“Không phải, là tôi quá mạnh, quỷ sẽ bị dọa chạy nha.”

“…”

Im lặng hồi lâu, Thương Dương đệ nhất soái: “Vậy làm phiền ngài nhanh chóng hỏi ý kiến cộng sự của ngài một chút.”

“Phía bên tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”

Tư Hoài đáp một tiếng, cúp điện thoại, bấm vào WeChat Lục Tu Chi:

【 Lục tiên sinh, đêm nay có rảnh không? 】

Tin nhắn vừa được gửi đi, Đổng Đại Sơn thở hồng hộc chạy tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, ném cho cậu một quyển sách: “Cậu quên mang giáo trình theo này.”

Tư Hoài gật gật đầu: “Cảm ơn nha.”

Cách đó không xa Lý Văn Soái đi tới trước mặt Đổng Đại Sơn: “Đại Sơn, sách của tôi đâu?”

“Đây đây.”

Đổng Đại Sơn lấy trong túi ra hai quyển giáo trình kinh tế học, đưa một quyển cho cậu ta.

Lý Văn Soái lật lật sách: “Quyển này không phải của tôi, không có làm bài tập về nhà.”

Nói xong, hắn cầm lấy sách trong tay Đổng Đại Sơn: “Là quyển này — quyển này cũng không có.”

“Không thể nào, quyển kia của cậu là tôi lấy trên giá sách cậu mà.”

Đổng Đại Sơn mở từng quyển ra, không một quyển sách nào làm bài tập về nhà.

“Hay là cậu chưa làm?”

Lý Văn Soái thề: “Không thể nào, tối hôm qua tôi cất công làm đó.”

Thầy Dương môn Kinh tế học thích nhất những sinh viên ham học hỏi, hắn còn định đi koir sau khi tan lớp.

Đổng Đại Sơn cũng nhớ hình như tối hôm qua hắn đúng là đang viết cái gì đó, cho dù có xóa đi, thì nhất định cũng vẫn sẽ để lại vết.

Thế nhưng quyển sách này lại sạch tinh, như mới vậy.

Gần đây trong ký túc xá liên tiếp xảy ra sự kiện kỳ quái, Đổng Đại Sơn không kìm được mà suy nghĩ lan man, vội vã chọc cánh tay Tư Hoài: “Giữa, giữa trưa như này, chắc sẽ không xảy ra mấy chuyện kỳ lạ đâu ha?”

Tư Hoài nhìn khung chat trên WeChat, lơ đãng gật đầu: “Có đi.”

Đổng Đại Sơn kinh ngạc: “Giữa ban ngày mà quỷ cũng có thể xuất hiện?”

Tư Hoài kỳ quái nhìn cậu ta: “Còn có người chết giữa ban ngày ban mặt đấy thôi, quỷ vì sao lại không thể xuất hiện vào ban ngày.”

“…”

“Nghe cũng hợp lý nhỉ.”

Đổng Đại Sơn ngừng một lát, sốt sắng hỏi: “Vậy, vậy bài tập về nhà thật sự là…”

Tư Hoài liếc nhìn quyển kinh tế học,  trên trang giấy làm bài tập có một tia âm khí mỏng manh.

“Là quỷ làm.”

“VL.”

Đổng Đại Sơn ngẩng đầu, đánh giá Lý Văn Soái từ trên xuống dưới, giọng điệu tràn đầy ngưỡng mộ: “Cái thằng này vận may của cậu cũng quá tốt rồi.”

Lý Văn Soái: “…”

Một tên rồi lại một tên, đứa nào cũng có bệnh.

Hắn cầm sách lên, quay người đi về hướng ngược lại của phòng học, cách thật xa hai người.

Người có vận khí tốt gặp được quỷ vậy mà ở ngay bên cạnh, Đổng Đại Sơn không nhịn được hỏi: “Tư Hoài à, cậu nói xem tôi cũng có thể có một ngày có được vận may như này không?”

Tư Hoài gật đầu chiếu lệ.

Đổng Đại Sơn hài lòng uống một ngụm nước, mở ra một quyển tiểu thuyết kinh dị, học tập để chuẩn bị cho một tương lai tốt đẹp.

Lục Tu Chi mãi không trả lời WeChat, Tư Hoài bấm điện thoại gọi cho anh.

Một lúc sau, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói trầm trầm của Lục Tu Chi:

“Có chuyện gì sao?”

