Diệp Âm chính là kiểu học sinh làm cho thầy dạy có cảm giác rất hãnh diện, chỉ cần dạy một lần thì cô sẽ có thể học được rất nhanh.

Cố Triệt thấy thế thì càng ngày càng hứng thú, chàng quyết đoán bỏ qua sách vỡ lòng Tam Tự kinh, trực tiếp dạy Diệp Âm các loại Kinh Thi, Luận Ngữ, Khổng Mạnh.

 Vốn tưởng rằng Diệp Âm chỉ biết nghe mà không lý giải được giá trị bên trong của thi từ nên chàng  liền tự mình giảng giải cặn kẽ nội dung cho cô. 

Cố Triệt giảng về Lương Huệ Vương - thượng, đại ý là truyền lời dạy của Mạnh Tử về chữ “Nhân", không nghĩ tới Diệp Âm còn hỏi ngược lại chàng: 

"Xin hỏi thiếu gia, địa vị của thi nhân cùng thổ phỉ có thể xếp ngang hàng hay không ?”

Cố Triệt lông mày cau lại: “ Thổ phỉ cực kỳ hung ác, đương nhiên là không thể. "

Diệp Âm thuận thế nói: "Khi chiến tranh nổ ra, các chư hầu ai ai cũng tham gia, đánh đến nỗi bách tính bụng ăn không no, lang bạt khắp nơi, so với thổ phỉ thì có gì khác nhau. "

Đứng ở góc độ là con cháu được sinh ra ở đời sau, Diệp Âm không nghĩ tới ở thời điểm các nước đang hỗn loạn như thế, còn có cái gì có thể tốt hơn là thống nhất các nước lại với nhau để kìm hãm chiến tranh. Mà muốn hàng phục các nước khác, chỉ có vũ lực mới là hữu dụng nhất. 

Không chờ Cố Triệt phản bác, Diệp Âm chuyển đề tài: "Thiếu gia cùng nô tỳ bàn luận chính là bối cảnh của chiến tranh, nếu là thời đại vương triều thống nhất, Thiên Tử nhân từ, ngài ấy ắt sẽ làm cho dân giàu nước mạnh, đối với bách tính thì điều đó đúng là trăm lợi không có hại. "

Cái này cũng là lý do tại sao lời dạy của Khổng Mạnh được lưu truyền ngàn năm không đổi. Đáng tiếc Mạnh Tử sinh ra không gặp thời.

Bồn băng ở trong góc đã tan đi một ít, nước đã dâng lên một nửa chậu băng, gió ngoài cửa sổ thổi vào làm cho mặt nước gợn lên sóng nhỏ, cũng như lòng Cố Triệt đang bị sự mềm mại nhẹ nhàng quét qua một cái. 

Chàng nhìn Diệp Âm một lúc lâu, giống như là muốn nhìn xuyên thấu qua con mắt của Diệp Âm, âm thầm dò xét suy nghĩ của cô.

Diệp Âm rũ đôi mắt xuống, làm bộ vén vén tóc, mất tự nhiên nói: "Thiếu gia nhìn nô tỳ như vậy, thực sự là làm nô tỳ ngượng chết đi được. " Cô hơi quay mặt đi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Cố Triệt: "......"

Cố Triệt một lời khó nói hết nhìn cô, sau đó thu hồi ánh mắt: "Băng tan rồi, ngươi đi đổi một bồn băng mới vào trong thư phòng đi.” 

Diệp Âm sửng sốt: "Thiếu gia là bảo nô tỳ đi đổi bồn băng cùng các tỷ tỷ khác đúng không ạ ?"

Cố Triệt ở thư án ngả ra sau, ánh mắt rạng rỡ: "Không, ý ta là, một mình ngươi đi làm. "

Diệp Âm:......

Đáng ghét!

Cố Triệt mở sách ra, hững hờ nói: "Bạch quản gia nói nhà bếp hôm nay chuẩn bị băng lạc, đáng tiếc băng lạc tuy ngon, nhưng tính lạnh......" Chàng cố ý dừng một chút.

