Chương 1: Hoa Hồng.
Âm thanh vang vọng trong phòng tập nhảy là một bài K-POP thịnh hành gần đây. Tôi ấn vào nút "Thêm vào danh sách phát" trên điện thoại, rồi lặng lẽ tắt trang nghe nhạc tìm bài hát.
Tính đến kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi dường như đã tách rời khỏi thực tế quá lâu, quá xa, một mình giữ những sở thích khác biệt với giới trẻ thế kỷ 21, không có đời sống giải trí dư dả, thú tiêu khiển duy nhất có thể tiếp xúc là xem "Vạn Tượng" của CCTV9 và Địa lý Trung Quốc của kênh bên cạnh. Nói một cách mỹ miều thì gọi là "đại ẩn trong phố". Nói thẳng ra, chính là "2G" và không hòa đồng với mọi người.
Tôi đã quen với việc gói mình trong bộ đồng phục đã sờn cũ, luôn bị quản thúc rất nghiêm ngặt, ngày ngày đi đi về về giữa trường học và nhà, không cày phim, không chơi game, cũng chẳng hiểu gì về trang điểm. Nếu dùng màu đỏ lửa để miêu tả sự nhiệt tình, màu xanh biển để hình dung sự u uất thì tôi nhất định chỉ có một đường nét nhợt nhạt. Nhưng trong quan niệm của thầy cô và các bậc trưởng bối, họ có xu hướng dùng một kiểu ẩn dụ mỹ miều khác: một tờ giấy trắng tinh khôi - không có tạp niệm, tâm không vướng bận.
Kì An và tôi giống như hai mặt của một đồng xu.
Nàng học năm thứ hai đại học, trong kỳ nghỉ hè thì làm trợ giảng tại phòng tập nhảy. Dù ở nơi này có thể bắt gặp vô vàn cô gái xinh đẹp, cũng không thể không thừa nhận, Kì An là một sự tồn tại rất khác biệt. Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng rất đẹp, môi đỏ tóc vàng quyến rũ quá mức, nhưng không chỉ dừng lại ở vẻ ngoài xinh đẹp hay lộng lẫy, điều nổi bật nhất ở nàng là vẻ phóng khoáng tiêu sái.
Cũng quyến rũ không kém là hình xăm trên vai trái của nàng, trong vốn hiểu biết hết sức hạn hẹp của tôi, những hình xăm tôi từng thấy đều là hình cá chép hóa rồng màu xanh đỏ, rất giống với kiểu băng đảng trong phim Hồng Kông thời xưa. Nhưng lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã vô căn cứ cho rằng, hình xăm trên vai Kì An chỉ có thể xuất hiện trên các tác phẩm nghệ thuật thời kỳ Hy Lạp cổ điển. Màu mực thuần túy được xăm lên vai nàng liền đâm rễ, đầy sức sống leo lên xương quai xanh, rồi lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, như thể trúng phải một loại bùa chú cổ xưa nào đó.
Nhưng khi dạy ở lớp Hiphop, nàng sẽ mặc áo thun có cổ cao, cố ý che chắn kín mít, người cũng gọn gàng sạch sẽ, thu lại vẻ quyến rũ chói mắt, hoàn toàn là hai bộ mặt, chỉ là vẫn xinh đẹp như thường. Chúng tôi gọi nàng là sư tỷ, còn đám bạn thì líu lo gọi nàng là cô Tiểu Kì, đứa nào đứa nấy cũng dính lấy nàng không rời.
Đều biết bọn trẻ là khó chiều nhất, nghịch ngợm lại ồn ào, nói đạo lý thì không hiểu, thật sự muốn trách mắng cũng không đành lòng. Thế nhưng chỉ cần có Kì An ở lớp, đám tiểu quỷ này đều ngoan ngoãn vô cùng.
Chẳng qua là vì có một vị phụ huynh đã từng nói, nếu còn không nghe lời, cô Tiểu Kì sẽ không thích các con nữa đâu.
Quả nhiên mặt tiền mới là thứ đáng giá.
Nàng chính là một người như vậy, nếu tôi không bị bạn thân nhiều năm Trịnh Dư Giai hố đến đây, gom người “đi chung được giảm nửa giá” thì giữa chúng tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ giao điểm nào.
Vừa kết thúc tiết học trước, nàng ngồi nghỉ trên ghế dài ở hành lang. Chỉ cài một bên quai yếm bò màu xanh nước biển, trên người là áo ba lỗ trắng, phác họa ra những đường cong hoàn hảo. Nắm lấy dây thẻ nhân viên quấn quanh ngón tay rồi lại thả ra, thỉnh thoảng nàng lơ đãng liếc nhìn điện thoại, giống như một ảnh gif lặp đi lặp lại, chìm vào một vòng tuần hoàn bất tận.
