Từ ngày nếm được chút ngon ngọt, Diệp Âm liền đặc biệt chú ý đến tình hình dùng băng của chủ viện. Mưu đồ mai phục “xin” chút băng về dùng.
Đáng tiếc vì lần trước đã phạm phải sai lầm, gã sai vặt hành động càng thêm cẩn thận hơn.
Diệp Âm suy tư, nếu không thì mình tự tạo ra một tình huống bất ngờ ?
Nàng khẽ gảy ngón tay, một cục đá nho nhỏ chuẩn xác bắn trúng lõi cây, sau đó lăn xuống đất.
Đông Nhi bỏ cái gáo nước trong tay xuống, biểu cảm khó nói: "Ngươi đã bao lớn rồi mà còn chơi trò ném đá. "
"Đây đều là trò đám trẻ con nghịch ngợm chơi chơi. "
Diệp Âm bèn đứng dậy nhặt hòn đá nhỏ vừa ném lên.
Đông Nhi nhìn nàng một cái, bỗng nhiên hạ thấp giọng: "A Âm, ngươi có nghi ngờ người nào không ?”
Diệp Âm: "Không có. "
Trả lời thẳng thắn dứt khoát, đem lời đang định nói ra của Đông Nhi chặn trở về.
Đông Nhi có chút không cam lòng, chuyển sang nói chuyện khác: "Cũng không biết đến lúc nào ta mới có thể được lên làm nhị đẳng nha hoàn. "
Làm nhị đẳng nha hoàn, là có thể tiến vào nội viện, có thể cách tiểu thiếu gia càng gần hơn một bước.
Không giống hiện tại, các nàng là những nha hoàn vẩy nước quét nhà, đại đa số thời gian đều ở bên ngoài viện làm việc, quanh năm suốt tháng cũng không thấy được tiểu thiếu gia mấy lần.
Nghĩ đến đây, Đông Nhi đột ngột sinh ra một cỗ buồn bực trong lòng, đùng một cái đem gáo ném vào trong thùng nước, dựa vào cây ngồi xuống nghỉ ngơi.
Diệp Âm không hề nói gì, yên lặng làm việc, thuận tiện đem cả công việc được giao hôm nay của Đông Nhi hoàn thành nốt.
Hầy, không có cách nào mà, *bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm thôi.
*Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn.
Sau giờ ngọ là thời điểm mặt trời độc nhất, đám hạ nhân ở biệt trang đều trở về nhà, Diệp Âm nằm ở trên giường, trong đầu nghĩ tới đủ loại sơn hào hải vị.
Thật đói, thật muốn ăn cả thế giới.
Nhưng mà ngăn tủ của cô đã sớm hết sạch đồ ăn rồi, chẳng còn cái gì cả.
Bỗng nhiên, trước mắt xuất hiện một gói giấy dầu làm cho ánh mắt của Diệp Âm trở nên nóng bỏng.
Đông Nhi còn chưa kịp phản ứng đã thấy tiểu cô nương ngồi ngay ngắn trước mặt, mắt nhìn nàng chăm chú.
Tuy rằng không lên tiếng, nhưng cái ánh mắt này rõ ràng chính là đang hỏi: Cho ta sao?
Đông Nhi dở khóc dở cười, tâm tình khổ sở bởi vì khí trời nóng bức cộng thêm cả ngày không thấy được bóng dáng của chủ tử đều tản đi hơn nửa.
Đông Nhi hừ một tiếng, trực tiếp đem bao giấy dầu ném vào trong lồng ngực Diệp Âm, sau đó đến bên mép giường ngồi xuống.
Diệp Âm nhanh nhẹn mở bao giấy dầu ra, bên trong lộ ra hình dáng trơn bóng no đủ của bánh gạo nếp, trên bánh còn rắc một chút vụn mứt hoa quả màu đỏ, hồng, nhìn đặc biệt ngon miệng.
