau dữ dội như chạm đến thần trí, ép kẻ sắp ngất xỉu phải mở bừng mắt, toàn thân mồ hôi đầm đìa, tứ chi vô lực.

Mồ hôi lạnh thấm ướt trán, Khâu Nhị ngã khuỵu xuống đất, một tay vẫn bị ghìm chặt trên cao, không thể giãy, không thể lùi, chỉ có thể run rẩy chịu đựng.

Ánh nắng xuyên qua tán lá, đọng lại trên thân ảnh cao lớn, tôn lên từng đường nét lưu loát mà mạnh mẽ. Y phục mộc mạc không giấu nổi phong thái thanh nhã, làm nổi bật vẻ lãnh đạm của người kia. 

Đôi con ngươi vốn tĩnh lặng vô thần, dưới ánh dương lại dường như nhuốm thêm vài phần sinh khí.

Cơn gió sớm lướt qua, mang theo một tia hương nhài thanh khiết, thoang thoảng vấn vít nơi chóp mũi.

Đuôi mày nam nhân khẽ động, ánh mắt băng lãnh nhu hòa một chút. Cuối cùng, nhàn nhạt lên tiếng:

“Tiến vào trước đi.”

Khương Phức Oánh ngẩn ra, hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Cảnh tượng trước mắt quá mức kinh tâm động phách, khiến lòng nàng run rẩy.

Giờ nghe giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mới giật mình lấy lại tinh thần. 

Nàng vội vàng chạy đến phía sau Thường Uyên, trái tim vẫn chưa thể thôi run rẩy.

Mấy tên tiểu tử vốn ngang ngược hống hách giờ đây đều bị dọa đến ngây người. 

Bọn chúng đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt thất thần nhìn Khâu Nhị bị bức đến mức gào khóc thảm thiết. 

Nỗi kinh hoàng xâm chiếm, khiến chúng quên cả đường chạy trốn.

Thấy Khương Phức Oánh định quay người chạy về nhà, Khâu Nhị, dù đang quằn quại trong cơn đau, cũng giật mình tỉnh táo lại. Hắn nghiến răng mắng to:

“Ngươi con mẹ nó buông lão tử ra! Có biết lão tử là ai không? Dám đối với ta như vậy—A!!”

Lời còn chưa dứt, một cơn đau nhức tận xương đã cắt ngang câu mắng chửi. Thường Uyên chẳng hề tỏ ra bận tâm, chỉ khẽ nhếch môi, chân mày hơi chau lại, dáng vẻ dường như có chút chán ghét.

“Chó hoang sủa bậy, nghe thật nhức tai.”

Khâu Nhị còn muốn tiếp tục chửi bới, nhưng rồi phát hiện có chửi thế nào cũng chẳng ích gì. Hắn chỉ có thể khóc lóc thảm thương, nước mắt nước mũi tèm lem, cả thân mình run rẩy vì đau đớn.

Hắn đã thử giãy giụa phản kháng, nhưng thân thể mềm nhũn chẳng khác gì một bãi bùn nhơ bẩn. 

Cánh tay còn lại vừa mới nhích động đã bị nam nhân tuấn tú kia điểm trúng một nơi nào đó. 

Một cơn đau xé thịt lập tức ập đến, khiến hắn co giật liên hồi, rốt cuộc không chịu nổi mà liên thanh cầu xin.

“Buông, buông ra chút…” 

Hắn hít vào một hơi lạnh, run giọng năn nỉ, “Vị lang quân này, không biết ngài là thần thánh phương nào tiểu nhân sai rồi, thực sự biết sai rồi.”

Giọng điệu nhu nhược chưa từng thấy. Khương Phức Oánh trố mắt nhìn kẻ trước nay vẫn ngang ngược không ai bì nổi giờ lại cúi đầu cầu xin khoan dung. Nàng chưa từng thấy bộ dạng thảm hại này của Khâu Nhị.

Thường Uyên không đáp, chỉ hơi nghiêng người về phía Khương Phức Oánh, như thể chờ nàng quyết định.

Kẻ từng tự xưng “hành tẩu giang hồ” như Khâu Nhị hiển nhiên đã nhận ra điều gì đó. Hắn không còn màng đến nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt trên mặt, cuống quýt kêu gào:

“Khương muội muội, Khương nương tử! Nhân từ như Bồ Tát, ta cầu xin nương tử mở lời, bảo vị hảo lang quân này buông tha cho ta, tha ta một mạng…”

Thường Uyên hơi nghiêng đầu, ánh mắt vẫn dõi theo từng cử động của nàng. Khương Phức Oánh trầm ngâm một lát, rồi lạnh lùng hỏi:

“Ai sai ngươi làm chuyện này?”

