Là một người nghiện đồ uống lạnh có thâm niên, tôi luôn giữ vững tinh thần "vết sẹo lành rồi lại quên đau", chưa được hai ngày đã ngựa quen đường cũ, thừa lúc giữa giờ học lẻn ra ngoài mua một cốc sinh tố dừa nướng sương sáo, thêm đá ít đường. Thực ra mua xong thì có hơi hối hận, bên ngoài vẫn đang mưa như trút nước, nước mưa từ mũi giày thấm vào lớp vải lưới, làm ướt tất, ẩm ướt lạnh lẽo như thể mùa thu đến nhầm thời điểm.

Vừa ngậm ống hút vừa đi về, phía sau có người không nặng không nhẹ chọc vào eo tôi.

“...”

Tôi chậm chạp chưa kịp phản ứng, mấy chữ "em chào sư tỷ" mắc kẹt ở cổ họng. Ngược lại, nàng thản nhiên mở miệng: “Mới có một lát thôi mà, đồ uống đã mua được rồi?”

"Em quên mang cốc nước, tan học..." Tôi vốn định nói tan học quá muộn nên ăn tạm chút gì đó lót dạ, lời còn chưa nói hết, chợt nhớ tới hôm qua lướt được dòng trạng thái trên Weibo của nàng, sau khi tan làm cùng đồng nghiệp đi ăn lẩu Nhật Bản, thế là chẳng đầu chẳng đuôi lại nói một câu: “Chẳng lẽ tan học lại đi ăn lẩu một mình...”

Vốn chỉ định nói đùa một câu, ai ngờ hiệu quả lại không như tôi mong đợi, vừa thốt ra nghe thế nào lại mang theo chút tủi thân.

Chỉ mong lần sau trước khi mở miệng có thể nhớ mà suy nghĩ qua. Tôi tự thưởng cho mình một cái búng tai thật kêu.

Kì An không nghĩ nhiều, cũng không thấy có gì khác thường, vẫn tự nhiên cười, nhưng rõ ràng nàng đã nghe hiểu ý tôi nói là gì, “Ra vậy, tan học đi cùng chị nhé?”

Trong vài giây ngắn ngủi, hệ thống ngôn ngữ lại đình trệ lần hai. Rõ ràng là tôi khơi mào trước, cuối cùng lại thành ra chính mình không tiếp được lời.

Cũng may nàng chỉ nói đùa, sau một thoáng dừng lại thì nói tiếp, “Lần sau nhé, hôm nay mưa lớn quá, về nhà sớm thôi.”

Tôi đương nhiên không thực sự mong đợi gì, cũng đã kịp chuẩn bị một nụ cười rộng lượng hào phóng, che đi tia sáng loé lên trong đáy mắt, nhẹ nhàng nói: “Dạ.”

Không biết là muốn bù đắp hay vì lý do gì khác, nàng lặp lại lần nữa: “Lần sau chị sẽ dẫn em đi.”

Nghe cứ như là một lời hứa vậy.

Bên này tôi còn đang suy ngẫm dư vị câu nói cuối cùng của nàng, nàng đã nghiêng người qua, ánh mắt đảo qua ly đồ uống trong tay tôi, đưa tay tới, theo tay tôi nhẹ nhàng lắc lắc cái ly. Đá viên kêu lạch cạch, rung động truyền qua màng nhĩ đến thẳng trái tim. Có điều tôi không quen tiếp xúc cơ thể với người khác, một phần thần kinh quá nhạy cảm, một phần lại quá tê liệt, chỉ có thể cảm nhận được sự khô ráo nóng hổi trên tay nàng.

Nàng hơi nhướng mày một cách khó nhận thấy: “Trời cũng không nóng, ăn ít đồ lạnh thôi, em chưa nhớ ra à?”

Tôi vừa ngậm ống hút, uống cũng không được, không uống cũng không xong, đành ấp úng nói, lần sau nhất định.

"Lần sau?" Nàng lặp lại lời tôi, vẻ mặt đau đầu, “Nếu cái cốc này không có lớp màng bịt kín, chị thật muốn vớt hết đá ra cho em... Em còn cười được à?”

Khóe môi tôi vừa mới hé ra liền phanh gấp, nhanh chóng ngăn chặn mầm mống cong lên, ngay ngắn nói một tiếng: “Em không có.”

