Gửi bé gấu của chị:
Sinh nhật vui vẻ!
Từ khi quen biết em, chị mới thấy mùa hè thật là hạnh phúc. Ánh mặt trời rực rỡ, khung cửa sổ sáng bóng, cùng nhau trốn trong căn phòng bật điều hòa, nhâm nhi ly cà phê mới pha, chia nhau những chiếc macaron, nghe nhạc, đọc sách, ngẩn ngơ, kể những câu chuyện cười chỉ có hai ta mới hiểu. Vì có người mình yêu bên cạnh, ngay cả khi xem phim truyền hình dài tập cả ngày cũng không cảm thấy buồn chán.
Xin lỗi vì bức thư này trông có vẻ vội vã, dù chị đã rất cố gắng bày tỏ tấm lòng mình. Có nhiều điều chị không biết phải nói ra sao, đành ngậm ngùi giấu kín trong lòng, lâu dần trở nên rối rắm, viết ra cũng chẳng đâu vào đâu.
Điều duy nhất chắc chắn là chị luôn yêu em.
Chị không có thời gian để hỏi em có còn hay bị đau dạ dày không, có nên đi khám bác sĩ không, khi ở một mình cũng phải tự chăm sóc bản thân thật tốt. Sau khi gội đầu xong phải nhớ sấy khô tóc, đừng có lười biếng; cũng đừng có vì ngủ nướng mà bỏ bữa sáng nữa. À mà này, đừng có tắt đèn rồi mới xem điện thoại nha.
Thôi được rồi, không nói nữa, kẻo em lại bảo chị lắm lời!
Chỉ là chị lại nhớ em thôi, muốn nói chuyện với em thêm một chút nữa. Nếu trưa nay em về nhà ăn cơm, chị sẽ nấu món tôm viên hầm và mì sốt cà chua mà em thích nhất; tối tan làm rồi cùng nhau đi dạo chợ đêm, mua thật nhiều đồ ăn vặt, rồi cùng nhau đạp xe đạp dọc bờ sông về nhà, đếm sao, làn gió mát rượi đập vào mặt.
Chị không biết em có cảm thấy quá bình đạm không, không có hoa hồng, thư tình, cũng chẳng có bóng bay hình trái tim. Nhưng không hiểu sao, cứ nghĩ đến những điều này, chị lại thấy vui vẻ vô cùng. Trừ em ra, chị chưa bao giờ mong chờ tương lai với một ai đó một cách nghiêm túc đến thế, cụ thể là từ lúc thức dậy vào buổi sáng đến khi đi ngủ vào buổi tối, mọi việc dù nhỏ nhặt nhưng đều tràn đầy sự ấm áp.
Bởi vì em cũng là một người rất dịu dàng.
Luôn quan tâm đến cảm xúc của người khác, luôn kiên nhẫn, luôn bao dung. Đôi khi chị chợt nhận ra, bé gấu của chị đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ ngốc nghếch hay khóc nhè ngày nào nữa. Trở lại trường, các em khóa dưới gọi em là chị một cách lễ phép, đi tàu điện ngầm lại có chàng trai đến xin Wechat. Bé gấu của chị được nhiều người yêu mến như vậy thì có sao đâu, dù sao thì vẫn là của chị mà.
Cả đời này vẫn là bé gấu của chị.
Chị không muốn dạy em nấu ăn, chẳng qua là vì ích kỷ muốn em dựa dẫm vào chị nhiều hơn một chút. Dù em ngày càng bận rộn, cũng ít quấn quýt bên chị hơn xưa. Nói không ghen tuông là giả dối, nhưng bản thân chị cũng chẳng hiểu rõ mình đang phân cao thấp điều gì, chẳng lẽ lại nói rằng, chị rất ghen tị với con chuột máy tính của em ư, bởi em dành nhiều thời gian để cầm nó hơn là chị.
Nhưng dù sao thì chị làm sao có thể nỡ giận em được, nhất là khi mỗi ngày em đều để lại cho chị sô cô la và những tấm thiệp nhỏ. Ừm, xem ra em cũng còn chút lương tâm. So ra thì, con chuột kia cũng chẳng đáng tức giận nữa, ít ra em cũng chẳng chuẩn bị quà cho nó.
Trong nhóm ở công ty có một anh chàng, mỗi ngày đều gửi cho bạn gái hàng tá tin nhắn thoại, mỗi câu đều là “anh yêu em”, mọi người đùa rằng cặp đôi này ngọt ngào quá, ghen tị đến nỗi muốn phát điên lên mất. Rồi chị nghĩ đến việc chúng ta ít khi nói lời yêu, nhưng khi em tựa cằm lên vai chị và ôm chặt lấy chị, hình như còn chân thật hơn cả những lời nói ngọt ngào.
Trước đây chị từng hỏi em, chúng ta giống như hai người đến từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, thật kỳ lạ khi lại có thể ở bên nhau. Em nói, dù cách nhau bốn mươi vạn kilomet, mặt trăng vẫn có thể ôm ấp núi rừng.
Trong mắt nhiều người, em là một cô gái tốt, vì vậy chị luôn cảm thấy mình thật may mắn. Mùa hè ngắn ngủi đến nỗi không đủ dùng, mùa thu ngắn ngủi đến nỗi chẳng có gì*. Đây là năm thứ bảy chúng ta quen nhau, thời gian trôi qua thật nhanh, nhưng chị vẫn yêu em.
Hôm nay không nói lời chúc ngủ ngon nữa, mà nói rằng chị yêu em, thân ái.
Kì An.
--------------------
//Love and Friendship
Tình yêu như bụi hồng dại;
Tình bạn như cây ô rô.
Cây ô rô vẫn ngủ khi bụi hồng rực rỡ,
Nhưng rực rỡ nào mà chẳng tàn phai?
Mùa xuân bụi hồng khoe sắc,
Mùa hè bụi hồng tỏa hương;
Đợi khi mùa đông trở lại,
Ai hay hồng dại nơi đâu?
Hãy bỏ đi vòng hoa hồng khờ dại,
Và điểm trang bằng lấp lánh ô rô,
Để đến khi đông tàn trên trán,
Vòng lá xanh vẫn còn đó với thời gian.
(bản dịch của vuhuy, thivien.net)
* "mùa thu ngắn ngủi đến nỗi chẳng có gì" trích từ《 Vô đề 》 của Phùng Đường.