Diệp Âm ngồi xổm ở trước mặt Vương thị: "Như thế nào, nương còn đau không? "
Sắc mặt Vương thị tiều tụy không phải là giả, Diệp Âm suy đoán Vương thị hẳn là bị thương, nhưng bà lại cố ý đem đại phu đuổi đi, vậy có lẽ là vết thương không đáng ngại, hơn nữa bà còn không muốn để cho người khác biết vết thương của mình không có gì nghiêm trọng.
Diệp Âm suy đi tính lại trong lòng vài cái, sau đó cô nhìn về phía ống quần bên phải của Vương thị, cái chân đã sưng vù lên, Diệp Âm thấy thế, lông mày nhăn lại.
Vương thị an ủi cô: "Nương không có chuyện gì, thương thế kia nhìn thì đáng sợ nhưng nghỉ ngơi dưỡng sức một chút là tốt rồi, nương thông minh lắm đấy nhé. "
Diệp Âm ngửa đầu, "Lúc đó đã xảy ra chuyện gì vậy nương ?”
Vương thị cùng nữ nhi bốn mắt nhìn nhau, không biết có phải là ảo giác của bà hay không, vẫn là khuôn mặt này, trước đây bà cảm thấy nữ nhi hướng nội không làm nên chuyện, dễ dàng bị bắt nạt. Nhưng hiện tại bà lại quỷ dị mà từ trên người nữ nhi cảm giác được một loại an lòng khó nói rõ.
Bà cẩn thận nhìn chằm chằm nữ nhi, sau đó phát hiện nguyên nhân xuất hiện cảm giác đó chính là ánh mắt, ánh mắt của Diệp Âm rất trầm ổn.
"Nương? " Diệp Âm gọi tâm trí bà quay trở lại.
Vương thị thu hồi tâm tư của mình, bà nhẹ nhàng kể cho nữ nhi lý do vì sao bản thân bị thương.
Bề ngoài có vẻ như chính là Vương thị đen đủi, gặp phải đám lưu manh ẩu đả nên bị tai bay vạ gió.
Nhưng Vương thị là người đã trải qua vô vàn nguy hiểm, suýt thì mất mạng, ở nơi mà tập trung nhiều lưu dân như thế này, ít nhiều tính cảnh giác cùng sức quan sát của bà cũng hơn xa những phụ nhân khác.
"Bọn hắn chỉ là xô đẩy lẫn nhau, dáng vẻ hung ác, nhưng căn bản tay không dùng lực. Chúng là mượn cớ ẩu đả để che giấu, mục đích chính là đem sạp hàng của ta đập phá. "
Phát hiện sắc mặt nữ nhi không tốt, Vương thị trấn an nói: "Yên tâm, nương không phải là người chịu thiệt, khi phát hiện biểu hiện của bọn hắn không đúng, nương đã cố ý hùa theo bọn hắn xô đẩy mà ngã xuống, làm bộ bị bàn của sạp hàng bên cạnh đập vào chân. "
"Ngươi không biết lúc đó nương bưng chân kêu đến thảm, trên mặt mồ hôi như mưa, miệng còn không quên la hét chân sẽ bị cắt đứt mất. Cứ thế cứ thế làm cho đám người đó rời đi. " Nghĩ đến biểu hiện của mình ngay lúc đó, Vương thị đắc ý cười ra tiếng.
Diệp Âm không cười nổi, cô dùng đầu ngón tay đụng một cái vào chân Vương thị.
Vương thị chậm rãi thu lại nụ cười, không quá tự nhiên nói: "Này không phải...giả bộ cũng phải giả bộ cho ra dáng chứ."
Diệp Âm không hé răng, trầm mặc xử lý vết thương trên chân Vương thị, diễn trò thì cũng phải có ba phần là thật, đùi phải của Vương thị tuy rằng không gãy, nhưng khẳng định phần xương cũng bị tổn thương, chỉ là không nghiêm trọng.
