Thứ Hai, tôi đến sớm, Kì An vừa kết thúc tiết học trước đó, có một phụ huynh đang hỏi giáo viên về tình hình học tập của con mình, bé gái đứng một bên, vẻ mặt rụt rè. Kì An ngồi xổm xuống trêu chọc bé: "Nhìn là biết hôm nay Giai Giai cuối tuần có tự giác luyện tập rồi, có nhớ cô không nào?" Bé gái cười ngọt ngào, nói có nhớ, rồi xấu hổ hôn lên má nàng một cái rồi chạy đi, trốn sau lưng mẹ.
Điều đáng ghen tị nhất ở trẻ con là có thể thoải mái bày tỏ thích ghét, không cần phải lo lắng về hiềm khích, không cần giấu giếm, rồi đợi chờ một cơ hội thích hợp để ám chỉ ý định một cách mơ hồ.
Thế giới của người trưởng thành chỉ cần nghĩ đến thôi đã thấy mệt rồi.
Khi nàng đứng dậy, nàng nhìn thấy tôi, gật đầu coi như chào hỏi. Bé gái vừa hôn nàng được mẹ dắt tay, người mẹ trẻ mỉm cười nói với con: “Giai Giai, chào tạm biệt cô Kì đi nào.”
Bé gái nói tạm biệt bằng giọng nói non nớt, Kì An lấy ra một viên kẹo xinh xắn từ trong túi đưa cho bé, cười nói Giai Giai hôm nay thể hiện rất tốt, ngày mai tiếp tục cố gắng nhé. Vài câu nói và một viên kẹo đã làm bé gái vui vẻ, phụ huynh cũng nở mày nở mặt, khóe miệng luôn nở nụ cười.
Còn tôi chỉ lén lút nhìn nghiêng mặt nàng. Gương mặt này thật sự quá thu hút, nếu đặt vào thời cổ đại chắc chắn sẽ là mức độ khiến quân vương từ đó không còn thiết triều.
Đáng tiếc là tôi nhìn thế nào cũng không giống người có mệnh thiên tử.
... Lại suy nghĩ lung tung rồi. Tôi xoa xoa thái dương, cố gắng đưa mạch não trở lại quỹ đạo.
Nàng không biết đã đến gần từ lúc nào, búng tay một tiếng rõ to, lòng bàn tay kia xòe ra trước mặt tôi, là ba viên kẹo, giấy gói da bò màu sắc, mỗi viên một vị khác nhau.
“Đều mang cho em đấy.”
Tôi nhanh chóng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn, một lần nữa chứng kiến Kì An nói được làm được. Tối qua khi nàng đưa tôi về nhà, nàng lấy ra một hộp kẹo bạc hà từ hộp đựng đồ trước ghế phụ đưa cho tôi, tôi thuận miệng khen ngon, Kì An bèn nói còn vị cam quýt, soda và muối biển, ngày mai mang cho tôi. Tôi cứ tưởng nàng chỉ nói thuận miệng thôi, ai ngờ nàng lại làm thật.
"Quên rồi hả?" Nàng cười nhẹ, lắc đầu, “Chị còn tưởng em đến sớm như vậy là vì nhớ mấy viên kẹo chị nợ em đấy chứ.”
Tôi vội vàng nói không đến mức đó, dù sao nàng nhớ đến chuyện này là tình cảm chứ không phải bổn phận, tôi nào dám đòi hỏi gì.
"Ồ," Nàng nhún vai, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại càng đậm hơn, “Vậy là nhớ chị rồi.”
Nếu tôi có thể sửa được cái tật nói chuyện là mặt đỏ lên, lúc này thuận theo lời nàng cười nói tự nhiên một câu "ừ" thì còn miễn cưỡng hòa được một hiệp, hiển nhiên là tôi không thể, Kì An cười càng thoải mái hơn. Đúng lúc đồng nghiệp của nàng đi tới trêu chọc nói An An có phải lại bắt nạt người ta nữa không, nàng vô tội ôm lấy cánh tay tôi nói đâu có, hai chúng ta quan hệ tốt lắm mà.
