Editor: Kine Saline 

Hạ Trân cáo biệt Hoàng Hậu, bước ra trước cửa Trường Thanh Cung, gió đêm lạnh lẽo thổi tan đi sự đỏ ửng trên khuôn mặt cô. Qua năm mới, nàng đã 34 tuổi. Những cung nữ cùng tuổi với cô lúc này, người thì sớm đã rời cung gả chồng, không thì cũng đã trở thành lão bà.

Hạ Trân không chút để ý mà nhìn lại cuộc sống của chính mình. Nàng sinh ra trong thời loạn thế, tổ tiên của Hạ gia từng làm đầu bếp ở trong cung, phụ thân nàng cũng từng mở tửu lầu, từ nhỏ Hạ Trân đã học được một tài nghệ nấu ăn cừ khôi. Khi nàng mười bốn tuổi, lúc ấy nếu không phải là Hoàng Hậu Trần Vương phi có thai nên bị thai nghén, không ăn được đồ ăn, Hạ Trân vì tìm kiếm sự che chở mà làm đầu bếp nữ của Trần Vương phi.

Thoắt cái đã qua gần 20 năm. Khi hoàng đế đăng cơ, Trần Vương phi cũng trở thành mẫu nghi thiên hạ, Văn Đức hoàng hậu. Hạ Trân cũng từ đầu bếp nữ thăng cấp lên thành ngự trù. Hoàng Hậu đối xử với Hạ Trân như muội muội ruột, biết nàng thích nghiên cứu trù nghệ, liền mời tới danh trù nổi tiếng thiên hạ tới chỉ giáo nàng nấu ăn. Hạ Trân cũng có qua có lại, làm bạn với Hoàng Hậu cũng đã qua 20 năm. Mấy năm nay, trên tay Hạ Trân cũng không sạch sẽ, cũng đã dính rất nhiều máu tươi, vì giúp Trần hoàng hậu xử lý không ít chuyện bí mật.

Hiện tại nàng rốt cuộc cũng đã quá mệt mỏi, nàng muốn đi xem thế giới bên ngoài.

Còn có một ngốc tử, không chê tuổi nành lớn, vẫn luôn một lòng một dạ mà muốn cưới nàng qua cửa.

Trên khuôn mặt của Hạ Trân lộ ra một nụ cười thật lòng, khiến ngũ quan của nàng đều sinh động hấp dẫn hẳn lên. Nàng bảo dưỡng cực tốt, trên mặt không nhìn thấy một chút dấu hiệu của người già nào, chỉ là bình thường giúp Hoàng Hậu làm việc lập uy, nhiều lúc phải lộ ra biểu cảm cau mày nghiêm khắc. Mọi người đều nói Hạ Trân rất uy nghiêm, nên cũng xem nhẹ dung mạo trời sinh cực đẹp của nàng.

Trên tay cung nữ dẫn đường cầm đèn lồng đang chậm rãi lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, Hạ Trân bỗng nhiên cảm thấy có chút không ổn, nàng lên tiếng nói: “Lập Xuân, ta quên túi tiền ở chỗ của Hoàng Hậu, đợi ta trở về tìm thử.” Hạ Trân quả nhiên thấy động tác của cung nữ dẫn đường kia cứng đờ, cánh tay cầm đèn lồng hơi run rẩy.

Trong lòng Hạ Trân bỗng căng thẳng, lập tức quay đầu trở về.

Lại chỉ thấy ánh sáng chợt lóe, lưỡi dao lạnh băng trực tiếp cắt đứt yết hầu của nàng, dòng máu ấm áp bắn hết lên mặt nàng. Dường như chưa kịp cảm thấy đau đớn thì trước mắt Hạ Trân đã tối sầm, trong nháy mắt đã mất ý thức mà ngã trên mặt đất.

 Đây là bối cảnh cổ đại nên mình sẽ dùng xưng hô cổ đại. Phía dưới là hiện đại nên mình sẽ xưng hô khác đi nhé.

