Nguyên Nhạc năm thứ ba mươi sáu, tại biệt trang gần kinh thành.

Trong phòng của hạ nhân bị bao trùm bởi bầu không khí u ám tối tăm, trong không khí nồng nặc mùi thuốc.

Ông lão thở dài một tiếng: "Sốt cao không lùi, lão phu cũng hết cách..."

Nói chưa hết, người đang hôn mê trên giường bỗng nhiên run lên, sau đó cố sức mở mắt ra.

Diệp Âm chỉ mơ hồ nghe được một câu: “ Hẳn đây là hồi quang phản chiếu, lão phu lại nhìn một cái..."

Sau đó nàng triệt để hôn mê đi, sau khi tỉnh lại, Diệp Âm phát hiện bản thân đã lắc mình biến thành một nha hoàn vẩy nước quét nhà ở biệt trang của Cố gia.

Nguyên chủ cũng có tên là Diệp Âm, 15 tuổi, cùng mẫu thân Vương thị sống nương tựa lẫn nhau, bình thường nói ít nói, trầm mặc, thích ăn bánh đậu xanh.

Diệp Âm nhìn người phụ nữ trung niên ngồi ở mép giường, làn da của đối phương thô ráp, sẫm màu, gương mặt thon gầy làm cho xương gò má càng cao hơn, nhìn qua càng hung dữ, cay nghiệt. 
Thế nhưng hai mắt của bà lại uể oải vô cùng, tròng mắt che kín tơ máu, viền mắt đỏ hoe. Bà mặc một bộ y phục màu xám đã giặt đến bạc màu, nhưng lời nó ra so với thân thể yếu ớt thì lại khác biệt một trời một vực.

"Ta lúc trước đã cùng ngươi nói rồi, mùa hè lúc nóng lúc lạnh, để ngươi chú ý, bằng không sẽ dễ dàng cảm lạnh. Còn có nước cũng phải đun nóng mà dùng, ngươi hiện tại không nghe theo, đây về sau bản thân ngươi sẽ chịu khổ......"

Vương thị dựa vào bán bánh đậu xanh mà sống nên mồm miệng bà khá nhanh nhạy, nói không ngừng, toàn bộ trong phòng chỉ có giọng nói của bà, sau khi nói oang oang một trận, bà sâu sắc cau mày: "Ta nói nhiều như thế, ngươi có để trong lòng chút nào không ?”

"Ngươi nha đầu này bình thường liền chậm chạp, bây giờ bị bệnh một hồi, làm sao so với trước còn chậm chạp hơn. "

"Ngươi cũng trưởng thành rồi, một ngày cũng không nói ra được ba chữ, sau này gả cho người ta thì phải làm sao bây giờ. "

"Ta lúc trước nghĩ hết biện pháp mới đem ngươi nhét vào biệt trang làm nha hoàn, chính là ngóng trông ngươi có thể học thêm được chút đông tây..."
Diệp Âm chậm rãi rũ mắt xuống, Vương thị nhìn thấy thì hiểu lầm là mình nói nặng quá, để con gái khó chịu, nhưng bà không chịu được mất mặt, cuối cùng chỉ mạnh mẽ hạ âm lượng, thanh âm có chút cứng ngắc: "Có phải là lại không thoải mái không ?”

Lời còn chưa nói hết, bà liền bận bịu đưa tay ra sờ trán con gái, sờ tới sờ lui thấy trán không nóng bà mới yên tâm một chút.

"Ngươi có muốn ăn một chút bánh đậu không ? Nương lần này mang lại đây cho ngươi một phần.”
Diệp Âm còn chưa phản ứng lại, không biết Vương thị từ chỗ nào lấy ra một bọc giấy dầu, đã lấy một miếng đưa đến miệng nàng .

Diệp Âm không cách nào từ chối sự cám dỗ của đồ ăn, hai ba ngụm đã ăn xong một miếng, Vương thị đút rồi lại đút, trên mặt cũng nở nụ cười, có thể ăn đồ ăn là tốt rồi.

Đến giữa trưa, xác định nữ nhi thật sự đỡ hơn rồi, Vương thị mới lưu luyến không tha mà rời đi.
Diệp Âm nằm ở trên giường, bắt đầu sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ. 