Thương thế xử lý không sai biệt lắm, Diệp Âm tay không bẻ gãy tấm ván gỗ, đem chân Vương thị bó vào thành giò heo.
Động tác của cô thẳng thắn dứt khoát, vô cùng thành thạo, Vương thị nhìn nữ nhi, không biết làm sao, nội tâm đột nhiên nhấc lên một cái.
Đợi tất cả mọi việc xong xuôi, Diệp Âm tiến vào nhà bếp làm cơm, lúc này Vương thị mới cảm giác không khí trong gian nhà cũ nát này thật thoải mái.
Hai mẹ con bà nghèo nên thuê căn nhà cũng chẳng tốt đẹp gì, đừng nhìn đây là một khu nhà mà lầm, cả cái sân cũng chỉ có thể chứa đựng một bộ bàn ghế, sau đó là một gian nhà cùng một gian phòng bếp nhỏ.
Đi vệ sinh phải dựa vào cái bô, sáng sớm mỗi ngày không có người thì đi ra bên ngoài giải quyết.
Nhưng hai mẹ con bà tốt xấu gì cũng là một mình thuê lại cả gian nhà, không giống như gia đình nọ còn thuê chung, nghe nói lúc trước có một gia đình cùng một người đàn ông thuê chung, sau đó nữ nhi của nhà đó liền bị thiệt thòi, chỉ có thể vội vã lập gia đình. Vương thị ở bên cạnh nhà họ, mười lần thì có sáu, bảy lần đều nghe được tiếng khóc cùng tiếng mắng chửi truyền ra từ bên trong nhà.
Mỗi khi nghe được, người mạnh mẽ như Vương Thị lại sợ đến toát mồ hôi. Bà tuyệt đối không thể để cho nữ nhi của mình bị rơi xuống hoàn cảnh như thế.
Hai khắc sau, Diệp Âm bưng bát bánh canh nóng hổi đi ra, bên trên còn để một quả trứng gà rán.
Vương thị nhìn trong bát nữ nhi chỉ có ít bánh canh cùng nước dùng, bất mãn nói: “Ngươi lại không phải mèo con, ít đồ như vậy thì ăn sao no. ”
Diệp Âm: "Không đói bụng. "
Vương thị vừa muốn đem trứng gà rán cho Diệp Âm, Diệp Âm liền nói: "Hẳn là con liên lụy nương. "
Vương thị không đồng ý: "Ngươi không cần nghĩ nhiều. "
Trong lòng Vương Thị suy đoán, không biết nữ nhi đã chọc phải người nào, suy đoán xem ai có khả năng cao nhất.
Diệp Âm nghiêm túc nói: "Lúc trước con là tam đẳng nha hoàn, nương bán bánh đậu cơ bản chưa từng xảy ra chuyện gì. Hiện tại con được thăng lên làm nhị đẳng nha hoàn, sạp hàng của người liền bị đập phá. "
Vương thị vô cùng kinh hỉ, "Con đã thăng lên làm nhị đẳng nha hoàn ?"
Diệp Âm gật đầu, đem việc tìm được Phật châu sơ lược kể lại.
"Khả năng là con cản đường của người khác.
Nhưng con ở biệt trang, đối phương không dám hạ thủ, tự nhiên là tìm tới nương để gây phiền phức. "
Đối phương còn có chút thông minh, biết lấy cớ hành động, đáng tiếc là trình độ cùng nhân phẩm quá kém.
Nếu không phải Vương thị nhạy bén, trước tự làm bản thân mình bị thương thì không biết kết quả sẽ như thế nào.
Sắc mặt Vương thị đổi tới đổi lui, vui buồn lẫn lộn, cuối cùng chỉ buồn phiền nói: "Làm sao mà trong biệt trang lại có người tâm tính tiểu nhân như thế chứ. "
Diệp Âm bình thản nói: "Đều là người cả, đâu đâu mà chẳng có kẻ tiểu nhân.”
Nói là nói như vậy, Vương thị vẫn là rất khó chịu, uất ức vẫn là chủ yếu, nhưng bà càng lo lắng nhiều hơn.
