Ngày hôm sau là chủ nhật, phòng tập nhảy nghỉ, Trịnh Dư Giai lần đầu tiên trong đời rủ tôi chơi Ma sói, còn hào phóng nói cô ấy bao trọn gói.

Thật biết chọn thời gian mà. Qua màn hình, tôi nghiến răng nghiến lợi với cô ấy, gõ bàn phím lách cách: “Bà dám nói bà không cố ý! Hôm nay tui có việc rồi.”

Cô ấy trả lời tôi một tràng dài ha ha ha: “Trùng hợp vậy sao, thật sự không cố ý. Trai đẹp để tui độc chiếm rồi, cảm ơn bà đã tác thành.”

Tôi chỉ tiếc nuối vì bỏ lỡ sự hào phóng hiếm có của Trịnh Dư Giai, ai thèm trai đẹp chứ.

.

Hôm qua, Kỳ An hỏi tôi muốn đi ăn ở đâu. Người mắc chứng sợ lựa chọn như tôi làm sao có ý kiến gì được, đành dùng lá chắn vạn năng "tùy ý" để đẩy vấn đề lại cho nàng. “Em sao cũng được, ai đi ăn chùa mà còn dám kén cá chọn canh chứ.”

Nàng liền nói: “Thế hả, vậy đến nhà chị ăn đi. Chỉ có một mình chị thôi.”

Câu "Chỉ có một mình chị thôi" này thật sự rất khéo léo, một mặt nói cho tôi biết đến nhà nàng rất tiện, yên tĩnh lại không ai làm phiền, mặt khác lại chuẩn bị sẵn sàng cho câu nói tiếp theo:

“Nếu em không ngại, tiện đường đi siêu thị với chị nhé, mua thức ăn, cả đồ uống và đồ ăn vặt nữa.”

Lô-gic này nghe có vẻ đơn giản, vô hại và hợp lý, nên thuận lợi tiến vào giai đoạn tiếp theo là chốt thời gian.

Xuống xe buýt vẫn còn một đoạn đường nữa mới đến trung tâm thương mại, vì đường hơi kẹt xe nên thời gian không còn nhiều. Đúng giờ là một đức tính cơ bản, dù không phải vậy, tôi cũng không muốn để Kỳ An đợi. Khi chạy đến thì đúng lúc mặt trời đang lên, một nửa vì nắng, một nửa vì mệt, hai má nóng bừng, đến mức nàng nhìn thấy tôi thì có chút ngạc nhiên.

“Có ai giục em đâu, vội vàng làm chi.”

Tôi lập tức đổ hết trách nhiệm cho thời tiết: “Chủ yếu... tại mặt trời độc quá.”

Kỳ An tự nhiên khoác tay tôi, “Đi thôi, giờ vẫn còn sớm, lên lầu nghỉ một lát, chị biết có một quán trà trái cây rất ngon.”

Người xếp hàng khá đông, tôi ngẩng đầu nhìn thực đơn trên màn hình LCD, vì ở xa nên nhìn không rõ lắm, theo thói quen nheo mắt lại. Kỳ An nhận thấy, lặng lẽ mở điện thoại phóng to tiêu cự chụp một tấm ảnh cho tôi xem.

Tôi nghẹn lời: “... Sư tỷ làm vậy khiến em trông rất ngốc.”

Kỳ An ồ một tiếng, lại một lần nữa nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi nói đi xếp hàng. Tôi tưởng nàng không nghe rõ, nhưng lát sau nàng cười nhỏ bên tai tôi: “Cảm ơn vì đã làm nền.”

Nàng ở sau lưng tôi, có lẽ đứng hơi mỏi, hơi cúi đầu, cằm tựa vào vai tôi, giơ điện thoại cho tôi xem thực đơn. Lúc này nếu tôi biết điều, tôi sẽ nói không làm phiền sư tỷ nữa, để tôi tự chụp xem, hoặc lùi một bước là mau chóng chọn một món để nàng khỏi mỏi tay. Nhưng tôi chỉ là một kẻ vụng về và ích kỷ, mặc cho hơi thở nhè nhẹ của nàng vờn quanh tai tôi như thủy triều lên xuống, còn hỏi, cái này toàn đường có ngọt quá không.