Nguyên chủ cùng mẹ nàng vốn dĩ là thôn dân ở trong thôn trang nhỏ do Kinh Thành quản lý, năm năm trước trong thôn đột nhiên xảy ra lũ lụt, Vương thị mang theo con gái thoát ra được, hai mẹ con vốn là muốn về nhà mẹ đẻ, ai biết sau khi xảy ra lũ lụt thì lại bộc phát dịch bệnh, hoành hành khắp nơi, lưu dân tàn phá làm người người khổ sở. 

Trong lúc đó quan phủ như là đã chết rồi vậy, một bóng dáng cũng không thấy đâu.

Vương thị không có cách nào, chỉ có thể mang nữ nhi theo đội ngũ dân chạy nạn vào kinh.

Nhưng Kinh Thành cũng không tốt như trong tưởng tượng, huống chi Vương thị là một người phụ nữ mang theo một đứa con gái.

Hai mẹ con gian nan sống qua ngày, Vương thị cũng càng ngày càng mạnh mẽ. Mới đầu bà nhận giặt quần áo cho người ta, đến sau này khá hơn thì tự mình mở cái sạp nhỏ bán bánh đậu xanh, thậm chí chỉ bằng một lần quản sự của biệt trang Cố phủ trong lúc vô tình đi qua quán của bà mua một phần bánh đậu, Vương thị liền nắm chặt cơ hội hỏi thăm lấy lòng, rốt cuộc cũng thành công cho con gái vào biệt trang làm nha hoàn vẩy nước quét nhà.

Nguyên chủ tuy rằng hướng nội, nhưng thành thật chịu khó, ngày qua ngày cũng dần dần tốt lên. Ai biết mấy ngày trước đây trời đổ một cơn mưa lớn, nguyên chủ không cẩn thận liền ngã bệnh, đúng lúc đó thì cô xuyên tới. 

Diệp Âm trở mình, đè xuống trong lòng tâm tình phức tạp. Nhưng trong chốc lát, trong phòng đột ngột vang lên tiếng ùng ục ùng ục. 

Diệp Âm có chút lúng túng, đứng dậy lấy ở đầu giường một bao bánh đậu xanh, thời đại này đường là vật quý, vì thế vị bánh đậu không tính là ngọt, khi ăn chủ yếu là nếm được hương vị của hạt đậu. 

Diệp Âm bất tri bất giác liền ăn xong. Lúc này mới một lần nữa nằm lại trên giường ngủ.
Ngày mới tới, Diệp Âm loáng thoáng nghe được động tĩnh trong phòng, cũng theo đó mà đứng dậy.

Đông Nhi kinh ngạc: "A Âm, ngươi làm sao lại không nghỉ ngơi thêm một chút. Quản sự cô cô cho phép ngươi nghỉ ngơi hai ngày. "

Lần trước bộ dáng Diệp Âm sắp chết thật sự làm các nàng sợ đến hỏng rồi. Thậm chí Hứa đại phu đều nói A Âm không cứu được nữa, không nghĩ tới cuối cùng lại nàng lại được cứu rồi.

Đông Nhi đến nay đều cảm thấy rất kinh ngạc.

Diệp Âm không biết Đông Nhi đang nghĩ gì, cô nhanh nhẹn đứng dậy mặc quần áo tử tế, "Ta thật sự không sao rồi. "

Đông Nhi: "Được rồi. "

Mặc dù là nha hoàn vẩy nước quét nhà, nhưng Diệp Âm cùng Đông Nhi cũng không phải làm việc nặng, tới giờ Tỵ, hai người đi tới nhà bếp của hạ nhân dùng cơm.

Không có một ngày ba bữa, phần lớn người thời đại này một ngày chỉ ăn hai bữa, giờ Tỵ một bữa, giờ Dậu một bữa.

Ngoại trừ tầng lớp quý tộc.

Diệp Âm nhanh chóng thích ứng, so với mạt thế, nơi này có hoa thơm chim hót, không có gì gây nguy hiểm đến tính mạng, đúng giờ có cơm canh để ăn, đủ để cô ca tụng nơi đây quả là chốn bồng lai tiên cảnh.

Nếu như tiền công hàng tháng của cô có thể tăng thêm nữa thì quá tốt rồi.

Diệp Âm không biết địa phương khác là như thế nào, thế nhưng chủ viện bên này, tiền công mỗi tháng của tam đẳng nha hoàn là tám trăm đồng.

Nhị đẳng nha hoàn là một nghìn hai trăm đồng.

Nhất đẳng nha hoàn cũng chính là nha hoàn bên người của gia chủ, mỗi tháng ngoại trừ hai lạng bạc thì còn có y phục mới quanh năm bốn mùa, thi thoảng còn được gia chủ ban thưởng cho.