Đồng nghiệp của nàng cười mắng nàng một câu, quay sang tôi, thực ra vẫn là cố ý nói cho Kì An nghe: “Đừng có bị cổ lừa, sư tỷ Tiểu Kì của mấy người là một con hải vương giả heo ăn thịt hổ đấy.”
Thực ra tôi cũng có chút tin. Nhưng nghĩ lại, dù nàng có là Khương Tử Nha câu cá, người nguyện ý mắc câu chắc chắn cũng không ít, đâu cần phải tốn công như vậy. Quan trọng hơn là, Kì An nghiêm túc nói với tôi, đừng nghe cô ấy nói lung tung. Tôi hoàn toàn dao động dữ dội.
Tôi thật sự quá dễ bị mua chuộc, chỉ cần ba viên kẹo của nàng.
Nhưng như vậy không tốt, vì nghiện đường cũng là một loại phụ thuộc tinh thần.
.
Cách hai ngày phải về trường lấy giấy báo trúng tuyển và hồ sơ, gặp mấy bạn học, tiện thể cùng nhau đi dạo hai vòng trong khuôn viên trường, vừa tán gẫu vừa đi dạo. Rõ ràng là nơi rất muốn trốn chạy, lúc thật sự phải đi lại mềm lòng không nỡ, ngay cả chế độ sinh hoạt phi nhân tính và cơm canh nhà ăn cũng có thể tha thứ. Buổi trưa lại ăn trưa ở nhà ăn, hương vị rất bình thường, nhưng cố ý muốn nán lại một chút, con người thật là mâu thuẫn.
Buổi tối về nhà tôi vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc, tiện tay mở QQ ra lại phát hiện có gì đó không đúng, thông báo tin nhắn một đống, toàn là nhắc đến tên tôi. Hóa ra có người đăng bài tìm người trên tường tỏ tình, nói là khoảng hơn mười giờ sáng ở trước cửa tòa nhà hành chính nhìn thấy một cô gái mặc áo phông trắng giày thể thao màu be, chắc là học sinh tốt nghiệp về trường nhận giấy báo trúng tuyển. Mấy tên bạn xấu buổi sáng quả quyết bán đứng tôi, ở bên dưới nối đuôi nhau nhắc tên, thậm chí bình luận ảnh còn đăng ảnh chụp chung của chúng tôi hôm nay, một đòn chí mạng. May là không phải ảnh chụp chính diện, nể tình ba năm làm bạn học mà chừa cho tôi chút mặt mũi.
Lớp chúng tôi xưa nay là một tập thể quy củ, không ngó nghiêng chuyện người khác, có thể so với Đổng Trọng Thư thời nay, không có thời gian nhúng tay vào mọi chuyện mới mẻ trong trường, mãi mới đợi đến khi tốt nghiệp giải phóng bản tính mới dần dần không kiềm chế được. Tên lớp tên trường, học đại học nào chuyên ngành gì đều bị vạch trần hết, còn chú thích "độc thân có thể tán tỉnh".
Tôi nhịn về mấy lời lẽ không văn minh, cứng đầu lướt xuống.
Một nhóm người nhập hồn ông Tơ bà Nguyệt bận rộn se duyên, một nhóm bạn học nhiệt tình khác vẫn đang ân cần dạy bảo các em khóa dưới đừng có suy nghĩ lung tung vào cái tuổi nên dốc lòng phấn đấu, không được, em khóa dưới cũng không được.
Ngoài ra, ở khu bình luận còn có một ID quen thuộc làm tường hoa, bản chất của con người là máy lặp, bình luận này lập tức bị sao chép bảy tám dòng, hoa hòe hoa sói xây thành một tòa nhà vô cùng hoành tráng.
Trịnh Dư Giai bà chờ đó, có được người bạn tốt như bà đúng là phúc của tui.