Tư Hoài hỏi: “Anh đang ở công ty sao?”

“Vừa mới về đến nhà.”

Tư Hoài ánh mắt sáng lên, ở nhà có nghĩa là không có việc gì làm.

Không nghe thấy cậu lên tiếng, Lục Tu Chi lại hỏi: “Sao vậy?”

“Nhớ anh!”

“Bây giờ tôi sẽ về ngay.”

Nói xong, Tư Hoài cúp điện thoại, cầm balo phi ra ngoài.

Đổng Đại Sơn sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Sắp vào học rồi kìa.”

“Thầy Dương sẽ điểm danh đấy.”

“Giúp tôi xin nghỉ một ngày.”

“Không phải, tôi phải nói thế nào đây?”

“Nói tôi nghỉ cưới.”

“…”

Lục gia

Vài công nhân đang chuyển những viên  đá vào trong sân, ba bốn tảng đá cao bằng nửa người và một ít sỏi nhỏ.

Mỗi tảng đá đều được đánh dấu, các công nhân chiếu theo bản vẽ mà sắp xếp.

Lục Tu Chi đứng trên trên đường lát đá cuội, nói với một công nhân trong đó: “Chếch sang phải một centimet.”

Tư Hoài vừa bước vào, liền cảm nhận được một luồng sinh khí mãnh liệt hơn so với lúc trước, chỉ hít thở thôi cũng đã cảm thấy thoải mái.

Lục Tu Chi liếc nhìn cậu, tiếp tục nói với công nhân: “Quà nhiều, sang phía trái một centimet.”

“Về sau 2 centimet.”

Thấy Lục Tu Chi bận rộn, Tư Hoài cũng không quấy rầy, lau mồ hôi trên trán, đi lên tầng tắm rửa.

Sau khi gội đầu tắm rửa xong, cậu còn đặc biệt vuốt ít keo, chải mái tóc ngược về sau để nhìn trông thật trưởng thành.

Chỉnh trang xong xuôi, Tư Hoài hào hứng ra khỏi nhà vệ sinh.

Bài vị của tổ sư gia rung chuyển một cái rồi rơi xuống bàn với một cái “cạch”.

Tư Hoài đi tới, nâng bài vị dậy.

Giây tiếp theo, bài vị lại lung lay, rơi xuống vị trí cũ.

Tư Hoài nhìn chằm chằm nó một lát, như có điều đáng suy ngẫm nói: “Đây bị vẻ đẹp của mình làm cho choáng váng rồi sao?”

Một cơn gió lạnh xuyên qua cửa sổ, thổi tới trên mặt cậu, tựa hồ là đang bảo cho cậu tỉnh táo lại đi.

Tư Hoài cụp mắt, liếc nhìn ngoài cửa sổ.

Hướng bài vị ngã xuống, chính là thạch trận dưới lầu.

Cậu suy tư chốc lát, rồi ôm bài vị xuống sân.

Các công nhân đã rời đi, Lục Tu Chi đang cầm một chiếc bình nhỏ từ từ dội lên những viên đá.

Tư Hoài cẩn thận liếc nhìn xung quanh, rồi đi thẳng đến căn nhà gỗ nhỏ cao bằng nửa người bên cạnh thạch trận.

Nhà gỗ nhỏ giống như căn nhà được vẽ đơn giản như hồi bé, mái nhọn, có cửa chính và cửa sổ, che gió che mưa, không gian bên trong rất rộng, có thể chứa mấy trăm bài vị liền đó nha.

Quan trọng nhất là, nhà gỗ nhỏ có vẻ như là mắt trận, tràn ngập sinh cơ.

Tư Hoài khom lưng, đem bài vị tổ sư gia vào đó.

“Dù sao dạo này cũng không có nhiều hương khói, lư hương kia con tí con đem ra nhé.”

Cậu đứng thẳng dậy, chỉ thấy Lục Tu Chi đang rũ mi xuống, nhìn về phía bài vị tổ sư gia.

Tư Hoài chớp chớp mắt nhìn, hỏi: “Cái nhà gỗ nhỏ này chắc anh không cần chứ?”

Lục Tu Chi lắc đầu.

Tư Hoài liền vội vàng nói: “Vậy để cho tổ sư gia ở đây nha.”

“Quên giới thiệu, đây là tổ sư gia của Đạo Thiên Quan a, Đạo Thiên Thiên Tôn.”

