Tháng bảy trời rất nóng, giống như một ngọn lửa cháy hừng hực. Sáng sớm tinh mơ cũng không biết là nhà ai mở radio, lầu trên lầu dưới đều có thể nghe thấy, các nữ đồng chí của mọi nhà dậy sớm để nấu cơm đều ngân nga theo.

Buổi sáng là lúc náo nhiệt nhất, tiếng của nồi niêu xoong chảo không hề nhỏ, mùi thơm từng đợt từng đợt truyền ra ngoài, Tưởng Phương ở trên lầu thèm ăn thò đầu ra hét lên: “Mới sáng sớm mà nhà ai ăn thịt vậy, có biết tính toán chi tiêu sống qua ngày không? Còn nửa tháng nữa mới lãnh lương mà...”

Dưới lầu, chị Lý cũng thăm dò kêu lên: “Tưởng Phương, hôm qua tôi thấy mẹ cậu mua một con gà mái già đấy nhé, nhà cậu ăn được chẳng lẽ nhà người khác không ăn được...”

Tưởng Phương vô cùng đắc ý: “Vợ tôi đang ở cữ, cần phải bồi bổ...”

“Vợ của cậu cũng ở cữ 3 tháng rồi, bộ đẻ trứng vàng hả!”

“Con nhà tôi là con trai, con trai đó có hiểu không!”

“Sao, coi thường con gái hả?”

“Thôi, thôi, thôi, đừng có nói nhảm nữa, thời buổi nào rồi, ba cái lời như vậy nói mà nghe được...”

Tưởng Phương co đầu rụt cổ, nhanh chóng lùi lại, mọi người đều phá lên cười…

Một gia đình ở tầng hai, Trần Hổ Mai lẩm bẩm: “Tôi đã nói là đóng cửa sổ lại rồi mà các người không nghe, sợ người khác không biết sáng sớm nhà chúng ta ăn thịt hả?”

"Đang là mùa hè mà, bà cũng không thể đóng cửa sổ miết như vậy được đúng không? Mở sớm hay muộn thì cũng có mùi thôi, chẳng bằng buổi sáng mở ra cho nó tan đi hết không phải là tốt hơn sao." Người đàn ông vừa nói vừa chỉnh radio, đúng vậy, cái người sáng sớm mà đã ồn ào cũng là nhà ông.

Người đàn ông trung niên này mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, tóc chải tỉ mỉ, bóng bẩy gọn gàng. Nhìn đi, không mộc mạc, nhưng thật ra rất giống trai trẻ mặt trắng.

À không, lão già mặt trắng.

Cũng không phải, ông chú trung niên mặt trắng.

"Cho ông khoe khoang, mới sáng sớm mà đã om sòm rồi." Trần Hổ Mai là bà chủ của căn nhà này, bà tiếp tục quay đầu lại gọi con gái: “Đỗ Quyên, Đỗ Quyên, mấy giờ rồi? Mặt trời chiếu đến mông rồi kia kìa, con còn không dậy nhanh lên, dậy nhanh lên cho mẹ. Hôm nay là ngày đầu tiên con đi làm đấy, con cứ ở đó lề mà lề mề đi, ngày đầu tiên cũng không thể đến trễ được có biết không hả. Con y hệt cái nết của cha con, học thì học không tốt mà ngủ thì ngủ cho nhiều...”

Cửa phòng mở ra, một cô gái tóc ngắn kéo dép lê dụi mắt, người ngợm như không xương: “Con dậy rồi...”

Sau đó chạy vào nhà vệ sinh.

Trần Hổ Mai tiếp tục tụng: “Thật là, luời chảy thây chỉ biết ỉa với đái, mới sáng sớm...”

Bà vẫn còn muốn tiếp tục nhẩm, nhưng người đàn ông cao lớn đang nấu cơm trong bếp không chịu được nữa nói: “Được rồi, con bé đã đi vào nhà vệ sinh rồi mà em còn lải nhải, có ai mới sáng sớm thức dậy mà không đi vệ sinh đâu. Sao mà em nói nhiều quá vậy, nhanh nhanh dọn bàn ăn cơm đi.”

"Đúng vậy, đúng vậy." Người đàn ông trung niên bóng bẩy gọn gàng ở bên cạnh cổ vũ là Đỗ Quốc Cường, người đứng đầu sổ hộ khẩu và là chủ gia đình.

Ặc... Không hề uy nghiêm.

Trần Hổ Mai: “Hai người bênh nó mãi đi, đã mấy giờ rồi...”

"Trời nóng ngủ không được, nửa đêm mới ngủ, chậm chạp chút không phải là bình thường sao?" Người đàn ông cao lớn nói một cách không quan tâm.