Có một chút đáng yêu tương phản so với vẻ ngoài.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Kì An.
Nàng không nhìn tôi, nhưng tôi không hiểu tại sao lại trở nên lúng túng, tất cả những hy vọng vụn vặt, những mong ước được viết trong đầu, rất nhiều giả thiết “sau này nếu như... thì tốt rồi” bỗng nhiên có một đáp án tham khảo cụ thể.
Cho nên khi nhìn thấy Kì An, phần lớn mọi người đều sẽ nhỏ giọng thốt lên "chị ấy xinh quá", còn tôi thì càng nhiều hơn là sự khát khao, còn có một chút mất mát không rõ nguyên do. Nàng giống như một biểu tượng, tượng trưng cho cái đẹp, tượng trưng cho tự do, tượng trưng cho những điều mà tôi khó có thể với tới.
.
Nhưng dù sao đi nữa, vì suy nghĩ "không so sánh thì không có tổn thương", thật ra tôi không dám chạm mặt Kì An lắm.
Trừ phi vì một số việc bất đắc dĩ... ví dụ như cơn đau bụng kinh vượt quá phạm vi bình thường.
Chọn mặt hay chọn mạng, nội tâm tôi bắt đầu diễn ra màn kịch đấu tranh kinh điển giữa người đen và người trắng, cho đến khi đứng cũng không vững, mới khó khăn chọn mạng.
Nàng nói chuyện khá dễ nghe ngoài dự kiến: “Đến bên cạnh nghỉ ngơi một lát, chị xin phép với giảng viên cho em là được.”
Sau đó lại quay trở lại, nhỏ nhẹ dặn dò: “Ngồi một lát đi, hôm nay không cần luyện thể lực đâu, lát nữa xem đỡ hơn chưa, nếu không thoải mái thì đừng cố gắng. Chị tan học sẽ quay video phân tích động tác, về nhà có thể tự tập theo, không ảnh hưởng đến tiến độ.”
Sau này khi chúng ta nói đến chuyện này, đánh giá của nàng là: "Chết sĩ diện sống chịu tội." Lúc có người ngoài thì nàng bảo vệ tôi hơn ai hết, nhưng riêng tư tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để phỉ nhổ tôi. Tôi lấy bánh kem phô mai đang ăn dở bịt miệng nàng lại, kiên quyết chối cãi nói, đó gọi là ý chí kiên cường.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng dùng câu nói này để hình dung tôi lúc đó, thậm chí là cuộc sống mười tám năm qua của tôi quả thật là phù cmn hợp.
Trong đôi mắt đẹp đến khác thường ấy phản chiếu chính tôi, quả thật là một đường nét nhợt nhạt, sắc mặt kém đến kỳ lạ. Một loại cảm giác tội lỗi hoang đường quấn lấy tôi, giống như để lại một dấu giày xấu xí trên nền tuyết bằng phẳng trắng tinh, không một ai quấy rầy - Đôi mắt ấy tốt nhất là nên chứa đầy hoa hồng, đom đóm, và cả gió biển lúc bình minh, rực rỡ sáng ngời, chứ không nên dùng để đánh giá sự khó xử của người phàm.
Huống chi tôi còn là người bị nàng quan sát.
Tôi chỉ có thể oán trời trách đất trong lòng. Ông trời sao cứ nhằm đúng lúc này mà gây khó dể cho người khác, khiến tôi mất mặt trước nàng. Nếu nhất định phải nói tôi cũng có trách nhiệm gì, có lẽ phải đổ tại dạo gần đây ngày nào cũng uống đồ lạnh, hơi phóng túng một chút.
Gặp báo ứng rồi. Tôi im lặng thở dài, mới thở ra được một nửa lại hít vào một ngụm khí lạnh.
Đau, thật sự rất đau.
Nhà dột còn gặp mưa đêm, tôi hối hận nhìn ly nước khoáng lạnh ngắt bên cạnh, cúi đầu cố gắng hết sức tìm cách làm ấm nước lạnh. Khéo sao khéo, Trịnh Dư Giai, cô bạn học đã lừa tôi vào hố lửa, hôm nay lại treo tôi, không có mặt ở đây mà cùng đám bạn cấp ba đi chụp ảnh tốt nghiệp, nếu không có lẽ tôi đã có thể mượn được một chiếc cốc, bây giờ chỉ có thể vô ích tự trách mình tại sao không thường xuyên chuẩn bị bình giữ nhiệt để uống nhiều nước ấm. Rõ ràng hồi bé ngày nào cũng xem chương trình dưỡng sinh cùng ông bà ngoại, tai nghe mắt thấy bao nhiêu năm như vậy, thế mà lại chẳng tiếp thu được chút nào, không hình thành được một thói quen tốt nào.