Nàng hiểu rõ bản tính của Khâu Nhị. Hắn là một kẻ lưu manh vô lại, đầu óc lại không đủ thông minh để nghĩ ra những trò bại hoại thanh danh người khác một cách tàn nhẫn như thế. 

Dùng tiền bạc mua chuộc mấy đứa trẻ để vây quanh nhà nàng mà ca hát trêu chọc, đây hiển nhiên là kế hoạch của kẻ có tâm địa ác độc hơn.

Mẫu thân nàng bệnh nặng, thân thể vốn đã suy nhược, lại thêm nỗi nhục nhã này đè nặng lên gia môn, chẳng khác nào muốn dồn nhà nàng vào đường cùng!

Khương Phức Oánh siết chặt nắm tay, ánh mắt lạnh đi vài phần.

Khâu Nhị run bần bật, môi mấp máy:

“Là, là…”

Dù đã chịu khổ sở, Khâu Nhị vẫn ôm mộng phản kháng. Hắn thấy Thường Uyên tựa hồ không còn đặt lực chú ý lên mình, liền toan vùng ra mà chạy. 

Ai ngờ, vừa mới nhích động một chút, còn chưa kịp đứng dậy, bỗng một cước từ phía sau đá thẳng vào đầu gối. Hắn không kịp kêu rên, liền thẳng tắp quỳ xuống trước mặt Khương Phức Oánh.

Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt. Khương Phức Oánh thậm chí không nhìn rõ Thường Uyên động thủ thế nào, đến khi nàng hoàn hồn, hắn vẫn thần sắc nhàn nhạt, ung dung cao ngạo, mà dưới chân hắn, Khâu Nhị lại vô cùng chật vật.

“Thành thật một chút.”

Giọng nói Thường Uyên không lớn, nhưng nhẹ nhàng rơi vào tai mỗi người, lại mang theo uy áp khiến lòng người run sợ. “Có lẽ như vậy, ngươi còn có thể ít chịu chút đau đớn.”

“Ai da —— là, là người nhà họ Trương, Trương lang quân… là gã sai vặt của hắn!” 

Khâu Nhị khóc rống lên, toàn thân run rẩy. Cả đời này hắn từng đánh nhau không ít lần, chưa bao giờ rơi vào cảnh không có một chút sức phản kháng như lúc này. 

“Ta chỉ là nhận tiền làm việc thôi, thật sự không phải chủ mưu a——”

“Những kẻ khác đâu?”

Khương Phức Oánh tức giận đến phát run, ánh mắt lạnh lẽo như dao. 

“Ngoài chuyện này ra, các ngươi còn sắp đặt mưu kế nào khác để đối phó ta không? Đám hồ bằng cẩu hữu của ngươi còn đang ngấm ngầm bày trò gì nữa?”

“Không có, thật sự không có!”

Khâu Nhị đau đến nước mắt nước mũi giàn giụa, đầu gối tì trên nền đất khô cứng, đá vụn đâm sâu vào da thịt. Hắn vừa thở dốc vừa khổ sở kêu oan: 

“Ta nhận tiền, nhưng không muốn chia cho bọn chúng, cho nên mới đi một mình… Thật sự không có chuyện gì khác!”

Khương Phức Oánh hừ lạnh một tiếng, cơn giận trong lòng rốt cuộc cũng dịu đi đôi chút.

“Hạng người như các ngươi, đúng là phải nếm chút đau khổ mới biết sợ.”

Nàng liếc nhìn Thường Uyên, ý bảo hắn buông tay, không muốn tiếp tục dây dưa với hạng cặn bã này nữa. 

Ai ngờ, Thường Uyên vừa mới thả lỏng tay, bỗng nhiên lại ấn mạnh xuống bả vai Khâu Nhị, buộc hắn một lần nữa quỳ rạp xuống đất, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Khâu Nhị đã chẳng còn nhớ rõ mình đã kêu rên bao lâu, chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của Thường Uyên vang lên bên tai—

“Khương nương tử biết chút y thuật, có lẽ có thể chữa trị giúp ngươi.”

Khương Phức Oánh kinh ngạc đến không thể tin nổi, quay phắt lại nhìn hắn. Nàng sao có thể ra tay cứu giúp kẻ như thế này chứ?

Thường Uyên giọng điệu nhàn nhạt, chẳng mang theo bao nhiêu cảm xúc, nhưng giữa ngày hè oi bức, lời nói ấy lại khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.