Lục Tu Chi mím môi, anh đọc nhiều sách cả Phật giáo và Đạo giáo, đồng thời cũng có đọc về đạo Kito.

Nhưng chưa từng nghe nói đến vị Đạo Thiên Thiên Tôn này.

“Nghiêm túc mà nói, tổ sư gia cũng coi như là sư phụ tôi đó nha.”

“Tôi là một thiên tài, cho nên sư huynh tôi, cũng chính là người đầu tiên nhậm chức quan chủ của Đạo Thiên Quan, cảm thấy mình không xứng với danh hiệu này, nên thay mặt sư phụ nhận tôi làm đồ đệ á.”

Lục Tu Chi nhướn mày, nhìn về phía Tư Hoài.

Cậu vén phần tóc mái thưa thớt lên, lộ ra vầng trán mịn màng đầy đặn, hốc mắt hơi sâu, khiến cho gương mặt càng trông dễ nhìn hơn.

Có lẽ vì đang kể lại những chuyện thời thơ ấu cậu nở một nụ cười hồn nhiên.

“Lúc tôi còn bé á, hình như là mười tuổi thì phải…”

Lục Tu Chi khẽ cau mày, mười tuổi đã bị lừa vào Đạo Thiên Quan?

“Sư huynh cậu có từng nói về lai lịch Đạo Thiên Thiên Tôn chưa?”

Tư Hoài gật đầu: “Đương nhiên nói rồi, Đạo Thiên, chính là Thiên đạo.”

“Tổ sư gia của bọn tôi chính là thiên đạo nha!”

Lục Tu Chi: “…”

Bạn nhỏ thật là dễ lừa…

Tư Hoài nói tiếp: “Sư huynh từng nói, thế giới có quy tắc của nó, đó là quy tắc của thiên đạo. Cái gọi là thiên đạo a, chính là quy tắc của vạn vật.”

“Nói cách khác tổ sư gia chính là ngầu nhất*! Như vậy, Đạo Thiên Quan chúng ta cũng ngầu nhất!”

*Ở đây tác giả ghi chữ 屌 (diao) nghĩa là cái ấy ấy của con trai còn tiếng lóng là ngầu, tuyệt nha.

“…”

Lục Tu Chi chậm rãi giơ tay, nhẹ nhàng gõ: “Đây là chuồng chó.”

Tư Hoài ngẩn người, liếc nhìn tổ sư gia.

Bài vị lung lay, rơi thẳng xuống.

Thích đến mức không đứng nổi rồi này…

Tư Hoài thay mặt tổ sư gia từ tốn nói: “Chúng sinh bình đẳng, tổ sư gia thích là được rồi.”

Lục Tu Chi: “…”

Cậu vui là được.

Anh quay người vào nhà, bước qua thạch trận, bình nước lắc lư mấy cái, đổ vào giày anh, làm bắn lên một ít bùn.

“Lục tiên sinh.”

Tư Hoài chạy theo sau: “Tối nay anh có bận gì không?”

Lục Tu Chi: “Không có.”

“Hôm nay là lễ tình nhân trắng, chúng ta không đi chơi sao?”

Bước chân Lục Tu Chi dừng lại.

Tư Hoài ghé vào tai anh thì thầm: “Tôi dẫn anh đi bắt quỷ nè.”

Hơi thở ấm áp phả vào cổ, Lục Tu Chi nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt sáng ngời như con thú nhỏ của cậu.

“Lục tiên sinh, có được không a?”

Ma xui quỷ khiến, Lục Tu Chi gật đầu:

“Được.”

Lục Tu Chi còn chút chuyện phải xử lý, Tư Hoài liền trở về Tư gia một chuyến, lục tung tủ lên rồi tìm ra một túi chu sa nhỏ, bắt đầu vẽ bùa.

Lúc tới đại học Thương Dương đã là bảy giờ tối. Buổi tối thứ sáu, lại còn là lễ tình nhân, trong ký túc xá chỉ còn lại mấy người, không gian khá yên tĩnh.

Tư Hoài quen đường quen nẻo đi tới 401, gõ cửa phòng.

Một nam sinh tóc xoăn cao khoảng 1 mét bảy mở cửa, sắc mặt anh ta trắng bệch, vành mắt đen thui khổng lồ.

