Editor: Kine Saline
Vào mùa đông lúc năm giờ sáng, bầu trời mới chỉ hơi sáng. Ở các thành phố khác, có lẽ sẽ không có người đi bộ trên đường vào lúc này, nhưng ở Giang Thành lại có vô số diễn viên quần chúng đã sớm lao tới các đoàn phim để làm việc. Đường phố Giang Thành cũng bắt đầu náo nhiệt lên.
Gió mùa đông lạnh buốt thổi đến khiến mặt hơi đau. Trong cơn gió lạnh, Hạ Trân chạy bộ dọc vỉa hè, chạy được một lúc thì đã thở dốc.
Nếu có thể, Hạ Trân đương nhiên cũng muốn nằm trên giường ngủ trong thời tiết này, nhưng không có cách nào, thể chất của cô quá kém. Bởi vì hôm qua tay không có sức nên khi nấu ăn cô suýt ném cái nồi ra ngoài. Mặc dù trước đây Hạ Trân có vẻ ngoài yếu ớt vậy thôi chứ thật ra năm nào cô cũng luyện tập gia tăng lực cánh tay, vật tay với người khác càng là chuẩn cmnr.
Trên đường có rất nhiều quán ăn sáng mở cửa, khi Hạ Trấn đi ngang qua những cửa hàng này, cô không khỏi dừng lại, hít sâu một hơi. Đây là mùi sữa đậu nành pha đường, nồi hoành thánh nhân rau thịt mới ra lò và bánh bao ướt mới được hấp xong.
Còn có một mùi hương lạ lẫm, Hạ Trân vô cùng ngạc nhiên mà ngẩng đầu nhìn bảng hiệu quán.
Ồ, hóa ra là bán cà phê.
Hạ Trân chạy được vài bước lại ngửi thấy một mùi thức ăn khá thơm, có mùi khét nhẹ và thơm đặc trưng của bánh bao. Hạ Trân nhớ lại đây là hương vị của đồ chiên. Cách cô vài bước là một quán đồ chiên. Ở đó đã có một đống người xếp hàng từ ở cửa cho tới gần ven đường. Nhìn thì cũng biết quán đồ chiên này nổi tiếng và được thực khách quan tân như thế nào.
Hạ Trân cũng gặp một người quen, đó là Lý Tử Mộc và trợ lý của anh ta, trong tay còn ôm vài hộp bánh bao chiên, bọn họ đang trò chuyện cười đùa rất vui vẻ.
Lý Tử Mộc cũng nhìn thấy Hạ Trân, hai mắt anh ta lập tức sáng lên, tựa như có thể nhìn thấy được thịt viên, thịt lợn luộc và cà tím nướng thông qua Hạ Trân.
Lý Tử Mộc lịch sự gọi Hạ Trân là bà chủ rồi lại nói đùa: "Bà chủ Hạ, tới đây để thăm dò đối thủ cạnh tranh sao? Bánh bao chiên của cửa hàng này ăn rất ngon, nhưng kỹ năng nấu ăn của họ vẫn còn kém hơn bà chủ Hạ nhiều." Lý Tử Mộc lập tức nịnh nọt Hạ Trân lên trời.
Hạ Trân cũng rất vui vẻ khi nghe Lý Tử Mộc nịnh hót mình, cô gật đầu cười nói: "Cửa hàng này kinh doanh rất tốt, hẳn là có chỗ nào đó rất xuất sắc.”
Lý Tử Mộc cười nhẹ nói: “Đây là cửa hàng nổi tiếng, chờ tới mùa du lịch thì sẽ có khách du lịch tới đây, lúc đó thì sẽ có nhiều người hơn.”
“Cửa hàng nổi tiếng?” Mặc dù Hạ Trân đã tiếp thu ký ức của nguyên chủ, nhưng đôi khi cô vẫn cảm thấy bối rối khi gặp một số từ ngữ lạ lùng.
Lý Tử Mộc dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Hạ Trân, rõ ràng chỉ là một cô gái mới ngoài 20 tuổi nhưng tại sao lại có cách cư xử cổ hủ như vậy, đôi khi lại còn ra vẻ ông cụ non? Lý Tử Mộc không suy nghĩ nhiều mà trả lời: "Đây là một cửa hàng rất nổi tiếng trên mạng xã hội Weibo. Chủ cửa hàng này làm bánh bao rất nhanh, cho nên anh ta đã quay video và đăng lên mạng, và sau đó cửa hàng và anh ta đã trở nên nổi tiếng.”