Tuy nhiên, Kỳ An luôn có sự kiên nhẫn vô tận. Nàng nghiêm túc trả lời từng câu hỏi thừa thãi của tôi, tiếc là tôi khó có thể tập trung hoàn toàn vào những gì nàng nói, vì nàng ở quá gần tôi.

Thật ra tôi khá ngại tiếp xúc gần với người khác, Trịnh Dư Giai nói tôi đề phòng quá mức, hoặc là mắc bệnh sạch sẽ. Tôi thiên về ý kiến đầu tiên hơn, vì có lần cô ấy nói màu mống mắt của tôi nhạt quá, dưới ánh nắng dường như trong suốt, có thể nhìn thấu đáy. Khi cô ấy miêu tả như vậy, tôi theo bản năng cụp mắt xuống, chột dạ né tránh ánh mắt cô ấy, sợ giây tiếp theo sẽ bị nhìn thấu.

Từ trước đến nay, người thực sự tách mình ra khỏi hàng ngũ "người ngoài" chỉ có Trịnh Dư Giai. Tôi chứng kiến cô ấy thích một người ba năm, từ thầm mến đơn phương đến khi ở bên nhau, cãi nhau rồi làm lành, lặp đi lặp lại cuối cùng vẫn chia tay, không có kết quả tốt. Một cô gái lạc quan như cô ấy, khi buồn cũng sẽ ôm tôi khóc đến suy sụp.

Tôi nói từ khi bà yêu đương, tâm trạng lúc nào cũng không tốt, trước đây đâu có vậy. Cô ấy nói, nhưng tui thích. Tôi không nói gì nữa, để cô ấy lau nước mắt lên tay áo tôi, nuốt ngược câu "Không đáng" chưa nói ra. Khi chúng ta có thể đủ thành thật với nhau, bộc lộ những mặt vụng về, cố chấp, hẹp hòi xấu xí của mình, mới thực sự đại diện cho sự chân thành và "gần gũi".

Đối với tôi, bất kỳ mối quan hệ nào từ xa lạ đến thân thiết đều tiến triển qua ba bước: tìm hiểu, tin tưởng, gần gũi. Tôi không biết trình tự này có hợp lý hay không, nhưng việc tôi đến gần một người khó hơn nhiều so với việc tin tưởng người đó.

Nhưng Kỳ An quá khác biệt, tôi thậm chí còn chưa bắt đầu tìm hiểu đã không tự chủ được mà bị thu hút.

Nàng thật kỳ lạ, có lẽ chính tôi mới kỳ lạ. Kỳ An khác với Trịnh Dư Giai, khác với tất cả những người tôi từng tiếp xúc. Nàng thẳng thắn, nhiệt tình, phóng khoáng, thậm chí có chút kiêu ngạo và khác thường, khi cười lơ đãng, kiêu kỳ nhưng hoàn toàn không khiến người khác ghét. Có lẽ sự mới mẻ đã lấn át sự cảnh giác, nên mới tạm thời gạt bỏ nguyên tắc cẩn thận trong mọi việc sang một bên, chủ động tiến thêm vài bước.

Được rồi, là tôi kỳ lạ.

Cuối cùng tôi nói muốn bơ phô mai, Kỳ An gọi bưởi chùm chanh. Khi nàng thong thả bóc lớp ni lông bọc ống hút, tôi đã bắt đầu uống rồi, vừa uống ngụm đầu tiên đã thấy có gì đó không ổn.

“Không ngon hả?”

"Không phải, nhưng cái này..." Tôi thầm nghĩ không ổn rồi, xoay cốc một vòng tìm nhãn, quả nhiên nhầm lẫn, “Sư tỷ, hình như em cầm nhầm cốc của chị rồi...”

