Editor: Kine Saline

Hạ Trân ngây ngốc ngồi ở bệnh viện quan sát khoảng hai ngày, tới khi bác sĩ chẩn đoán chính xác là không có để lại bất cứ di chứng gì thì mới được về nhà. Trong lúc ở bệnh viện, thì ngoại trừ bà ngoại của cô tới thăm thì bên phía bà nội của cô thì lại không hề có chút động tĩnh gì.

Trong ngày cô xuất viện, thì bác cả của Hạ Trân đã dùng Minibus chở mẹ con hai người về nhà. Trước khi xuống xe, Thẩm Vân Dương đã đưa cho Hạ Trân mấy bao lì xì đỏ tươi, trong ánh mắt có chút thương tiếc và yêu thương: “Bà ngoại và ông ngoại cũng muốn đến thăm con. Nhưng mà mấy ngày hôm trước, ông ngoại đã vô tình bị ngã gãy chân, bà ngoại con phải chăm sóc ông ấy nên không thể tới được, hai vợ chồng già bọn họ rất nhớ cháu đấy!”

Thấy Thẩm Vân Hà định nói gì đó thì Thẩm Vân Dương sờ đầu Hạ Trân, cười nói: “Tiền cũng không nhiều lắm, Trân Trân cứ cầm lấy mà đi mua mấy gói thực phẩm dinh dưỡng.” Nhìn bộ dáng yếu đuối khép nép của em gái nhà mình, Thẩm Vân Dương không khỏi thở dài: “Tóm lại thì em phải suy tính vì Trân Trân nhiều hơn nữa, mấy năm nữa thôi là con bé phải gả chồng rồi.”

Khi Hạ Trân ba tuổi, Hạ Hải vì làm buôn bán thất bại mà rước về một đống nợ, lại còn trốn tránh ở ngoài tỉnh không dám trở về. Một mình Thẩm Vân Hà vừa phải chăm sóc Hạ Trân, lại vừa phải xuống đồng trồng trọt. Bà nội của Hạ Trân lại không chịu giúp đỡ trông nom các cháu, cho nên khi Thẩm Vân Hà không thể lo liệu hết nhiều việc nên chỉ có thể để Hạ Trân ở nhà bà ngoại. Hạ Trân cũng xem như là được ông ngoại bà ngoại và bác cả chăm sóc mà lớn lên, đương nhiên là quan hệ giữa bọn họ rất thân mật.

Hạ Trân cầm lấy đôi tay thô ráp của Thẩm Vân Dương, nhấp môi khẽ cười, nói: “Bác cả, chờ tới khi con kiếm được nhiều tiền thì con sẽ mua nhà cho mọi người ở nhé.”

Nhưng mà chỉ trong khoảng thời gian ba ngày mà Hạ Trân lại gầy không ít, cằm cũng đã hóp lại. Tóc mái được cắt tỉa gọn gàng, lộ ra một đôi mắt đen tuyền to tròn, sắc mặt vẫn tái nhợt không có chút máu như cũ, bộ dáng yếu ớt khiến người ta không khỏi thấy thương xót. Nhưng mà khi Hạ Trân nói chuyện, hai mắt như có ý cười mà nhìn mọi người, giọng nói vừa chân thành lại vừa đáng yêu.

Thẩm Vân Dương được Hạ Trân dỗ dành đến mức thoải mái cười to: “Được được, bác sẽ chờ.”

Khi vừa về đến nhà lại đúng lức giữa trưa, bà nội của Hạ Trân là Trần Đông Mai đã nhìn thấy Hạ Trân và Thẩm Vân Hà trở về từ xa rồi, nhưng mà bà ta lại không lo lắng mà thăm hỏi Hạ Trân một tiếng, cứ như vậy mà cười tủm tỉm sai sử Thẩm Vân Hà đi vào phòng bếp dọn dẹp.

Ở trong trí nhớ của Hạ Trân, Trần Đông Mai gặp ai thì cũng nở nụ cười rất hòa ái, nhưng mà Hạ Trân lại biết trong lòng bà lão này đen tối âm u bao nhiêu. Trần Đông Mai sinh ra ba người con trai, ba của Hạ Trân, Hạ Hải là con trai thứ hai, cũng chính là người con mà Trần Đông Mai không yêu thương nhất. 

