Editor: Kine Saline

Trời còn chưa sáng mà gia đình Hạ Trân đã phải rời đi. Vì cửa hàng thường xuyên cần phải đồ ăn nên Hạ Hải đã mua một chiếc xe Minibus, để các thành viên trong gia đình đỡ phải xấu hổ khi chen chúc trong xe buýt khi đi về nhà.

Trần Đông Mai mỗi ngày đều dậy rất sớm, lần này còn là lần đầu tiên làm bữa sáng, khiến Hạ Hải cảm thấy vô cùng đắc ý.

Nhưng mà cũng chỉ là một bàn đồ ăn qua loa miễn cưỡng mà thôi, cũng không thấy sự sự chăm chút tâm huyết của người đầu bếp vào món ăn, điều này khiến người kén ăn như Hạ Trân không khỏi khẽ cau mày. Tuy nhiên, ở trong cung nhiều năm như vậy, cô cũng đã biết cách nắm bắt tốt cảm xúc của mình, chỉ trong chốc lát, trên mặt Hạ Trân lại nở nụ cười tươi như cũ.

Hạ Trăn miễn cưỡng ăn mấy ngụm cháo trắng với dưa chua. Cháo trắng vẫn có vị dính dính nhớp nhúa, thực sự có chút khó nuốt.

Không chỉ là Hạ Trân, mà cả em trai Hạ Cẩn của cô cũng chỉ ăn mấy miếng, dưới sự thúc giục của Trần Đông Mai, Hạ Cẩm bất đắc dĩ cười nói: “Cám ơn bà, nhưng cháu sợ ăn vào sẽ bị say xe, rồi bị nôn mửa."

Trần Đông Mai mỉm cười nhẹ nhàng, cũng không thúc ép cậu ta nữa.

Trước khi rời đi, bà Trần đã gói rất nhiều quả trứng luộc chín vào túi ni lông rồi nhét vào trong lòng Hạ Cẩm. Bà ấy còn lấy ra mấy hộp quà cho Hạ Cẩm. Bà Trần cũng không quên nhắc nhở: "Nhóc Cẩn phải ăn uống thật tốt nhé, học tập thật chăm chỉ để sau này có thể kiếm được một đống tiền lớn nhé. Đừng quên đón bà ngoại vào thành phố để hưởng phúc nhé".

Hạ Trân không khỏi nhướng mày.

Không nói tới việc Hạ Cẩn là cháu trai của bà Trần. Chỉ nói ngay đây thôi thì Hạ Cẩn học cấp ba tại trường trung học cơ sở số 1 Giang Thành, đây là một trường trung học nổi tiếng khắp cả nước. Người ta nói rằng chỉ cần được nhận vào trường trung học cơ sở số 1 Giang Thành, thì bạn đã bước nửa chân vào những trường đại học danh tiếng cả nước. Với trí thông minh và thành tích học tập trước đây của Hạ Cẩn, việc đậu P3 trong kỳ thi tuyển sinh đại học là quá đơn giản, khó trách Trần Đông Mai lại nói như vậy.

Ngoại trừ nguyên chủ thì những người khác ở đời thứ ba của Hạ gia cũng không tệ, nhưng nó cũng không thể là cái cớ để Trần Đông Mai và Hạ Hải đối xử với nguyên chủ như vậy.

Trên đường Hạ Trân ăn nửa ổ bánh mì, không chỉ vậy cô cũng ăn thử hai phần ăn ở khu phục vụ, quãng đường còn lại trên mặt cô cũng không cười nổi nữa.

Ôi, trời ơi!

Thật sự quá khó ăn!

Chiếc bánh mì này ngọt ngào muốn chết, không biết đã cho bao nhiêu chất phụ gia vào đó rồi, khi ăn thì mềm như đang nhai bùn vậy. Bát mì kia càng không phải nói nữa, nước súp trong vắt nhạt nhẽo, sợi mì bị vón cục lại không hề dai một chút nào.

Nếu như đây vẫn là Đại Sở, Hạ Trân mà dám đem những món ăn khó nuốt như vậy dâng lên, thì đầu của cô không biết đã rơi bao nhiêu lần.

Ôi, người hiện đại thật là bao dung.

Hạ Trân tổng cộng phải mất hai tiếng đồng hồ để đi từ quê đến Giang Thành, đến Giang Thành mới có bảy giờ sáng, nên hôm nay vẫn phải đuổi kịp giờ mở cửa. Hạ Trân theo Hạ Hải đi đến chợ rau. Đây là chợ bán buôn bán sỉ rau lớn nhất ở Giang Thành, tuy nhiên, do trời vài ngày trước có tuyết rơi nên giá cả rau củ cũng không thấp.