Cô kìm lòng không đậu mà vội cầm lên một miếng, sau đó mang tâm tình lưu luyến không tha, mang túi bánh trong tay trả lại, Đông Nhi không nhận lấy túi bánh: "Ăn đi, ta cũng không muốn nghe cái bụng ngươi kêu ùng ục ùng ục mãi đâu. "
Diệp Âm cũng không khách khí, cô vui sướng hài lòng thưởng thức cái bánh ngon miệng trong tay,
Đông Nhi cẩn thận đánh giá Diệp Âm, "Đồ ăn ngươi ăn đều đi nơi nào cả rồi. "
Trong miệng Diệp Âm ngậm lấy bánh gạo nếp, chớp chớp mắt. Đông Nhi trừng nàng: "Không cho giả ngu. "
Sau đó nàng bất thình lình đưa tay ra chọc eo Diệp Âm một cái.
Diệp Âm kinh hãi, hai mắt trợn tròn: "! ! "
Cô không kịp nhai bánh ngọt trong miệng mà một hơi vội vàng nuốt xuống, sau đó thì cười thở không ra hơi.
"Ngươi làm sao đột nhiên chọc ta, thật nhột"
Đông Nhi ôm hai tay trước ngực nhìn cô: "Eo ngươi thật là to. "
Diệp Âm khó hiểu: Dáng người của cô không phải là vẫn rất bình thường đó sao ?
Cuối cùng Đông Nhi kết luận: "A Âm, ngươi ăn quá nhiều, phải ăn ít lại. "
Diệp Âm:? ? !
"Không được. " Diệp Âm nói chắc chắn như chặt đinh chém sắt, "Không cho ta ăn no, chính là muốn mạng ta. "
Đông Nhi nhìn chằm chằm nàng một lúc, giây sau liền cam chịu thua trận: "Đều theo ngươi vậy. "
Thời gian vẫn chầm chậm trôi qua, đảo mắt đến cuối tháng, Diệp Âm liền được phát tiền công, cô do dự một chút, vẫn là quyết định về nhà một chuyến.
Vương thị thuê nhà ở địa phương rất cũ nát, ở tận cùng bên trong một con ngõ nhỏ, nơi này loại người gì cũng có. Mỗi lần nguyên chủ về nhà, Vương thị đều sẽ chờ ở đầu hẻm để đón nàng.
Diệp Âm nhìn người phụ nữ trước mắt, dáng người đối phương vốn không cao, thế nhưng lại vững vàng đem Diệp Âm bảo hộ ở phía sau, trên đường mà có người đàn ông nào không có ý tốt đánh giá
Diệp Âm, đều sẽ bị Vương thị hung dữ mắng bỏ đi.
Rốt cục cũng trở về nhà, Vương thị liền rót cho con gái một chén nước, còn yêu chiều bỏ thêm một viên đường: "Trời nóng như vậy lại chạy về, khẳng định rất nóng, con mau nhanh nhanh uống ly nước. "
Diệp Âm tiếp nhận, "Cảm ơn nương."
Vương thị liếc nàng một cái: "Với nương ngươi mà còn khách khí cái gì. " Nói xong bà bưng một bát nước sôi để nguội lên uống, uống xong bà đưa tay lên lau miệng, sau đó quay ra hỏi Diệp Âm tình trạng gần đây.
Diệp Âm hàm hồ kể lại mọi chuyện, theo đó từ trong áo lấy ra một túi tiền, tiền công của cô vốn là tám trăm đồng, nhưng trước đó vì ngã bệnh, phải chi trả tiền thuốc nên chỉ còn lại có ba trăm đồng.
Vương thị nhận lấy túi tiền, cầm đi hai trăm đồng, số còn lại thì đưa cho Diệp Âm.
"Ngươi là một cô nương, cũng nên ăn mặc đẹp một chút.”
Diệp Âm không nói gì, lại ngồi thêm một chút, cô liền nói trong biệt trang còn có việc, sau đó thì vội vã rời đi.
Vương thị theo sau tiễn cô, dọc theo đường đi liên tục căn dặn, nói cô phải chăm sóc tốt chính mình, liên tục khuyên cô dành chút thời gian để ý đến nam nhân xung quanh.
Từ sau khi Vương thị cố hết sức nghĩ cách đem con gái nhét vào biệt trang làm việc, bà không có ý định tìm kiếm con rể ở bên ngoài. Bà muốn cho con gái tự tìm lang quân cho mình ở trong biệt trang.
Diệp Âm yên lặng tăng nhanh bước chân, sau khi cùng Vương thị tách ra, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
......