Còn bác cả của Hạ Trân là Hạ Kiến Quốc đang dạy học ở trường nổi tiếng nhất thành phố, cho nên ông ta rất có tiếng trong thôn. Cậu nhỏ của Hạ Trân là Hạ Thanh lại hoàn toàn bị Trần Đông Mai chiều hư, ham ăn biếng làm ở nhà ăn bám cha mẹ, hơn ba mươi mấy tuổi rồi mà vẫn độc thân không ai thèm lấy.

Hạ Hải trên có ảnh cả uy nghiêm, dưới lại có em trai được cha mẹ cưng chiều, Hạ Hải là người duy nhất bị cha mẹ xem thường. Chỉ cần trong tay có chút tiền là Hạ Hải liền muốn hiếu kính Trần Đông Mai, Trần Đông Mai cầm toàn bộ tiền mà Hạ Hải đưa, mang đi trợ cấp cho Hạ Kiến Quốc và con trai út. Tiền của Hạ Hải cứ như vậy mà ra đi, còn ông ấy cũng không chiếm được chỗ tốt gì, người coi tiền thành rác như ông ta bị như vậy cũng không oan.

Hạ Trân nghe Trần Đông Mai nói cho cô biết là chú nhỏ cũng có một đối tượng, nhưng mà đối phương muốn mười lăm vạn tiền lễ hỏi. Bà Trần thu xếp cả nửa ngày mới góp được sáu vạn tiền lễ.

Khi Hạ Trân đang chuẩn bị vào nhà, lại bị Trần Đông Mai đang nói chuyện phiếm ở trong sân gọi lại. Người mà Trần Đông Mai nói chuyện phiếm chính là bà Ba, bà ta chính là bà lão thích làm mai mối nhất trong thôn.

“Cô Ba, bà nhìn Trân Trân nhà chúng tôi xe, có phải càng ngày trổ mã càng xinh đẹp hay không?” Trần Đông Mai nắm tay Hạ Trân, dùng sức mạnh đến nỗi khiến người chưa lành vết thương như Hạ Trân không thể tránh thoát.

Cô Ba híp hai mắt đánh giá Hạ Trân, hết mỉm cười rồi lại gật đầu, biểu cảm kia cứ như là đã nhìn thấy một món hàng mà mình ưng ý vậy: “Năm nay Trân Trân đã hai mươi tuổi rồi nhỉ, ngoại hình cũng thanh tú, tính tình lại ngoan ngoãn, ở bên ngoài có bạn trai chưa?”

Trần Đông Mai mỉm cười tủm tỉm mà đánh giá Hạ Trân, đôi tay thô ráp vuốt ve gương mặt Hạ Trân, vuốt ve đến mức Hạ Trân lạnh tóc gáy mà nổi hết da gà lên. Trần Đông Mai cười nói: “Bà xem Trân Trân nhà của chúng tôi ngoan như vậy, sao có thời gian ra ngoài kiếm bạn trai chứ? Mỗi ngày con bé đều giúp ba nó làm việc thôi.”

Cô Ba càng nhìn Hạ Trân lại càng vừa lòng, gật đầu nói: “Đứa nhỏ Trân Trân này vừa ngoan ngoãn vừa thanh tú, hai vợ chồng hiệu trưởng Đổng chắc chắn sẽ rất thích con bé. Nhà bọn họ lại là dòng dõi thư hương, trong nhà toàn là nhân tài, nếu gả qua đó thì chẳng khác gì làm bà cố cả, không cần phải làm bất cứ việc gì cả!”

Cô Ba lại nói với Hạ Trân: “Nhà bọn họ đồng ý ra 20 vạn làm tiền cưới, ở huyện của chúng ta cũng không có ai hào phóng như nhà họ đâu.”

Theo lời nói của cô Ba và Trần Đông Mai thì Hạ Trân cũng hiểu được đại khái suy nghĩ của hai người. Trần Đông Mai muốn gả cô cho Đổng gia để lấy hai mươi vạn tiền cưới để đưa cho con trai út cưới vợ. Hạ Trân cũng chả phải là kẻ ngốc, nếu gia đình Đổng gia có địa vị xã hội tốt như vậy thì sao tới bây giờ lại không thể cưới vợ. Hạ Trân cẩn thận suy nghĩ một lúc, hóa ra là con út của Đổng gia trong miệng của cô Ba sinh ra chính là một kẻ ngốc, không thể hoàn toàn tự gánh vác cuộc sống sinh hoạt. Với điều kiện như vậy thì cho dù có là cháu của ông Trời thì mấy cô gái cũng không muốn gả tới.

