Đông Nhi không nghĩ tới nàng ta chỉ là tranh thủ trở về nhà một chuyến, biệt trang liền xảy ra chuyện lớn như thế. 

Nàng ta nhìn Diệp Âm một thân quần áo màu vàng nhạt, gò má đẫy đà căng ra đến mức sáng bóng, đôi mắt màu hổ phách của Đông Nhi nhanh chóng mờ sương, trong mắt hâm mộ ánh lên sự không cam lòng cùng sự oan ức khi cảm thấy bị phản bội.

Diệp Âm thở dài.

Tới lúc nghỉ trưa, Diệp Âm đi vào phòng Đông Nhi, một thân y phục màu vàng nhạt xuất hiện trước mắt Đông Nhi làm nàng ta cảm thấy nó cực kỳ chói. Đây chính là màu sắc y phục của nhị đẳng nha hoàn. 

"Ngươi bây giờ chính là nhị đẳng nha hoàn, sau này vẫn là không nên tới chỗ ta, miễn cho bẩn chân ngươi. "

Diệp Âm biết trong lòng nàng ta không thoải mái bèn tự tìm ghế ngồi xuống, tùy ý để Đông Nhi trút giận.

Ai biết Đông Nhi càng nói càng quá đáng, nàng ta giơ ngón trỏ chỉ vào Diệp Âm: "Ta cũng chỉ đi khỏi một ngày, chỉ một ngày! Ngươi liền leo lên người tiểu thiếu gia, ta từ trước tới nay đều coi thường ngươi. "

Nàng ta đi qua đi lại, sự nóng nảy xông thẳng lên đầu: "Diệp Âm, sau khi ngươi đi vào biệt trang, là ai chăm sóc ngươi. "

"Ngươi lần trước bị bệnh, là ai đút thuốc cho ngươi. 

" Lúc nguyên chủ mới sinh bệnh, đúng là do Đông Nhi chăm sóc, mãi đến khi bệnh tình của nguyên chủ ngày càng nghiêm trọng, trong trang mới thông báo cho Vương thị, mời Hứa đại phu tới. 

Đông Nhi tức giận đến nỗi cả người đều phát run: 

"Mỗi lần ngươi đói bụng, là ai đi tìm đồ ăn cho ngươi, người ngoài nói không tốt về ngươi, là ai bênh vực ngươi? "

"Là ta! " Nàng ta dùng sức vỗ mạnh ngực mình: 

"Ta đối với ngươi tốt như thế."

Thấy nàng ta nói gần xong rồi, Diệp Âm nhấc mắt lên: "Ta có thể giải thích không? "

Đông Nhi khựng lại, tức giận hừ một tiếng, quay mặt ra chỗ khác. 

Diệp Âm hơi dừng lại một chút, sau đó cô nhanh chóng kể lại việc tìm kiếm Phật châu ngày hôm qua.
Đông Nhi hơi run: "Là như vậy sao? "

Diệp Âm: "Nếu không thì như thế nào? "

Đông Nhi nhìn Diệp Âm một chút, sắc mặt biến hóa liên tục, cuối cùng rơi vào túng quẫn. 

Trong phòng đặc biệt yên tĩnh, Đông Nhi chờ Diệp Âm, hi vọng Diệp Âm có thể mở miệng trước để phá tan không khí ngột ngạt giữa hai người.

Nhưng Diệp Âm so với nàng ta thì bình tĩnh hơn nhiều, Đông Nhi ngượng ngùng nói: "A Âm, ta...Ta bị người khác kích động. "

Lý do này có chút không lọt tai, dù sao lúc Đông Nhi mới vừa về đến biệt trang, biết Diệp Âm được lên thành nhị đẳng nha hoàn thì liền gây khó dễ với Diệp Âm.

Diệp Âm nhìn chằm chằm cái bàn trước mắt, đáp lời: " Ừ "

Cô rất thoải mái đáp lời.

