Editor: Kine Saline

Tuy Lý Tử Mộc nói như vậy thôi, chứ ông ấy cũng là người đầu tiên vươn chiếc đũa trong tay tới, gắp một miếng thịt viên rồi cho vào miệng.

Hai người khác nhìn thấy bộ dạng nói một đằng làm một nẻo của Lý Tử Mộc cũng không khỏi trợn mắt.

Trần Canh  nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến như thể sợ có người tranh giành kia của Lý Tử Mộc, thịt viên chiên mới được nấu xong nên vẫn còn rất nóng, Lý Tử Mộc bị nóng đến nỗi lè lưỡi ra. Nhưng gương mặt của ông ấy tựa như vừa đau vừa thích thú vậy, giống người mới trải qua ***.

  • ***: là từ lóng nha mấy mom.

Trần Canh thấy vậy nhịn không được hỏi: “Hương vị thế nào?”

Lý Tử Mộc hoàn toàn không nói lên lời, cứ trở tay là gắp thêm một miếng thịt viên, lần này anh ta thông minh hơn trước, thổi vài cái trước khi đưa vào miệng, Lý Tử Mộc vui sướng nheo mắt hưởng thụ.

Vương An cảm thấy Lý Tử Mộc quá làm mình làm mẩy, hừ lạnh nói: “Không phải chỉ là thịt viên thôi sao? Chẳng lẽ ăn xong có thể thành tiên à?”

Vương An không tin vào mấy chuyện đen tối, ông ấy còn tự mình gắp một miếng thịt viên, chờ tới hương vị thơm ngon của miếng thịt viên kia  bùng nổ ở trong miệng, ông ấy mới không khỏi sững sờ, lẩm bẩm: “Thật đúng là thành tiên.”

Thế mà Vương An lại bắt đầu giống như Lý Tử Mộc, không nói gì, cúi đầu tập trung ăn uống.

Lần này lại đến lượt Trần Canh khó hiểu. Thịt viên là một món ăn được nấu rất phổ biến ở nhà. Vào ngày Tết nhà nào cũng tự làm cho mình một chút, công thức và phương pháp nấu cũng tương tự nhau, có thể làm ra sự đặc biệt gì sao? Cùng lắm thì do nguyên liệu cao cấp tươi mới hơn nên hương vị cũng tốt hơn một chút mà thôi.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi Trần Canh bận suy nghĩ thì đĩa thịt viên chiên chỉ còn lại hai miếng. Hai mắt Trần Canh lập tức trừng lớn, ông ấy nhanh chóng gắp hai miếng thịt viên cuối cùng vào bát của mình.

Trần Canh gắp thịt viên đưa vào miệng, lại nhìn thấy Lý Tử Mộc cay đắng u uất nhìn mình, r*n rỉ nói: “Anh Trần, anh thật quá đáng, ngày nào anh cũng có thể đến đây ăn cơm. Nhưng em và anh Vương mãi mới có cơ hội tới Giang thành một lần, không biết bao giờ mới có thể thưởng thức tiếp!!!.”

Trần Canh cũng không còn nghe thấy Lý Tử Mộc đang nói cái gì nữa.

Mẹ nó, thật sự quá ngon!!!

Chỉ cần cắn một miếng là có thể cảm nhận được sự tươi ngon của nguyên liệu. Nhân thịt được băm nhuyễn, rồi chiên trong dầu cho đến khi lớp vỏ bên ngoài vàng bên trong mềm. Lớp ngoài vàng giòn đã giữ được độ tươi ngon ở bên trong đến mức tối đa. Nhiệt độ được kiểm soát vừa phải, kết cấu của thịt viên cũng vừa đủ, khi ăn trong miệng thì giòn giòn mềm mại. Ăn từng miếng một, không cần nhai quá nhiều, chỉ cần chấm một chút muối tiêu. Ăn hết thịt viên, sau đó lại uống thêm một ly rượu nhỏ.

Chỉ một từ thôi, “Tuyệt”!!! Cuộc sống thần tiên cũng chỉ như vậy thôi!

Chờ tới khi Trần Canh tỉnh táo lại từ trong hương vị của đồ ăn, thì trên bàn đã vô cùng hỗn độn, hai đĩa đồ ăn còn lại đã bị ăn một nửa.

Trần Canh suýt chút nữa đã đấm ngực dậm chân, hối hận vì tốc độ ăn của mình quá chậm, ngay sau đó ông ấy lập tức gia nhập vào hàng ngũ cướp đồ ăn.

Thịt viên xào nấm thì mặn mặn vừa phải. Canh thịt viên thì lại thơm ngon và độc đáo.