Kỳ An bỗng nhiên bật cười, cắm ống hút vào cốc của mình rồi đổi lấy cốc trên tay tôi.

"Chị biết mà. Muốn cho em nếm thử cái khác, sợ em ngại nên mới dùng hạ sách này," Sau đó lại cố ý lên giọng, “Chị chỉ là quan tâm muội muội thôi, muội muội sẽ không giận chứ?”

Tôi bị chọc cười, đang định nói đổi ống hút cho nhau, Kỳ An đã tự nhiên uống một ngụm bằng ống hút tôi vừa dùng, rồi như nhớ ra điều gì, hỏi tôi: “Em thích bánh ngọt không?”

Nhưng tai tôi đang ù đi, dù tôi thường dùng chung ống hút với Trịnh Dư Giai, nhưng Kỳ An lại khác, không phải do sự khác biệt giữa quen thuộc hay xa lạ. Tôi không thể nói rõ, vì đầu óc có chút rối bời.

Trong tình huống này, mọi hoạt động tư duy dường như bị đình trệ, tôi lắp bắp: “Dạ, cũng được...”

Nàng dường như coi biểu hiện của tôi là sự từ chối khéo, nhướng mày cười nói: "Ít thấy con gái nào không thích đồ ngọt." Tôi vừa định giải thích mình không có ý đó, nghĩ lại cũng không có gì sai, lại nuốt lời vào trong. Đồ ngọt đối với tôi quả thật không có gì hấp dẫn đặc biệt, nói chính xác thì tất cả các loại thức ăn đều như vậy.

Khi còn nhỏ, tôi bị viêm dạ dày mãn tính, nên mẹ tôi kiểm soát chế độ ăn uống của tôi gần như cực đoan, cay nóng, ngọt ngấy, sống lạnh, chiên rán đều không cho tôi ăn, dạ dày cũng tạm ổn, lâu dần tôi cũng mất hứng thú với thức ăn. Tác dụng phụ này vẫn duy trì đến bây giờ, không biết còn đeo bám tôi bao lâu nữa.

Có lẽ do tôi không biết nói chuyện nên bầu không khí trở nên lạnh nhạt, khi đi xuống tầng hầm B1, không ai nói gì nữa, Kỳ An cứ nhắn tin liên tục, tôi không biết nên làm gì, nhìn chằm chằm vào những bông hoa giả trang trí hai bên thang máy, chúng rất tươi sáng, nhưng không nhiệt tình, giống hệt nụ cười xã giao giả tạo trên khuôn mặt mọi người.

Thà không có gì còn hơn. Nhưng mọi người ghét sự đơn điệu hơn là ghét sự giả dối, nên chúng nghiễm nhiên ở lại.

Tôi suy nghĩ vẩn vơ, đang tìm kiếm trong đầu xem hoa cúc tây là cây ưa ngày dài hay ngày ngắn, nàng đột nhiên vòng tay qua tôi, kéo tôi về phía trước.

“Nhìn đường nào.”

Giây tiếp theo, chiếc xe đẩy hàng của siêu thị lướt qua chúng tôi từ phía sau.

"Không hiểu sao em lớn được đến chừng này." Nàng từ từ buông vai tôi ra, không quên trêu chọc.

Tôi ngượng ngùng, tự giễu nói nhờ sức sống mãnh liệt.

"Trước đây chị đi bộ không nhìn đường, bị một chiếc xe tải vượt đèn vàng đâm phải, văng ra xa lắm." Nàng trầm ngâm. Rõ ràng là chuyện rất nguy hiểm, nhưng giọng điệu của Kỳ An bình thường như đang kể lại bữa ăn hàng ngày.

"Rồi sao nữa ạ?" Tôi thậm chí còn lo lắng thay cho nàng.

"Rồi thì nhớ đời chứ sao." Kỳ An nháy mắt với tôi. Tôi khó có thể không cảm thấy mình bị ám chỉ, nhưng cũng không thể đoán ra gì nhiều từ vẻ mặt nửa thật nửa giả của nàng, lúc này nàng đã tập trung chọn nguyên liệu nấu ăn, tôi lại càng không tiện hỏi thêm.

