Lão Cao: “Đỗ Quyên đã chính thức gia nhập thì cũng cần phải chính thức giới thiệu một chút chứ. Nào, đây là Trần Chính Dân, chú Trần. Chú Trần là quân nhân xuất ngũ, là người rất có năng lực, nếu cháu có muốn tập luyện các kỹ năng bắt giữ thì cứ tìm chú Trần.”
Hai mắt Đỗ Quyên sáng lên, Trần Chính Dân cũng ôn hòa thân thiện nói: “Sau này chú Trần sẽ dạy cháu.”
Đỗ Quyên gật đầu.
Lão Cao: “Cuối cùng, người này cũng không cần giới thiệu nữa đâu nhỉ, thầy của cha cháu, ông thầy của cháu, Lam Hải Sơn. Ông thầy Lam không phải là người bình thường, trước khi lập nước thì chính là lão cảnh sát của thành phố Giang Hoa, người đời gọi ông ấy là người tinh thông mọi thứ, người ở thành phố Giang Hoa này không có ai là ông thầy Lam không biết và cũng không có chuyện nào mà ông ấy không hay. Những chuyện thời xa xưa cũ kỹ thì cháu cứ hỏi ông ấy, không có sai một li nào đâu.”
Đỗ Quyên cũng rất quen thuộc với ông thầy Lam, thầy của cha cô, hai nhà cũng thường xuyên qua lại nên cô ngoan ngoãn chào hỏi.
Tuy Đỗ Quốc Cường không có lòng cầu tiến trong công việc nhưng mối quan hệ với đồng nghiệp rất tốt, những đồng nghiệp cũ này không ai là không biết Đỗ Quyên. Giới thiệu như thế này thật ra có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng nó cũng có thể coi như là chính thức chấp nhận Đỗ Quyên trở thành đồng nghiệp chứ không phải con cái của đồng nghiệp.
Ngoại trừ Trần Thần thì những người khác Đỗ Quyên đều rất quen thuộc.
Lão Cao nghiêm túc nói: “Khi chúng ta ra ngoài làm nhiệm vụ, theo quy định thì cần ít nhất bốn người, để phân tán và bao vây chặn đường cũng cần ít nhất là hai người một đội, sau này mọi người sẽ thường xuyên cùng nhau ra ngoài nên cứ dần dần làm quen đi.”
Là một người mới, cô cảnh sát nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Quả thật là nhà trọ không xa, giới thiệu đôi chút thông tin cá nhân thì cũng vừa đến nơi, mọi người cùng nhau bước vào cửa, lúc này nhà trọ có ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài, la hét ầm ĩ, ồn ào không dứt! Mặc dù bình thường ở đây không có nhiều người nhưng mà một khi xảy ra chuyện thì ào ào kéo đến không ngừng.
Quả thật là biển người tấp nập.
Lúc này ở đây chính là như vậy.
Đỗ Quyên là một người mới, cô chủ động bước lên phía trước dùng giọng rõ ràng sang sảng nói: “Nhường đường một chút, tất cả nhường đường một chút đi.”
“Nhường cái gì mà nhường, tôi còn đang muốn coi đây này...”
“Đừng có chen, đừng có chen...”
Mọi người chen chúc nhảy lên nhìn về phía trước, đứng vững không chịu nhường đường, Lão Cao đã quen nên hét lớn: “Cảnh sát phá án, tránh ra!”
Phần phật!
Nháy mắt nhường ra một con đường.
Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT
Lão Cao không còn dáng vẻ tươi cười thân thiện như trước đó nữa, khuôn mặt nghiêm nghị dẫn mọi người nhanh chóng đi lên lầu, hiện trường vụ việc ở tầng hai của nhà trọ, ở đó chật kín người, khe khẽ nói nhỏ.
Lão Cao liếc mắt nhìn một cái, Trương Béo lập tức lên tiếng: “Cảnh sát phá án đây, những người không liên quan thì đừng ở lại đây nữa, giải tán, nhanh chóng giải tán đi...”