Chỉ trong chốc lát, ba đĩa đồ ăn đã được ăn sạch sành sanh, ngay cả nước hầm trong canh thịt viên cũng đã bị uống hết. Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đồng thời nở nụ cười xấu hổ nhưng lại vô cũng lịch sự, rồi rất nhanh đã trở lại bộ dạng người làm công tác văn hóa bình thường, như thể cảnh tượng ăn ngấu nghiến vừa rồi hoàn toàn chỉ là ảo giác.

Nhưng tình anh em plastic này cũng không tồn tại được lâu vì Hạ Trân đã bưng thêm lên hai món là thịt hâm lại hai lần và cà tím nướng.

Nếu như nói ba món thịt viên lúc trước thuộc loại đồ ăn tươi mát thì hai món này chắc chắn thuộc loại đồ ăn với mùi hương đậm đà xộc thẳng vào mũi. Hương thơm tươi mát của cải xoong và vị cay tê của hạt tiêu, hành lá và gừng khiến các lỗ chân lông trên cơ thể hoàn toàn mở ra, không chỉ vậy mà còn tăng cảm giác thèm ăn.

Trên thực tế, Thẩm Vân Hà cũng đi theo  sau Hạ Trân, để bưng một bát cơm lớn cho ba người họ.

Hai món ăn này tiếp nối sự tuyệt vời của món trước. Không cần phải nói, hương thơm, tính nghệ thuật trong cách trình bày đã được nâng lên một tầm cao hơn. Trần Canh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ông ấy cảm thấy mình không bằng, chỉ là một cử hàng nhỏ ở góc phố, nhưng lại dường như là nhà hàng Michelin. Bản thân Trần Canh là một nghệ sĩ, cho nên ông ấy rất kén chọn và có yêu cầu cao với mọi khung hình, nhưng khi nhìn thấy những món ăn trước mặt, cho dù đó là màu sắc của món ăn, khoảng trắng trên đĩa hay những bông hoa được cắt tỉa tinh tế, chúng đều là những tác phẩm nghệ thuật.

Trần Canh không khỏi hỏi một cây: "Món ăn hôm nay là ai nấu? Ông chủ Hạ sao?" Ông chủ Hạ trong lời nói của Trần Canh đương nhiên là đang ám chỉ Hạ Hải.

Thẩm Vân Hạ giật mình trước vẻ mặt trịnh trọng của Trần Canh. Bà ấy cũng cảm thấy khẩu phần ăn của tất cả các món ăn hôm nay quá ít. Chẳng lẽ bọn họ cho rằng nhà mình chính là cửa hàng làm ăn phi pháp nên muốn tố cáo gia đình họ sao? Nhưng bà ấy cũng đã nếm thử rồi, rất ngon và đẹp mắt. Những món ăn này còn ngon hơn cả nhà hàng đắt tiền nhất mà bà ất từng ăn. Đây chắc chắn là những một món rất đáng đồng tiền bát gạo?!

Trên mặt Hạ Trăn hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, cô hỏi: "Là tôi nấu? Mùi vị có gì không ổn sao?" Hạ Trăn rất tự tin vào tài nấu nướng của mình, nhưng ba người này có vẻ như bắt đầu tố cáo cô, chẳng lẽ ba người họ có vấn đề về vị giác nhỉ? Hay hương vị của một số món ăn không phù hợp với khẩu vị của người hiện đại?

Trần Canh cầm lòng không đặng mà đánh giá Hạ Trân vài lần, với sự sáng tạo và thẩm mỹ nghệ thuật này thì còn cần học đại học làm gì?!

Lý Tử Mộc lại cảm thấy trong nụ cười này của Hạ Trân lại mang theo sát khí, bỗng nhiên anh ta rùng mình một cái, vội vàng vớt vát lại : “Không có vấn đề không có vấn đề, chỉ là quá ngon!” Nói xong đã duỗi chiếc đũa gắp đồ ăn, đầu tiên là cắn một miếng thịt được hâm hai lần.

Thẩm Vân Hà thở phào nhẹ nhõm khi thấy bọn họ không có ý định gây rắc rối. Hạ Trăn nhàn nhạt liếc qua một cái, nói: “Nóng đó.”

Lý Tử Mộc căn bản là không quan tâm, mặc dù bị món thịt hâm lại này làm nóng đến mức thè lưỡi ra, nhưng cho dù là có hơi nóng nhưng cũng không nỡ nhổ ra.

Oa! Ăn siêu ngon!

Trên mặt Lý Tử Mộc lộ ra vẻ kinh ngạc, đây tuyệt đối là món thịt hâm lại ngon nhất mà anh ta từng ăn!

Kỹ năng dùng dao và khả năng kiểm soát nhiệt của Hạ Trân rất hoàn hảo, kỹ năng dùng dao đỉnh cao của cô đã đảm bảo hình dạng của những lát thịt này sẽ có độ béo ngậy nhất định, còn nếu quá mỏng thì đĩa này sẽ bị cháy, món ăn này quả là gãi đúng chỗ ngứa. Cô kiểm soát nhiệt độ đến mức hoàn hảo, đảm bảo kết cấu của các lát thịt và giữ được hương vị ban đầu của nước tương đậu tới mức tối đa.