Bà nhìn nữ nhi, lẩm bẩm nói: " Sau này...Còn có thể bán bánh đậu sao? "
Có người quấy rối, chuyện làm ăn ở sạp bánh đậu liền không làm được. Nếu Diệp Âm rời biệt trang, người sau lưng thấy không còn uy hiếp, liền buông tha các nàng.
Nếu Diệp Âm rời biệt trang, sau này sẽ khó mà kiếm được người nào tốt.
Nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, Vương thị quả quyết nói: "Tạm thời không bán bánh đậu nữa. Vừa vặn thời gian này nương sẽ ở nhà dưỡng thương. "
Diệp Âm cụp mắt, nhìn chằm chằm mặt đất: "Chúng ta bỏ qua, đối phương sẽ dừng tay sao? "
Vương thị sợ hãi cả kinh: "Âm Âm, con muốn làm gì? "
Diệp Âm ngẩng đầu, nhìn bà cười cười động viên: "Không sao cả, con cùng một tiểu quản sự trong trang có chút giao tình, lúc về con sẽ van cầu hắn. "
"Nương yên tâm, con là một cô gái yếu đuối, sẽ không lỗ mãng. "
Được Diệp Âm bảo đảm, tâm Vương thị vừa nhấc lên giờ mới thả xuống được, theo sát hỏi: "Tiểu quản sự năm nay bao nhiêu tuổi? "
Diệp Âm trầm mặc: "......15. "
"Này nha! Này tốt. " Vương thị đều đã quên vết thương trên đùi: "Các ngươi vừa vặn cùng tuổi, hắn trông có đẹp hay không? "
"Không không không, nam tử quá đẹp cũng không tốt. " Vương thị cùng nữ nhi giảng giải: "Gả cho người, quan trọng chính là phải có bản lĩnh, đối tốt với ngươi. "
"Hắn là người Kinh Thành sao? Trong nhà có mấy huynh đệ tỷ muội? Các ngươi hiện tại như thế nào rồi ?"
Bà hỏi dồn dập, trực tiếp hỏi đến nỗi làm Diệp Âm không nói được gì.
Vương thị mất kiên nhẫn, "Hỏi ngươi đó, ngươi nha đầu này tại sao lại không lên tiếng. "
Diệp Âm nói lắp: "Con...Không biết. "
Vương thị: "......"
Biết tính tình của nữ nhi, Vương thị vung vung tay: “Tính toán một chút, trước không vội. ”
Buổi tối hai mẹ con chen ở trên một cái giường,
Vương thị nhìn bầu trời tối mịt : "Âm Âm. "
Diệp Âm: "Dạ. "
Vương thị: "Tiểu quản sự này không tồi, ngươi để ý chút. "
Diệp Âm: "......"
Vương thị không nghe thấy động tĩnh, lại gọi: "Âm Âm? "
Lần này không ai trả lời bà, Vương thị bĩu môi: "Nha đầu ngốc. "
Mấy ngày nay, Diệp Âm chăm sóc Vương thị rửa mặt, sau khi dùng cơm liền đi ra cửa, giờ Dậu mới trở về.
Vương thị ở trong phòng gấp quần áo, rốt cục cũng nhìn thấy người, tức giận nói: "Cả ngày nay ngươi đều đi đâu ? "
Diệp Âm lấy ra thảo dược: "Con ra ngoài thành hái, rất có ích với chân của nương. "
Vương thị xụ mặt: "Ai bảo ngươi đi, ngươi là tiểu cô nương, ra khỏi thành không sợ bị bắt đi sao."
"Chỉ mấy ngày nay thôi nương. " Diệp Âm dụ dỗ bà, ngày hôm sau lại đi ra ngoài.
Mấy lưu manh đập phá sạp hàng của Vương thị, hại Vương thị bất đắc dĩ phải tự làm bản thân bị thương, kết quả chúng chỉ phải ở trong lao hai canh giờ liền được thả ra, chẳng có chuyện gì. Tính ra bọn hắn cũng là khách quen ở trong lao.