Liếc một vòng người Tư Hoài và Lục Tu Chi, chỉ tay về phía Lục Tu Chi: “Ngài chính là Tư quan chủ đúng không?”

Tư Hoài giơ tay, bắt tay với anh ta: “Là tôi nè.”

“Anh là Thương Dương đệ nhất soái đúng không?”

“Đúng, tôi chính là Thương Dương đệ nhất soái.”

Người đi ngang qua kinh hãi nhìn hai người, đang bày trò nhập vai kinh dị gì đây?

Nam sinh tóc xoăn ngượng ngùng cúi thấp đầu: “Đạo trưởng cứ gọi tôi là Mẫn Đông Kiệt được rồi.”

Tư Hoài ừm một tiếng.

Mẫn Đông Kiệt nhìn mặt của cậu một chút, khen: “Ngài đẹp trai thật đấy, hoàn toàn không nhìn ra tuổi tác.”

Lục Tu Chi: “…”

“Tôi mới 19 nha.”

Tư Hoài mặt không biến sắc: “Phải gọi là tuổi trẻ tài cao.”

Mẫn Đông Kiệt trầm mặc, anh căn bản không nghĩ tới quan chủ một đạo quán thế mà lại còn nhỏ hơn mình một tuổi.

“Được được, là tuổi trẻ tài cao.”

“Hai vị đạo trưởng mau vào.”

Trong phòng ngủ, ba người bạn cùng phòng của Mẫn Đông Kiệt ngồi thành một hàng, hướng bọn họ chào hỏi.

Nam sinh đầu đinh lần trước nói chuyện với Tư Hoài nhìn cậu thêm hai cái: “Đạo trưởng, sao tôi có cảm giác trông cậu rất quen mắt nha?”

Vì thanh danh của Đạo Thiên Quan, Tư Hoài không nói mình chính là anh trai shipper hôm trước, mà nói là: “Tôi cũng học đại học Thương Dương, ở tầng trên các cậu.”

Nam sinh đầu đinh bừng tỉnh: “Có khả năng là tôi đã từng gặp cậu.”

Mẫn Đông Kiệt dừng một chút, chuyện làm quan chủ ở cái tuổi này thì anh ta thấy chẳng có gì, thế nhưng Tư Hoài còn là bạn học…

Không có gì ngạc nhiên khi câu biết chuyện đồ vật bị mất.

Mẫn Đông Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy không đáng tin, có điều lúc này người ta đã tới rồi, cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ đành tử mã đương hoạt mã*.

*Cụm này là 死马当活马医 (sǐ mǎ dāng huó mǎ yī) nghĩa bóng là cố gắng thử mọi thứ trong tình huống tuyệt vọng.

Anh ta kéo ghế trống lại, đưa nước và trái cây qua: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”

Mẫn Đông Kiệt không có nhiều lời dư thừa, vào thẳng vấn đề: “Chuyện bắt đầu xảy ra từ một tuần trước.”

“Cả phòng bọn tôi cùng nhau xem bộ phim kinh dị 《Bút tiên》, sau đó muốn chơi cho vui một chút, liền lên mạng tìm hướng dẫn làm theo.”

“Tôi là một người theo chủ nghĩa duy vật, không tin vào quỷ thần. Lúc đặt câu hỏi, tôi cũng không biết hỏi cái gì, tiện trong tay đang có quyển “Kinh tế học”, liền hỏi bài này làm như nào…”

Nghĩ lại cảnh tượng đó, Mẫn Đông Kiệt không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Tư Hoài tò mò hỏi một câu: “Không giải ra được, sau đó tức giận?”

Mẫn Đông Kiệt lắc đầu: “Không, nó làm được! Hơn nữa còn làm xong hết tất cả bài tập!”

Tư Hoài hơi kinh ngạc: “Còn có chuyện tốt như vậy sao?”

“Cậu thật biết đùa.” Mẫn Đông Kiệt miễn cưỡng trưng ra nụ cười.

Lúc đó cây bút treo lơ lửng trên không, quyển “Kinh tế học” lật như điên y như trong phim.

Mấy người bọn họ nào đã từng nhìn thấy khung cảnh này, nghi thức còn chưa kết thúc, đã sợ hãi quay người bỏ chạy.

“Bọn tôi không quay về kí túc xá, ở khách sạn hai ngày mới dám về trường. Ngày thứ nhất về trường, liền phát hiện toàn bộ thức ăn trong phòng đều biến mất.”

