Mặt trời bên ngoài nóng như thiêu như đốt, nhưng không khí bên trong thư phòng lại khá mát mẻ và thanh tịnh, làm cho lòng người cảm thấy khá thư thái.

Diệp Âm đứng một bên vừa mài mực, thỉnh thoảng lại lén nhìn bồn băng ở trong góc phòng, không nhịn được mà tiếc hận.

Chút băng này mà rơi vào trong tay cô thì chỉ trong thời gian ngắn thôi cô cũng có thể làm ra một phần đá bào lớn, thả một ít đậu phộng, hoa quả, cuối cùng là rưới lên trên một chút mật hoa quế, đảo trộn lẫn mọi thứ lên, ôi cái tư vị ấy thật tuyệt.

"Diệp Âm. "

Bỗng một giọng nói mạnh mẽ vang lên kéo tâm trí cô trở về hiện tại, Diệp Âm nhấc mắc lên liền thấy Cố Triệt đang nhìn mình chằm chằm: "Ngươi thất thần.”

Diệp Âm nháy mắt một cái, kiên quyết phủ nhận: "Không có. "

Cố Triệt không ngờ tới cô sẽ trả lời như vậy, chàng ngẩn ra trong nháy mắt, bình thường vào những lúc như thế này, chẳng lẽ không phải là Diệp Âm nên nhận sai hay sao?

"Ta đã gọi ngươi hai lần. " Lông mày Cố Triệt nhăn lại.

Nghe nói thân thể chàng ốm yếu từ nhỏ, màu da không được hồng hào như người bình thường, làm người lên cạnh cảm giác chàng như một viên ngọc, lạnh nhạt xa cách.

Sống mũi cao thẳng, không có nửa phần đặc điểm của các nam nhân thô lỗ. 

Phía dưới cằm là yết hầu, tuy trông không thành thục giống những nam nhân trưởng thành nhưng xen vào đó là khí chất tràn đầy của tuổi thiếu niên làm cho chàng càng trở nên ngây ngô nhưng cũng có chút thành thục.

Bất quá đẹp nhất vẫn là đôi mắt ấy, đó là một đôi mắt sâu, giống như vầng trăng khuya , lại tựa như đại dương sâu thẳm thần bí. Khí chất mâu thuẫn tồn tại đan xen như thế, dường như lại không hợp khi ở trên người Cố Triệt.

Diệp Âm buông mắt xuống, đôi mắt của tiểu gia chủ thật làm người ta sợ.

"Thiếu gia, đôi tai của nô tỳ có chút không được tốt lắm. Thỉnh thiếu gia thứ lỗi. "

Cố Triệt: "......"

Hai mắt chàng sáng như đuốc quan sát Diệp Âm, Diệp Âm bình tĩnh đứng bên cạnh, biểu cảm không có nửa phần chột dạ, phảng phất như lời vừa nãy tất cả đều là sự thật vậy.

Hai người giằng co trong chốc lát, Cố Triệt nâng tay một lần nữa chấp bút, "......Mài mực thôi. "

Cũng không biết có phải là ảo giác của Diệp Âm không, cô luôn cảm giác tâm tình của tiểu gia chủ hình như có hơi không tốt, cô nhìn đi nhìn lại, Cố Triệt lại có vẻ mặt như bình thường.

Tới giờ Thân, sức nóng của mặt trời mãi không giảm, Diệp Âm ngồi trong phòng hạ nhân chỉ hận không thể mặc mỗi một chiếc áo đơn mỏng. 

Nhưng mà không thể, trong phòng còn có một người luôn đối địch, bất mãn với cô. Diệp Âm nếu thật sự mặc mỗi một chiếc áo đơn mỏng, không cần đến ngày mai thì danh tiếng của cô cũng sẽ bị truyền ra rất khó nghe.

"Nóng quá" Cô dùng sức vẫy vẫy chiếc quạt tay, vô cùng khó hiểu, cổ đại không khí không ô nhiễm, toàn cầu không bị nóng lên, thế mà tại sao mùa hè lại nóng như vậy chứ.

"Thiếu gia đã nói, tâm tịnh thì tự nhiên sẽ không sao. Nếu là có cảm giác khô nóng, chỉ sợ là trong lòng có không ít điều xấu xa đâu.”