Khi đôi tay của Hạ Trân chạm vào những chiếc lá mềm mại của cải trắng và khoai tây phủ dính đầy đất kia, thì lúc đó Hạ Trân cảm thấy trong lòng có chút thoải mái. Loại cảm giác thân thiết này chỉ được các nguyên liệu tươi ngon mang lại thôi.

Bởi vì còn ở ăn tết trong lúc, mua sắm nguyên liệu nấu ăn cũng không tính nhiều.

Vì vẫn là Tết Nguyên Đán nên cô cũng không mua nhiều nguyên liệu.

Khi cô về đến nhà, Thẩm Vân Hạ đang dọn dẹp trong cửa hàng, Hạ Cẩm đang làm bài tập trong phòng. Ngôi nhà mà gia đình Hạ thuê là phía trước có một cửa hàng và phía sau là một ngôi nhà nhỏ, Hạ Cẩm chiếm căn phòng lớn nhất ở phía nam. Theo lời Hạ Hải thì Hạ Cẩn chính là niềm hy vọng của Hạ gia, cho dù thằng  bé muốn sao trên trời thì cũng phải hái sao xuống cho nó.

Đến lúc định rửa rau, thì Hạ Trân kiếm cớ bảo Hạ Hải rửa rau.

Hạ Trân cúi đầu nhìn đôi bàn tay của mình, đôi tay này vừa nhìn thì cũng đã biết đó là đôi tay thường xuyên lao động làm việc. Chúng không thô ráp mà còn bị nứt nẻ, không chỉ vậy trên tay của có rất nhiều vết sẹo. Nếu mà chỉ nhìn đôi tay này mà không nhìn diện mạo, thì chắc chắn là không ai có thể đoán được cô đang hai mươi tuổi.

Năm đó ở trong cung Hạ Trân vì sống sót cũng phải làm không ít việc, nhưng mà cô vẫn rất chú ý tới việc chăm sóc đôi tay, có lần Hoàng Hậu ban thưởng vật tiến cống là “Nhuận Tay Cao” cho cô, không chỉ vậy mà còn người mát xa chăm sóc tay cho cô.

  • Nhuận Tay Cao: Dầu dưỡng tay.

Cuộc sống xa hoa đã vĩnh viễn không còn nữa, Hạ Trân quyết định vẫn nên bớt hồi tưởng lại chuyện cũ mà phải cố gắng kiếm tiềnnn!

Khi Hạ Hải đang làm việc thì điện thoại của ông ấy đột nhiên vang lên, ông ta nhìn lướt qua ghi chú trên điện thoại, nhanh chóng trả lời điện thoại: “Chúng tôi cũng mới trở lại Giang Thành thôi, tạm thời trong cửa hàng cũng không có việc gì. Sao lại vội như thế chứ, đừng nói nữa, tôi hiểu rồi.”

Khi Hạ Hải quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Trân đưa tay ôm cằm, mỉm cười nhìn ông ấy. Vẻ mặt đó rõ ràng rất bình thường, nhưng Hạ Hải bỗng nhiên lại cảm thấy áy náy, chột dạ không thể giải thích được khi bị nhìn thấu, ông ta chỉ cảm thấy mình không thể che dấu gì dưới ánh mắt trong trẻo đó.

Hạ Hải tránh đi ánh mắt của Hạ Trân, dùng giọng thô lỗ nói: “Tôi phải ra ngoài có việc, hiện tại cũng không có nhiều người, hai người trước tiên xử lý công việc trong cửa hàng đi.”

Thẩm Vân Hạ vội vàng đưa áo khoác cho Hạ Hải, giọng ấm áp hỏi: "Nhớ về sớm một chút, có muốn để lại chút đồ ăn cho anh không?”

Hạ Hải nhanh chóng mặc quần áo, xua tay với vẻ không kiên nhẫn: "Không cần, không cần, không cần, tôi đang vội, đi đây!" Sau đó, ông ấy nhanh chóng chạy đi.

Hạ Trân thu hồi ánh mắt, im lặng mỉm cười một cái, cô quay sang Thẩm Vân Hà hỏi: “Mẹ, mẹ ở bên bố có cảm thấy vui vẻ không?”

Thẩm Vân Hạ đang lau bàn, bất thình lình nghe thấy lời nói của Hạ Trân, bà ấy thoáng do dự một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười rất ngây ngô: “Chắc cũng ổn, đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy thì có cái gì không vui chứ.”

Hạ Trân gật đầu, rồi cũng không nói nữa.