Hai người Trần Đông Mai và cô Ba toàn thông đồng với nhau làm chuyện xấu, bụng dạ khó lường mà muốn lừa gạt Hạ Trân, muốn cô bé không hiểu chuyện này nhảy vào hố lửa.

Hạ Trân rút tay mình ra khỏi bàn tay của Trần Đông Mai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, dường như trông rất vô hại và phúc hậu, nói: “Nếu gia đình họ có điều kiện tốt như vậy, thì hãy để con gái nhà cô Ba lớn hơn cháu hai tuổi gả qua đó đi, cô ấy gả qua đó thì vô cùng phù hợp."

Sắc mặt của cô Ba hơi thay đổi, cô không khỏi mỉm cười: "Tiểu Đình của nhà cô còn đang đi học, không thích hợp, không thích hợp.”

Thấy Hạ Trân dám cãi lại mình, Trần Đông Mai dùng ngón tay chọc vào đầu Hạ Trăn, thở dài nói: “Tiểu Đình đang học ở một trường đại học nổi tiếng ở thành phố B. Com còn không vào được trường đại học nào mà dám so sánh với người khác sao?”

Vì trên đầu có vết thương nên phản ứng của Hạ Trân có chút chậm chạp, không chỉ vậy bụ Trần Đông Mai gõ đầu cô càng khiến đầu cô đau hơn. Hạ Trăn lấy ra chiếc điện thoại di động mới đã bị đập vỡ, chỉ vào nam minh tinh trên màn hình, nói với hai người: "Con đã có bạn trai rồi, đây là bạn trai của con! Anh ấy siêu cấp đẹp trai luôn!”

Trên mặt Hạ Trân tràn ngập vẻ khoe khoang tự đắc, nhìn qua cứ tưởng là thật vậy!

Cô Ba bước tới, thấy anh ta thực sự rất đẹp trai, ở tuổi này rồi mà bà ta cũng chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy, bà ta có chút chua chát nói: “Trăn Trăn, con không phải là đang nói dối chứ? Trên đời này có nhiều đàn ông vô đạo đức lắm. Đừng để bị anh chàng đẹp trai này lừa! Điều kiện gia đình anh ta thế nào?  Nhà ở đâu? Làm việc ở chỗ nào? Anh ta có thể đồng ý đưa bao nhiêu tiền cưới chứ?

Hạ Trăn cất điện thoại, mỉm cười trả lời: “Anh ấy là người thành phố S, gia đình cũng rất tốt, đối xử với tôi cũng vô cùng tốt. Dĩ Tu nói chỉ cần tôi đồng ý gả cho anh ấy thì người đứng tên trên tất cả các giấy chứng nhận bất động sản của anh ấy đều là tôi.”

Trần Đông Mai nhíu mày, rõ ràng là không tin: “Cháu có bạn trai từ khi có nào chứ, sao bà lại không biết? Cháu vẫn còn nhỏ, yêu đương làm cái gì”

Cô Ba ở bên cạnh cũng nói theo: “Đúng vậy, người đàn ông này nhìn qua rất giống tiểu bạch kiểm, thoạt nhìn không phải là người tốt. Trăn Trăn, cháu đừng để bị người khác lừa gạt!”

  • Tiểu bạch kiểm: người con trai có ngoại hình ưa nhìn thường được gọi là tiểu bạch kiểm (小白臉).

Tuy rằng Hạ Trân rất ngoan ngoãn nhưng cô đã bị lại hai bà lão vô liêm sỉ này làm cho tức cười. Có một số người dù có lý luận giải thích thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể hiểu, nếu ở Đại Sở mà gặp được người như vậy, Hạ Trân chắc chắn sẽ sai người kéo xuống đánh, nếu đánh chết thì cũng không hận được cô. Đáng tiếc bây giờ đang ở trong xã hội hiện đại pháp trị, cho nên không thể làm những việc đơn giản và thô bạo như vậy, điều này khiến Hạ Trân cảm thấy có chút tiếc nuối.

Hạ Trân có chút khó xử mà nói: “Bà nội, cô Ba, nếu hai người không tin thì có thể đi hỏi mẹ con” . Nói xong, Hạ Trân liền quay đầu chạy biến.

Thẩm Vân Hạ đang rửa bát trong bếp, trên bàn có vài bát thức ăn thừa vương vãi, rõ ràng là bị người ta chọn nhặt các kiểu nhìn qua có vẻ là người đó không muốn ăn. Rõ ràng là Thẩm Vân Hà đã gọi điện trước nói buổi trưa hôm nay bà ấy sẽ về nhà. Vậy mà nhà họ Hạ này lại đáng ghét đến mức không phần lại cho bọn họ một bát thức ăn.