Tốc độ quạt trong tay Diệp Âm chậm lại, liếc mắt nhìn sang: "Ngươi có ý gì? "

Thuý Bình cười gằn: "Cái gì có ý gì, ta nói ta, liên quan gì đến ngươi. "

Trước kia tiểu thiếu gia đối với người khác đều rất lạnh nhạt, xa cách không thể tiếp cận, các nha hoàn có tâm tư khó nói đều phải từ bỏ suy nghĩ. 

Nhưng gần đây lại xuất hiện một người tên Diệp Âm, tài mạo đều không bằng các nàng, nhưng lại lọt được vào mắt của tiểu thiếu gia.

Diệp Âm chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, làm sao lại có thể tiến vào thư phòng của tiểu thiếu gia để mài mực, làm sao có thể cách tiểu thiếu gia gần như thế, các nàng không cam tâm.

Nhưng mọi chuyện cũng chỉ đến thế, dù sao Thuý Bình cũng không chỉ mặt gọi tên. Khả năng trong lòng Thuý Bình tích góp lửa giận nên nhìn Diệp Âm đặc biệt không vừa mắt.

"Ta nghe nói quê nhà của ngươi gặp lũ lụt, ngươi cùng ngươi nương chạy nạn đến Kinh Thành. " 

Thuý Bình đi tới trước mặt Diệp Âm, khinh bỉ nắm lấy cằm Diệp Âm: "Lớn lên cũng còn tàm tạm, trên đường chạy nạn ngươi cùng  nương ngươi chắc cũng làm không ít những việc làm dơ bẩn?”

Diệp Âm bỏ quạt trong tay xuống, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Cái gì dơ bẩn? "

"Thì chính là việc làm liên quan đến xác thịt đó. " 

Thuý Bình kéo kéo khóe miệng: "Bất quá nương ngươi già rồi, làm cũng không ai muốn a——"

Thúy Bình không kịp phản ứng mà ngã ra đất, sau đó mới cảm giác da trên mặt đau rát, nàng ta không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Diệp Âm: 

"Ngươi dám đánh ta? ! "

Nàng ta căm phẫn rít gào lên: "Ngươi làm sao dám——"

"Đùng——" một tiếng, Diệp Âm trở tay lại tát thêm một cái tát.

Cô dùng hai phần lực, hai bên má của Thuý Bình bị đánh đến đỏ tím, khóe miệng tràn ra máu.

Diệp Âm lạnh lùng nói: "Không biết nói chuyện thì câm miệng. Nếu có lần sau nữa, ta còn đánh ngươi. "

Thúy Bình choáng váng, một hồi lâu mới tìm về được tiếng nói của mình: "Ngươi không sợ ta đi cáo trạng với quản sự cô cô sao? "

Diệp Âm cười nhạo: "Ngươi đi đi, vừa vặn để mọi người trong biệt trang nhìn xem cái miệng chó không phun được ngà voi của ngươi.”

Thúy Bình: "Ngươi——"

Lồng ngực của nàng ta phập phồng kịch liệt, nhưng cuối cùng cũng chỉ hung tợn trừng Diệp Âm một chút liền đi.

Làm nhục nương người ta là nàng ta không chiếm lý. Bất quá nàng ta sẽ không bao giờ quên chuyện này đâu. 

Diệp Âm không thèm để ý Thúy Bình, cô đối với 

Đông Nhi nhẫn nhịn, là bởi vì Đông Nhi hay cho cô đồ ăn, lúc cô bị nói xấu còn bênh vực cô, đó là ân tình, không thể quên.

Nhưng Thuý Bình thì là cái thá gì, cùng lắm thì chỉ là người xa lạ thôi.

Buổi tối hầu hạ trở về, Diệp Âm rửa mặt rồi chuẩn bị đi ngủ thì lại phát hiện giường của cô bốc lên một mùi chua thối lẫn lộn, hơn một nửa đệm chăn trên giường cũng ướt đẫm.

Thúy Bình đi tới: "Thật không tiện a Diệp Âm, ta ngồi ở trên mép giường của ngươi ăn đồ ăn, đột nhiên tay bị chuột rút, cứng đơ nên liền làm rơi đồ xuống giường. "

"Đêm nay chỉ sợ rằng ngươi phải ngủ tạm dưới đất rồi. "

Diệp Âm nhìn nàng ta, Thuý Bình che miệng lại: "Ai nha, quên nói, ta cũng không có dư thừa đệm chăn, e là ngươi chỉ có thể dựa vào dưới chân giường mà ngủ thôi. "

Diệp Âm không nói gì. 

