Thành phố Giang Hoa là một thành phố nhỏ ở phía bắc.
Đừng nhìn có chữ "Giang", nhưng nó hoàn toàn không dựa vào sông mà cũng chẳng dựa vào biển.
*江(Đọc là Jiāng): Có nghĩa là sông.
Nhưng, cây phổ biến nhất trong thành phố của họ là bạch dương và tương ứng với từ "hoa".
*桦树 có nghĩa là bạch dương, 桦 có nghĩa là hoa. Trong từ 桦树 có từ 桦.
Mặc dù thành phố Giang Hoa chỉ là một thành phố nhỏ ở phía bắc nhưng vị trí địa lý của thành phố Giang Hoa tốt nên nó là trung tâm giao thông lớn nhất ở phía bắc. Khi quá cảnh đến nhiều thành phố thì đều phải chuyển xe từ thành phố Giang Hoa. Mà thành phố Giang Hoa không chỉ có nhà ga lớn nhất ở phía bắc mà còn có nhà máy sắt thép lớn nhất ở phía bắc.
Thành phố này không phải là thành phố lớn nhất, nhưng nó là một thành phố giàu có.
Không nói đến những chuyện khác, sáng sớm, đường phố đã chật kín công nhân dậy sớm đi làm, rộn ràng nhộn nhịp, xe đạp như con rồng dài. Nhìn từ cái này thì nó không kém cạnh gì một thành phố lớn như thủ đô Thượng Hải cả.
Lúc này ở phía bắc có cơ sở công nghiệp nặng và dân thường cũng được coi là giàu có.
Mặt trời ngày hè mọc rất sớm, lúc này mặt trời đã lên tới trên cao, những người dưới ánh nắng mặt trời đang đạp xe nhanh hơn, Đỗ Quyên lái xe vèo vèo dẫn đầu ở phía trước. Cô gái tràn đầy năng lượng và "phi" vào sân của cục cảnh sát.
Mặc dù là ngày đầu tiên đi làm, nhưng cô đã đi theo cha từ khi còn nhỏ, Đỗ Quyên là khách quen ở chỗ này nên quen cửa quen nẻo đi vào cổng.
Vừa mới dừng xe ở bãi đỗ xe thì đã có người cười nói: “Tiểu Đỗ Quyên tới đi làm à? Sao? Có sợ không?”
“Cha của cháu cũng thật là, một thằng đàn ông già đầu lại để một đứa con nít choai choai như cháu đi làm, đúng là không nên nết chút nào cả.”
“Ôi chao, ông nói xem có phải con bé này lại cao hơn rồi không, nhìn cái vóc dáng cao ráo này xem, sắp cao bằng cha rồi hả?”
“Sau này chúng ta là đồng nghiệp rồi, Tiểu Đỗ Quyên cố mà làm việc cho tốt nhé! Tranh thủ sớm ngày trở thành sở trưởng, cục trưởng gì đó coi, làm cho cha cháu biết cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy.”
Mọi người câu được câu không nói đùa.
Mặc dù Đỗ Quyên đã chính thức gia nhập lực lượng lao động nhưng ở trước mặt các chú, dì đã nhìn cô lớn lên thì vẫn chỉ là một con nhóc con. Cô nói với giọng nói sang sảng: “Chú Vương, chú Lý, chú Trương, chú Triệu, dì Trần, dì Điền, chào buổi sáng!”
“Dô, tinh thần không tồi à nha!”
Đỗ Quyên ngẩng cằm lên nói: “Chứ sao nữa, hì hì.”
Vừa nói, Lão Vương, Lão Cao đã lái xe đuổi kịp, thở hổn hển, Lão Cao nói: “Tiểu Đỗ Quyên cháu đúng là sức trâu mà, chạy cũng nhanh quá rồi.”
Lão Vương: “Chú chạy muốn tắt thở mà cũng không đuổi kịp!”
Những người khác đều bật cười trêu chọc: "Các người là đồng chí già đó, sao nào? Còn so đo với đồng chí trẻ tuổi hả, các người như vậy là không được rồi!