Trong lòng Diệp Âm lập tức vận động bảy bảy tám mươi tám vòng, liền nói ngay: "Thiếu gia chờ một chút, nô tỳ đi ngay. "

Không đến một khắc sau, Diệp Âm liền đem bồn băng trong phòng đổi xong, cô giơ tay lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Thiếu gia, trong phòng lại mát mẻ rồi. "

Cố Triệt khóe miệng cười cười, bình thường làm những việc khác thì không thấy Diệp Âm nhanh nhẹn như thế đâu. 

Cố Triệt: "Lại đây. "

Diệp Âm vui vẻ ra mặt: "Thiếu gia, giờ có phải là ngài sẽ để nô tỳ tới nhà bếp nhỏ lấy băng lạc không ? "

Cố Triệt tự mình viết một lá thư, không nhanh không chậm nói: "Hôm nay còn chưa luyện chữ, nếu học hỏi Mạnh Tử tốt như thế thì đem những nội dung ta dạy ngươi sao chép hai lần đi."

Diệp Âm suýt chút nữa cho rằng lỗ tai mình nghe lầm, cô bối rối nói: "Thiếu gia, này...này..."

Cố Triệt nhấc mắt, mặt không hề cảm xúc mà nhìn cô, ánh mắt lành lạnh, giống như con mèo đang giơ nanh vuốt.

Lời Diệp Âm đến bên miệng lại thay đổi: "Xin nghe theo thiếu gia. "

Cô đến bên ghế tròn ngồi xuống, nhấc bút lên bắt đầu chép, không bao lâu sau liền tiến vào trạng thái.

Cố Triệt di chuyển tầm mắt, không nhìn chữ viết nữa, khí thế của Diệp Âm rất doạ người, mặt mày nghiêm túc, tư thế ngồi mạnh mẽ. Từ góc độ này nhìn lại, có thể nhìn thấy cái trán no đủ của cô cùng với đôi lông mày màu đen.

Nữ tử thời nay rất ưa chuộng kiểu lông mày lá liễu, nhìn qua dịu ngoan nhu hòa. Nhưng Diệp Âm lại không như thế, cũng không biết là cô không thích vẽ mày hay là trời sinh như vậy, lông mày của cô lộ ra một cách tùy tiện, rồi lại không tính là quá to, để trên người cô nhìn thì thành thật nhưng khi tiếp xúc thì mới biết cô là người còn rất có chủ ý.

Nghĩ đến lúc trước cùng Diệp Âm giao lưu, thân là con cháu của võ tướng thế gia, Cố Triệt trong lòng rất tán đồng quan điểm của Diệp Âm.
Bằng không thì sẽ không để Diệp Âm một thân một mình đi đổi bồn băng.

Lấy thủ đoạn mạnh mẽ chống ngoại địch, đối với bách tính không thẹn với lòng. Sách vở là c.h.ế.t, người là sống, còn phải xem dùng như thế nào.

Đáng tiếc Diệp Âm chỉ là một thân nữ nhi, nếu là nam tử, nếu được dạy dỗ thật tốt thì con đường ngày sau nhất định có thể giúp ích cho bách tính một phương.

Nhìn lại một ít quan viên trong triều, đọc sách thì đọc không ra hồn, còn dùng lời ngon ngọt dối trá để dụ dỗ thánh thượng. Năm ngoái cùng Bắc Địch nghị hòa, rõ ràng bên ta chiếm thế thượng phong, thế mà còn cố tình đưa tiền tài dâng hiến ra bên ngoài, thật sự là làm cho lòng người phẫn uất, khó có thể tiêu tan.

Bỗng nhiên Diệp Âm ngẩng đầu, nhíu mày chế nhạo: "Thiếu gia nhìn lén nô tỳ? "

Cố Triệt đột nhiên không kịp chuẩn bị bị bắt được, ánh mắt hoảng loạn trong chốc lát, lên tiếng thúc giục: "Chữ viết không có thần, ước chừng là luyện quá ít, lại luyện thêm hai lần nữa."

"Răng rắc" Một tiếng.

Hai người theo âm thanh nhìn lại, dù cho Diệp Âm có cực lực che giấu thì chiếc bút lông bị cô bẻ gãy cũng không thể trở lại như ban đầu.

Cố Triệt lạnh lùng: "Sáu lần. "

Diệp Âm:...Nghiệp chướng a!

Ai bảo mày lắm miệng, không có chuyện gì đi trêu chọc tiểu thiếu gia làm gì.