Nhưng mà đại nha hoàn là do gia chủ từ trong Cố phủ mang tới, địa vị không phải bình thường, Diệp Âm cũng không muốn lên vị trí đó, nhị đẳng nha hoàn mới chính là mục tiêu mà cô nhắm tới. 
Không phải cô không có chí tiến thủ mà là trước mắt còn chưa biết sẽ thế nào, trước tiên cứ sống tốt đã.

Kinh Thành ở gần nơi xảy ra lũ lụt, có lẽ bởi vì phản ứng chậm trễ mà để xảy ra tình trạng dân bạo loạn, đối với chuyện này, niềm tin của Diệp Âm đối với quan phủ là không hề có. Còn không bằng biệt trang cô ở đâu. 

Dù sao trong biệt trang, tiểu gia chủ chính là người của phủ Trấn Viễn Đại Tướng quân, là con trai út dòng chính của Cố gia - tiểu công tử Cố Triệt.
Diệp Âm biết những điều này là bởi vì nghe Đông Nhi kể tới.

Nàng ấy đối với tiểu công tử không phải là ngưỡng mộ bình thường, khi nàng nói đến tiểu công tử thì trong mắt đều tỏa ra ánh sáng c.h.ế.t người, cơ miệng không tự chủ được mà cười lên.

Diệp Âm bày tỏ bản thân đều hiểu rõ. Nhưng mà cô không có vạch trần, thời còn trẻ, ai trong lòng mà chẳng có một bạch nguyệt quang chứ. 

An tĩnh sống qua ngày, thời gian trôi qua thật nhanh. Mỗi ngày cô đều nghỉ ngơi, chăm sóc cơ thể thật tốt, sắc mặt Diệp Âm cũng càng ngày càng tốt, nhưng mà...

Quản sự cô cô nhìn thiếu nữ trước mặt, lông mày nhăn lại: "Diệp Âm, ngươi đã lấy đi bốn cái bánh bao, hai cái bánh rán, ba chén cháo. "

Bà hoài nghi Diệp Âm lén cất giấu đồ ăn, nhìn không vừa mắt cô tham lam chiếm tiện nghi, biểu cảm trên mặt bà tự nhiên cũng khó nhìn.
Diệp Âm cúi đầu, một lát sau mới nhỏ giọng nói: "...Ta đói bụng. "

Người đứng cạnh cô không đành lòng, nhỏ giọng nói: "Cô cô, Diệp Âm nàng chính là sức ăn lớn, ta tận mắt thấy nàng ăn hết. "

Đông Nhi cũng chạy tới: "Đúng đấy đúng đấy cô cô, ngài không tin thì có thể soát phòng chúng ta. Bọn ta nghèo đến nỗi chuột đến kiếm ăn đều phải phát sầu. "

Câu cuối cùng nàng cố ý pha trò chọc cho mọi người cười lên, sắc mặt quản sự cô cô lúc này mới tốt lên một chút, nếu Diệp Âm không phải tham lam, chiếm lợi riêng thì bà cũng không tính toán nữa.

Nhưng tin đồn Diệp Âm sức ăn lớn cũng được truyền ra, mọi người thấy Diệp Âm liền trêu ghẹo, sức ăn thật nhiều, sau này ai mà cưới nàng thì không phải là đem nhà chồng ăn cho nghèo sao. 

Diệp Âm không thèm để ý, trái lại là Đông Nhi vô cùng giận tức giận.
"Người nào nói, lại không phải ăn cơm nhà mấy người, miệng thật thối. "

Đông Nhi vỗ vỗ an ủi Diệp Âm: "Ngươi đừng để trong lòng. "

Diệp Âm cười cười: "Ta đều không để những lời nói đó vào tai. "

Đông Nhi hì hì cười lên, hai người nói chuyện, phần lớn thời gian đều là Đông Nhi nói, bất tri bất giác còn nói đến trên người tiểu công tử .

"Lần trước ta quét rác ở trong sân, công tử đi qua hành lang, toàn thân mặc một bộ y phục màu trắng, thật giống như trong thoại bản nói - đẹp như thần tiên vậy. "

"Ta xưa nay chưa từng thấy người nào đẹp như vậy.”

Diệp Âm bất động thanh sắc ngăn lời nói của nàng lại, các cô ở bên ngoài làm việc, nếu nói chuyện bị người khác nghe được, Đông Nhi sẽ không tránh được bị một trận quở trách.