Nàng ném cho tôi một ánh mắt "thấy chị tin em không", nửa thật nửa giả cười nhạt: “... Đến lúc đó có mà hối hận.”

Tôi rất muốn chia sẻ câu khẩu hiệu kinh điển kia cho nàng: Sống là phải biết tận hưởng. Nhưng tôi không dám.

Không ngờ là trước khi vào học nàng từ văn phòng trở về, cố ý lấy cốc giấy dùng một lần đựng nước nóng, chẳng chút cảm xúc nói với tôi trước hết uống cái này đi, đồ lạnh để lát nữa uống.

Còn cố ý làm mặt nghiêm cho tôi xem:

“Lần sau đừng có mà tìm chị khóc lóc xin nghỉ phép.”

Tôi như bị sét đánh: Đâu có khoa trương như thế!

Nhưng đúng vào khoảnh khắc này, Kì An mới đặc biệt nhất. Nàng đối xử với mọi người xung quanh rất tốt, nhưng chỉ là vì lịch sự hoặc chiếu cố, dù có dịu dàng cũng không tránh khỏi xa cách, chỉ có rất ít khi sẽ nói vài câu đùa nhẹ nhàng. Điểm này chúng tôi rất hợp nhau, tôi cũng không thích đùa giỡn lắm, dù sao người đáng để đùa cũng chẳng có bao nhiêu.

Cho nên lúc ấy tôi thầm nghĩ trong lòng nàng, tôi hẳn là ít nhiều gì cũng khác với người khác, nhưng tuyệt đối không đến mức kiêu ngạo cho rằng mối quan hệ này có thể nâng lên dù chỉ nửa bậc, đủ mọi ý nghĩa đều không thể. Hơn nữa ngoài điểm này ra, chúng tôi khác nhau quá nhiều.

Nhưng dù sao thì tôi vẫn không thể sửa được cái tật dễ đỏ mặt trước đám đông, hơi bị trêu chọc là nghẹn lời, lúng túng nhận lấy cốc giấy, tai như thể vừa được hấp trong lồng.

Thấy tôi bị nghẹn đến không nói nên lời, nàng mới đổi sắc mặt, đắc ý hài lòng cười, đôi mắt cong thành hai vầng trăng non, cười lên cũng sẽ phát sáng. Chưa đi được hai bước lại quay đầu muốn dặn dò gì đó, mái tóc dài theo cú xoay người tung bay rồi lại xõa xuống vai. Khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy một mình nàng không cần kịch bản cũng có thể chống đỡ được một bộ phim thần tượng, gương mặt ấy đẹp đến mức khiến phần lớn khán giả đều ngoan ngoãn móc hầu bao.

Đột nhiên trong loa phát nhạc, âm lượng không được kiểm soát tốt, chói tai khủng khiếp. Nàng cau mày, nhỏ giọng mắng một câu "má nó" về phía vị trí của loa. Tôi như thể nhìn thấy ma, quả nhiên là chị gái xinh đẹp nói tục cũng ngầu.

Người bật nhạc không biết là thích cái bầu không khí "quẩy" này, hay là thật sự không biết thao tác đúng cách, tóm lại âm lượng vẫn duy trì ở ngưỡng sắp trở thành ô nhiễm tiếng ồn. Nàng chỉ có thể ghé sát tai tôi mới có thể khiến tôi nghe rõ, rất gần rất gần, đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người nàng.

Không ngọt ngấy, thanh mát, giống như vị bạc hà có thêm một chút kem tuyết trên đỉnh.

“Cần nước nóng thì nói với chị, miễn phí nạp tiền đó.”

.

Lần đầu tiên tôi nhận ra Kì An là một người nói chuyện giữ lời và thích so đo là vào cuối tuần này, danh bạ WeChat hiện lên một con số màu đỏ, vừa thông qua yêu cầu kết bạn của nàng, đối phương đã gửi tin nhắn: Ngày mai có rảnh không, mời em ăn lẩu nha.

Còn khá cẩn thận bổ sung thêm: Dự báo thời tiết vừa nói, ngày mai trời nắng.

Thời tiết thật sự khó đoán, giây trước còn gió thổi mưa rơi chớp mắt đã có thể trời quang mây tạnh, không bao lâu sau lại mây đen kéo đến, thay đổi nhanh đến mức đài khí tượng còn chưa kịp đổi giọng. Kì An cũng vậy, tôi thường không nhìn ra nàng đang nghiêm túc hứa hẹn, hay là làm bộ làm tịch trêu chọc.