Diệp Âm nhận mệnh, ỉu xìu đi sao chép văn chương, Cố Triệt luôn để ý cô, phát hiện Diệp Âm thật sự một lòng sao chép văn chương, lúc này bàn tay nắm chặt được chàng giấu ở trong tay áo mới chậm rãi buông ra.

Lớn như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên chàng nhìn lén người ta mà bị người ta tóm được.

Chép xong các bài văn sáu lần, Diệp Âm xem đi xem lại bảy bảy bốn mươi chín lần, sau đó cô mới mang dâng lên cho Cố Triệt xem xét: "Thiếu gia, mời ngài xem, mỗi một chữ đều là do nô tỳ toàn tâm toàn ý viết đấy ạ, mỗi một nét đều cực kỳ cẩn thận. Có thể nói đây là tác phẩm mà nô tỳ dùng chân thành để viết. "

Không để ý tới Diệp Âm âm dương quái khí bên cạnh, Cố Triệt mau chóng xem lướt qua một lượt chữ viết, chàng khẽ vuốt cằm: "Có chút tiến bộ, cần không ngừng cố gắng hơn."

Diệp Âm mím chặt môi, một lúc sau mới rít ra được một từ: "Vâng".

Cố Triệt rũ mi, che khuất đi ý cười trong mắt, làm ra vẻ thuận miệng nói: "Ta có chút khát, ngươi đi dặn dò nhà bếp, dặn dò bọn hắn đem băng lạc đưa tới. "

Diệp Âm: Ai chà!

Diệp Âm lập tức tiếp lời: "Thiếu gia, truyền lời rất mất thời gian, để nô tỳ trực tiếp đi tới phòng bếp đem băng lạc mang trở về cho ngài giải khát. "

Lời còn chưa dứt, cô nhanh chóng thở phì phò ra khỏi thư phòng, để lại Cố Triệt trợn tròn đôi mắt ngồi ở ghế.

Chàng tự hỏi rằng chưa bao giờ cắt xén lương thực của người làm, vì sao thái độ của Diệp Âm đối với đồ ăn lại phi thường nhiệt tình như thế chứ.

Thời gian không tới một chén trà, Diệp Âm liền từ ngoài mang theo hộp cơm đi vào, so với bình thường thì thời gian được rút ngắn hơn một nửa.

Diệp Âm mở hộp cơm ra, lấy ra một phần băng lạc: "Thiếu gia, mời ngài dùng. "

Lạc quan mà nói, băng lạc chính là kem phiên bản thế giới cổ đại, mắt Diệp Âm nhìn đăm đăm Cố Triệt.

Cô đã mang về hai bát đấy.

Con mắt trong trẻo lại sạch sẽ, vô cùng trần trụi biểu đạt suy nghĩ trong lòng.

Cố Triệt dở khóc dở cười, vừa rồi hai người thảo luận văn chương thì trên người Diệp Âm tản ra một loại cảm giác thâm trầm cùng hoang dã, vậy mà mới qua chưa bao lâu cảm giác ấy đã biến mất không sót một chút gì.

Vào lúc này hình tượng của cô như một tiểu nha đầu nghịch ngợm vậy.

Cố Triệt bất đắc dĩ nói: "Ngồi xuống cùng ta dùng luôn.”

Diệp Âm: "Cảm tạ thiếu gia, thiếu gia thật tốt. "

Cô không chút khách khí mà ngồi xuống bên người Cố Triệt, múc một thìa băng lạc thật to đưa vào trong miệng, mùi vị mềm mềm, mát lạnh mang theo mùi hương nhàn nhạt, Diệp Âm  ăn thoả mãn đến nỗi híp mắt lại.

Diệp Âm: ăn ngonnnnnnnnn(* ̄︶ ̄)~~

Không biết có phải là do bị vẻ mặt thoả mãn của Diệp Âm cảm hoá hay không, Cố Triệt cũng nhấm nháp ra mấy phần tư vị của món đồ này, chàng tinh tế cảm nhận một chút.

Trong viện Thiền Minh âm thanh ăn uống vang lên từng tiếng, theo gió bay đi.

Chủ tớ hai người cùng nhau ở cùng một cái bàn dùng bữa, thế nhưng lại không ai cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm. 