“Mấy ngày sau đó, tất cả bài tập, chỉ cần có liên quan đến kinh tề, toàn bộ đều sẽ biến thành trang trắng.”

“Tôi còn nghe nói những bạn học khác trong tòa ký xá này, cũng bắt đầu xảy ra các vụ đồ vật biến mất không còn tăm hơi.”

Tư Hoài gặm táo, nhớ lại lúc ban ngày bài tập của khỉ ốm cũng biến mất nha.

Cùng một con quỷ sao?

“Tôi lướt vòng bạn bè thì thấy bài đăng của đàn anh Hướng đề cử, nên mua một lá bùa bình an thử xem sao.”

Mẫn Đông Kiệt ho khan hai tiếng, sắc mặt càng kém hơn: “Kết quả ngày hôm sau ngủ dậy, thuốc cảm, thuốc tiêu hoá, thuốc hạ sốt trên bàn, tất cả đều bị uống g=hết!”

“Sạch sành sanh, đến một viên cũng không còn.”

Nói đến đây, anh ta nức nở một tiếng thật dài, nghẹn ngào nói: “Đây, đây là muốn tôi ốm chết mà!”

Lục Tu Chi: “…”

Lau nước mắt, Mẫn Đông Kiệt nhìn về phía hai người: “Các ngài có thể đối phó với bút tiên này được không?”

Tư Hoài đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề.”

Mẫn Đông Kiệt vẫn có chút không yên lòng, truy hỏi: “Đạo trưởng, ngài nói xem c bút tiên này là loại quỷ gì vậy?”

Sợ đối phương nhìn ra nghi ngờ của mình, anh ta bổ sung: “Tôi chỉ là muốn chết thì cũng chết rõ ràng một chút thôi.”

Tư Hoài nào có biết, cậu tiến đến bên tai Lục Tu Chi, dùng âm thanh chỉ hai người bọn họ mới nghe được hỏi: “Bút tiên còn có loại khác nữa à?”

Lục Tu Chi trầm mặc chốc lát: “Bút tiên là phiên bản đơn giản của một vu thuật cổ đại trong “Phù Kê*”, một trong những chiêu hồn thuật.”

*Một loại cầu hồn, hai người cầm lấy một cái que, đầu que đặt lên trên trên mâm gạo, khấn vái để tay mình di chuyển cái que, vạch thành chữ trên mâm.

Chiêu hồn, có thể chiêu được oan hồn lệ quỷ ở gần đó, cũng có thể chiêu được cô hồn dã quỷ bình thường.

“Các cậu chiêu được hẳn là một con quỷ thi*.”

*Cụm ở đây là 科场鬼 (kē chǎng guǐ) thì 科场 là cái chỗ thi cử ở ngày xưa gọi là khoa trường, mình cũng k chắc dịch là gì nên mình để tạm là quỷ thi ai biết thì chỉ mình với nha.

Năm cặp mắt đồng loạt nhìn anh, viết đầy hoang mang nghi hoặc.

Lục Tu Chi mím môi: “Là một quỷ thi, vì nguyên nhân học hành, thi cử mà chết, bị vây bên trong khu vực phòng học, trường học. Là một loại địa phược linh*.”

*Là những linh hồn bị trói buộc ở một chỗ, có khu vực hoạt động nhất định, có thể trở thành ác linh.

Nam sinh đầu đinh nhịn không được hỏi: “Chấp niệm của nó nằm ở chuyện học hành, mắc gì phải ăn vụng nhiều đồ ăn vặt của sinh viên như vậy a?”

Lục Tu Chi: “Quỷ thi không ăn thức ăn của con người.”

Tư Hoài nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ nó là một con đói muốn hoa mắt?”

Lục Tu Chi liếc mắt nhìn cậu: “Quỷ bình thường không ăn đồ ăn của con người, con người mới là đồ ăn của bọn chúng.”

Tư Hoài đã hiểu, nhưng mà có chút buồn bực.

Cậu thơm ngon như này, vậy mà không có một con quỷ nào thèm a?

Mẫn Đông Kiệt thoáng an tâm, nghe ra vẫn có chút chuyên nghiệp.

“Vậy, vậy vậy còn cái con ham ăn…”

Lục Tu Chi nhẹ nhàng nói một câu, nặng nề phang vào lòng bọn họ:

“Là một con quỷ khác.”

Edit/Beta: HeHe

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play