Tôi không biết gì về những thứ này, không giúp được gì mà cũng ngại không làm gì, chủ động nói, vậy lát nữa em đẩy xe hàng nhé. Nàng dừng việc đang làm, nghiêng đầu đánh giá tôi một lượt, từ chối nói, không được. Lý do lại là tôi không có bằng lái xe.

Nghe vừa lạnh lùng vừa vô lý.

Đây có vẻ đúng là kiểu đùa của Kỳ An, khiến người ta không biết đáp lại thế nào, và bản thân nàng rõ ràng đã đoán trước tôi sẽ bị nói đến ngây người, ném lại câu nói hoang đường đó rồi quay lại tiếp tục chọn rau củ. Dựa trên một số định kiến, tôi luôn cảm thấy người như Kỳ An có vẻ là kiểu người "tiểu thư cành vàng lá ngọc", nhưng nàng lại hòa nhập rất tốt với môi trường xung quanh. Người mua sắm đa phần là các cặp vợ chồng trẻ, các bác lớn tuổi, chỉ có nàng là áo sơ mi kiểu Pháp kết hợp với váy dài, thuần khiết và tinh tế, đẹp nổi bật, khi di chuyển tà váy lay động như hoa sen, bay bổng như muốn mất đi hình dạng thực tế, như gió.

Tôi nhìn chằm chằm quá lâu, đến khi hoàn hồn mới thấy mình rất bất lịch sự. May mắn là nàng không để ý, chỉ thỉnh thoảng nghiêng đầu hỏi tôi có kiêng kỵ gì không.

“Em không kén ăn.”

Nàng cười: “Được rồi, do chị diễn đạt không đúng— Em có món gì đặc biệt muốn ăn không?”

Tôi chỉ vào xe đẩy: “Món đặc biệt muốn ăn đều có trong này rồi.”

"Lời khách sáo," Nàng làm bộ muốn bôi đất dính trên tay lên mặt tôi, nhất quyết truy hỏi đến cùng, “Món nào?”

Tôi cũng khá giỏi trong việc "kéo co", lần lượt chỉ vào từng món, “Cái này, cái này, còn cái kia nữa.”

Kỳ An đành bỏ cuộc, cười một tiếng, bất lực lắc đầu: “Em nói gì cũng đúng.”

Nàng thuê nhà ở ngoài trường, khu chung cư nằm ở trung tâm thành phố, rất gần khu đại học, giao thông cũng thuận tiện. Tôi vốn tưởng nàng đi làm thêm trong kỳ nghỉ là để kiếm tiền, nhưng giờ xem ra chắc chắn không phải, có thể sống ở nơi như thế này, điều kiện gia đình hiển nhiên không cần nói.

"Nhà sư tỷ ở Bân Thành ạ?" Tôi luôn tự nhận mình là người có ranh giới rõ ràng, nhưng không ngờ một câu hỏi bình thường như vậy lại khiến bầu không khí trở nên lạnh lẽo. Tôi chắc chắn Kỳ An nghe rõ, nhưng nàng làm như không nghe thấy, môi vô thức mím lại. Tôi tự biết mình lỡ lời, cẩn thận nhìn sắc mặt nàng qua tấm phản chiếu của thang máy, nghĩ xem nên chuyển chủ đề thế nào.

"Hồi nhỏ chị sống với bà ngoại ở Hạ Môn," Nàng phá vỡ sự im lặng, “Nhưng ba mẹ chị ở Quảng Châu.”

Dừng một chút, nàng lại nói: “Công ty ở Quảng Châu, người thì không biết ở đâu, quanh năm suốt tháng chạy khắp thế giới, không thấy bóng dáng.”

Rõ ràng nàng không vui, tôi biết ý nên không hỏi thêm. Nhưng khi ra khỏi thang máy, nàng đã trở lại bình thường, giọng điệu bình thản nói: “Chị thường ở đây vào kỳ nghỉ, dù sao về nhà cũng chỉ có một mình, cũng như nhau thôi.”