Trên thực tế, Hạ Trân thực sự không hiểu rõ loại quan hệ vợ chồng này. Ngày xưa khi ở Đại Sở, hoàng đế có thể sống trong tam cung lục viện, ôm trái ấp phải, nhưng các phi tần dù có không thích hoàng đế thì cũng không thể rời xa hắn. Đây chính là quyền lực tối cao của hoàng gia. Theo lý thuyết thì hôn nhân hiện tại là chế độ một vợ một chồng, việc ly hôn đã trở thành chuyện rất phổ biến, vật thì tại sao lại có nhiều cặp vợ chồng dù đã bằng mặt không bằng lòng hay ghen chén oán giận nhau mà vẫn không muốn ly hôn chứ?

Đối với Hạ Trân mà nói thì đây là một vấn không có cách giải.

Tổ chương trình “Thử thách khiêu chiến 360 nghề” đã đến Thành phố Điện ảnh Giang Thành, chủ đề quay chụp lần này là một ngày sinh hoạt của diễn viên quần chúng. Nhà sản xuất Lý Tử Mộc,b đạo diễn Vương An đã hẹn trước ngày để gặp người bạn cũ Trần Canh, Trần Canh cũng là đạo diễn một bộ phim đang quay ở Thành phố điện ảnh này.

Thời tiết ở Giang Thành bây giờ vẫn rất lạnh, ba người đứng trong gió lạnh khoảng năm phút thôi cũng đã không chịu nổi rồi, cho nên bọn họ quyết định tìm một chỗ ngồi xuống uống rượu nói chuyện.

Trên đường phố ở Giang Thành cũng không có nhiều các cửa hàng đang mở bán, bởi vì phần lớn những người kinh doanh các cửa hàng ở đây đều là người bên ngoài, phải đợi đến khi kết thúc Lễ Nguyên Tiêu thì mới đến đây, những cửa hàng đang mở lúc này hầu như là các cửa hàng đồ ăn nhanh, ba ông lão chỉ ham mê ẩm thực Trung Hoa đương nhiên cũng không thèm nhìn mấy cửa hàng này một cái.

Khi đi qua quán “Tiệm cơm mùa hạ”,  ba người ngầm hiểu ý mà dừng lại.

Lý Tử Mộc và Vương An rất ăn ý mà nhìn về phía Trần Canh. Là một người đàn ông đóng quân ở Thành phố Điện ảnh Giang thành gần một năm ba trăm năm mươi ngày, còn được xưng là người đàn ông ăn hết Giang Thành cho nên chắc chắn rằng Trần Canh là người có tiếng nói nhất lúc này.

Trần Canh vuốt vuốt hai cái râu mép trên cằm, suy nghĩ một chút: “Tôi đã từng ăn ở nhà hàng này rồi, mùi vị đồ ăn thì cũng chỉ là như mấy món nhậu bình thường, nên không cần yêu cầu quá cao.”

Hai người kia cũng gật đầu đồng ý, thế là ba người bọn họ chân cũng bước vào một nhà hàng nhỏ này.

Cửa hàng này không lớn nhưng lại rất sạch sẽ, ngăn nắp. Trần Canh bỗng nhìn thấy một cô gái dịu dàng đang yên tĩnh ngồi ở bàn tiếp tân chơi điện thoại di động. Trần Canh cũng khá ấn tượng với cô gái này, còn biết tên của cô bé đó là Hạ Trân. Lần cuối cùng ông ấy đến nhà hàng ăn tối, thì thấy hình như tâm trạng của Hạ Trân không tốt lắm. Sau khi ông ấy hỏi thăm vài câu nữa thì mới biết cô gái đó đã thi trượt đại học, lúc đó Trần Canh cũng khuyên cô vài câu.

Hạ Trân nghe thấy có người tiến vào, cô ngẩng đầu lên, thế là ánh mắt đang đánh giá của Trần Canh không hẹn mà gặp với ánh mắt của Hạ Trân. Hạ Trân cũng không ngại ngùng hay xấu hổ một chút nào, thoải mái nở nụ cười với Trần Canh: “Ngồi ở bên này. Mọi người muốn ăn món gì?”

Trần Canh cảm thấy lẫn này Hạ Trân đã thay đổi rất nhiều. Gương mặt của cô bé này đã gầy hơn nhiều so với những gì ông ấy nhớ, và khuôn mặt cũng trở nên sáng sủa hơn. Phần tóc mái được cắt ngắn, để lộ đôi mắt đen to tròn, khí chất thanh tú lại không hề khiến người khác khó chịu. Cô bé này có vẻ đẹp của khí chất.