Đông Nhi không biết là nhận ra được hay không, nàng cười nói: "Công tử thật thiện tâm, lần trước ngươi nhiễm phong hàn uống thuốc mãi vẫn không thấy khá lên. Vẫn là công tử phát hiện trong sân thiếu người, hỏi thăm sau mới biết được ngươi bệnh nặng, cố ý dặn dò người đi ra bên ngoài mời Hứa đại phu đến khám cho ngươi, ngươi mới nhặt về được một cái mạng. "

Diệp Âm hơi run, còn có chuyện như vậy sao.
Đông Nhi mỉm cười: "Hứa đại phu y thuật rất tốt, người bình thường không mời được đâu. "

"Quản sự chỉ để ngươi trả tiền thuốc, chẩn bệnh và châm kim đều tính vào tiền công. "

Diệp Âm há miệng một lúc sau đó mới phát ra âm thanh, khó khăn nói: " Đại ân của công tử, Diệp Âm xin khắc ghi. "

Đông Nhi che miệng cười ha ha, "A Âm, dáng vẻ vừa nãy của ngươi thật giống tiểu bướng bỉnh. "
Diệp Âm cười cười theo nàng. 

Nhiệt độ càng ngày càng cao. Giữa ban ngày mặt trời như muốn thiêu đốt mọi vật , mọi người hận không thể lột một lớp da thịt.

Chủ nhà lên tiếng, bảo người làm trong thời gian nóng nực này trở về nhà nghỉ ngơi, đợi trời mát mẻ chút lại làm việc.

Trong phòng hạ nhân, Đông Nhi uống nước đậu xanh, đem tiểu công tử treo trên miệng, mặt mày đều là ý cười.

"Ta liền nói công tử là người tốt nhất trên đời này mà, đổi lại phủ viện khác khả năng là không được. Cùng lắm thì bọn đại nha hoàn có thể nghỉ ngơi một chút, chúng ta là những nha hoàn vẩy nước quét nhà khả năng không có đãi ngộ tốt như vậy. "
Diệp Âm rất tán thành, lên tiếng phụ họa hai câu.

Đông Nhi càng thêm hăng hái, đem tất cả những từ ngữ hoa mỹ nhất mà nàng biết, liên tục nói về tiểu công tử. 

Diệp Âm nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, cảm giác chói chang khô nóng, vào lúc này mà làm lụng thì người hẳn là bốc khói.

Cũng không biết Vương thị có dọn sạp hàng không.

Nguyên chủ cùng nương nàng không có căn cơ, sống sót đều là may mắn, tiền bạc tích góp trong tay căn bản là không đủ để thuê cửa hàng. Chớ nói chi là Vương thị còn muốn nhờ người hỏi thăm tin tức nhà mẹ đẻ, cũng không thể khiến người ta đi một chuyến không công.

Chỗ nào cũng đều cần tiền a.

"A Âm, A Âm? "

Diệp Âm nhấc mắt: "Làm sao? "

Đông Nhi sẵng giọng: "Lời này là nên ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại thất thần. "

Diệp Âm nhìn chằm chằm cái bát không trong tay: "Ta đói bụng. "

Đông Nhi: "......"

Đông Nhi dở khóc dở cười: "Trước đây cũng không thấy khẩu vị của ngươi tốt như vậy a. "

Diệp Âm không lên tiếng.

Bỗng nhiên, một bóng người phủ lên đỉnh đầu, 

Diệp Âm ngẩng đầu, Đông Nhi xoa eo cúi xuống nhìn cô, một mặt không biết làm sao: "Đi thôi, ta mang ngươi đi tìm đồ ăn. "

"Nước đậu xanh chắc là còn một ít, mỗi lần nhà bếp nấu đều sẽ nhiều làm nhiều hơn một ít. "

Diệp Âm nhìn nàng, Đông Nhi có khuôn mặt trứng ngỗng trắng nõn, mắt hạnh nhân, chiếc mũi nhỏ, giọng nói ngọt ngào, giòn tan như chảy mật, bộ y phục nha hoàn cũng không giấu đi được vẻ tươi mát cùng xinh đẹp của nàng. 

"Cảm tạ. " Diệp Âm nhẹ nhàng nói.

Đông Nhi xua tay: "Cám ơn cái gì, chúng ta là hảo tỷ muội. "

Bởi vì dung mạo đẹp đẽ cùng với tâm tư giấu kín đối với tiểu Cố công tử nên quan hệ của Đông Nhi cùng các nha hoàn khác trong chủ viện không được tốt lắm.

