Editor: Kine Saline
Đây là ngày thứ năm Hạ Trân xuyên tới hiện đại.
Vốn dĩ lúc đầu có chút không thích ứng và kháng cự, nhưng đến bây giờ cô cũng đã chậm rãi thích ứng với tiết tấu sinh hoạt ở hiện đại. Đương nhiên vấn đề nan giải nhất đối với Hạ Trân chắc chắn là cách sử dụng các loại thiết bị điện tử và mạng xã hội.
Nhưng đối với một người đầu bếp như Hạ Trân mà nói, thì đây là thời đại tuyệt vời nhất bởi vì ở đây có vô số nguyên liệu nấu ăn, có đa dạng các loại thiết bị nấu nướng, còn có mấy vạn quần chúng tham ăn.
Hai ngày nay, Hạ Trân đều ngồi ở nhà xem các cuộc thi nấu ăn, cho dù là của Hoa Hạ hay là của nước ngoài, thì cô cũng có thể học được nhiều loại kiểu dáng và kĩ thuật, hiểu biết thêm về các nền văn hóa ẩm thực khác nhau.
Hạ Châu nhìn thấy Hạ Trân đang chăm chú xem video trên sô pha, sau đó liếc mắt nhìn qua nội dung của video, không khỏi mở miệng nói: “Hạ Trân ơi Hạ Trân, không phải là do cô sau khi thi đại học thất bại thì liền nản lòng thoái chí, cho nên thật sự muốn làm một đầu bếp chứ! Nhưng mà thật ra cũng không tệ, ba của cô là một đầu bếp, về sau cô còn có thể kế thừa cửa hàng nhỏ của ba mình, an ổn mà làm một đầu bếp bình thường.”
Hạ Trân liếc mắt nhìn Hạ Châu một cái, ánh mắt khinh thường kia khiến cho Hạ Châu chịu không nổi, bỗng nhiên cô ta cảm thấy chột dạ và sợ hãi. Hạ Trân cười nói: “Đầu bếp thì làm sao chứ?”
Hạ Châu cảm thấy vẻ mặt và giọng điệu của Hạ Trân khiến cô ta rất chán ghét, liền gay gắt nói: “Chỉ có người không thể thi vào đại học thì mới học nấu ăn. Đây là việc mà những người không có tương lai và năng lực mới làm. Người có chút ít năng lực cũng không bao giờ cưới đầu bếp!”
Nhưng Hạ Trân lại không hề tức giận, vẻ mặt cũng không thay đổi, ngược lại còn có hứng thú hỏi: “Ồ?”
Dì cả của Hạ Trân là Đặng Thu Nga đã nhìn thấy cảnh tượng này từ xa. Mặc dù nhìn có vẻ như Hạ Châu đang thắng thế nhưng xét về cách xử lý sự việc, thì thái độ điềm tĩnh của Hạ Trân còn tốt hơn Hạ Châu rất nhiều.
Ánh mắt Đặng Thu Nga tối sầm lại, khi đi đến bên cạnh Hạ Trân, trên mặt chỉ nở nụ cười ôn hòa, “Châu Châu, sao con có thể nói chuyện như vậy với chị họ mình chứ?”
Đặng Thu Nga nhẹ nhàng nói với Hạ Trân: "Cháu đừng quan tâm tới lời nói của Châu Châu. Nếu năm nay con bé được nhận vào Đại học S, thì còn phải nhờ cháu chăm sóc con bé nhiều hơn." Sau đó cô ta sờ đầu Hạ Trân, nhiệt tình nói: “Bác của con đã tới đây, con và em họ cùng đi chơi với bọn họ nhé.”
Hạ Trân thấy bộ dạng khi gặp người khác luôn mang theo ba phần ý cười nhưng lời nói lại vô cùng sắc bén khiến người khác khó chịu của Đặng Thu Nga, đặc biệt giống như một phi tần trong cung Đại Sở. Vị phi tử kia vốn rất được sủng ái, nhưng đáng tiếc vì dã tâm quá lớn mà đã xúc phạm hoàng hậu, cho nên bị đầu độc rồi chết một cách lặng lẽ.
Hạ Kiến Quốc và Đặng Thu Nga là con trai cả và con dâu của gia đình họ Hạ, ngoài Hạ Châu, thì Đặng Thu Nga còn có một người con trai lớn nữa, đó cũng là cháu trai cả. Ngay cả loại người như Trần Đông Mai thì vẫn phải nể mặt Đặng Thu Nga. Đương nhiên còn một lý do rất lớn khác là Đặng Thu Nga có một người anh trai tốt tên là Đặng Chí Dũng. Khác với nhà hàng nhỏ của gia đình Hạ Trân, Trần Chí Dũng đã mở một nhà hàng hải sản ở thành phố S và quy mô cũng ngày càng lớn hơn. Đến bây giờ cũng đã mở được hai chi nhánh.