“Cho nên,” hắn thản nhiên nói, “cùng Khương nương tử thỉnh tội, cầu nàng vì ngươi trị thương.”

Khương Phức Oánh đứng lặng tại chỗ, ngơ ngác nhìn hắn.

Rổ thảo dược bên chân nàng vẫn còn phảng phất hương bùn đất, mấy đứa trẻ sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích, mà Khâu Nhị chật vật đến mức sắp tiểu ra quần.

 Ánh mặt trời mỗi lúc một chói lọi, trên trán nàng rịn ra tầng tầng mồ hôi mỏng.

Nàng chớp mắt, ánh nhìn dừng lại trên bàn tay Thường Uyên đang ghì chặt bả vai Khâu Nhị.

Lực đạo tưởng như không mạnh, nhưng khớp ngón tay hắn trắng bệch vì dùng sức, nơi hổ khẩu* hằn lên vết ửng đỏ do ma sát. 

Nhìn bề ngoài phong trần nhàn nhạt, thực chất sức lực hắn không chỉ có thế.

*giữa ngón cái và ngón trỏ trên bàn tay

“Khương nương tử, cầu ngươi…”

Khâu Nhị hoảng loạn, liên tục dập đầu van xin giọng nói run rẩy, “Khương nương tử, ta sai rồi, ta biết sai rồi! Tiểu nhân không nên, thật sự không nên chọc tới cô nãi nãi…”

Hắn sợ đến mức câu chữ cũng lộn xộn, chỉ lo mình nói sai nửa lời, lập tức lại phải chịu một trận đau thấu xương.

“Bồ Tát nương tử, xin tha mạng, về sau, về sau tiểu nhân không dám nữa…”

Chưa kịp nói hết câu, cơn đau kịch liệt lại khiến hắn lịm đi, cho đến khi Thường Uyên buông tay. Một tiếng "bịch" vang lên, Khâu Nhị lập tức co quắp ngã xuống đất, ôm đầu khóc thét.

Thường Uyên hơi nghiêng mặt, ánh mắt lãnh đạm, giọng nói vẫn thản nhiên như cũ.

“Là ta nhớ lầm.”

Hắn chậm rãi nói: “Khương nương tử chỉ biết chữa người, không biết chữa thú. Ngươi vẫn nên tìm cao nhân khác đi.”

Khâu Nhị vừa nghe xong liền hít sâu một hơi lạnh, mặt xám như tro tàn. Hắn chẳng khác gì gặp phải ác quỷ, mặc kệ cơn đau xé thịt, liều mạng cắn răng bò dậy, chạy một mạch không dám quay đầu lại.

Mơ hồ có thể nghe thấy hắn lầm bầm vài câu tàn nhẫn trước khi khuất bóng, nhưng Khương Phức Oánh chẳng buồn bận tâm. 

Nàng chỉ lặng lẽ đứng tại chỗ, dõi theo Thường Uyên vỗ tay như thể vừa chạm phải thứ gì dơ bẩn.

Lúc ánh mắt nàng dừng lại trên gương mặt hắn, Thường Uyên dường như cảm nhận được, chậm rãi nghiêng đầu, mặc dù ánh mắt hắn trống rỗng nhưng lại phảng phất như có thể nhìn thấu lòng người.

Hắn rõ ràng không nhìn thấy, nhưng không hiểu sao, Khương Phức Oánh lại có chút chột dạ. Nàng siết chặt tay nắm lấy rổ thảo dược, muốn mượn chút sức mạnh để trấn định bản thân.

“Bọn chúng nhận bao nhiêu bạc?”

Giọng nói trầm ổn của Thường Uyên lại vang lên.

Mấy đứa trẻ vốn còn tinh ranh nghịch ngợm, lúc này đã sợ đến mức hồn phi phách tán. 

Nhìn thấy Khâu Nhị bị chỉnh đến mức thê thảm, lại nghe một câu này, bọn chúng lập tức cảm thấy đại họa sắp giáng xuống đầu.

Đứa trẻ cầm đầu run lẩy bẩy, hai tay dâng ra số bạc vừa nhận, giọng nói lí nhí:

“Chỉ… chỉ có bấy nhiêu…”

Thường Uyên không nhận lấy, chỉ vươn tay nhanh như chớp, điểm vài huyệt vị trên người đứa trẻ. Chỉ trong tích tắc, đứa nhỏ lập tức khóc òa, mấy đứa còn lại cũng hoảng loạn quỳ xuống, đồng loạt run lẩy bẩy.