Mà Diệp Âm, mặc kệ là trước đây hay là hiện tại thì đều rất kín miệng, làm việc cũng rất thành thật.
Tổng hợp các loại nguyên nhân lại, Đông Nhi rất khó không thích Diệp Âm.

Ở nhà bếp quay một vòng, Diệp Âm ăn một hơi tám phần thức ăn, Đông Nhi dùng khăn lau tay, không nhịn được oán giận: "Lúc nào trời mới mưa vậy chứ, nóng sắp c.h.ế.t rồi. "

Diệp Âm ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy mặt trời quả thật quá nóng.

"Năm rồi cũng nóng như thế sao? "

Qua một lúc, Đông Nhi toát một đầu mồ hôi, nàng hừ nói: "Nào có, năm ngoái cũng không nóng như thế đâu. "

"Thật ngưỡng mộ đám Cầm Ngọc tỷ tỷ, các nàng đi theo công tử còn có thể hóng mát. "

Nghe đồn tiểu công tử thể trạng mẫn cảm, vừa chịu không nổi nóng cũng chịu không nổi lạnh, ngày hè ở trong thành đều để bồn băng ở bốn phía trong phòng.

Cổ họng Diệp Âm khẽ nhúc nhích, cô muốn ăn kem.

Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu thì các cô đã nhìn thấy mấy gã sai vặt ôm bồn băng đi qua.

Bồn băng cũng rất gây chú ý, không phải một khối băng bình thường, mà là cả một khối băng to điêu khắc thành hình dáng Sơn Thạch được đặt trong chậu gỗ, không chỉ mát mẻ mà còn rất có mỹ quan.

Diệp Âm ép buộc mình dời mắt, theo Đông Nhi rời đi.

Bỗng nhiên gã sai vặt kêu lên một tiếng, mọi người còn không kịp phản ứng, bồn băng dưới đất đã được nhặt lên, Diệp Âm quay sang nói với gã sai vặt: "Cầm cẩn thận. "

Gã sai vặt run run, ấp úng: "Tạ...Cảm tạ. "

Diệp Âm mang theo Đông Nhi đang sững sờ rời  đi, trở về phòng, tay phải Diệp Âm run lên, một tảng băng lớn xuất hiện bên trong cái bát không.

Nhìn thao tác này của cô, Đông Nhi trợn mắt ngoác mồm: "A Âm, ngươi..."

Diệp Âm ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh: "Nước đá, ngươi có muốn uống hay không ?”

Đông Nhi vốn muốn từ chối nhưng lời đến miệng lại thay đổi: "Ta bên này còn có mứt hoa quả. "

Chỉ chốc lát sau, hai người thoả mãn ăn từng ngụm mứt hoa quả được ướp mát lạnh.

Cũng trong lúc đó, tại chủ viện.

Mấy gã sai vặt đứng ở trước thư án, đem chuyện không cẩn thận làm bồn băng rơi xuống trước sau nói rõ ràng.

"Công tử thứ tội, tiểu nhân lần sau nhất định sẽ chú ý, không dám tiếp tục tái phạm sai lầm. "
Nam tử ngồi sau thư án liếc mắt nhìn một góc thiếu hụt ở bồn băng, ánh mắt nheo lại.
Này không phải là không cẩn thận làm rơi,rõ ràng là bị ai đó mạnh mẽ lấy đi một khối.

"Đi xuống đi. " Thanh âm thanh lành lạnh vang lên làm mọi người bất an, run rẩy trong lòng.

Đám người lui ra sau, Cầm Ngọc do dự nói: "Công tử, nô tỳ đem bồn băng không nguyên vẹn này để ra gian ngoài nhé ạ ?”

"Không sao, trước sau gì nó đều sẽ tan. " Cố Triệt nhìn chằm chằm chỗ hổng, trong mắt ánh lên ý cười khó nhận thấy, còn phải từ "Sườn núi" lấy đi một khối, còn rất kén chọn.
——————————————————————————
Tác giả có lời muốn nói: Bấm tay tính toán, ngày tốt để khai bút. Ta lại trở về hắc hắc, các tiểu thiên sứ mau mau tới aaaaa~~~~~~
Editor: Các từ ngữ xưng hô sẽ tuỳ theo ngữ cảnh, mọi người thấy chỗ nào không hợp lý có thể góp ý nhẹ nhàng nhưng đừng nặng lời quá nha ! Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play