Cố Triệt đi ra từ phủ Tướng quân, nhớ tới cuộc nói chuyện trong thư phòng cùng phụ thân và đại ca, ánh mắt u ám.
Bạch quản gia ân cần nói: "Tiểu công tử, thời gian không còn sớm nữa.”
Bên trong xe ngựa, bồn băng đã tan đi phân nửa, trong không khí tràn ngập cảm giác mát mẻ.
Bạch quản gia thò đầu ra, dặn dò phu xe chạy nhanh hơn một chút.
Đến biệt trang, Cố Triệt cho hạ nhân hầu hạ mình lui xuống, bản thân thì nhanh chân đi vào trong viện. Trời nóng bức khiến chàng hiếm khi sinh ra mấy phần bực bội, Cố Triệt đọc thầm Kinh Kim Cang ở trong lòng, theo bản năng chàng xoa xoa chuỗi Phật châu trên cổ tay trái.
Ai biết lúc chàng tiến vào bên trong viện thì đột ngột phát sinh ra một biến cố, chuỗi vòng Phật châu trên cổ tay không hề có điềm báo trước đã đứt vỡ, từng hạt gỗ Phật châu lăn xuống đất.
Hơi nóng mãi không thuyên giảm, đám người trong viện vô cùng hoảng hốt.
Cố Triệt đứng ở tại chỗ, nhìn những hạt Phật châu lăn xuống, biểu cảm lãnh đạm. Cầm Ngọc ở phía sau yên lặng quỳ xuống, Bạch quản gia thì cẩn thận tiến lên phía trước: "Tiểu thiếu gia, chắc là dạo gần đây tiết trời khô hanh, dây thừng của chuỗi hạt bé nhỏ nên mới bị đứt. Hôm sau lão nô sẽ thỉnh đại sư trong miếu một lần nữa khai quang chiếc vòng mới ngay ạ.”
Dừng một chút, Bạch quản gia lại nói "Tiểu thiếu gia, bây giờ nhiệt độ càng ngày càng nóng, không bằng thiếu gia trở về phòng trước, lão nô sẽ phái người nhặt Phật châu lên đưa tới cho ngài. "
Bàn tay trong áo của Cố Triệt cuộn chặt lại, hết sức ngăn chặn sự khiếp đảm xảy ra trong nháy mắt, đôi mắt chàng buông xuống, ánh mặt trời rơi vào trên người Cố Triệt, toả sáng như một viên ngọc thượng hạng.
Một lát sau, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Cố Triệt đi vào thư phòng.
......
Kinh Thành không hổ là thủ đô của một nước, dù bây giờ đã là giờ thân thì đường phố cũng vẫn náo nhiệt, Diệp Âm đi tới sạp mì vằn thắn ngồi xuống, trực tiếp gọi một chén lớn.
Ông chủ là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, tính tình khá thoải mái, khi nghe Diệp Âm gọi món còn cười khuyên cô, nói chén lớn quá nhiều, một tiểu cô nương như Diệp Âm ăn không hết được đâu.
Diệp Âm kiên trì không đổi ý, ông chủ không thể làm gì khác hơn là làm một bát mì lớn cho cô.
Hơi nước trong nồi một lần nữa bay lên, nước dùng bên trong nóng hổi, mùi nước cốt hầm xương cũng bay vào chóp mũi của Diệp Âm.
Mì vằn thắn được bưng lên, ông chủ khéo léo rắc lên trên mì một chút hành lá màu xanh, kích thích người ta thèm ăn vô cùng, Diệp Âm vui vẻ ăn đến đầm đìa mồ hôi, cô cảm thấy đặc biệt vui sướng.
Đây mới là cuộc sống chứ.
Vào lúc này không có khách mấy, ông chủ đứng bên cạnh nghỉ ngơi, tận mắt nhìn thấy Diệp Âm đem một bát mì vằn thắn lớn ăn hết thì liền kinh sợ đến mức hai con mắt đều trừng lớn.