Hạ Trăn chớp mắt, trong mắt như tràn ngập ánh sáng, tựa như đã tiếp thu được thêm kiến thức mới nào đó. Hạ Trân hỏi: “Tốc độ tay nhanh nhất của ông chủ cửa hàng này là bao nhiêu?”
Lý Tử Mộc suy nghĩ một chút: "Hình như cứ bốn giây lại gói được một cái bánh bao, một phút hình như gói được tầm 20 cái.”
Lý Tử Mộc nói nói xong, thì lại nhìn thấy biểu hiện của Hạ Trân, không khỏi bộp chộp mà buột miệng thốt lên: “Bà chủ Hạ, đừng nói là cô muốn khiêu chiến anh ta sao? Ông chủ của cửa hàng này đã làm bánh bao hơn 20 năm, mới có thể luyện tập được tốc độ tay này.”
Hạ Trân nhìn anh ta một cách đầy khó hiểu, rồi cười nói: “Tôi làm sao có thể khiêu chiến làm bánh bao chứ, tôi muốn thử thách cắt dưa leo.”
Rõ ràng là giọng điệu của Hạ Trân rất nghiêm túc, không hề có cảm giác như đang nói giỡn, nhưng Lý Tử Mộc bỗng cảm thấy phía dưới có một trận gió lạnh thổi qua.
Hạ Trân vẫy tay với Lý Tử Mộc: “Cháu phải về đây, nếu không thì không kịp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.” Hạ Trân còn đặc biệt nhìn thoáng qua Lý Tử Mộc với ánh mắt sâu xa: “Chính là chuẩn bị cơm hộp cho đoàn phim của mọi người.”
Lý Tử Mộc vừa nghe thấy có liên quan tới việc chính, biểu cảm cũng thay đổi: “Vậy bà chủ nhỏ đi nhanh lên! Trì hoãn việc gì thì trì hoãn chứ không thể trì hoãn thời gian ăn cơm đâu!”
Lý Tử Mộc nghĩ tới chắc là lúc này Hạ Trân có thể vẫn chưa ăn sáng, cho nên lập tức đưa một hộp đóng gói cho Hạ Trân: “Nếm thử nhé? Ăn no mới có sức nấu cơm!”
Hạ Trân cũng không từ chối ý tốt của Lý Tử Mộc, vừa thấy bộ dạng chân chó nịnh nọt của anh ta thì cô cũng không khỏi bật cười, xoay người chạy bộ trở về.
Lý Tử Mộc nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Trân nửa ngày, mái tóc đuôi ngựa cao cao theo chuyển động của Hạ Trân mà lắc lư trái phải, tựa như có quy luật nào đó.
Con gái này còn rất trẻ, sao lại có trạng thái dày dặn hơn mấy người lớn thế?
Trợ lý ở bên cạnh chứng kiến Lý Tử Mộc nói chuyện với Hạ Trân, không khỏi có chút tò mò nói: “Anh Lý, đó là ai thế, sao anh lại khách sáo với cô ta như vậy?”
“Là một đầu bếp.” Dường như Lý Tử Mộc đã nhớ tới cái gì đó, liếm môi, không quên bổ sung thêm một câu: “Một đầu bếp nấu cơm siêu cấp ngon!”
Trợ lý cũng có chút không tin, cô gái này chắc chắn chưa qua hai mươi tuổi phải không! Cho dù có bắt đầu học nấu ăn từ trong bụng mẹ đi chăng nữa thì kinh nghiệm chắc chắn sẽ thiếu, thế thì nấu cơm có thể ăn ngon tới mức nào chứ? Ông chủ của cậu ta sao không có tí tự giác nào của người giàu vậy, từ nhỏ sinh ra đã ở vạch đích, đã ăn rất nhiều sơn hào hải vị rồi vậy mà lại nói đầu bếp của một cửa hàng bé tí nấu cơm siêu ngon sao?
Chắc là ăn nhiều thịt cá rồi cho nên bây giờ mới muốn đổi sang khẩu vị thanh đạm một chút?
Gần đây ở đoàn phim điện ảnh của Trần Canh có ba khách mời vô cùng có chỗ đứng trong giới showbiz tới.
Giữa trưa ngày hôm nay, đạo diễn Trần Canh luôn ham mê làm việc lại bỗng dưng bỏ dở công việc, ông ấy nói với mấy người bạn đang làm cameo một tiếng: “Ai giữa trưa không có việc gì, có muốn đi ăn ké cơm với tôi không?”