Thấy mọi người đều không muốn rời đi, Lam Hải Sơn liếc nhìn đám đông và điểm danh từng tên một: “Lý Quý Nhi, sao cô không đi làm đi? Ở nhà cô còn có mấy đứa con mà, chẳng lẽ nuôi con quán xuyến nhà cửa không quan trọng bằng việc xem trò vui sao?”
“Thím Trần, thím không lo ở nhà làm việc nhà mà chạy tới đây xem náo nhiệt cái gì, một hồi chồng thím tan làm về là lại cãi nhau với thím nữa cho xem...”
“Còn có cậu nữa, Tiểu Ngũ Tử, rồi ở đây nhiều chuyện làm cái gì, người trẻ tuổi không lo tìm công việc đàng hoàng. Đúng rồi, ngày mai cậu đến cục cảnh sát một chuyến đi, người bạn kia của cậu...”
…
Nói liến thoắng như súng liên thanh.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Lam Hải Sơn vừa ra tay là mọi người không dám ở lại xem trò vui nữa, cuối cùng từng người "ngoan ngoãn" rời đi. Hành lang vừa rồi còn ồn ào huyên náo chen chúc, trong tích tắc chỉ còn lác đác vài người.
Có một vài người vẫn không rời đi, tất cả đều ở trong nhà trọ, bọn họ cũng vội vã trở về phòng nhưng đầu lại thò ra khỏi cửa nhìn xung quanh.
Khi Lam Hải Sơn đuổi người đi thì Đỗ Quyên nhìn xung quanh một vòng, để ý thì thấy một người đàn ông đang ngồi xổm trong góc tường, bứt tóc, mắt đỏ hoe, liên tục tát vào cái miệng rộng của mình. Tự đánh vào bản thân mình, âm thanh chát chát chát vang lên.
Trong phòng có một người phụ nữ che mặt, dựa vào tường không nhúc nhích, còn có một nữ đồng chí khác nằm trên giường khóc không ngừng.
Quần áo của cả hai người phụ nữ đều xộc xệch, tóc tai rối bời, trông vô cùng chật vật.
Lão Cao: “Chúng tôi là người của cục cảnh sát Thập Đạo Phố, tôi họ Cao, nói xem, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Ông ấy liếc nhìn người đàn ông, rồi liếc nhìn hai người phụ nữ, còn có chuyện gì mà không hiểu nữa chứ?
Chuyện này cũng không khó đoán, lúc báo án thì có nói là quan hệ nam nữ bừa bãi. Mặc kệ là khi nào thì bọn họ cũng đã giải quyết không ít những vấn đề có liên quan đến vướng mắc tình cảm. Ông ấy nói một cách thấm thiết: “Ai là vợ cậu? Sao mà không chịu sống yên sống ổn vậy, cậu làm thế có thấy có lỗi với vợ của cậu không?”
Người đàn ông ngước lên, nhìn Lão Cao với vẻ không thể tin nổi đột nhiên nổi giận, hét lên: “Con mẹ nó! Con mẹ nó! Tôi có lỗi với cô ta hả? Là cô ta có lỗi với tôi mới đúng! Con điếm này, là con điếm này! Cô ta đã nhân lúc tôi lái xe chở hàng không có ở nhà mà ra ngoài lêu lổng, cô ta có thấy có lỗi với tôi sao?”
Hắn gầm lên tê tâm liệt phế, sau đó chỉ vào hai người phụ nữ trong phòng mắng: “Nam nữ quan hệ bừa bãi không phải tôi, không phải tôi! Là bọn họ! Là hai con điếm này, thế mà bọn họ lại ở bên nhau. Con mẹ nó thật kinh tởm, một người phụ nữ lại ở cùng với một người phụ nữ, tôi bắt gian tại giường, là tôi bắt gian tại giường đó! Các người nói xem chuyện này phải làm sao! Con điếm này, con điếm này, tôi muốn đánh chết cô ta!”
Trong nháy mắt mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, tuy bọn họ là cảnh sát cũng đã nhìn biết hiểu nhiều nhưng ngay lúc này cũng đờ người ra đó.
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Hóa ra là hai người phụ nữ này gian díu với nhau sao?