Thường Uyên nhàn nhạt mở miệng, giọng nói không hề mang theo một tia cảm xúc.

“Ta vừa điểm huyệt ngươi, trong vòng một ngày, nếu không hóa giải ắt vong (sẽ chết).”

Mấy đứa trẻ lập tức khóc lớn hơn, gương mặt tái mét chẳng khác nào vừa nghe phán quyết tử hình.

“Trong vòng hôm nay mau chóng về nói với cha mẹ các ngươi, bảo họ dẫn các ngươi tới trước mặt Khương nương tử tạ tội.”

Tiếng khóc dần lắng xuống, bọn trẻ ngây ngẩn nhìn hắn ánh mắt hoang mang cực độ.

“Muốn giải huyệt, cần mang đến ba lượng thịt heo, nửa cân rượu ngon, một túi gạo và một túi mì.”

Hắn thản nhiên phất tay áo, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.

“Ngày mai đúng giờ này, nếu không khí huyết nghịch chuyển, ch·ết bất đắc kỳ tử.”

Gió nhẹ lướt qua, tiếng lá cây xào xạc trong nắng sớm.

Thường Uyên xoay người, hờ hững bỏ lại một câu cuối cùng—

“Trong vòng hôm nay, chớ có quên.”

Thường Uyên xoay người, từng bước ung dung bước đi, dường như đã sớm biết Khương Phức Oánh vẫn đứng yên tại chỗ. 

Khi lướt qua bên cạnh nàng, bàn tay khẽ nâng, nhẹ đến khó nhận ra mà lướt qua ống tay áo nàng.

“Trở về thôi.”

*

Trong gian nhà nhỏ…

“Mẫu thân.”

Vừa bước vào cửa, Khương Phức Oánh đã nhanh chóng đặt sọt thuốc xuống, gương mặt điểm một nụ cười nhẹ, chạy đến mở cửa sổ thông khí, để ánh nắng chiếu vào trong phòng.

“Mẫu thân tỉnh dậy đã bao lâu? Lúc này thân thể có gì không khỏe không?”

Trên giường, La Tư Quân tựa người vào gối, sắc diện tuy yếu ớt vẫn gắng gượng cười dịu dàng. 

Cửa sổ mở ra, ánh sáng ấm áp chiếu rọi lên gương mặt con gái nàng, tựa như phủ lên một tầng quang mang nhu hòa, khiến dung nhan ấy càng thêm mỹ lệ tựa ngọc.

Nàng lặng lẽ nhìn nữ nhi của mình.

Thời gian chẳng mấy chốc đã trôi qua, ngày còn chưa quá oi bức, gió nhẹ từ ngoài thổi vào, khiến mấy sợi tóc mai và vạt áo của Khương Phức Oánh khẽ động, tựa như sinh mệnh tươi mới giữa tiết xuân.

La Tư Quân bệnh lâu năm, thân thể yếu nhược, lại cô đơn sớm mất phu quân, cả gia đình trông cậy duy nhất vào nữ nhi chèo chống.

Nàng nhìn Khương Phức Oánh, vóc người đã cao, dung nhan đã chớm nở, tựa như một cành liễu vừa nhú mầm xuân, trong trẻo non mềm đến mức tựa hồ chỉ cần chạm khẽ liền có thể vỡ tan.

Những cô nương đồng trang lứa còn được nũng nịu bên cha mẹ, còn nàng, đã sớm trưởng thành, sớm học cách che giấu ưu phiền, chỉ nói điều tốt, chẳng bao giờ hé lộ điều xấu.

Sự trầm mặc kéo dài của mẫu thân khiến lòng Khương Phức Oánh bất an. Nàng vừa sợ mẫu thân thương tâm lo lắng, lại vừa sợ bà trách mình giấu giếm.

“Mẫu thân…”

Nàng khẽ gọi một tiếng.

La Tư Quân hơi cử động, định nói gì đó, nhưng chưa kịp thốt lời, nước mắt đã rơi xuống.

“Tội gì… tội gì phải giấu ta?”

Nước mắt trào lên đôi mắt Khương Phức Oánh, cổ họng nàng nghẹn lại, đầu mũi chua xót, giọng nói run rẩy:

“Mẫu thân…”

Chỉ một tiếng gọi ấy thôi, dường như đã gói ghém tất cả tủi thân, uất nghẹn và đắng cay trong lòng nàng suốt khoảng thời gian qua.

La Tư Quân vươn tay, ôm chặt nàng vào lòng, tựa như ôm đứa trẻ ngày nào vẫn hay quấn lấy nàng đòi bế, đòi vỗ về.