Có người thân như Đặng Chí Dũng, thì sao Trần Đông Mai lại không nể mặt con dâu cả chứ ? Sao có thể không liên quan tới việc được thơm lây chứ?
Hạ Trân cất điện thoại đi, vừa đi ra ngoài thì đã thấy người nhà mẹ đẻ của Đặng Thu Nga đang dìu dắt nhau đi tới. Cái người trang điểm xa hoa, trên người mặc quần áo xa xỉ dường như sợ người ta không để ý tới chính là Đặng Chí Dũng, ông ta được mọi người bao quanh, những cô con gái xinh đẹp ở bên cạnh ông ta cũng được mọi người khen ngợi.
Trần Đông Mai như thể đã dùng hết sự nhiệt tình của mình, hai tay cầm đầy kẹo nhét kẹo vào túi của cô bé trong lòng Đặng Chí Dũng, nói những lời khen ngợi: “Tiểu Ninh thật xinh xắn, còn xinh gái hơn những ngôi sao nhí trên TV nhiều”.
Hạ Trân cũng chưa gặp Hạ Hải mấy lần kể từ khi cô xuất viện. Cô nghe nói rằng những ngày này ông ta vẫn luôn chơi bài với những người khác. Hôm nay lại đột không ra ngoài, không chỉ vậy mà còn bưng trà rót nước bên cạnh Đặng Chí Dũng. Ai mà không biết thì còn tưởng Đặng Chí Dũng là cha của ông ta!
Hạ Trân thật sự không thể nhìn nổi nên cô quay người đi tìm Thẩm Vân Hà, khi tìm thấy Thẩm Vân Hà thì cô cũng thấy bác cả của mình, hai người bọn họ đang nói chuyện trong sân. So với Đặng Chí Dũng như ngôi sao được mọi người cổ vũ, thì Thẩm Vân Dương lại không được ai mời dù chỉ là một tách trà.
Hạ Trân lại quay đi, thấy lá trà xịn mà Trần Đông Mai pha cho Đặng Chí Dũng vẫn chưa cất đi mà đang được đặt trên bàn. Hạ Trăn thoải mái tự nhiên bước tới, vo đại hai lá trà rồi đưa lên mũi ngửi thử xem đây là trà tốt gì. Màu sắc, mùi thơm, mùi vị và hình dáng đều hơi khác lạ, nó còn tệ hơn cả loại trà tệ nhất mà cô từng nếm.
Cái thứ này, vậy mà lại được Thẩm Đông Mai giấu kĩ như thế sao?
Hạ Trân chớp mắt, nghiêm túc pha một tách trà từ gói trà hảo hạng của Thẩm Đông Mai, sau đó ưu nhã mà bưng qua đưa cho Thẩm Vân Dương. Tuy Hạ Trân đi rất nhanh nhưng lại không hề làm đổ một giọt trà nào.
Sau khi uống ly trà do chính Hạ Trân pha, không biết có phải là do tác dụng của tâm lý hay không mà Thẩm Vân Dương cảm thấy đây là ly trà ngon nhất mà ông ấy từng uống. Thẩm Vân Dương nhìn Hạ Trân đầy từ ái, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm: “Hai ngày nữa Trân Trân phải đi rồi, nếu không chắc chắn là cháu phải tới nhà bác ở hai ngày, ông bà ngoại và mợ cả của cháu rất nhớ cháu đó”.
Những năm trước, sau mùng 3 Tết là gia đình Hạ Trân đã phải hối hả quay lại bắt đầu công việc. Quán ăn nhỏ của gia đình cô nằm gần thành phố điện ảnh, ở đó có rất nhiều thành viên trong đoàn phim vì muốn theo kịp deadline mà không nghỉ Tết, vì vậy mới phải vội vàng mở quán để kiếm tiền. Năm nay Hạ Hải nghe tin Đặng Chí Dũng đến thăm họ hàng người thân nên mới trì hoãn việc khởi hành.
Hạ Trăn cười nói: “Sau này sẽ có cơ hội ạ.”
Đến giờ ăn trưa, họ hàng của Đặng Thu Nga ngồi xuống hai chiếc bàn lớn, thậm chí không còn một ghế trống cho đám người Hạ Trân.
Đặng Thu Nga có chút xấu hổ nói với Thẩm Vân Dương: “Thật xin lỗi bác cả của Trân Trân nhé. Lần này có rất nhiều người đến nhà chúng tôi, là do tôi chuẩn bị không chu đáo."
Trần Đông Mai cũng đến góp vui, bà ta quay ra an ủi Đặng Thu Nga: "Thu Nga sao có thể trách con được, khó khăn lắm nhà bác của Châu Châu mới tới thăm một lần, sao có thể trì hoãn chứ? Dù sao thì bác cả của Trân Trân năm nào cũng tới, cho nên cũng không thiếu bữa cơm này”.