Hôm nay đương nhiên không phải tháng tư, nhưng tôi có lý do nghi ngờ liệu có dự án "Ngày Cá tháng Tư trắng", "Ngày Cá tháng Tư xanh" hay tương tự hay không, với thái độ cẩn thận tương tự, tôi lại dò hỏi:

“Thật hay giả?”

Nàng trực tiếp gửi một đoạn voice, phản hỏi: Lừa em thì chị được gì?

Cuối cùng còn kèm theo một tiếng mũi "hừ" hơi vểnh lên, ngữ điệu rất nhẹ, vẫn là vẻ lười biếng thường thấy, còn có chút giống như đang nhịn cười. Nhưng chính nụ cười không rõ ràng này lại quá mức mê hoặc lòng người, đến mức đầu óc tôi nhất thời không theo kịp, tay đã tự chủ trước một bước bấm nút lưu lại đoạn voice này.

Vậy cứ như thế đi…

Thành thật mà nói tôi rất muốn lập tức đồng ý, nhưng lý trí lại lên án rằng Lâm Hứa à cậu có chút liêm sỉ được không. Tôi muốn liêm sỉ, đương nhiên là muốn. Còn chưa kịp uyển ngôn vài câu, Kì An đã ra tay trước, “Không thể không nể mặt, chỉ mời một mình em thôi.”

Có lẽ là do tôi nhập rồi xóa tới xóa lui quá lâu, nàng nhìn không nổi, tiếp tục gửi: Em nghĩ sao, chẳng lẽ chị trông giống làm từ thiện lắm hả?

Biết đâu, hoặc là kiểu như Triệu phú bất đắc dĩ của Brewster* cũng chưa biết chừng. Tôi không biết, tế bào não đã đình công tập thể rồi, dù sao thì bánh từ trên trời rơi xuống cũng có thể làm người ta ngất xỉu.

Huống chi nàng còn nói:

“Nếu ngày mai đột nhiên mưa, chị sẽ đưa em về.”

Tôi đột nhiên lý trí đến mức chẳng lãng mạn chút nào, “Chắc là không đâu, mùa mưa sắp qua rồi.”

Sau này tôi nghĩ lúc đó tôi nên mơ màng mong chờ trời mưa mới đúng. Nhưng khoảnh khắc nhấn nút gửi tôi chỉ lo nghĩ đến điều đáng tiếc. Dường như sự im lặng màu xanh thẳm vô biên ùa vào căn phòng, ngay cả khi bốn bức tường đều là giấy dán tường trắng. Có lẽ là do tác dụng của melatonin, cảm xúc của con người vào đêm khuya đặc biệt không bình thường, bất kể ngày mai trời nắng hay mưa, chẳng qua là nghĩ đến lần trước phàn nàn với người khác về việc mùa mưa đến dường như chỉ mới hôm qua, ngay cả những trang giấy bị mốc meo còn chưa kịp phơi khô.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Luôn là như vậy.

Tôi lại là người chậm nhiệt, trầm muộn, còn chưa kịp quen biết với nhiều người, thậm chí còn chưa kịp nhận ra, đã tản mát nhau ở bờ biển lúc thủy triều lên. Hoặc vội vàng gặp lại rồi lại chia tay, quay mặt đã thành người xa lạ.

Kì An chỉ trả lời một chữ "ò" ngắn gọn, thế là cuộc trò chuyện xuất hiện một chút dấu hiệu khó mà trôi chảy tiếp.

Nhưng nàng lại nói:

“Vậy chị vẫn có thể đưa em đi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào dòng chữ này, cho rằng tất cả cảm xúc sắp vỡ tan tành, nhưng kỳ lạ là chúng lại an ổn đến bất ngờ. Tôi như đang ở trên hoang nguyên, ngọn gió dữ dội thổi đầy tai.

--

*Triệu phú bất đắc dĩ của Brewster: Tiểu thuyết của George McCutcheon, kể về câu chuyện một người phải tiêu hết ba mươi triệu đô la trong vòng một tháng thì mới có thể thừa kế khối tài sản ba trăm triệu đô la của người chú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play