____

“Bà đã sinh ra một Tang Môn tinh! Ăn tết liền thấy máu, cô là muốn cho Hạ gia nhà tôi năm nào cũng không được an bình!” Trong khi Hạ Trân hoảng hốt thì bỗng nghe được có người đang gân cổ lên mắng người, nghe thấy có người đang thấp giọng khóc thút thít bên cạnh cô.

  •  Tang môn tinh: Trong nghĩa Hán Việt thì Tang Môn được xem là gắn liền với sự tang tóc, u buồn.

“Đi bệnh viện làm cái quái gì?! Trên trán chỉ chảy có một chút máu mà thôi, con gái nhà mấy người cao quý ngọc ngà như vậy sao? Con bé là chị gái vậy mà còn tranh đồ với em gái, bị ném vào đầu là do con bé phải chịu!”

“Trân Trân vẫn đang chảy máu” Hạ Trân chỉ cảm thấy có một bàn tay che trán của cô lại, hình như có một chất lỏng ấm áp chảy ra, chảy đến trên mí mắt của cô. Cả người Hạ Trân bỗng nâng nâng, chỉ trong chốc lát sau liền mất ý thức.

Thẩm Vân Hà đi đi lại lại trước phòng bệnh khoa ngoại, len lén lau nước mắt. Xa xa nhìn thấy anh trai mình chạy tới phía này, trên tay còn cầm theo một cái bình giữ nhiệt, Vân Hà lúc này mới bình tĩnh hơn một chút.

Thẩm Vân Dương cau mày hỏi: “Trân Trân vẫn không ăn cái gì sao?”

Nhắc tới khởi chuyện này, nước mắt Thẩm Vân Hà lại rơi xuống: “Đúng vậy, cũng không biết đứa nhỏ này bị làm sao vậy. Từ khi con bé tỉnh lại, vẫn không ăn không uống gì mà cứ trừng mắt, chẳng khác nào như đã bị mất hồn vậy.”

Trong ngày mùng một của năm mới đó, Hạ Trân đau đầu choáng váng mãi vẫn hôn mê không tỉnh. Nhà chồng của Thẩm Vân Hà lại sợ bị đen đủi nên không muốn đưa Hạ Trân đi bệnh viện, Thẩm Vân Hà không còn cách nào khác nên chỉ có thể gọi điện thoại cho anh trai Thẩm Vân Dương của mình. Khi mà Hạ Trân được đưa tới phòng cấp cứu của bệnh viện, thì thật sự chỉ còn một hơi cuối cùng, ngay cả bác sĩ cũng nói nếu muộn hơn hai phút nữa thì thật sự không thể cứu được, nghe thấy bác sĩ nói vậy Thẩm Vân Hà suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh.

Thẩm Vân Dương thở dài một hơi, theo thói quen mà muốn lấy ra điếu thuốc, nhưng lại nghĩ tới đây là bệnh viện nên đã từ bỏ ý định này. Thẩm Vân Dương khuyên nhủ: “Trân Trân có lẽ là không thể nhịn nổi nữa rôid, mẹ chồng của em thật sự quá đáng, sao lại có thể bất công như vậy.”

Thẩm Vân Dương vỗ vai Thẩm Vân Hà, dịu dàng khuyên nhủ: “Chúng ta nên khuyên nhủ Trân Trân thật tốt, chứ sao lại để con bé không ăn cơm chứ? Đây là cháo cá nát do mợ của con bé dậy sớm mổ cá, rồi nấu thành món cháo cá lát, rất có lợi trong quá trình khép lại miệng vết thương.”

Hai anh em bọn họ vào phòng bệnh, thấy Hạ Trân nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không có một chút máu nào. Mái tóc đen nhánh được vén gọn ra sau tai, làm lộ ra một khuôn mặt thanh tú. Đôi mắt đen tuyền mở lớn nhìn trần nhà không chớp mắt, trên gương mặt không có bất luận biểu cảm gì. Trên trán được cuốn băng gạc, miệng vết thương trên cũng trán rất sâu cho nên trên miếng băng gạc đã thấm không ít máu.

Thẩm Vân Hà và Thẩm Vân Dương nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của Hạ Trân, đôi mắt cũng không nhịn được mà đỏ lên.