Tâm tình Đông Nhi buông lỏng, nàng ta đi tới ngồi bên cạnh cô, trong chốc lát liền thấp giọng khóc nức nở: "A Âm ngươi biết mà, ta nằm mơ cũng muốn được thăng lên làm nhị đẳng nha hoàn, ở trong lòng ta, chính là chỉ có tiểu thiếu gia..."

"Cái này cho ngươi. " Diệp Âm từ trong tay áo lấy ra một cái bao giấy dầu.

Nước mắt Đông Nhi còn treo ở viền mắt liền dừng lại: "Đây là cái gì? "

Diệp Âm nhẹ giọng nói: "Đây là quả hạch, ngày hôm qua ta ra ngoài, cố ý mua cho ngươi một phần. "

Đông Nhi không hứng thú lắm, thái độ qua loa nói: "Cảm ơn. "

Hai người ngồi nói chuyện một lúc, Diệp Âm liền nói phải rời đi.

Đông Nhi bèn đứng dậy theo: "Ta tiễn ngươi. "

Diệp Âm: "Không cần, bên ngoài trời nóng lắm. "

Đi trên hành lang, tâm tình của Diệp Âm giống như nhiệt độ hôm nay vậy, nóng bức khó chịu.

Diệp Âm đoán được phản ứng của Đông Nhi, nhưng không nghĩ tới Đông Nhi lại có phản ứng lớn như vậy. Cô cùng lắm chỉ là thăng lên làm nhị đẳng nha hoàn.

Diệp Âm tiện tay ngắt một chiếc lá, tâm trạng có chút buồn bực, cô cho rằng mình có thể có một người chị em tốt, quả nhiên là cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Nhưng cũng không cần quá bi quan.

Diệp Âm dừng chân, đôi mắt cô nhìn lên mặt trời trên cao, người dù thế nào thì cũng sẽ rời đi, chẳng lẽ người còn lại không thể sống tốt à.

Cô vẫn luôn tin tưởng rằng trên đời này có tồn tại tình cảm chân thành.

Không phải là cô ngây thơ, chỉ là con người mà, chung quy cũng vẫn phải có một chút niềm tin vững chắc chứ.

Số lượng nha hoàn trong sân là cố định, tiểu gia chủ đã tự mình lên tiếng để cho Diệp Âm ở nội viện làm việc, vì thế cô vốn chỉ là một nhị đẳng nha hoàn liền bị điều đi rồi.

Diệp Âm dọn vào gian phòng dành cho nhị đẳng nha hoàn ở, rõ ràng cô cảm giác được người bạn cùng phòng đang bài xích mình.

Diệp Âm cũng không thèm để ý nhiều.

Cô làm việc đàng hoàng, nhiệm vụ hàng ngày của nhị đẳng nha hoàn và tam đẳng nha hoàn cũng không có quá nhiều sự khác biệt, nếu khác thì chỉ có điều là địa điểm làm việc không giống nhau.

Sáng sớm, Diệp Âm đang tưới nước cho hoa, chợt nghe phía sau có tiếng người gọi cô.

Cầm Ngọc với gương mặt lạnh lùng đang đứng trên bậc thang nhìn xuống: "Diệp Âm, tiểu thiếu gia cho gọi ngươi. "

Trong đầu Diệp Âm nhanh chóng lướt qua vô vàn khả năng, nhưng đôi tay nhanh nhẹn đã mau chóng thả gáo nước xuống, đi theo Cầm Ngọc tiến vào thư phòng.

Vòng qua bình phong, lần này Diệp Âm thành thật cúi đầu, nghe Cầm Ngọc bẩm báo: "tiểu thiếu gia, Diệp Âm đã đến rồi ạ. "

Cố Triệt phất tay, Cầm Ngọc mím mím môi, lúc lui ra còn lén lút trừng Diệp Âm một cái.

