Khi đó, chuyện xảy ra ở trước mặt mọi người cho nên cũng không giấu diếm được. Dưới tình huống này mà lại không có con cái do đó nhà gái không đồng ý tiếp tục sống như vậy nữa. Vì vậy, Trần Hổ ly hôn với vợ mới kết hôn được một năm và kể từ đó một mình sống cùng với em gái.
Sau này, Trần Hổ Mai yêu tên mặt trắng Đỗ Quốc Cường, thế là ông ấy lại cùng sống với gia đình em gái.
Lại sau đó nữa, nhà họ có thêm Đỗ Quyên.
Xem như là một gia đình bốn người.
Khi Trần Hổ Mai sinh Đỗ Quyên thì cơ thể đã bị tổn thương nên không thể sinh con được nữa, trong nhà cũng chỉ có một cô con gái duy nhất là cô.
Tuy cuộc sống của những năm 60 rất khó khăn nhưng trong nạn đói thì đầu bếp sẽ không chết đói, lời này không phải là nói đùa. Chưa kể, nhà bọn họ có đến hai đầu bếp, cho nên cuộc sống của nhà họ Đỗ bọn họ là số một số hai. Những người trong tòa nhà đoán, sáng sớm mà lại ăn thịt thì chỉ có nhà Đại Mai Tử mà thôi.
Ai bảo nhà người ta là nhà có gánh nặng ít nhất, bốn người mà đã có hết ba người là công nhân rồi, làm người ta ghen tị muốn chết.
Không có cô gái nào trong sân nhà này mà không ghen tị với Đỗ Quyên.
Cũng có không ít bà thím lẩm bẩm sau lưng, bọn họ chưa thấy ai đầu thai tốt như cô cả.
Nhìn xem, lúc này Đỗ Quyên đầu thai tốt đang ăn bánh nướng có nhân, thịt đầy ụ, vỏ bánh làm bằng bột trắng, chiên bằng dầu, đây đúng là món ngon nhất trên đời.
Đỗ Quyên ăn một hơi hết sáu cái, mặc dù gầy nhưng sức ăn khá lớn.
Năm nay cô mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp trung học sau mười ngày thì cô đi nhận việc thay cha, đến cục cảnh sát và trở thành một đồng chí công an vinh quang. Các thủ tục đã hoàn tất, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm. Nếu không thì sao sáng sớm lại được ăn bánh nướng nhân thịt chứ?
Đây là vì để chúc mừng Đỗ Quyên chính thức bước vào công việc.
Theo lý mà nói Đỗ Quyên tốt nghiệp trung học xong thì cũng không cần phải tiếp quản mà có thể chờ bên trên phân công công việc. Nhưng chính sách mấy năm nay năm sau không tốt bằng năm trước, mà nhà họ lại có ba công nhân nên cô không được ưu tiên sắp xếp công việc.
Dưới tình huống hiện tại, nếu muốn tìm quan hệ nhờ người ta thì cũng không ổn.
Hơn nữa một số chính sách tiếp theo…
Đỗ Quốc Cường nhanh chóng đưa ra quyết định, trực tiếp để cho con gái tiếp quản công việc của mình.
Nói đến việc này, Đỗ Quốc Cường để con gái tiếp quản công việc của mình đã khiến cho tất cả mọi người sửng sốt muốn lọt tròng con mắt.
Không nghĩ tới, hoàn toàn không nghĩ tới.
Đỗ Quốc Cường, ông chỉ mới 38 tuổi thôi!
Người ta ở độ tuổi 50 còn đang vật lộn để leo lên vị trí cao hơn, đã như vậy còn chưa suy nghĩ đến việc để cho con cái nhận công việc của mình. Ông chỉ mới ba mươi tám tuổi mà lại để con gái mình tiếp quản, chuyện này thật sự khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi. Trong mắt nhiều người thì một cô gái nhỏ không đi làm và nên ở nhà làm việc nhà sẽ tốt hơn là để cho một người đàn ông như Đỗ Quốc Cường ở nhà có đúng không?
Nhưng Đỗ Quốc Cường không muốn, không muốn!
Những ai quen biết Đỗ Quốc Cường thì đều ngán ngẫm không nói nên lời.
Nhưng khi suy nghĩ lại thì đây thực sự là chuyện mà Đỗ Quốc Cường có thể làm ra. Dù sao, người này cũng là một người rất kỳ quặc!
Phải nói ở thành phố của họ thì Đỗ Quốc Cường cũng là một nhân vật rất có tiếng, ừm, ăn cơm mềm ăn đến yên tâm thoải mái cực kỳ đắc ý, ông là người có một không hai.
Trở lại chuyện chính, không nói đến cái tên Đỗ Quốc Cường này nữa, hôm nay là ngày quan trọng nhất của Đỗ Quyên. Sáng sớm cô đã thay đồng phục cảnh sát, vì muốn gia nhập lực lượng cảnh sát mà cô đã cắt hết bím tóc đen của mình, bây giờ đã biến thành mái tóc ngắn.
Khi Đỗ Quyên cắt tóc thì cô đã không nhịn được mà khóc một lúc, nhưng cô lại bán bím tóc lớn của mình được 1 đồng 20 xu, cô lấy tiền mua nửa con gà hầm khoai tây... chậc, chậc, thơm quá!
Hết đau lòng rồi.
Đỗ Quyên rất cao, mẹ cô cao, to lớn thô kệch, trông không được xinh lắm. Còn cha cô thì lại rất đẹp trai, vóc dáng thì không tính là quá cao mà người thì lại rất gầy.
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
Dáng người của cô thì giống mẹ mà khuôn mặt thì giống cha.