“Trân Trân, con nhìn mẹ đi mà!” Thẩm Vân Hà ôm Hạ Trân khóc lóc, nước mắt tích tụ trên khuôn mặt cô: “Nếu con xảy ra chuyện gì thì làm sao mẹ sống được?”

Lúc này, Hạ Trân mới bắt đầu có phản ứng, trên mặt ướt dầm dề, cô trừng lớn đôi mắt nhìn khuôn mặt mỏi mệt của Thẩm Vân Hà, dần dần mà hợp thành khuôn mặt trong trí nhớ.

Cô không phải là cô con gái Hạ Trân của Thẩm Vân Hà, cô là tâm phúc của Văn Đức hoàng hậu, là thần bếp đệ nhất của Đại Sở. Vậy là Hạ Trân ở Đại Sở đã chết, không chỉ vậy mà còn bị hại chết một cách vô thanh vô thức.

Hạ Trân con gái của Thẩm Vân Hà cũng đã chết, đơn giản là vì một cái điện thoại di động mới, nên cô ấy mới bị em họ Hạ Châu đẩy ngã. Sau đó trán va chạm vào góc bàn vì thế nên mới bị mất máu quá nhiều mà chết. Khi cô ấy chết thì đúng lúc tiếng chuông năm mới cũng vừa vang lên, cô ấy cũng chỉ mới vừa hai mươi tuổi.

Hạ Trân bỗng nhiên trở thành một cô gái trẻ hai mươi tuổi, sau đó sở hữu ký ức của cô bé. Nơi này không phải là Đại Sở, cũng không phải là quốc gia mà Hạ Trân có thể nhìn thấy trong thoại bản. Nơi đây chính là một thế giới kì quái, bây giờ là hiện đại, quốc gia mà cô đang ở lúc này là Hoa Hạ. Hạ Trân chậm rãi tiêu hóa tri thức và bối cảnh trong kí ức của cô gái nhỏ này.

Mẹ của cô bé này tên là Thẩm Vân Hà, bố là Hạ Hải, vợ chồng hai người đang kinh doanh một nhà nhà hàng nhỏ, kinh tế trong gia đình cũng coi như là dư dả. Cô ấy còn có một em trai nhỏ hơn cô bé 5 tuổi tên là Hạ Cẩn, Thẩm Vân Hà đối xử với hai chị em rất bình đẳng, nhưng Hạ Hải lại vô cùng thiên vị em trai.

Tính cách cô bé nhát gan yếu đuối. Dáng người hơi béo, để mái tóc thật dài bằng che khuất đôi mắt, khiến cho người ta có cảm giác tối tăm. Khi còn đi học thì cô bé lại không thích nói chuyện, lại bởi vì trên người mang theo hương vị dầu cặn không thể xua tan trong phòng bếp mà cô bé vẫn luôn bị bạn học xa lánh. Vì thế mà càng không thích nói chuyện và nhát gan hơn.

Cô nhóc cũng không quá thông minh, bởi vì bận giúp đỡ việc trong nhà mà trì hoãn ôn tập học hành, sau khi thi đại học thất bại thì vẫn luôn theo Hạ Hải làm việc ở quán ăn trong gia đình.

Tuy rằng đều tên là Hạ Trân và diện mạo có chỗ tương tự, nhưng mà tính cách, tư tưởng và cuộc sống của hai người hoàn toàn khác biệt.

Nếu đã đến mức này rồi thì cứ cố gắng tồn tại vậy, chung quy lại thì nó cũng là cơ hội mà trời cao ban tặng cho cô. Hạ Trân tự nói với lòng mình như vậy.

Hạ Trân giơ tay sờ lấy khuôn mặt đã khóc tới mức trắng bệch của Thẩm Vân Hà. nhẹ nhàng nở một nụ cười mà không ai thấy: “Mẹ.” Sau đó lại nhìn về phía Thẩm Vân Dương nói một tiếng: “Bác cả.”

Gọi người xong thì Hạ Trân cũng không muốn nói thêm cái gì. Nói nhiều lời thì càng sai nhiều, cô vừa mới tới thế giới này, nên cũng không muốn bị người ta coi là quái vật mà mổ xẻ đâu.