Diệp Âm mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, do dự nói: 

"Không biết thiếu gia cho gọi nô tỳ có chuyện gì ?"
Cố Triệt: "Ngươi là người tìm về một viên Phật châu cuối cùng, đợi lát nữa ngươi hộ tống ta cùng đi tới Linh Ân tự. "

Diệp Âm là lần đầu tiên ngồi trên xe ngựa của đại gia, bề ngoài bình thường không có gì lạ, nhưng bên trong lại rất gì và này nọ.

Không gian bên trong xe ngựa rất lớn, các góc trái phải đều để bồn băng, ở giữa đặt bàn trà cùng điểm tâm, bên trong xe quanh quẩn mùi hương hoa nhàn nhạt, kết hợp với nhịp đi nhẹ nhàng của xe ngựa, làm cho người ta vô cùng buồn ngủ.

Nếu như trong xe ngựa không có người ngoài thì khả năng là Diệp Âm thật sự sẽ ngủ thiếp đi. Đáng tiếc là cảm giác tồn tại của vị tiểu gia chủ này quá mạnh mẽ, bên cạnh còn có tầm mắt của Bạch quản gia đang nhìn chằm chằm, cảnh cáo không cho phép lơ là.

Một đường đi không ai nói gì, sau gần nửa canh giờ, xe ngựa dừng ở chân núi của Linh Ân tự.
Bạch quản gia vốn muốn thay Cố Triệt bung dù nhưng lại bị Cố Triệt từ chối.

"Núi Lâm Mộc nhiều cây cao, đủ để che đi cái nắng gắt"

Diệp Âm đi theo sau họ, hôm nay Cố Triệt mặc một thân trường sam màu xanh, tóc đen dài được buộc lên một nửa, đây chính là hình tượng của một công tử có xuất thân từ đại gia tộc. 

Trong rừng gió bắt đầu thổi lên, thế nhưng cảm giác đi đường dài thật là đau khổ. Khi lên đến đỉnh núi, Bạch quản gia đã mệt đến nỗi thở hồng hộc, khuôn mặt đỏ chót, từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu chảy xuống cuồn cuộn.

Diệp Âm suy nghĩ một chút rồi cũng giả vờ há mồm thở dốc, nhiều lần dùng tay áo lau mặt, lau đi những giọt mồ hôi vốn không tồn tại.

Cố Triệt: "......"

Bây giờ là khoảng giờ Tỵ, lúc này trong chùa đã có những vị khách hành hương lục tục đến dâng hương lễ Phật.

Sau khi Cố Triệt đứng nói chuyện cùng một vị tăng nhân xong thì ngay cả cửa chùa chàng cũng không tiến vào, trực tiếp đi vào con đường nhỏ để tới hậu viện.

"Phương trượng, Cố thí chủ đến. "

Cố Triệt tiến vào thiện phòng, Diệp Âm cùng Bạch quản gia vì để tránh hiềm nghi, cố ý đứng ở trong viện chờ đợi.

Hoa quế trong viện lúc này chưa nở, Diệp Âm nhìn những lá cây xanh mơn mởn mà có chút tiếc nuối.

Nghe nói bên trong chùa miếu cũng sẽ có các loại cây ăn quả, hiện tại chính là mùa mà cây đào ra quả, không biết là có thể đi hái hai quả hay không.

Diệp Âm ở trong viện hết nhìn đông lại tới nhìn tây, Bạch quản gia cũng im lặng bất động đánh giá nàng. Vòng eo không đủ tinh tế, thân thể không đủ mềm mại, không hiểu quy củ, dung mạo miễn cưỡng tính toán là thanh tú.

Đừng nói là so với Cầm Ngọc đang hầu hạ bên người tiểu thiếu gia, chính là so với người cùng phòng trước kia là Đông Nhi thì Diệp Âm cũng không sánh nổi.

Một nha hoàn bình thường như thế, để nàng tới làm thông phòng của tiểu thiếu gia cũng không xứng. 