Hai người Đặng Thu Nga và Trần Đông Mai kẻ xướng người họa, Thẩm Vân Hà thực sự tức chết, bọn họ nói cái này kêu cái kia làm gì chứ? Làm như mỗi lần anh trai bà ấy tới là để tống tiền bọn họ vậy có lần nào mà anh trai bà ấy tới mà không xách theo mấy túi quà lớn nhỏ chứ? Tất cả đều cống cho đám sói mắt trắng này hết rồi!
Đặng Thu Nga có chút ngượng ngùng mà cười nói: “Nếu không thì tôi sẽ gọi thêm đồ ăn tới.”
“Không cần bác gái nhọc lòng, bác vẫn nên đi chiêu đãi gia đình nhà chồng thật tốt đi, dù sao cũng là hoàng thân quốc thích không phải sao.” Hạ Trân bưng một mâm sủi cảo từ trong phòng bếp đi ra, nhẹ nhàng cười, nụ cười kia kết hợp với khuôn mặt tái nhợt càng làm nổi bật sự dịu dàng nhưng đầy gai góc của cô: “Bác ăn sủi cảo mà cháu gói nhé.”
Đĩa sủi cảo trong tay Hạ Trân trắng nõn mập mạp, bề mặt trong suốt thoạt nhìn có vẻ đặc biệt ngon miệng.
Đặng Thu Nga và Trần Đông Mai vừa nhìn thấy bỗng nhiên cũng nuốt nước miếng một cách khó hiểu.
Trần Đông Mai tự nhiên hỏi: “Trong nồi có còn nữa không? Để lại cho khách một ít.”
Hạ Trân buồn cười hỏi ngược lại bà ta: "Bác tôi không có đồ ăn, cho nên tôi cố ý gói sủi cảo cho bác ấy ăn. Số lượng vừa đủ, không còn thừa, làm sao vậy?”
Đặng Thu Nga cảm thấy việc tranh giành một đĩa sủi cảo trước mặt người ngoài thực sự khiến người nhà mẹ đẻ mình chê cười, vì vậy cô ta kéo tay áo Trần Đông Mai và thì thầm: “Không sao đâu, lúc nào ăn sủi cảo cũng được mà.”
Vì vậy Đặng Thu Nga và Trần Đông Mai cứ như vậy mà bỏ lỡ món ngon. Thật ra Thẩm Vân Dương cũng không nghĩ nhiều, đây chỉ là một đĩa sủi cảo mà thôi cũng không phải cao lương mỹ vị gì. Tuy nhiên, bởi vì đây mà đĩa sủi cảo mà cháu gái tự mình làm cho ông ấy, phần tình cảm này còn quý hơn bất kỳ món ngon nào.
Nhưng khi sủi cảo được đưa vào miệng, Thẩm Vân Dương chỉ muốn tát mình một cái thật mạnh!
Ngon quá!
Thật sự quá ngon!
Thẩm Vân Dương bất chấp mới ra nồi sủi cảo có bao nhiêu năng, ăn ngấu nghiến mà nuốt vào vài cái sủi cảo, vừa nhấc đầu nhìn đến Hạ Trân cười tủm tỉm mà nhìn hắn.
Hương vị thanh mát của rau tề thái hòa quyện với mùi thơm của thịt đã tạo nên vị ngon độc đáo, nước súp thơm ngon lan tỏa trên khắp đầu lưỡi và khoang miệng.
Hương vị này khiến Thẩm Vân Dương suốt đời khó quên.
Thẩm Vân Dương không bận tâm sủi cảo vừa ra khỏi nồi nóng đến mức nào, ông ấy ngấu nghiến mấy cái sủi cảo, ngẩng đầu bỗng nhìn thấy Hạ Trân đang mỉm cười nhìn mình.
Thẩm Vân Dương đột nhiên cảm thấy xấu hổ, bác ấy giơ ngón tay cái lên với Hạ Trăn: "Rất ngon! Đây là đĩa sủi cảo ngon nhất mà bác đã từng ăn! Trân Trân, con thật tài giỏi!”
Thẩm Vân Hạ cẩn thận nếm thử đồ ăn ngon trong miệng, vui sướng nheo mắt lại, không khỏi sờ đầu Hạ Trân, ấm áp nói: “Trân Trân nấu ăn càng ngày càng ngon, bác cũng thèm ăn đó!”
Thẩm Vân Dương lại nhét một cái sủi cảo trắng béo ngậy khác vào miệng, lẩm bẩm nói: “Với tài năng của Trân Trân thì có thể mở cửa hàng rồi, số tiền kiếm được cũng không kém so với những tinh anh đi học đại học, chỗ bác vẫn còn một ít tiền tiết kiệm, có thể cho Trân Trân cầm đi dùng trước.”
Sự chân thành nhiệt tình của Thẩm Vân Dương thực sự khiến Hạ Trân xấu hổ, cô vừa cảm động vừa mỉm cười nói với Thẩm Vân Dương: "Bác ơi, con tin rằng, con có thể tự mình kiếm được tiền.”