Cũng may là bên trong thư phòng không có người ngoài, nếu để Cầm Ngọc thấy cảnh này, e là cũng không tha thứ được cho Diệp Âm.

Ngày kế, Cầm Ngọc hầu hạ Cố Triệt vấn tóc, tơ lụa giống như tóc đen từ từ xẹt qua, nàng cảm thụ cảm giác man mát ở đầu ngón tay, tiểu tâm tư một lần nữa rung động.

Người trong gương rũ đôi mắt đẹp xuống, chàng chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, không có một biểu cảm dư thừa, thế nhưng toàn thân lại tản ra cảm giác quạnh quẽ, xa cách làm cho người ta không dám tới gần, như trăng sáng trên trời không thể với tới, lại như cây tuyết tùng, chỉ có thể nhìn mà không thể hái.

Cầm Ngọc không dám nhìn thêm, cẩn thận chỉnh lại tóc dài của Cố Triệt, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhè nhẹ.

Cột tóc xong, Cầm Ngọc nửa thật nửa giả cười nói: "Nghe nói Diệp Âm tay chân vụng về, khi buộc tóc cho thiếu gia chắc cũng chỉ túm vội một đống tóc….. "
 

Cố Triệt nhấc mắt nhìn về phía gương đồng, ánh mắt lạnh lẽo, Cầm Ngọc sợ hãi cả kinh, dường như bị giội một gáo nước lạnh, chột dạ cúi đầu.

Cố Triệt đứng dậy, hờ hững nói: "Nàng ấy còn phải học nhiều.”

Nói xong, trực tiếp rời đi.

Đều là đại nha hoàn, Phương Thanh đứng bên cạnh thấp giọng nói nàng ta :”Ngươi bình thường không lỗ mãng như vậy. "

Nàng nhíu mày, không nhiều lời với Cầm Ngọc, liền vội vàng đuổi theo Cố Triệt.

Cầm Ngọc nhìn bộ dáng chật vật trong gương đồng của mình, không cam lòng cắn cắn môi.

Không thể trách nàng ta gấp, hiện tại thời gian thiếu gia để Diệp Âm ở thư phòng càng ngày càng dài, thậm chí ngay cả việc đi nhà bếp lấy băng lạc cũng giao cho Diệp Âm làm.

Qua ít ngày nữa, chỉ sợ Diệp Âm sẽ tiếp nhận mọi công việc bên cạnh tiểu thiếu gia.

"Lúc trước là ai đem Diệp Âm đưa vào..."

Cầm Ngọc đau lòng, nhưng bản thân càng không thể phạm phải ý của tiểu thiếu gia. Vừa nãy ngài ấy đã dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nàng ta.

Cầm Ngọc còn có ý nghĩ như vậy, người bên ngoài sao có thể không nghĩ tới.

Ngày hôm sau, một gã sai vặt chạy tới: "Diệp Âm, có người tìm. "

Diệp Âm: "Ai vậy. "

Gã sai vặt: "Đối phương nói là hàng xóm của nương ngươi. "

Diệp Âm bán tín bán nghi theo tới cửa sau, ngoài cửa có một hán tử trung niên đang đứng, vóc người không cao, miệng to mắt nhỏ, nhìn thấy vậy làm cô theo bản năng dừng lại.

Diệp Âm đứng ở ngưỡng, không tiến lên một bước nào nữa:”Ta là Diệp Âm, ngươi tìm ta có chuyện gì? "

Đối phương nhất thời kích động định nắm lấy cô, bị Diệp Âm né tránh, nam nhân ngượng ngùng: 

"Nương ngươi hai ngày trước đi bán bánh đậu, vận may không tốt đụng phải một đám lưu manh ẩu đả, không chỉ sạp hàng bị phá, nương ngươi còn bị đập gãy chân, hiện tại  đang lẻ loi nằm ở trên giường. "

"Đều là người cùng xóm, ta thấy không đành lòng nên cố ý đi đến đây một chuyến. "

Nam nhân biểu hiện bi thương, ai không biết còn tưởng rằng là người thân hắn xảy ra chuyện.

Diệp Âm không nói gì.