Thúy Bình cười đắc ý, thổi tắt nến xong liền leo lên giường đi ngủ.

Trong bóng tối, nàng ta nghe được tiếng mở cửa, Thuý Bình trùm chăn cười ra tiếng, kết quả không cẩn thận bị đụng tới gò má, nàng ta đau tới nỗi hít khí.

Nàng ta cau có vuốt mặt, giọng nói có phần vặn vẹo: "Diệp Âm, vẫn chưa xong đâu. "
Nàng ta muốn làm cho Diệp Âm bị đuổi ra khỏi biệt trang!

Thúy Bình mơ mơ màng màng nhanh chóng đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên trên cả người chìm xuống, có một luồng mùi hôi thối xông thẳng lên trán.
Đây là nước rửa chén do Diệp Âm cố ý đi tới nhà bếp xách. 

Trong bóng đêm, tiếng nữ tử gào thét phá rách  yên tĩnh.

Bạch quản gia mặt đen như đáy nồi nhìn Thuý Bình quỳ trên mặt đất khóc sướt mướt tố khổ.

Mà đầu sỏ Diệp Âm lúc này đang bình tĩnh đứng yên bên cạnh.

Nghe Thuý Bình đổi trắng thay đen nói một hồi, ánh mắt Bạch quản gia nhìn về phía Diệp Âm cũng càng ngày càng không đúng.

Bạch quản gia quát lên: "Diệp Âm, những gì Thuý Bình nói đều là thật? "

Diệp Âm: "Giả, nàng ta nói dối. "

Bạch quản gia quát lên, "Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. "

Diệp Âm: "Nàng ta mắng nương của nô tỳ, nô tỳ đánh nàng. Nàng ta giội nước bẩn lên giường nô tỳ, nô tỳ liền trả lại cho nàng ta. "

Bạch quản gia ánh mắt trầm xuống: "Thúy Bình, lời Diệp Âm nói là sự thật? "

"Không không. " Thúy Bình làm gì còn bộ dáng xảo quyệt khi đứng trước mặt Diệp Âm, hai gò má nàng ta sưng đỏ chưa tan, nước mắt như vỡ đê, kêu thảm thiết minh oan, nói là mình bị oan ức.

"Bạch quản gia, nô tỳ chỉ cảm thấy sức ăn của 

Diệp Âm quá lớn, khuyên nàng khắc chế một chút, bằng không về sau khó nói chuyện hôn sự, ai biết, ai biết..."

Nàng ta thê thê thảm thảm quỳ xuống đất khóc thành tiếng: "Diệp Âm chính là thẹn quá hoá giận mà động thủ với nô tỳ."

"Bạch quản gia, nô tỳ ở trong viện XXX đã lâu, không có công lao cũng có khổ lao, Diệp Âm mới vừa thăng lên nha hoàn nhị đẳng liền bắt nạt nô tỳ như thế."
Nàng ta tìm đủ mọi cách chứng minh mình oan ức.

Diệp Âm vẫn luôn chú ý sắc mặt của Bạch quản gia, thấy thế thì thầm nghĩ công việc ở biệt trang chỉ sợ là không thể giữ được.

Tuy rằng khá là đáng tiếc, thế nhưng dù sao cũng hơn là ở lại đây mặc cho người ta khinh bỉ.
Ông trời để cô sống thêm một lần, không phải là để chịu uất ức.

Bạch quản gia lạnh lùng nói: "Diệp Âm, ngươi đã biết sai chưa ?"

Diệp Âm vẫn giữ bộ dáng cây ngay không sợ chết đứng đáp: "Ta nói rồi, Thuý Bình chính là nói dối.”

Bạch quản gia cả giận nói: "Ngu xuẩn mất khôn. 
Người đến, đem Diệp Âm ra ngoài.”

Diệp Âm đồng thời lên tiếng: "Ta không..."

"Còn chưa xử lý thỏa đáng? " Một âm thanh nghi hoặc vang lên làm cho cả phòng im bặt.