Ảnh đế Hạ Thành An còn đang chơi game, nhưng mà cậu ta đã xui xẻo thua ván này, cậu ta có chút uể oải hỏi một câu: “Ăn cái gì?”
Từ trong miệng Tần Canh nhảy ra mấy chữ: “Cơm hộp của đoàn phim bên cạnh.”
Mắt Hà Thành An trợn trắng, gọn gàng dứt khoát nói: “Không đi, ăn cơm hộp có gì ngon?”
Trần Canh hỏi hai người khác: “Ảnh hậu Chúc? Ảnh đế Trần?”
Chúc Tuyết cắn miếng dưa leo ở trong tay, dùng ánh mắt uất hận nhìn Trần Canh: “Đạo diễn Trần, ông không nhìn thấy tôi đang giảm béo sap? Sau Tết Âm Lịch đã béo hơn năm cân, nếu bây giờ mà không giảm béo thì chắc chắn người đại diện sẽ đuổi giết, huhu.”
Vậy mà Trần Dĩ Tu đứng lên, nói một câu với Trần Canh: “Đi thôi, tôi cùng đi với ông.”
Không chỉ một mình Trần Canh kinh ngạc, mà ngay cả Hạ Thành An và Chúc Tuyết đều hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Trần Dĩ Tu. Đã hai năm qua Trần Dĩ Tu vẫn chưa ăn được bữa cơm ngon, năm trước vì muốn quay phim “Người giấy”, nên để phù hợp với hình tượng nhân vật chính trong phim thì trước khi quay Trần Dĩ Tu đã sử dụng một số phương pháp vô cùng cực đoan để giảm cân nhanh chóng. Nhưng mà đến khi quay phim điện ảnh xong, Trần Dĩ Tu cũng mắc phải bệnh kén ăn rất nghiêm trọng, phải điều chỉnh trạng thái hơn một năm mới tốt hơn một chút.
Trong hơn một năm này, trạng thái của Trần Dĩ Tu cũng luôn không ổn định, anh vẫn luôn nghỉ ngơi mà không nhận bất kì công việc nào. Lần này tới làm khách mời trong phim điện ảnh của Trần Canh, hoàn toàn là nhờ tình cảm trong nhiều năm của hai người.
Trần Dĩ Tu đã tới đoàn phim hai ngày, nhưng lại không ăn được bao nhiêu, Trần Canh nhìn thấy bạn bè cũ như vậy thì cũng không khỏi đau lòng.
Trần Dĩ Tu buông tay, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng: “Mọi người nhìn tôi bằng biểu cảm đó là sao, có vấn đề gì hả?”
“Không có, không có.” Ba người trả lời.
Chờ tới khi Trần Canh và Trần Dĩ Tu đi tới đoàn phim “Khiêu chiến 360 nghề”, thì nhân viên công tác của đoàn phim đang ở phát cơm hộp, tình hình lúc này rất kì lạ, diễn viên quần chúng hoặc nhân viên công tác đã nhận cơm hộp một là đứng, hai là ngồi xổm, không thì tìm một băng ghế nhỏ để ngồi, rồi ăn ngấu nghiến cơm hộp ở trong tay.
Có trạng thái rất giống người đã không ăn gì trong nhiều năm vậy!
Mà trên gương mặt của những người xếp hàng chờ cơm hộp đều hiện lên vẻ lo lắng nôn nóng, giống như chỉ cần chậm một chút là không còn gì ăn vậy.
Tình huống này quả thực rất kì lạ, Trần Dĩ Tu đã làm diễn viên nhiều năm như vậy, cũng chưa gặp phải cảnh tượng này. Trước đó cũng đã có không biết bao nhiêu người mắng mỏ mùi vị của cơm hộp ở đoàn phim rồi, chẳng lẽ cơm hộp của đoàn phim này ăn rất ngon sao?
Trần Dĩ Tu hỏi một câu: “ Đạo diễn Trần, cơm hộp ở chỗ này thực sự ăn ngon như vậy sao? Chẳng lẽ là do đầu bếp làm?”
Trần Canh sờ cằm, ra vẻ bí hiểm nói: “Đại khái không phải chỉ là ngon bình thường, phải nói là cực kỳ ngon!”
Trần Dĩ Tu nhìn hình ảnh không bình thường trước mặt, lại nghe Trần Canh ra vẻ mê hoặc nói, tự nhiên anh cũng có chút hiếu kì về cơm hộp ngày hôm nay.