Người như thế không thể chỉ gây chuyện một lần.
Diệp Âm mấy ngày nay đều đang hỏi thăm, đối phương khó kiểm soát hơn cô nghĩ. Cô cúi đầu, cấp tốc xuyên qua đám người.
Buổi trưa, Diệp Âm đi vào một cái hẻm nhỏ. Ở một gia đình có tiếng ồn ào to nhất dừng lại.
Hôm nay trời nắng to, vào lúc này trong ngõ hẻm hầu như không người, Diệp Âm đạp một cước ở trên tường liền tiến vào.
Mã Dũng cùng huynh đệ đang hút điếu thuốc, hôm nay vận khí của hắn tốt nên liền cùng Thắng Tam trở về. Mắt thấy sắp thắng, Mã Dũng lộ rõ sự vui mừng ra ngoài mặt, "Huynh đệ, cái này..."
Hắn còn chưa nói hết, đột nhiên đầu đau nhức, chỉ kịp nhìn thấy một góc bố y màu nâu, sau đó liền mất ý thức.
Người khác cũng không tốt hơn so với Mã Dũng là bao, bọn hắn cách có chút xa, trước mặt bùn cát bay tới, nhắm mắt lại liền hôn mê.
Diệp Âm nhìn đám người nằm dưới đất, dựa theo tin tức tìm được, bọn chúng gian, dâm đều làm cả. Vậy, phế ba cái chân, ác giả ác báo.
Trong lúc cô hành động, có người mơ màng tỉnh lại, lại bị Diệp Âm một gậy gõ ngất.
Cô đứng ở giữa phòng, bên chân là đám người ngã lên đổ xuống. Trong mắt không có một tia gợn sóng.
Lát sau, cô cúi người mò tiền bạc từ trên người đám lưu manh này đi, xong việc liền gọn gàng đạp đất leo tường đi ra ngoài.
Cô đói bụng.
Hoàng hôn buông xuống là lúc nàng về nhà, Vương thị tức giận, hung hăng đứng chờ nàng: "Ngươi lại đi nơi nào? "
Diệp Âm đàng hoàng trịnh trọng nói bậy: "Con đi rửa bát thuê cho người ta một ngày, đây là thù lao.
" Cô đưa cho bà một bao giấy dầu.
Vương thị mở ra, phát hiện là hai cái bánh bao cùng một cái bánh nướng, vì để lâu nên toàn bộ bánh bao đều bị xẹp.
Mũi Vương thị đau xót, suýt chút nữa rơi lệ, bà trợn mắt giận dữ nhìn Diệp Âm: "Ai bảo ngươi đi làm những việc này! "
Mi tâm Diệp Âm nhảy một cái, ôi, diễn quá mức rồi.
Cô còn chưa nghĩ ra cớ, bỗng nhiên bị Vương thị kéo lại: "Ta hỏi ngươi, những ngày qua ngươi đều đi ra ngoài, có phải là đi tìm việc làm không. "
Diệp Âm cứng lên: Cô đúng là tìm việc làm, nhưng khả năng suy nghĩ của cô cùng bà không giống nhau.
Vương thị thấy cô trầm mặc, vừa tức lại đau lòng: "Ngươi cái này nha đầu chết tiệt kia, ta đem ngươi đưa vào biệt trang để ngày qua ngày thật tốt, ngươi liền như thế lãng phí bản thân. "
"Ngươi muốn tức chết ta có phải không ?”
Vương thị cắn răng: "Ngày mai ngươi liền về biệt trang cho ta, ta lại không phải nằm liệt giường, không cần ngươi chăm sóc. "
Diệp Âm thăm dò biện giải: "Nương, ta..."
Vương thị: "Câm miệng! "
Sáng sớm hôm sau, Diệp Âm liền bị Vương thị đuổi ra ngoài, cô ở bên ngoài lung lay một vòng, ăn uống no đủ mới đi biệt trang. Kết quả mới vừa vào hậu viện, liền bị gã sai vặt bên người Cố Triệt gọi đi.