“Nói vậy sao mà được, chân con bé dài hơn tôi, nhìn xem chân tôi dài bao nhiêu, chỉ mới 1m65 thôi, tôi chạy hai vòng cũng chỉ có thể đuổi kịp người ta chạy một vòng. Cái gì mà tôi không được, cái này là do điều kiện bẩm sinh không vượt trội mà!”
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
“Ông còn nói lý...”
Trong khi mọi người đang nói chuyện thì họ thấy một cảnh sát trung niên vội vã bước tới hét lên: “Lão Cao, nhanh lên, chuẩn bị phái cảnh sát đi, có người báo án rồi! Nhà trọ ở phố 3 có nam nữ quan hệ bừa bãi, ông dẫn một vài người đến xử lý chút...”
“Mẹ nó!”
“Má ơi, mới sáng sớm mà kích thích như vậy sao?”
Viên cảnh sát trung niên họ Vệ, là phó sở trưởng, ông chú liếc nhìn nói, mắt dừng lại trên Đỗ Quyên nói: “Tiểu Đỗ Quyên cháu cũng ở đây à, đúng lúc lắm, cháu đi theo Lão Cao qua đó đi.”
"Hôm nay là ngày đầu tiên con bé đi làm, vẫn còn chưa quen thuộc..." Lão Cao muốn từ chối nhưng phó sở trưởng Vệ nói: “Làm công tác ngoài trời thì chỉ có con bé là nữ đồng chí thôi, nó không đi thì ai đi? Loại chuyện quan hệ nam nữ như thế này thì có một nữ đồng chí sẽ càng thuận tiện hơn.”
Lão Cao: “Được rồi, Đỗ Quyên cháu đi theo chú đi.”
Ông ấy gọi thêm vài người nữa, một nhóm sáu người.
Mấy năm nay cục cảnh sát không có người mới, chỉ có một người mới đến hôm nay là Tiểu Đỗ Quyên, Lão Cao dặn dò cô: “Sau khi đến đó thì đừng có hấp tấp bộp chộp, nghe chú chỉ huy. Loại chuyện này thì chắc chắn bà vợ sẽ muốn gây ầm lên, nói chuyện từ từ, dỗ ngon dỗ ngọt được thì dỗ, nếu có thể thì chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không có biết chưa?”
Khuôn mặt nhỏ của Đỗ Quyên căng thẳng, nghiêm túc gật đầu.
"Đừng lo lắng, có mấy chú ở đây mà, không sao đâu." Lão Cao an ủi một câu.
Đôi mắt to của Đỗ Quyên sáng ngời rực rỡ: “Cháu biết rồi.”
Nhà trọ phố thứ ba cách đó không xa, nhưng trên đường đi Lão Cao vẫn nhanh chóng giới thiệu: “Đây là Trần Thần, đến hồi năm trước, cháu cứ gọi là anh Trần. Mấy năm nay cháu toàn đến trường học ít đến đây cho nên chưa từng gặp qua phải không? Ủa không đúng, hình như gặp rồi. Gặp rồi đúng không? Anh Trần của cháu là sinh viên đại học, tốt nghiệp đại học cảnh sát, có cái gì chuyên nghiệp thì cháu cứ việc đi theo cậu ấy học hỏi.”
Đỗ Quyên: “Trước kia gặp rồi ạ, chào anh Trần.”
Trần Thần mỉm cười gật đầu, không nói nhiều.
“Đây là Trương Béo, chú Béo của cháu nên không cần giới thiệu nữa.”
Đỗ Quyên cười hì hì: “Chào chú Béo.”
Trương Béo tên là Trương Bàng, ông ta rất béo nên tên thật của ông ta chỉ được dùng lúc phá án. Ngày thường đều gọi là Trương Béo.
Trương Béo đã ngoài bốn mươi, cùng thế hệ với cha Đỗ Quyên là Đỗ Quốc Cường, cũng đã nhìn Đỗ Quyên lớn lên, ông ta vui tươi hớn hở vẫy tay: “Đi, đi, đi, chú mà còn cần giới thiệu sao?”