Tuy rằng đôi khi thẳng nam rất không được lòng người, nhưng việc uống nhiều nước ấm thật sự rất có lý.
.
Trong lúc nghỉ ngơi, giảng viên không có mặt, bầu không khí sôi động hơn rất nhiều. Cô Veko ở vũ đoàn nói chuyện hơi dữ dằn, rõ ràng chỉ là những nhận xét không mang cảm xúc, nhưng từ miệng cô ấy nói ra lại giống như là quở trách, cho nên cả ngày đều là Kì An ra mặt hòa giải, hoặc là trước khi giảng viên xuất hiện thì nhỏ giọng nhắc nhở mọi người điều chỉnh động tác, càng giống như là lớp trưởng thiên vị bạn học thời trung học. Có người trêu chọc nàng: “Tiểu sư tỷ, lần trước chị nói tập thêm thể lực thì chị sẽ mời chúng em ăn đá bào sữa chua mới mở đó nha.”
Người đang dựa vào loa chơi điện thoại nghe vậy thì ngẩng đầu, lông mày dài nhướng lên, "Muốn chém đẹp chị đúng không?" Giây tiếp theo lại cong khóe môi lên, cười hiền hòa lại bất đắc dĩ, “Vậy được thôi, có ai muốn không, nhắn tin vào nhóm, chị đi mua.”
Giọng nói của nàng luôn ở trong một trạng thái cân bằng đầy mâu thuẫn, một mặt dường như không để tâm đến mọi việc, mặt khác lại dường như lưu tình với tất cả mọi việc, cho nên rất mang phong cách O. Henry, luôn ở mỗi thời khắc tưởng chừng như sắp mất kiên nhẫn lại cho người ta một sự nuông chiều ngoài dự kiến.
Tôi muốn nghe nàng nói thêm vài câu, nhưng nối tiếp sau đó chỉ có tiếng tin nhắn Wechat vang lên ting ting ting ting không ngừng.
Cửa hàng đồ uống lạnh kia ở ngay trên lầu, nàng gọi một bạn học cùng đi, không bao lâu sau liền hai tay xách đầy đồ trở về, ai cũng có phần.
Thèm thì cũng không đến mức, nói thật, bây giờ tôi chỉ cần nghe thấy những chữ như "băng" là đã không nhịn được mà rùng mình, nhưng ghen tị thì khó tránh khỏi... cũng không có cách nào.
Tôi một mình như một người ngoài cuộc, tự giác làm bốc hơi cái cảm giác tồn tại vốn dĩ không cao của mình, cúi đầu lướt điện thoại, xem từng tin nhắn thông báo đẩy. Ai ngờ Kì An cuối cùng lại dừng trước mặt tôi, hơi khom người xuống nhìn vào mắt tôi, lắc lắc hai cốc sữa nóng trên tay:
“Không biết em thích cái nào? Táo đỏ bổ huyết yến mạch dưỡng nhan.”
Từ vựng của tôi như bị trúng virus, bị format bằng một phím, trong trang giấy trắng xóa chỉ còn một mục từ được in đậm in nghiêng: thụ sủng nhược kinh. Vất vả nửa ngày trời, ngơ ngác nặn ra hai chữ: “... Đều được.”
Nàng nghĩ nghĩ: "Táo đỏ đi." Vừa nói vừa đưa cho tôi, sau đó tự nhiên ngồi xuống cạnh tôi, mở nắp cốc còn lại ra nhấp một ngụm nhỏ, quay đầu nhắc nhở: “Cẩn thận bỏng.”
Tôi vốn còn cảm thấy tay chân lạnh lẽo, cố ý chọn một góc khuất gió điều hòa để ngồi. Không biết có phải vì trong tay có thêm một cốc sữa ấm áp hay không, lúc này thậm chí đã có hơi nóng, từ lòng bàn tay bốc lên với thế lửa cháy lan đồng cỏ.
"Vốn dĩ muốn mua trà gừng đường đỏ," Nàng chủ động nói, “Mà mù đường rồi, đi một vòng không tìm được cửa hàng ở đâu, ngại quá.”
"Không có không có," Tôi im lặng dùng mu bàn tay làm lạnh vành tai đã rõ ràng nóng lên, giọng nói càng ngày càng nhỏ, “Làm phiền chị rồi.”
"Không phiền," Khóe môi nàng cong lên, như một con hồ ly gian xảo, dường như thấy tôi quá túng quẫn, cố ý dùng giọng điệu nhẹ nhàng trêu tôi, “Cảm ơn em đã tiết kiệm tiền cho chị. Nếu không thì, lần sau mời riêng em nhé?”
--
“Mùa hè đã từng rất tuyệt vời” trích từ bài thơ Ngày Thu của Rilke.