Diệp Âm tiến vào thư phòng, hành lễ: “ Thiếu gia. "
Cố Triệt quan sát vẻ mặt Diệp Âm: "Ta nghe nói trong nhà ngươi xảy ra chuyện. "
Diệp Âm sắc mặt như thường: "Đã để thiếu gia bận tâm, chỉ là sự việc có chút bất ngờ, hiện tại đã không sao rồi. "
Cố Triệt bán tín bán nghi, "Ngươi..."
Diệp Âm vẻ nghi hoặc đánh gãy hắn: "Thiếu gia còn có gì cần dặn dò sao? "
Cố Triệt mím môi: "Ngươi mới trở về, hôm nay nghỉ ngơi trước đi thôi. "
Diệp Âm: "Vâng. "
Diệp Âm từ thư phòng đi ra, ở ngoài cửa chạm mặt Cầm Ngọc, đối phương nhìn thấy cô, trên mặt không còn sự kiêu căng của lúc trước, trái lại có loại mơ hồ thương hại.
Diệp Âm: ?????
Cầm Ngọc bưng trà bánh vào nhà, vừa muốn khuyên Cố Triệt dùng chút điểm tâm, lại nghe Cố Triệt dặn dò gã sai vặt: "Đợi lát nữa ngươi mang đồ đi xem thử Vương thị một chút."
Nghe lời nói, là đi đến nhà Diệp Âm, chung quy phải mang chút lễ vật, cũng không thể trực tiếp đưa tiền.
Chén trà trong khay va chạm ra tiếng, lúc này Cầm Ngọc mới bừng tỉnh hoàn hồn, nàng ta bóp ngón tay, mạnh mẽ thả lỏng, cúi đầu lặng lẽ đem điểm tâm để xuống, sau đó lùi về sau đi ra ngoài.
Ánh nắng chói chang kích thích Cầm Ngọc nhắm mắt lại : Không sao cả, Diệp Âm cũng không trụ được bao lâu.
Một đêm trôi qua, Diệp Âm dùng bữa xong sớm liền đi làm việc, không nghĩ tới vừa làm đến một nửa lại bị người gọi đi rồi.
Trong phòng hạ nhân, Bạch quản gia mang người đem chăn đệm, ngăn tủ của Diệp Âm lục tung, phá nát.
Trong phòng, trên bàn bày ra rất nhiều đồ rửa bút, một Nghiên Đoan Khê, còn có con ngựa lưu ly to bằng lòng bàn tay.
Diệp Âm đi vào, Bạch quản gia lại gần hỏi: "Diệp Âm, ngươi giải thích một chút? "
Diệp Âm nhìn lướt qua đệm chăn cùng tủ ngổn ngang, lông mày cau lại: "Ta không biết đã xảy ra chuyện gì? "
Bạch quản gia hét lớn: "Thúy Bình nói ngươi ăn trộm đồ của tiểu thiếu gia. Diệp Âm, ngươi thật là to gan. "
Diệp Âm: "Ta không có. "
"Ngươi có! " Thuý Bình vẫn luôn đứng xem kịch hay từ nãy bỗng lên tiếng: "Nương ngươi gãy chân, ngươi cần tiền cho nương ngươi tìm đại phu, nhưng ngươi không có nhiều tiền, cho nên mới to gan lớn mật trộm đồ của tiểu thiếu gia. "
"Uổng công tiểu thiếu gia đối với ngươi tốt như thế, ngươi thế mà lại làm ra loại việc này, quả thực không bằng súc sinh. "
Diệp Âm nhướng mày, chẳng trách hôm qua ở ngoài thư phòng Cầm Ngọc lại trưng ra vẻ mặt thương hại mà nhìn cô.
Trước thì tỏ ra thương hại nương Diệp Âm, sau thì lại vu oan cho cô, đối phó với một đứa nha hoàn như mình, lại còn phải dùng tới bẫy rập liên hoàn như thế sao.