Bạch quản gia kinh hãi: "Thiếu gia, sao ngài lại đến đây ạ? "

"Đều là lão nô thất trách, để những việc nhỏ vụn vặt này ảnh hưởng tới thiếu gia, lão nô liền lập tức xử lý xong ngay ạ."

Cố Triệt xua tay, trước tiên nhìn lướt qua Thuý Bình, nàng ta dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn chàng, như muốn nói gì đó, Cố Triệt dời tầm mắt đi ngay lập tức, nhìn Diệp Âm.

Chàng tới ghế chủ vị ngồi xuống, bắt đầu mở miệng: "Nói cho ta nghe mọi chuyện đã xảy ra. "

Thúy Bình lần này khóc còn dữ dội hơn lần trước, nước mắt như lũ lụt tràn về, Diệp Âm rất là khâm phục. So với Thuý Bình khôn lỏi kể lể, Diệp Âm chỉ một mình vô lực giải thích thì quả thực là chênh lệch.

Bạch quản gia đúng lúc nói: "Thiếu gia, Diệp Âm không hề có quy củ, lão nô định đem nàng đi trừng phạt theo quy định. "

Cố Triệt thế nhưng quay sang hỏi Diệp Âm: "Nàng ta mắng nương ngươi như thế nào? "

Diệp Âm bĩu môi: "Lời nói đều rất thấp hèn. "

Cố Triệt đang hỏi Diệp Âm, lực chú ý lại để hai phần sang bên Thuý Bình, tự nhiên lúc này cũng nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn trên mặt nàng ta. 

Không chờ Thuý Bình biện giải, Cố Triệt thản nhiên nói: "hai người các ngươi đều có sai lầm, ngoại trừ giáng chức, mặt khác còn phải phụ trách vẩy nước quét nhà và sân. "

Thúy Bình lúc này viền mắt vẫn còn treo nước: "Thiếu gia, nô tỳ..."

Cố Triệt đứng dậy rời đi.

Chuyện này náo loạn một hồi, từ đó Diệp Âm cùng Thuý Bình cũng đã kết thù. Hiện tại hai người đều coi thường đối phương, gặp nhau đến nói lời khách sáo còn không thèm. 

Đông Nhi tìm tới Diệp Âm, sau khi nghe cô kể, liền nói:”Ngươi cũng quá kích động. "

"Ngươi có biết hay không, nương của Thuý Bình là quản sự của Cố phủ. "

Diệp Âm hiểu ra: chẳng trách lại hung hăng như thế.

Đông Nhi sốt ruột thay cô: "Ngươi sau này làm sao bây giờ, đắc tội Thuý Bình như thế, trừ phi..."
Tiếng nói im bặt đi.

Đông Nhi biết mấy ngày gần đây, tiểu thiếu gia đều để Diệp Âm đến thư phòng mài mực, chỉ cần tiểu thiếu gia nói một câu, liền có thể che chở Diệp Âm.

Nhưng là, nàng ta không muốn Diệp Âm cùng tiểu thiếu gia có quan hệ ngày càng thân thiết hơn.

Đông Nhi cứng người, nhanh chóng đổi sang chuyện khác: "Ngươi sau này nên nhường nhịn 

Thúy Bình. Ta còn có việc, ta đi trước. "
Nàng ta vội vã rời đi, bóng lưng lộ ra bộ dáng gấp gáp cùng quẫn bách.

Diệp Âm thu hồi ánh mắt, cười lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Trời không có gió, ánh mặt trời đặc biệt thiêu người, Diệp Âm vì có thể ăn nhiều một chút đồ ăn, cố ý ở trong thư phòng làm việc phá lệ xuất lực.

Cố Triệt cũng không ngừng phá nàng. Hắn nhìn Diệp Âm cầm khăn đem cái bình hoa chà xát ba lần, mở miệng nói: "Trong lòng ngươi có oán khí? "

Diệp Âm mờ mịt: "Cái gì? "

Cố Triệt lặp lại: "Ta đem ngươi cùng Thuý Bình xử trí như nhau, ngươi có thể có oán. "

Diệp Âm hơi mở lớn đôi mắt, cô vô ý thức lau mạnh bình hoa: "Nô tỳ không có. "

Cố Triệt: "Thật sự? "

Diệp Âm: "Dạ. "

Nếu như không có Cố Triệt, kết quả khẳng định không yên bình như thế này.