Diệp Âm còn hồn nhiên không biết Bạch quản gia đem mọi phương diện của cô ra phán xét một phen, nếu biết thì đại khái cô cũng không để ý.

Trong thiện phòng, Cố Triệt nhìn hiện tượng kỳ quái, đôi mắt híp lại như có điều suy nghĩ.

Phương trượng đem Phật châu chữa lại, buộc chặt dây thừng, trao trả lại cho Cố Triệt: "Thí chủ không nên lo lắng, trời không tuyệt đường người. "

"Một viên cuối cùng của Phật châu có thể tìm về, 

*Đại đạo năm mươi, thiên diễn Tứ Cửu”

*”Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chín, chạy đi được ‘ một ’ chính là nhất niệm chi gian, nhất niệm làm thiện, nhất niệm làm ác, nhân quả báo ứng, sinh tử tuần hoàn...." - Tiên Ấn. Tin sâu nhân quả!

Cố Triệt xoa xoa Phật châu ở cổ tay, ánh mắt nặng nề rơi vào trên người Diệp Âm, lúc Diệp Âm bị nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ, cô còn chưa kịp cảm thấy sợ hãi thì Cố Triệt đã thu hồi tầm mắt.

...Đại đạo năm mươi, thiên diễn Tứ Cửu, có lưu lại một chút hi vọng sống.

Cố Triệt nhắm mắt lại: chàng nghĩ Cố phủ mặc kệ có trải qua sóng gió gì, cuối cùng cũng đều có thể gặp dữ hóa lành.

Nghĩ đến đây, lo lắng trong lòng Cố Triệt tản đi hơn nửa, nhưng nơi sâu xa trong đáy lòng vẫn xuất hiện một tia không yên.

Hay là do chàng quá để ý đến chuỗi Phật châu ? Uổng công chàng đọc sách thánh hiền bao nhiêu năm, cuối cùng chỉ việc này mà cũng không thể nghĩ thông.

Sau khi trở về, Diệp Âm cho rằng cô sẽ không có việc gì phải làm nữa, không nghĩ tới ngày hôm sau cô lại bị gọi tiến vào thư phòng.

Vì tiểu gia chủ nghiền mực.

Cầm Ngọc đứng bên cạnh hầu như không kiềm chế được sắc mặt, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Diệp Âm, gằn từng chữ một: "Ngươi chưa từng nghiền mực bao giờ, nghiên mực rất quý giá, lúc mài phải mài chậm, nhớ chưa ?"

"Công việc này cần sự tỉ mỉ, ngươi cố mà hoàn thành cẩn thận. "

Vốn là Diệp Âm không cảm thấy cái gì, lúc thấy Cầm Ngọc hết sức nhắc nhở, Diệp Âm tưởng nàng ta sợ cô làm hỏng thì sẽ bị liên luỵ bồi thường. 
Nhìn bề ngoài cũng biết nghiên mực này có giá trị không nhỏ.

Cầm Ngọc còn muốn nói tỉ mỉ hơn nữa, Cố Triệt nhàn nhạt nhìn sang một cái, Cầm Ngọc liền biết điều lui ra ngoài.

Trong thư phòng chỉ còn lại hai chủ tớ là Cố Triệt cùng Diệp Âm, Diệp Âm nhìn nghiên mực một hồi lâu, vẫn là nhịn không được, tâm tư nhỏ của cô đang vô cùng rạo rực: "Thiếu gia, như lời Cầm 

Ngọc tỷ tỷ đã nói, nô tỳ là lần đầu tiên mài mực, nếu là làm không tốt, kính xin thiếu gia tha thứ lỗi cho nô tỳ vụng về."

Mặt Cố Triệt không có biểu cảm gì, nhưng cả người vô cùng có khí chất, khiến bên cạnh cảm thấy dễ chịu, chàng mở miệng: "Không sao, mài nhiều lần thì sẽ quen. "

Nghe được lời bảo đảm, Diệp Âm liền yên tâm hơn vài phần, cô do dự cầm lấy nghiên mực.