Hạ Trân nhìn bàn ăn bừa bộn, sự bất mãn của cô đối với nhà họ Hạ cành ngày càng cao, bọn họ đúng là quá khinh người rồi!

Hạ Trân cũng đã quen làm việc trong bếp, cô thoăn thoắt rửa sạch hết bát đũa.

Thẩm Vân Hạ vội vàng ngăn cản, nói: "Trấn Trăn, ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Đợi mẹ dọn dẹp xong sẽ nấu cơm cho con.”

Hạ Trân có chút cạn lời nói: “Con bị thương ở đầu, chứ không phải bị thương ở tay ạ.”

Thẩm Vân Hạ không thể phản bác lại, lúc này bà mới phát hiện, sau khi con gái mình bị thương, toàn bộ trạng thái tinh thần của con bé bỗng trở nên khác biệt hẳn, giống như càng trở nên quyết đoán hơn. Thẩm Vân Hà vốn là người không có quyết đoán, ở nhà thì nghe lời bố mẹ, sau khi gả chồng thì bà ấy lại hết lòng vì chồng con.

Hạ Trân đổ chỗ thức ăn còn thừa vào thùng rác, thản nhiên nói: “Mẹ. Vừa rồi bà nội và cô Ba nói chuyện với con, nói muốn gả con cho con trai út của hiệu trưởng Đổng ở trường bác cả. Tiền sính lễ là 20 vạn.”

Thẩm Vân Hà vừa nghe thấy lời này, bàn tay bà ấy trở nên run rẩy, suýt chút nữa đánh rơi chiếc đĩa. Hai mắt Thẩm Vân Hà đỏ hoe, trên mặt lộ ra vẻ oán giận: “Bà nội con sao có thể làm như vậy? Con út của nhà họ Đổng kia rõ ràng là kẻ ngốc, sao bà ấy lại có thể tàn nhẫn như vậy! Trăn Trăn, con chính là cháu gái ruột của bà ấy mà!”

Thẩm Vân Hà luôn tỏ ra yếu đuối trước mặt Trần Đông Mai, mẹ chồng Trần Đông Mai dù có nói gay gắt đến đâu, thì bà ấy cũng không dám cãi lại. Đây là lần đầu tiên Hạ Trân nhìn thấy Thẩm Vân Hà có biểu hiện như vậy. Điều đó cũng cho thấy Thẩm Vân Hà thực sự thất vọng với bọn họ vì Hạ Trân.

Hạ Trân cúi đầu, có chút uất ức nói: “Bà nội cũng không phải chỉ có mình con là cháu gái duy nhất.”

Lời nói của Hạ Trân khiến Thẩm Vân Hà cảm thấy đau lòng, khi con gái mình cúi đầu, bà ấy chỉ có thể nhìn thấy đỉnh tóc đen nhánh và chiếc cằm nhọn. Cho dù trước đây Thẩm Vân Hà có phàn nàn mẹ chồng thiên vị thì bà ấy cũng không dám nói quá đáng với mẹ chồng, nhưng những hành động gần đây của Trần Đông Mai càng khiến người ta không thể chấp nhận được.

Đúng vậy, mẹ chồng bà ấy cũng không phải chỉ là cháu gái là Trăn Trăn, mẹ chồng luôn luôn mua quần áo rồi tặng phong bao lì xì cho Hạ Chân trong dịp Tết Nguyên đán, nhưng Trăn Trăn nhà bà ngay cả một xu cũng không có. Mẹ chồng bây giờ điên cuồng đến mức muốn gả Trân Trân cho một kẻ ngốc chỉ vì muốn lấy tiền sính lễ đưa cho em rể! Chẳng lẽ trong lòng mẹ chồng thì người Hạ gia đều là bảo bối, còn bảo bối của nhà cô lại có thể tùy ý bin giẫm đạp sao? !

Lần này Thẩm Vân Hà thực sự rất đau lòng trước gia đình Trần Đông Mai.

Thẩm Vân Hà không muốn nói với Hạ Trân về những rắc rối này, nhưng bà ấy đảm bảo với Hạ Trân rằng: “Cứ yên tâm, mẹ sẽ không để bà ngoại gả con cho bất cứ ai. Trân Trân nhà chúng ta nhất định sẽ gả cho người mà mình thích. ”

Hạ Trân đưa cho Thẩm Vân Hà xem hình nền trên điện thoại của cô rồi nói: "Con đã nói dối bà nội và những người khác rằng Trầm Dĩ Tu là bạn trai của con. Mẹ không biết vẻ mặt ngạc nhiên của họ trông như thế nào đâu.”