Đĩa thịt lợn hâm lại này có màu đỏ tươi, béo nhưng không ngán, nếu ăn với cơm thì thực sự đúng bài, cũng khó trách Hạ Trân lại đưa cho họ mấy tô cơm. Lý Tử Mộc lập tức xới cho minh một chén cơm, sau đó múc một chút thịt lợn hâm lại, nước thịt lập tức thấm đẫm từng hạt cơm, cứ một miếng thịt lại một ngụm cơm, thật sự là ngon đến muốn thăng thiên!!!

Hơn nữa, món cà tím nướng kia được đặt trước mặt Trần Canh, ông ấy cũng không nhịn được mà ăn trước. Cà tím là loại củ quả hút dầu nhiều nhất. Cà tím nướng này không cần gọt vỏ, được cắt thành từng miếng có chéo nhau, rồi chiên trong dầu cho đến khi chín vàng. Sau đó, xào cà tím với chút thịt bằm, thêm nước sốt và rắc một lượng lớn tỏi băm trước khi dùng.

Cắn một miếng là sẽ cảm nhận được vị ngọt ngọt mặn mặn của nước súp đậm đà lan tỏa trên đầu lưỡi, thơm nhưng không ngán, ăn cùng cơm thì quá hoàn hảo!

Ba người vốn định tìm đại một cửa hàng ăn chút đồ ăn nhẹ, uống chút rượu, nhưng ba người định tâm sự về tình anh em này đã thay đổi hoàn toàn ý định ban đầu. Trong khoảng thời gian này, ba người họ cũng không nói mấy lời, cũng không uống nhiều rượu, chỉ cúi đầu ăn cơm. Trong không khí chỉ có thể nghe thấy tiếng bát đũa lanh canh, có tiếng nhai nhẹ, ngoài ra không có âm thanh nào khác.

Thẩm Vân Hà nhìn ba người họ với ánh mắt thương hại. Bộ dạng vội vã và đói khát này chắc hẳn là bọn họ đã không ăn gì trong nhiều ngày rồi!

Chỉ chốc lát sau khi trên bàn như nổi cơn giông, giống như châu chấu vượt biên, tất cả đồ ăn đều ăn sạch thì tạm không nói, nhưng càng khoa trương hơn là cho dù là nước canh và cơm thì đều bị liếm sạch sẽ, không để thừa một chút nào.

Trong ba người, Lý Tử Mộc là người nhỏ tuổi nhất, cũng là người khác thường nhất. Anh ta sờ cái bụng mũm mĩm của mình, rượu đủ cơm no, đúng là không thể không hài lòng. Lý Tử Mộc dường như lại nhớ tới cái gì, lập tức ngẩng đầu nhìn Hạ Trăn, ánh mắt sáng ngời như đang nhìn một đĩa thịt lợn kho tàu. Giây tiếp theo, anh ta bỗng cảm thấy xấu hổ khi nhìn chằm chằm vào một cô bé như vậy. Anh ta cẩn thận nhìn Hạ Trấn mấy lần, mới phát hiện cô bé này thực sự rất xinh đẹp, nhớ tới vừa rồi mình giống như một con ma đói khát đầu thai, không khỏi hơi đỏ mặt.

Lý Tử Mộc nhỏ giọng hỏi một câu: “Tiệm của mọi người có cung cấp cơm hộp bên ngoài không? Đoàn phim của chúng tôi sẽ ở đây lấy cảnh khoảng 2 ngày, chúng tôi có thể đặt cơm hộp ở cửa hàng không?”

Trần Canh ngồi đối diện Lý Tử Mộc lập tức tức giận, Lý Tử Mộc đã nói hết những gì mà ông ấy cũng muốn nói. Anh ta lại còn muốn gọi cơm hộp cho đoàn phim của mình! Với quy mô của cửa hàng này, thù không thể cung cấp một lượng lớn như vậy. Nhưng nghĩ lại, hai ngày đó ông ấy có thể đến đoàn phim “Khiêu chiến 360 nghề” để ăn ké, tức khắc cảm thấy cũng rất vui vẻ.

Đương nhiên, Trần Canh cũng không quên đặt hàng với Hạ Trăn, sợ vịt chín bay đi mất: "Tôi cũng muốn đặt cơm hộp, lát nữa chúng ta sẽ thêm tài khoản WeChat, tôi sẽ cho cháu thông tin liên lạc của đoàn phim.”

Thẩm Vân Hà sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này, sao cửa hàng bọn họ có thể nhận được đơn hàng lớn đơn giản như vậy? Chắc hôm nay bà ấy vẫn chưa tỉnh ngủ, chắc chắn là đang mơ nhỉ!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play