Tiếng ma sát nhẹ nhàng vang lên, không chỉ không ồn ào mà ngược lại, âm thanh thế mà đặc biệt có nhịp điệu.

Nhưng mà......

"Răng rắc" Một tiếng, biểu tình của Diệp Âm cứng lại, cô cúi đầu, không dám nhìn tới phản ứng của người bên cạnh.

Giây lát, một âm thanh lành lạnh truyền đến bên tai cô: "Bỏ tay ra. "

Diệp Âm:...Cứu mạng......

Diệp Âm nhắm mắt lại, nhận mệnh buông tay, một vài tiếng kêu vang lên, trong nghiên mực không có nước mực, chỉ có lác đác vài cục mực.

Cố Triệt hạ mắt xuống, một lát sau chàng liền thu lại tâm tình.

Diệp Âm dành trước một bước mở miệng: "Thiếu gia, nô tỳ có dùng thêm một chút sức, nhất thời, nhất thời không kiểm soát được lực, kính xin thiếu gia khoan dung độ lượng cho nô tỳ thử lại một lần nữa. "

Trong thư phòng yên tĩnh không hề có một tiếng động, một hồi lâu sau mới có giọng nói: "A, nếu là ta không khoan dung thì sao? "

Diệp Âm suýt chút nữa cho rằng mình nghe lầm, theo bản năng ngẩng đầu, vừa vặn mắt đối mắt trực tiếp với khuôn mặt đầy hứng thú của Cố Triệt.

Cô nhanh chóng cụp mắt, khổ sở nói: "Thiếu gia...Nô tỳ..."

Cô nói lắp ba lắp bắp, Cố Triệt cũng không thúc giục cô, Diệp Âm thầm mắng mình xui xẻo, bất quá vẫn là nhận: "Tiền bồi thường mực, vẫn là nên lấy từ tiền công của nô tỳ thôi. "

Khoé miệng Cố Triệt nhếch lên một độ cong nho nhỏ, rồi lại nỗ lực đè xuống, hắn hứng thú nhìn dáng vẻ Diệp Âm khúm núm nhận sai.

Tâm tình Cố Triệt vô cùng tốt, chàng chỉ chỉ án thư: "Ta sớm có nói rõ, lần đầu ngươi làm hỏng thì không truy cứu ngươi. "

Khoé miệng Diệp Âm giật giật, đã như vậy, vừa nãy còn hù dọa cô làm gì.

Cô thật sự đã làm tốt tư tưởng tiền công tháng này bị lấy đi bồi thường rồi.

Im lặng một lúc lâu sau, Diệp Âm rốt cuộc cũng hành động.

Cố Triệt lấy bút chấm mực, viết chữ, thế nhưng tâm tình không khỏi suy nghĩ về nơi xa.

Lúc thì nghĩ về chuyện Diệp Âm là người tìm về viên Phật châu cuối cùng, lúc thì nghĩ tới Diệp Âm trong lúc lơ đãng đã làm lộ ra việc bản thân có sức lực khác hẳn người bình thường, Cố Triệt xác thực đối với cô có mấy phần tò mò.

Càng làm cho Cố Triệt kinh ngạc chính là, thần lực của Diệp Âm xuất hiện là sau khi bị bệnh, sốt cao mới lộ ra. Cố Triệt không tin chuyện quỷ thần, nhưng nhất thời không có cách nào giải thích hành vi khác biệt giữa trước và sau khi bị bệnh của cô.

Cuối cùng Cố Triệt miễn cưỡng xem như là vì Diệp Âm giấu dốt.

Không biết Diệp Âm có học võ thuật không? Có căn cơ tốt như vậy, nếu đem đi huấn luyện tốt, chờ một thời gian nữa thì nhất định là cô có thể trở thành một trợ thủ đắc lực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play