Thẩm Vân Hà thấy Hạ Trân cuối cùng cũng đã có phản ứng, suýt chút nữa mà vui mừng bật khóc.

Hạ Trân thở dài ở trong lòng, cho dù là ở triều đại kia của cô thì những hạn chế đối với phụ nữ cũng mạnh mẽ hơn bây giờ rất nhiều, dù sao thì cô cũng chưa từng gặp người nào có thể khóc đến mức gương mặt đẫm nước mắt như Thẩm Vân Hà. Nhưng mà dù sao thì Thẩm Vân Hà cũng là khóc vì cô, cho nên cô cũng không thể thờ ơ như vậy được.

Đôi mắt của Hạ Trân đầy vẻ trông mong mà nhìn về phía Thẩm Vân Hà, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con đói bụng.”

Lúc này, Thẩm Vân Hà mới nở nụ cười, nhận lấy hộp giữ nhiệt từ trên tay của Thẩm Vân Dương, vô cùng cẩn thận mà múc một chén cháo cho Hạ Trân.

Cháo trắng như tuyết có kết cấu mềm mại vẫn còn đang bốc khói, trên bát cháo còn có hành lá nổi lên, mơ hồ nhìn thấy những miếng phi lê cá trắng như tuyết, hương thơm nồng nàn.

Thẩm Vân Hà liếc mắt nhìn bát cháo cá lát đang tỏa mùi hương nồng nặc này, theo bản năng mà nuốt nước miếng, cố nén cảm giác thèm ăn mà dùng muỗng múc cháo cá lát cho Hạ Trân.

Thẩm Vân Hà cười tủm tỉm mà nói: “Tay nghề của mợ con rất tuyệt vời, đây là cháo cá lát mà cô ấy dậy sớm nấu cho con, không chỉ vậy mà nó còn rất thơm.”

Hạ Trân theo thói quen định hơi nhíu mày, khi ở Đại Sở thì Hạ Trân đã có mấy đồ đệ, mỗi lần lúc bắt đầu khảo hạch thì mấy đồ đệ của cô chỉ cần nhìn thấy biểu cảm này của cô là biết cô chuẩn bị mắng họ. Chờ đến khi miếng cháo cá lát kia tới bên miệng, Hạ Trân theo bản năng mà há mồm, nhẹ nhàng mà nuốt xuống.

Miệng cô không có hương vị gì, mùi hương tươi mới của gạo trắng mềm mại quét qua khoang miệng. Cá được xử lý cũng không quá tốt, cho nên vẫn còn có chút mùi tanh. Gừng băm được rải vào đây đã hơi xuan tan một chút mùi tanh. Hạ Trân đã lâu không có ăn cơm, sau khi nếm thử mùi vị của bát cháo này, cuối cùng cảm nhận được một chút ấm áp.

“Món cháo cá lát này” cũng khá ngon miệng, những lời này dừng trong miệng cô một lúc lâu, cuối cùng lại biến thành: “Cháo cá lát này, ăn rất ngon.”

Câu nói này đã khiến Thẩm Vân Dương cười híp mắt, vui vẻ hớn hở nói: “Nếu thấy ngon thì con cứ ăn nhiều một chút, mẹ sẽ nói với mợ con, mợ ấy sẽ vui chết mất.”

Thẩm Vân Hà nghe Hạ Trân nói sẽ ăn, lập tức lại đút thêm một miếng cho Hạ Trân. Khi chiếc muỗng đến trước mặt cô thì Hạ Trân bỗng nhiên nắm lấy bàn tay đang cầm muỗng đưa tới miệng cô của Thẩm Vân Hà. Hạ Trân mỉm cười: “Mẹ, mẹ cũng ăn đi.”

Thẩm Vân Hà nghe lời mà ăn ngụm cháo nào, nhìn thấy Hạ Trân cười, trên khuôn mặt của bà ấy cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

Nhìn thấy hình ảnh vui vẻ hòa thuận của hai mẹ con Thẩm Vân Hà và Hạ Trân, thì tâm trạng của Thẩm Vân Dương dường như cũng được hai người lây nhiễm, sự khó chịu và tức giận trong lòng cũng được xua tan.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play