Nước mắt thấm ướt vạt áo, Khương Phức Oánh cắn môi nức nở, tựa hồ muốn khóc cho vơi đi tất cả ấm ức đã chịu đựng bấy lâu.

La Tư Quân đau lòng không thôi, hôm qua nghe tin bà hoảng hốt đến mức lật mắt ngất đi, giờ lại sợ nữ nhi vì chuyện này mà chịu khổ tâm. 

Bà nhẹ nhàng vỗ về lưng con gái, giọng nghẹn ngào an ủi:

“Không khóc, không khóc… Mẹ ở đây, mẹ ôm con một lát là sẽ ổn thôi…”

Khương Phức Oánh rúc vào lòng mẫu thân, khóc đến mắt sưng đỏ mãi lâu sau mới bình tâm lại.

Hương thơm dịu dàng của mẫu thân bao bọc lấy nàng, quen thuộc đến mức có cảm giác như chỉ cần ngửi thấy hương này, liền có thể trở về thuở bé, trở lại vòng tay dịu dàng như thuở nào.

Khóc đủ rồi, La Tư Quân lấy khăn giúp nàng lau mặt.

“Còn nói đã trưởng thành rồi,” bà cười nhẹ, “Khóc đến nỗi mắt mũi tèm lem, chẳng phải vẫn là một tiểu oa nhi hay sao?”

Khương Phức Oánh dụi mắt, giọng nghèn nghẹn làm nũng:

“Lớn thế nào thì vẫn là nữ nhi của mẫu thân.”

La Tư Quân nhìn con, ánh mắt dịu dàng mà thâm trầm nhẹ giọng hỏi:

“Cha con khi trước vẫn hay nói, a Oánh của chúng ta sinh ra thật tốt, sau này nhất định phải gả cho một lang quân thật xứng đôi.”

Nói đến đây, bà khẽ cười giọng điệu chậm rãi như hoài niệm.

“Chớp mắt một cái, con đã lớn thế này rồi. A Oánh, có phải đã có người trong lòng rồi chăng?”

Khương Phức Oánh lắc đầu, không nói lời nào.

La Tư Quân nhìn nàng, trầm ngâm một chút rồi hỏi tiếp:

“Nếu không có… vậy con nghĩ thế nào về Trương gia?”

Bà vốn xuất thân từ nhà gia giáo, khí chất ôn hòa nhã nhặn, mỗi câu nói ra đều nhẹ nhàng đến mức người nghe như được vỗ về.

Khương Phức Oánh lại chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu.

“Mẫu thân.”

Nàng cắn môi, đáp chậm rãi:

“Mẫu thân biết rõ, con ghét nhất là những kẻ quyền quý, sao lại có thể có ý với Trương gia?”

La Tư Quân khẽ thở dài, mắt đỏ hoe, giọng nói nghèn nghẹn:

“Từ nhỏ con đã kiên cường, luôn muốn giữ thể diện. Nhưng ta đường đường là mẫu thân của con, vậy mà ngay cả lúc con gặp chuyện khó khăn cũng chẳng hay biết… là ta vô dụng.”

“Mẫu thân có bệnh, sao con có thể khiến người nhọc lòng thêm?” Khương Phức Oánh không muốn bà lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫn khiến bà đau lòng.

“Con là do ta sinh ra, ta há lại không hiểu con nghĩ gì?”

La Tư Quân khẽ lau nước mắt, giọng nói chua xót:

“Con giấu ta, chẳng qua là nghĩ cho dù nói ra cũng chẳng có tác dụng, chỉ khiến ta phiền lòng thêm mà thôi, đúng không?”

Khương Phức Oánh không đáp, chỉ lặng lẽ lau nước mắt.

Mẫu thân cơ thể yếu nhược, nếu vì chuyện của nàng mà tổn hao tinh thần nàng sao có thể chịu đựng nổi?

Ánh mắt rơi trên mái tóc đã điểm bạc của mẫu thân, nàng nắm chặt tay, đáy lòng cứng cỏi tựa như tảng đá.

“Hết thảy tai họa này, chẳng qua đều khởi nguồn từ dung mạo của con mà thôi.”

Nàng khẽ nhắm mắt, đầu ngón tay run rẩy, giọng nói nhẹ như gió thoảng từng chữ lại lạnh lùng đến tuyệt vọng—

“Chỉ cần con hủy đi dung nhan này, từ nay về sau, tất cả đều sẽ không còn liên quan đến con nữa.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play