Tôi nghĩ hầu hết mọi người khi nói những lời này đều sẽ có chút buồn, nhưng Kỳ An nói quá mức thờ ơ, tôi đành bán tín bán nghi coi như nàng thật sự không quan tâm. Vừa vào nhà, việc đầu tiên nàng làm là tìm điều khiển điều hòa, nói mùa hè ở Bân Thành nóng ẩm một cách phi lý. Thế là chúng tôi thực sự bắt đầu nói chuyện về thời tiết, chủ đề trước cùng với những khó chịu mơ hồ do nó gây ra cũng được gác lại một cách nhẹ nhàng.

.

Nước dùng từ sôi đến lặng rồi lại sôi, tôi vẫn đang bận suy nghĩ xem hôm nay mình đã nói hớ bao nhiêu câu, bị Kỳ An cắt ngang dòng suy nghĩ, nhắc nhở rằng, “Lòng bò có thể ăn được rồi.”

Tôi không có khái niệm về thời gian nấu các loại nguyên liệu, lại một lần nữa lộ ra sự vụng về, "Không phải nói... phải nấu "bảy lần nhúng lên tám lần nhúng xuống" mới được sao?"

Nàng ngồi đối diện bàn, đầu đũa khẽ chống cằm, mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền, đọc lại cho tôi các điều khoản trong sách giáo khoa triết học, “Tình hình cụ thể phân tích cụ thể—Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý nhận thức.”

Khi nàng nói như vậy, vẻ mặt rất thoải mái, giống như dù là chủ nhà, nàng cũng không quá nhiệt tình gắp thức ăn cho tôi, mà thỉnh thoảng lại "giở trò lưu manh" nói muốn ăn món nào, thế là tôi tuân lệnh gắp cho nàng, đợi nàng nói được rồi mới dùng muôi vớt ra.

"Chị cảm ơn," Nàng cười với tôi qua làn hơi nước nghi ngút, "Chị hình như đã hiểu, cảm giác "vận trù duy ác" là như thế nào rồi."

Nàng cười rất tươi, đến mức tôi tạm thời quên mất chúng tôi chưa thân thiết lắm, nên lỡ lời, "Không phải nên gọi là cảm giác "áo đến đưa tay cơm đến há miệng" sao?"

Kỳ An dung túng cho sự lỡ lời của tôi, thậm chí phối hợp làm động tác "suỵt", giả vờ thần bí nói nhỏ: “Biết rồi thì đừng nói ra.”

Dường như đáng yêu đến mức phạm quy.

Ăn xong, nàng lấy lon RIO hỏi tôi có uống không, tôi nói được, nhưng nàng lại mở lon Coca cho mình, giải thích lát nữa còn phải lái xe.

Tôi nhất thời không phản ứng kịp: “Sư tỷ lát nữa còn có việc sao?”

"Có chứ," Nàng kéo vòng bật của lon nước, bọt khí xì ra, “Đưa em về nhà.”

Thật ra nàng không cần phải đưa tôi về, thời gian cũng chưa muộn lắm, nhưng Kỳ An rất chu đáo trong việc tiếp đãi khách, tôi từ chối nữa thì có vẻ không biết điều.

Hôm đó tôi hỏi nàng sao không ở ký túc xá, thật ra chỉ là tìm đại một chủ đề để tránh bầu không khí im lặng. Tôi là người rất ghét phiền phức, cảm thấy dù gần đến mấy thì đi tới đi lui cũng không tiện bằng ở trong trường.

Giọng điệu của nàng vẫn không biết là nghiêm túc hay là đùa giỡn, “Vì chị thích cửa sổ lồi, có thể ngắm đèn đường.”

“Đèn đường?”

“Em không thấy chúng sáng lên giống như Ngân Hà sao?”

Tôi không nghĩ ra được gì, trong lòng bị một ý nghĩ khác chiếm lấy. Nàng thật thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play