Cô gái cao ráo mặc đồng phục cảnh sát, đôi mắt to đen lúng liếng, làn da trắng và tràn đầy sức sống.
Cả nhà bọn họ cùng nhau xuống cầu thang, gặp hàng xóm trên dưới đi làm, ai nấy đều chào hỏi : “Ây dô, Tiểu Đỗ Quyên đi làm à? Nhìn kìa, nhìn kìa, ăn mặc oai phong ghê hồn.”
“Đỗ Quyên, mái tóc đen đó của cháu cắt đi tiếc thật đấy. Nhưng mà mái tóc ngắn này của cháu cũng đẹp, xinh rồi thì làm cái gì cũng xinh, sau này lo mà cố gắng làm việc đấy nhé!”
“Lão Đỗ này ông làm cái gì vậy? Con gái ông cũng đã nhận việc rồi ông đi làm cái gì? Không phải tôi nói ông chứ sao mà ông cứ làm theo ý mình vậy, cũng có phải là Đỗ Quyên không được phân công việc đâu, chờ một chút thì đã làm sao? Cái tính tình này của ông là hấp tấp nôn nóng vậy đó. Bây giờ ông nhìn xem, ông làm như vậy thì bên trên không cần sắp xếp cho con bé nữa. Nếu không thì chờ thêm một chút nữa đi, nói không chừng thì nhà các người sẽ có tới 4 công nhân lận đấy.”
“Ông hối hận rồi chứ gì? Hối hận thì cũng không đổi lại kịp nữa đâu.”
…
Mọi người bàn tán xôn xao.
Tính tình Đỗ Quốc Cường tốt nên cười nói: “Có cái gì mà phải hối hận? Tôi không hối hận chút nào, con gái tôi đi sớm làm việc thật tốt, vì nhân dân phục vụ, con gái tôi là học sinh trung học, bây giờ gia nhập lực lượng cảnh sát càng sớm càng tốt. Tôi chỉ mới tốt nghiệp tiểu học thôi, con bé giỏi hơn tôi nhiều. Cả nhà chúng tôi muốn phục vụ cho nhân dân tốt hơn. Hơn nữa cả nhà đều đi làm cũng quá bận rộn, đúng lúc trong nhà cũng cần có người lo liệu việc nhà, tôi thấy tôi làm được mà!”
"..." Mọi người không còn lời gì để nói.
"Người ta nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, cũng đã đến lúc để con gái tôi chứng minh điều đó rồi." Đỗ Quốc Cường tóm lấy hai đồng nghiệp kiêm hàng xóm tại nơi làm việc, nói liên hồi: “Tôi nói các người này, Lão Cao, Lão Vương, các người cũng đã nhìn con gái tôi lớn lên, đều là chú bác của Đỗ Quyên cả, ngày thường các người nhớ giúp tôi chăm sóc Đỗ Quyên nhiều chút nhé. Tuy nói con gái tôi là phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời nhưng các người là trưởng bối cũng không thể không chăm sóc cháu gái của mình đúng không? Chúng ta đã là hàng xóm nhiều năm như vậy, các người mà không chăm sóc cháu gái mình thì quả thật là không biết làm người, các người biết tôi...”
“Được rồi, được rồi!”
“Trời ơi, ông lại bắt đầu rồi...”
“Sao mà cái gì ông cũng nói được vậy, đàn ông đàn ang mà cái miệng còn nói nhiều hơn mấy bà thím nữa.”
Đỗ Quốc Cường lắc đầu không đồng ý: “Các người nói vậy là không đúng rồi, cái gì mà là nói nhiều hơn mấy bà thím? Tiền đề của điều này là giả định mấy bà thím nói nhiều, các người làm vậy là đang coi thường phụ nữ, dựa vào cái gì mà nói phụ nữ nói nhiều mà đàn ông thì không thể? Ông nhìn tôi này, tôi nói nhiều này, chẳng lẽ ông còn không cho phép tôi nói sao? Hơn nữa...”
“Được rồi, được rồi, được rồi, tôi chịu thua, chịu thua có được chưa?”
“Ông đừng có nói nữa, chăm sóc, chăm sóc là được chứ gì. Ông đừng có châm ngòi...”
Đỗ Quốc Cường: “Các người biết là tốt rồi, Đỗ Quyên, sau này ở cục cảnh sát có chuyện gì không xử lý được thì cứ việc tìm chú Vương, chú Cao. Ai ăn hiếp con thì con cứ nói cho cha, cha sẽ đến nhà bọn họ...”
"Anh đi với em." Trần Hổ nói đầy ẩn ý.
Lão Vương, Lão Cao: “...”
Hai người họ lặng lẽ liếc nhìn Trần Hổ, cao 1m97.
Trần Hổ, chiều cao 197, cân nặng 190 cân, với cái chiều cao này không tính là béo nhưng ông ấy là một người đàn ông rất lực lưỡng, đứng đó như một bức tường, là cái loại mà có thể chiến đấu với hổ. Lại nhìn em gái Đại Mai Tử của ông ấy, người cao 1m79 và cũng là một nữ đồng chí cường tráng.
Bọn họ chưa từng thấy nữ đồng chí nào cao hơn Trần Hổ Mai cả.
Nhìn lại Đỗ Quốc Cường cao 1m73 mỏng manh như thể có thể bị gió thổi bay.
Lão Vương, Lão Cao lại im lặng.
Ở rể đúng là không dễ dàng!
“Ông yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ chăm sóc Đỗ Quyên thật tốt.”
Vang dội mạnh mẽ!
Đỗ Quyên chớp chớp hai mắt đen nhánh sáng ngời, cười nghịch ngợm…