Tới lúc tính tiền, ông chủ nhịn một chút, vẫn là không nhịn được mà lên tiếng :”Cô nương thực sự là có người có khẩu vị tốt. "
Diệp Âm cười nói: "Cũng đều do ông chủ làm mì vằn thắn ăn quá ngon. "
Ông chủ được khen thì nhất thời vui đến mức cười không thấy mắt đâu, "Đợi lần sau ngươi quay lại , ta cho ngươi thêm một ít mì. "
Diệp Âm: "Cảm ơn thúc thúc. "
Rời khỏi sạp mì vằn thắn, Diệp Âm tiếp tục đi dọc con đường. Trong miệng cũng không rảnh rỗi, vừa đi vừa ngậm một cái bánh nướng, đột nhiên cô bị một tiếng khóc thu hút, nhìn sang thì thấy một tiểu hài tử hai ba tuổi quấn quít lấy người lớn trong nhà đòi mua kẹo, ôm chân người nọ ầm ĩ không buông .
Diệp Âm không cảm thấy ồn ào chút nào, thậm chí cô còn tràn đầy hứng thú mà đứng ở chỗ có bóng mát nhìn xem, cũng không lâu lắm, người nọ bị hài tử mè nheo đến nỗi không biết phải làm sao, không thể làm gì hơn là bỏ tiền ra mua, tiểu hài tử vui sướng một tay nắm lấy tay cha, một tay cầm kẹo, nhảy nhảy nhót nhót, vui vẻ đi về.
Diệp Âm bèn hai miếng giải quyết xong cái bánh nướng còn lại, sau đó cô cũng tới phía trước mua hai xiên kẹo đường , một phần quả hạch.
Quả hạch là cho Đông Nhi, làm người phải biết có qua có lại.
Trong miệng ngậm lấy kẹo, tới khi hoàng hôn buông xuống cô mới trở lại biệt trang. Ánh mặt trời màu cam ấm áp bao quanh Diệp Âm làm cho khí chất cả người cô đặc biệt ôn nhu.
Diệp Âm từ cửa sau biệt trang đi vào. Không bao lâu sau cô liền phát hiện bầu không khí bên trong biệt trang có chút nghiêm túc.
Diệp Âm âm thầm cảnh giác, quản sự cô cô đang đứng trong viện nhìn thấy cô, lời ít mà ý nhiều nói:”Vòng Phật châu của tiểu thiếu gia bị đứt, mau nhanh đi tìm. "
Dù Diệp Âm là loại người không tin Phật nhưng cũng biết vòng Phật châu bị đứt chính là điều không may mắn. Chẳng trách bầu không khí trong viện lại nặng nề như vậy.
Diệp Âm đi theo phía sau quản sự cô cô, lần lượt tìm kiếm từng viên, giờ này đã là gần tối, nếu không mau mau tìm nhanh, đợi đến khi trời tối hẳn thì chỉ sợ việc tìm kiếm sẽ càng khó khăn hơn.
Trong sân cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng của đám hạ nhân động chạm đồ vật, mọi người không dám thở mạnh.
Trong lòng Diệp Âm cũng gấp, việc Phật châu đứt nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, còn phải xem tiểu thiếu gia thấy thế nào đã. Nếu tiểu thiếu gia là người mê tín, thời gian kéo dài càng lâu thì không chỉ bản thân ngài ấy mà ngay cả hạ nhân ở biệt trang sống cũng không được tốt.
Đôi mắt của cô gắng sức trợn to lên như chuông đồng. Màn đêm dần buông xuống, mọi người trong sân vội đốt đuốc lên, Diệp Âm còn thiếu mỗi đem cả viện lật lên, cuối cùng vẫn là không thu hoạch được gì.
Cô chạy đến bên người quản sự cô cô, thấp giọng hỏi dò: "Cô cô, tiểu thiếu gia thật sự là làm đứt Phật châu ở trong viện sao? "
Quản sự cô cô trầm mặt:”Bảo ngươi đi tìm liền đi tìm, sao mà nói nhiều thế. "
Diệp Âm:......
Diệp Âm hít một hơi thật sâu: *Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
* Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu: Đứng dưới mái hiên nhà kẻ khác, không thể không cúi đầu.
Cô nhìn màn đêm bao phủ sân viện, bốn phía đều treo cao đuốc, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng nổ nhẹ.
Đều đã tìm qua tìm lại vài lần, nếu thật sự có hạt Phật châu thì đã sớm tìm thấy rồi.
Nghĩ tới làm tới nghĩ lui đều là làm không công, Diệp Âm liền không có tâm tình gì hết, cô bất động thanh sắc tìm được điểm mù ở trong sân viện mà ngồi xổm xuống nghỉ ngơi.