Trần Canh biết bây giờ đã là đầu năm, rau thịt chuẩn bị trong cửa hàng có thể không đầy đủ, nên gật đầu với Hạ Trân: “Có cái gì thì làm cái đó đó đi, miễn là có rượu là được."

"Vừa rồi cháu mới băm một ít thịt, bây giờ cháu sẽ đi chiên một ít thịt viên ngay." Hạ Trăn vừa nói vừa nhanh chóng dọn bát, đũa cho ba người, rồi lấy đồ uống và đặt một đĩa đậu phộng lên trên.

Chờ Hạ Trân đi vào phòng bếp, Lý Tử Mộc mới có chút nghi hoặc nói: “Anh Trần, anh biết cô bé sao!”

Trần Canh thản nhiên rót cho mình một ly rượu: “Tôi cũng không thân quen với cô bé đó lắm, chúng tôi từng nói chuyện với nhau một lần mà thôi, cô bé ấy mới hai mươi tuổi nhưng lại bị nhốt trong căn bếp nhỏ này, cư xử khá tốt và rất hiểu chuyện.” Điều này là không khỏi khiến Trần Canh nhớ đến nữ chính hiện tại của bộ phim mình đang quay là Triệu Thanh Thanh, cô ta lớn hơn Hạ Trân năm tuổi nhưng lại cực kỳ không đáng tin cậy. Ngày nào cũng đến quay phim muộn mà lại hành động như mình là một siêu sao nổi tiếng! Thật là khiến người ta tức chết!

Lý Tử Mộc rót nửa ly rượu, rất là thản nhiên nói: “Mỗi người có một số mệnh khác nhau, anh cũng không cần quá thương cảm cho đứa nhỏ này, thật ra con bé có ngoại hình cũng không tệ lắm, nếu có thể cho cho bé một vai diễn, nói không chừng sẽ thành danh sau một đêm đấy?”

Vương An ở một bên lại cảm thấy Lý Tử Mộc quá không đàng hoàng, trừng mắt nhìn hắn một cái: “Muốn nổi tiếng dễ dàng như vậy sao, nếu thế tại sao Giang Thành lại có nhiều diễn viên phụ như vậy đến vậy? Chú em quên chương trình lần này của chúng ta tên là gì sao? "

Trong khi ba người đang đùa giỡn và trò chuyện, Hạ Trân đã chuẩn bị xong đồ ăn, rồi chuẩn bị mang ra phục vụ họ. Khi Hạ Trăn từ trong bếp đi ra, mặc dù vẫn còn cách bàn ăn một khoảng, nhưng mũi của ba người đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, hai mắt đột nhiên sáng lên.

Hạ Trân tao nhã dịu dàng lấy ba món ăn ra khỏi khay, rồi đặt lên bàn.

Giọng nói của nhẹ nhàng của cô vang lên bên tai ba người: “Một bàn này gồm một phần thịt viên chiên, canh thịt viên và  thịt viên xào nấm. Mọi người cứ từ từ ăn.” Sau đó đi thẳng vào bếp mà không nhìn phản ứng của ba người.

Khi Hạ Trân nấu ăn, tiêu chuẩn thấp nhất của cô chính là sắc, hương, vị phải đều thơm ngon, điều cơ bản nhất là các món ăn phải được trình bày đẹp mắt. Ba đĩa thịt viên này, hương và sắc chắc chắn là khá thu hút còn mùi vị thì tạm thời chưa biết được. Dù đẹp thì đẹp thật nhưng số lượng quá ít!

Mười mấy viên thịt được bày biện trên chiếc đĩa sứ men trắng. Trên đĩa còn trang trí vài bông hoa cà rốt được khắc tinh xảo như những bông hoa mẫu đơn. Bên ngoài thịt viên chiên nóng bỏng có lớp dầu mỏng bao bọc, có màu vàng nâu rất bắt mắt, trông rất ngon miệng.

Thịt viên được thêm nước sốt sau đó xào với nấm. Thịt viên cũng không nhiều nhưng lại được trình bày vô cùng tinh tế. Món ăn bình thường này lại được cửa hàng này trang trí như một bức tranh thủy mặc đầy chất thơ.

Còn về món canh thịt viên thì có nước dùng trắng gạo, phía trên còn có rau cải ngồng, tất cả mang tới cảm giác nghệ thuật như đang câu cá một mình trên sông lạnh dưới trời tuyết trắng.

Lý Tử Mộc nuốt nước miếng, thấp giọng hỏi Trần Canh: "Anh Trần, không lẽ đây là cửa hàng làm ăn phi pháp chứ!?”

  • Hắc điếm: Quán trọ, khách sạn, nơi tạm trú (có thể do kẻ xấu lập ra nhằm cướp của, giết người khi có dịp).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play