Trần Dĩ Tu là thần tượng của nguyên chủ, là một nhân vật quyền lực trong làng giải trí , có vô số người hâm mộ anh ta. Năm ngoái, anh ta đã giành được vinh dự cao nhất trong lĩnh vực điện ảnh là giải Kim Lăng cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất với vai chính trong bộ phim “Người Giấy”, từ đó trở thành thần tượng nổi tiếng. Ảnh đế Trần có kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, sức hút vô tận, vẻ ngoài điển trai và đoan trang. Ngay cả Hạ Trân từng ngắm nhìn vô số mỹ nhân, cũng phải khen ngợi vẻ ngoài điển trai anh tuấn của Trần Dĩ Tu!

Thẩm Vân Hà nhanh chóng cười nói: “Được mẹ biết rồi, nhưng mà trong lòng mẹ thì cũng không xứng với Trân Trân nhà chúng ta.”

Sau khi dọn dẹp nhà bếp xong, Thẩm Vân Hà đang định xào một ít rau, bà ấy tìm kiếm xung quanh, trong tủ lạnh và giỏ rau chỉ còn sót lại một ít rau ố vàng. Theo lý thuyết thì gà, vịt và cá trong dịp Tết Nguyên đán hẳn là vẫn còn. Thẩm Vân Hà dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết mẹ chồng đã giấu chúng đi rồi. Cứ như thể là Thẩm Vân Hà và Hạ Trân Shen là người ngoài, giống như bọn họ cần phải cảnh giác chặt chẽ với các cô vậy.

Thẩm Vân Hà nhớ lại ngày mình về quê, lúc đó mẹ ruột của bà đã cho 20 cân thịt ba chỉ hảo hạng và 10 con cá diếc tươi. Nhưng mà bây giờ lại nhìn lại hành động của Trần Đông Mai làm lúc này, bà ấy cũng không khỏi đau lòng. Có lẽ trước đây bà ấy đã bị mỡ heo che mắt nên mới có thể cho rằng Trần Đông Mai đang đối xử tốt với mình!

Hạ Trân đã lâu không nấu ăn rồi, tay cô cũng có chút ngứa ngáy, khi nhìn thấy biểu hiện của Thẩm Vân Hà thì cô lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra. Hạ Trân không khỏi thở dài, da mặt của Trần Đông Mai quả thật dày đến mức hiếm thấy. .

Hạ Trân nói với Thẩm Vân Hà: "Con muốn ăn cơm chiên. Mẹ bật lửa giúp con nhé.”

Hạ Trân xắn tay áo lên, cô thấy chiếc áo khoác len màu đen của mình đã bắt đầu bị nhăn nheo, trông rất xấu xí. Hạ Trăn không khỏi có chút tiếc nuối cho nguyên chủ. Ở nhà làm trâu ngựa nhiều năm như vậy, cô ấy đã có được cái gì chứ? Bình thường Thẩm Vân Hạ chỉ cho cô một chút tiền thì cô đều gìn giữ, thậm chí cô còn không dám bỏ tiền mua một bộ quần áo tươm tất. Cuối cùng cố gắng dành dụm mới thì mới đủ tiền mua một chiếc điện thoại di động mới vậy mà lại bị em họ giành giật rồi làm vỡ.

Thật là thảm mà!

Trong tủ lạnh chỉ còn lại cơm thừa của đêm hôm trước, cơm mới nấu hôm nay đều bị bọn họ ăn hết. Hạ Trân thấy độ ẩm trên bề mặt cơm đã vừa phải, không mềm cũng không cứng, không khô cũng không ướt nên cô bắt đầu trộn cơm với mỡ lợn, cho trứng vào hỗn hợp rồi khuấy đều lên.

Khi nồi đã nóng, Hạ Trăn nhanh chóng xào mỡ lợn cho thơm, rồi cho cơm vào xào nhanh. Trứng bao bọc đều từng hạt cơm, cơm chuyển từ màu trắng tinh sang trong suốt như pha lê, còn được bọc trong một lớp trứng vàng, dường như đã trở thành món “vàng bọc bạc” thật sự. Cuối cùng, nêm nếm gia vị và rắc hành lá xắt nhỏ vào là xong.