Diệp Âm thả lỏng thân thể, mệt thì không mệt, chỉ là có chút đói bụng, thật hâm mộ khi Đông Nhi ngày mai mới trở về.
Xem tình hình trong viện thì đêm nay không biết phải lăn lộn đến khi nào, may là cô ở bên ngoài đã ăn no.
Diệp Âm buồn bực ngán ngẩm, nghe được tiếng bước chân tới gần, cô liền thoáng nghiêng người, đem thân mình trốn vào trong bóng tối.
Thời gian trôi qua đã lâu, Diệp Âm không có việc gì làm bèn ngồi nghịch phiến đá bên cạnh, bỗng nhiên cô nghe được tiếng bước chân, trong lòng run lên, bản thân không khống chế được lực, nặng nề làm vỡ phiến đá, lộ ra một cái khe hở, bên trong lộ ra một viên châu chất liệu làm bằng gỗ, không phải Phật châu thì là cái gì.
Diệp Âm cẩn thận lấy ra, vội vội vã vã chạy đến tìm quản sự cô cô: "Cô cô ngươi xem. "
Quản sự cô cô vừa mừng vừa sợ, lôi kéo tay Diệp Âm đi vào trong phòng.
"Thiếu gia, tìm được rồi, viên cuối cùng của Phật châu đã tìm được! "
Hạ nhân trong viện đồng loạt nhìn sang, Cầm Ngọc tiến lên dẫn hai người bước nhanh vào thư phòng.
Đây là lần đầu Diệp Âm nhìn thấy chủ nhân của toà biệt trang này, toàn thân người này mặc áo trắng, mặt mày lành lạnh, mắt rũ xuống nhìn hạt Phật châu rải rác trên thư án, biểu hiện rất bình tĩnh.
Nghe được động tĩnh của đám người Diệp Âm, đối phương nhấc mắt lên, mắt đối mắt với Diệp Âm đang nhìn lén, đôi mắt u ám thâm thúy tựa như tiến vào biển sâu vô tận, nhưng khi nhìn lại thì chỉ thấy một đôi mắt trong trẻo, sạch sẽ như nước suối mát ngọt lành.
"Làm càn! " Một giọng già nua đem tâm tư Diệp Âm kéo trở lại.
Diệp Âm buông đôi mắt xuống, quản sự cô cô cười làm lành: "Bạch quản gia chớ trách, nha đầu này thật thà, bình thường đều làm việc nặng, không hiểu quy củ, về sau ta nhất định sẽ dạy dỗ nàng thật tốt. "
Bạch quản gia nặng nề nhìn qua Diệp Âm một chút, đúng là không nói cái gì nữa.
Quản sự cô cô lập tức đem Phật châu trình lên: "Thiếu gia, một viên Phật châu cuối cùng đã tìm được. "
Cố Triệt liếc mắt một cái, ánh mắt nhìn thẳng Diệp Âm: "Tìm được ở đâu ? "
Diệp Âm cẩn thận nói: "Ở khe hở của phiến đá dưới đèn trong viện. "
Bạch quản gia ngờ vực, phiến đá đó dày nặng, bình thường nam tử trưởng thành còn bê không nổi. Diệp Âm là một tiểu cô nương gầy yếu như thế làm sao mà bê phiến đá đi ra để tìm Phật châu ?
Bạch quản gia nhìn về phía Cố Triệt, Cố Triệt im lặng, không nhìn thấy tâm tình.
Trong phòng yên tĩnh nghe được cả tiếng kim rơi, một lúc sau, Diệp Âm mới nghe thấy một âm thanh thanh lãnh vang lên: "Tìm được Phật châu về, có công đương nhiên phải thưởng. "
"Ngày mai để nàng đến nội viện làm việc. " Câu nói này là nói với Bạch quản gia.
Diệp Âm trong lòng vui vẻ, chỉ có nhị đẳng nha hoàn mới có thể đi nội viện. Đây là trực tiếp cho cô "Thăng chức" ?
Rời khỏi thư phòng, quản sự cô cô nhìn Diệp Âm một chút, "Số ngươi đúng là may mắn. "
Diệp Âm nhỏ giọng nói: "Đều là nhờ phúc của cô cô cả ạ. ".