Cố Triệt quan sát cô tỉ mỉ, phát hiện Diệp Âm vẻ mặt ôn hòa, xác thực không vẻ gì là oán hận.

Chàng cũng không biết tại sao lại quan tâm nhiều như thế , dù sao Diệp Âm cũng chỉ là một đứa nha hoàn, mình cần gì phải để bụng quá nhiều.

Cố Triệt khép sách lại, chậm rãi đi tới cửa sổ phía trước.

Trải qua mấy ngày ở chung, Cố Triệt tin tưởng Diệp Âm không phải người hay gây sự. Nhưng chàng đều xử phạt cả hai người như nhau, vừa để bịt miệng đám người kia, thứ hai cũng là lo lắng Diệp Âm sẽ trở thành tâm điểm bị chỉ trỏ.

Ban ngày gió đều mang theo khí nóng, Cố Triệt  đứng bên cửa sổ một lúc liền lập tức đi ra.

Bên trong thư phòng vang lên một tiếng cười, rất nhẹ, rất nhanh, Cố Triệt trong nháy mắt nhìn về phía Diệp Âm, Diệp Âm đang nghiêm túc lau dọn ngăn tủ.

Cố Triệt mím mím môi, trở lại sau thư án, vành tai có chút phiếm hồng, nhìn qua đặc biệt vui mắt.

Diệp Âm không nhịn được cười. Tiểu gia chủ thật là thú vị, da mặt quá mỏng.

Một khắc sau, hơi nóng trên mặt Cố Triệt đã rút đi, chàng nghiêm túc nói: "Ngươi biết chữ không? "
Diệp Âm lắc đầu. Nguyên chủ thật sự sẽ không biết chữ, Diệp Âm cũng không học được chữ phồn thể.

"Lại đây. " Cố Triệt gọi nàng.

Chờ Diệp Âm đến gần, Cố Triệt chấp bút viết mấy chữ, dạy cho Diệp Âm, để cô viết.

Chữ là nhớ kỹ, chỉ có điều chữ viết xấu đến mức không thể nhìn.

Chủ tớ bối rối hai mặt nhìn nhau.

Diệp Âm mở to hai mắt, lần này người đỏ mặt trở thành cô.
Cô làm mất mặt sinh viên năm nhất quá.

Kiếp trước Diệp Âm học được một kỳ năm nhất thì thế giới xảy ra mạt thế, cô vất vả chạy về nhà, chỉ nhìn thấy trong nhà có hai cỗ tang thi, có thể ngờ ngợ phân biệt ra từng khuôn mặt.

Diệp Âm không muốn nhớ lại đoạn thời gian này, sau đó cô ngơ ngơ ngác ngác theo đoàn người chạy trốn, trên đường may mắn thức tỉnh  song dị năng.

Diệp Âm đi tìm những người thân khác, nhưng mãi cũng không thu hoạch được gì, bọn họ là trốn ở một góc nào đó, hay là...

Diệp Âm tiến vào đội dị năng, đã thấy không ít chuyện, từ lúc mới đầu còn phẫn nộ, bi thương, đến lúc sau thì hoàn toàn mất cảm giác, cuối cùng biến thành thương hại.

Gặp chuyện bất bình, lượng sức mà đi, không thẹn với lòng. Người mà, dù sao cũng nên khác với những sinh vật khác một chút chứ.
Sau đó...Sau đó Diệp Âm chết khi làm nhiệm vụ, lúc đó cô 23 tuổi. 

"Diệp Âm. "

Cố Triệt sâu kín nhìn cô, chắc chắn nói: "Ngươi phân tâm. "

Diệp Âm: "Xin lỗi, nô tỳ sai rồi. "

Vô cùng thẳng thắn dứt khoát.

Cố Triệt nghẹn một hồi, "Chuyên tâm. "

Diệp Âm: "Dạ. "

Diệp Âm không có năng khiếu học bút lông, dù cho được chính tay Cố Triệt chỉ dạy thì chữ của cô vẫn viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Cố Triệt sốt ruột đứng xem, đứng dậy đi tới phía sau Diệp Âm, do dự một chút, vẫn là nắm chặt tay cô: "Đặt bút ở đây..."

Cố Triệt đang nói cái gì, Diệp Âm không có nghe lọt, cô chỉ nghe được tiếng gió thổi lá cây kêu sàn sạt ngoài cửa sổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play