Rõ ràng chỉ là một món cơm chiên trứng đơn giản, nhưng trong tay Hạ Trân nó dường như đã biến thành một thứ gì đó rất thần kỳ, mùi thơm của cơm trộn lẫn mùi thơm của trứng xộc vào mũi, đọng lại trên chóp mũi, khơi dậy ham muốn của mọi người.

Thẩm Vân Hạ ngồi không yên, hỏi: “Trân Trân, sao cơm chiên trứng mà con làm lại thơm như vậy?”

Hạ Trân múc hai bát cơm chiên trứng, đưa cho Thẩm Vân Hạ một bát, cười nói: "Bởi vì là do con làm nên ăn rất ngon.” Biểu cảm có chút đắc ý.

Thẩm Vân Hạ cắn một miếng, đôi mắt mở to đầy hoài nghi. Chỉ là cơm chiên trứng bình thường thôi mà sao lại ngon đến vậy? Cơm mềm mềm và xốp xốp, mùi thơm đậm đà của trứng hoàn toàn làm nổi bật mùi thơm của cơm. Trứng và cơm hòa quyện một cách hoàn hảo.

Cứ như vậy mà Thẩm Vận Hạ ăn xong một bát cơm đầy, ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Trấn đang nhìn mình mỉm cười, không khỏi có chút đỏ mặt, thấp giọng nói: "Ngon quá. Cơm chiên Trân Trân làm thật sự rất ngon, bây giờ đi mở cửa hàng cũng được rồi”.

Hạ Trân đang định nói gì đó thì bị cắt ngang. Thì ra là Hạ Cẩm đi theo mùi hương xuống lầu. Hạ Trân có ấn tượng rất vi diệu về người em trai ruột duy nhất của mình, trong trí nhớ của nguyên chủ thì em trai cô ấy vừa đẹp trai vừa học giỏi, dường như đã được thêm một lớp filter vậy.

Nhưng từ góc độ của một người ngoài cuộc, Hạ Trân cảm thấy Hạ Cẩn là một người ích kỷ và ảo tưởng bẩm sinh. Nếu Hạ Cẩm thực sự quan tâm đến chị gái mình, thì mấy ngày trước khi cô ấy bị ngã sẽ không thờ ơ tới như vậy, cũng không thèm đến thăm chị gái mình đã nằm viện trong ba ngày!

Hạ Cẩm liếc nhìn cái nồi, dường như đang nói đùa: “Vậy là mẹ và chị đang ở trong bếp, lén lút ăn đồ ngon sau lưng con sao.”

Hạ Trân ngay lập tức cho Hạ Cẩn một cái tát ở trong lòng! Người này còn không biết người thân của mình vẫn chưa ăn trưa, vậy mà lại đến tố cáo bọn họ ăn vụng đồ ăn.

Hạ Trân ngoài cười như trong lòng không cười, nói: "Cơm chiên trứng cũng không phải là tiệc Mãn Hán." Nhưng cho dù chỉ là món cơm chiên trứng nhưng được Hạ Trân làm ra thì cũng cao cấp hơn tiệc Mãn Hán rất nhiều.

Hạ Cẩm cảm thấy có chút kỳ lạ khi bị Hạ Trân lạnh lùng nhìn như vậy, cậu ta nhìn chằm chằm Hạ Trân mấy lần, nhưng lại không nhìn thấy gì. Hạ Cẩn nịnh nọt nói với Thẩm Vân Hà: "Mẹ ơi, con cũng muốn ăn! Mẹ xới cho con một bát đi.”

Hạ Trân bình tĩnh liếc nhìn Hạ Cẩn một cái, trong ánh mắt hiện lên một chút khinh thường, rõ là một người đàn ông có tay có chân vậy mà lại lười biếng tới như vậy.

Thẩm Vân Hà cũng thật là không có chủ ý gì, Hạ Cẩn nói cái gì thì bà ấy liền đi làm cái đó. Hạ Trân bỗng nhiên có chút giận trước sự bất hạnh và yếu đuối của bà ấy.

Hạ Trân đỡ cái trán, trên mặt làm ra vẻ mặt đau đớn, giọng nói yếu ớt nói: “Mẹ, con đau đầu.”

Thẩm Vân Hà sao còn thời gian lo lắng Hạ Cẩn nữa, bà ấy quay đầu liền lo lắng hỏi han Hạ Trân.

Lần đầu tiên hoàn toàn bị xem nhẹ như vậy, Hạ Cẩn: .…

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play