Tôi hoàn toàn không còn mặt mũi nào xem tiếp, thoát khỏi không gian chuẩn bị tìm cô ấy tính sổ, phát hiện danh bạ còn mấy yêu cầu kết bạn, trong đó có một người tự giới thiệu là chủ bài đăng trên tường tỏ tình kia, nói tôi rất có duyên, hy vọng có thể làm quen.
Ờ, là một em khóa dưới.
Duyên gì chứ, gặp gỡ chính là duyên sao.
Tôi không thích kết bạn với người khác phái xa lạ, lừa mình dối người coi như không thấy. Quay sang mở khung chat với Trịnh Dư Giai, vừa gửi đi một câu "qua đây ăn đòn", cô ấy đã vội vàng trả lời tôi: “Lâm Hứa! Bảo bối của mẹ! Bà đây là kỳ hoa nở muộn à, từ nay về sau tường tỏ tình của trường Bân Cao chúng ta lại có thêm một trang đậm nét rồi!”
Tôi vừa nhìn thấy mấy chữ "kỳ hoa nở muộn" liền bản năng nhíu mày, nhưng cũng không thể nói là dùng sai chỗ nào, tức giận nói: “Bà mới kỳ hoa.”
Trịnh Dư Giai: “Được được được, Tảo Tảo nhà chúng ta là khuê phòng thâm khuê vị nhân thức.”
Từ khi cô ấy vô tình biết được tên gọi ở nhà của tôi, hễ không hợp ý là lại gọi "Tảo Tảo" "Tảo Tảo" không ngừng, ngữ khí cưng chiều y như đang gọi con gái nhỏ của mình vậy. Còn tôi chỉ có thể giả vờ không quen cô ấy trên đường lớn, hận không thể cách xa tám trượng, đồng thời bày ra bộ dạng người qua đường kiểu ai là cái con thần kinh này vậy.
“Có anh chàng đẹp trai nào kết bạn với bà không?”
Tôi cạn lời, con người thật là nhiều chuyện.
“Chỉ có thể nhìn ra giới tính nam, trông như thế nào tui làm sao biết?”
Trịnh Dư Giai không thành thép được chỉ dạy: “Xem không gian của hắn chứ, chẳng lẽ đến một tấm ảnh cũng không có sao.”
Cô ấy càng sốt ruột, tôi càng bình chân như vại, mặc kệ người ta, đứng dậy đi rót cốc nước, lượn một vòng trong phòng mới chậm rãi trả lời: “Tui xem thế nào được, tui còn chưa đồng ý kết bạn với hắn. Dù hắn mở hết quyền riêng tư, tui để lại lịch sử truy cập cũng ngại chết đi được, hay là bà bỏ tiền ra nạp thẻ VIP cho tui đi?”
Cô ấy nghẹn họng, sau một tràng bom tấn biểu tượng cảm xúc thì trách móc tôi: “Bảo sao bà ế chỏng ế chơ.”
"Tui có hứng thú với trai đẹp đâu," Tôi không cần nghĩ ngợi, “Chúng ta cứ nói, nhìn người phải nhìn nội hàm trước chứ, hắn có đẹp trai như Leonardo cũng không thể nói chuyện nếu tam quan không hợp. Ngoại hình thì không có yêu cầu gì, nhìn được là được.”
Lúc nói những lời này, tôi cảm thấy cả người mình như tỏa sáng và sâu sắc hơn, không khỏi tự hào về giác ngộ tư tưởng của mình. Trịnh Dư Giai hiển nhiên không ngờ tôi trả lời nghiêm túc như vậy, khung chat im lặng một lát, cô ấy không cam lòng hỏi: “Vậy bà không có thích một người vì ngoại hình sao, hoặc là bắt đầu thích một người từ vẻ bề ngoài?”
Tôi vô thức nghĩ đến một người, sau đó lý trí trỗi dậy, tôi bình tĩnh gõ chữ, ai mà không thích ngắm nhìn vẻ đẹp bên ngoài, đó cùng lắm chỉ là thưởng thức, còn cách thích xa lắm xa lắm.
Sau đó nghĩ, nhưng viên kẹo đó thật sự rất ngon.