Cô gái tóc ngắn lê dép bước ra khỏi nhà vệ sinh, cười toe toét: “Cậu thương con nhất.”

Trần Hổ Mai trừng mắt nói: “Các người cứ chiều nó đi.”

“Cháu gái của anh, anh không chiều nó thì chiều ai?”

Cả nhà nhanh chóng ngồi xuống và không phải ai khác mà là chính gia đình này ăn thịt vào sáng sớm, nhưng nhà họ có bốn người thì đã hết ba người là công nhân nên có đủ khả năng ăn. Người đứng đầu gia đình là Đỗ Quốc Cường.

Truyện được edit bởi editor Lan Nhi và chỉ được đăng miễn phí tại app TYT

Đỗ Quốc Cường, nam, 38 tuổi, người gốc thôn Liễu Thụ, xã Bán Sơn, huyện Bảo Sơn, là một nông dân thực thụ. Khi còn trẻ ông đã dựa vào gương mặt điển trai của mình để đánh gục một cô gái nguời thành phố Trần Hổ Mai, lại dựa vào một chút thông minh để bắt gián điệp và được tuyển dụng vào đội cảnh sát.

Lúc ấy vừa mới dựng nước nên rất thiếu người, Đỗ Quốc Cường có công lao mà gia đình lại là nông dân nghèo, gia cảnh trong sạch, thuộc thành phần tốt nên được tuyển dụng thành công.

Nhưng người này là thuộc dạng điển hình động não thì được chứ thể lực không được, con người cũng không có chí tiến thủ. Những năm qua cũng không làm ra được thành tích gì, mà năm nay còn chủ động "thoái vị nhường hiền", nhường công việc cho cô con gái duy nhất mười tám tuổi Đỗ Quyên, học sinh tốt nghiệp trung học năm nay. Ông mới 38 tuổi liền chính thức trở thành người đàn ông của gia đình.

Vợ của ông Trần Hổ Mai, làm đầu bếp nấu cơm tập thể của nhà máy cán thép. Khi bà còn nhỏ thì cha mẹ Trần đã mất, bà lớn lên cùng anh trai, hai anh em sống nương tựa vào nhau cho nên Trần Hổ Mai khá mạnh mẽ, là người có tính cách không chịu chút thiệt thòi nào.

Nghe nói năm đó ông cụ Trần đặt tên cho con gái là Hổ Muội, anh trai là Trần Hổ, em gái là Hổ Muội. Như thế cũng không có gì xấu cả, những người không có kiến thức thì đều đặt tên như vậy. Nhưng đến lúc đăng ký thì trời xui đất khiến lại đăng ký thành Hổ Mai.

Muội trong em gái lại biến thành Mai trong hoa mai.

Mặc dù đó là một sai lầm nhỏ do trời xui đất khiến nhưng Trần Hổ Mai lại rất vui vẻ, bà cảm thấy Hổ Mai hay hơn Hổ Muội. Ngày xưa, mọi người đều gọi bà là Đại Mai Tử.

Đồng thời, bọn họ cùng sống với anh trai của Trần Hổ Mai, Trần Hổ.

Nếu muốn nói tại sao Trần Hổ lại sống với cả nhà em gái thì đúng thật là thằng nhãi Đỗ Quốc Cường này chiếm lợi của nhà anh cả, năm trước nhà ông có thể được chia một căn có ba phòng ngủ và một phòng khách đều là phụ thuộc vào tuổi nghề của anh cả. Tổ tiên nhà Trần Hổ là đầu bếp, đây cũng xem như là lịch sử sâu xa của gia đình, năm Trần Hổ mười tuổi thì nhà có thêm Đại Mai Tử, hai anh em cách nhau mười tuổi. Chỉ là đến năm Trần Hổ 15 tuổi thì cha mẹ ông ấy qua đời do một vụ náo loạn làm liên lụy.

Kể từ đó, Trần Hổ 15 tuổi sống với em gái năm tuổi của mình, sau này dựa vào tay nghề của mình mà làm đầu bếp ở nhà ăn của cục cảnh sát thành phố. Cũng thuận lợi lập gia đình và được xem như là tắm mình trong gió xuân. Lúc mới vừa lập nước có rất nhiều người xấu, phá hoại cũng nhiều, mặc dù ông ấy là đầu bếp nhưng vì ông ấy làm việc trong cục cảnh sát nên tính cảnh giác của Trần Hổ cũng rất cao, trong một lần phát hiện gián điệp và đối đầu với kẻ đó vì cứu người thì ông ấy lại xảy ra chuyện.

Vết thương không nghiêm trọng, nhưng không biết tại sao lại xui xẻo, ông ấy bị thương ở vị trí quan trọng nên từ đó đã mất đi khả năng sinh con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play