Người này xác thực là hàng xóm của Vương thị, lần trước Diệp Âm trở về đã thấy, nhưng đối phương trốn ở khe cửa nhìn lén cô, lúc đó còn bị Vương thị nhổ cho một bãi nước bọt.

Lời của người này nhiều lắm cũng chỉ đáng tin ba phần.

"Chờ ta một chút. " Diệp Âm để lại một câu, xoay người trở về sân.

Cô đi tới lấy túi tiền, cùng quản sự cô cô nói rõ lý do sau đó xin nghỉ về nhà.

Quản sự cô cô không làm khó dễ cô, Diệp Âm đi nhanh trở về, trên đường thuận tiện mời đại phu, nam nhân kia suýt chút nữa theo không kịp.

Về đến nhà, Diệp Âm phát hiện cửa đóng chặt, nhìn cánh cửa, cô há miệng, không phát ra được thanh âm nào, nhưng đại phu còn ở bên cạnh đã làm cô nghĩ đến thương thế của Vương thị, Diệp Âm cắn răng kêu: "...Nương. "

Âm thanh rất nhỏ, đại phu khó hiểu nhìn cô. Đại khái là không hiểu cô nương vừa rồi còn có bộ dáng hấp tấp, vào lúc này tại sao lại ngại ngùng nói không ra lời.

Diệp Âm thở ra khẩu khí, hô to: "Nương——"

Tiếng “nương” đã kêu ra khỏi miệng, Diệp Âm phát hiện đối với xưng hô này cô kêu không chút ngại ngùng.

Trong phòng truyền đến động, trong chốc lát nghe được tiếng bước chân, cửa gỗ từ bên trong được mở ra.

Vương thị khóe mắt mệt mỏi, vẻ mặt có chút tiều tụy, đùi phải cũng không được tự nhiên co lại, khi đứng thì đều phải dựa vào chân trái cùng gậy để chống đỡ thân thể.

Diệp Âm trong lòng nhảy một cái: "Nương, ngươi..."

Vương thị yếu ớt nói: "Vào rồi lại nói. "

Nam nhân trung niên đi sau nhìn ngó dáo dác, muốn cùng vào nhà liền bị Vương thị ngăn cản.

Hắn ta liền nói: "Vương tẩu tử, ngươi cũng không nên qua cầu rút ván, là ta có lòng tốt đi một chuyến tìm nữ nhi của ngươi gọi trở về, nếu không phải vậy thì ngươi đã c.h.ế.t ở trên giường..."

"Ngươi mới c.h.ế.t ấy! " Vương thị giận dữ, giơ gậy liền đánh, nam nhân trung niên thấy thế liền nhanh chân co cẳng chạy trốn.

"Ngươi là bạch nhãn lang, lòng tốt của ta không được báo đáp thì thôi, ngươi còn đánh ta, phi! "

Lão đại phu nhíu mày thành rãnh sâu hoắm, hảo cảm đối với Vương thị đã biến mất. Bất quá hắn nhớ tới thân phận mình là đại phu thì liền chuẩn bị trị liệu cho Vương thị.

Không nghĩ tới Vương thị trước tiên nói: "Nhà chúng ta chỉ có hai mẹ con đều là nữ quyến, lão tiên sinh là một ngoại nam, ở trong nhà ta không thích hợp, chúng ta còn muốn giữ chút danh tiếng. "
Lão đại phu Hồ Tử run lên, Vương thị phất tay một cái: "Ta sẽ đưa phí đi đường cho đại phu, coi như hôm nay ngài phí công đi một chuyến tới đây. Mời ngài về đi."

Lão đại phu lúc này mới phản ứng được là Vương thị nói gì, suýt chút nữa tức chết, bèn không thèm phí lời, hắn cõng lấy hòm thuốc giận đùng đùng bỏ đi.

Diệp Âm đóng cửa lại, Vương thị lúc này mới có chút kinh ngạc: "Ngươi không đuổi theo đại phu để xin lỗi? "

Diệp Âm đỡ Vương thị ngồi xuống, nghiêm túc nói: 

"Nương không phải là người không nói lý. Người làm như thế khẳng định có nguyên nhân. "

Vương thị nhìn nữ nhi một lát, sau đó vỗ bắp đùi cười lên: "Nha đầu ngươi cuối cùng cũng coi như thông suốt đầu óc rồi a. ".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play