“Là một con quỷ khác.”

Sắc mặt Mẫn Đông Kiệt trắng bệch, mấy đứa bạn cùng phòng sắc mặt cũng chả khá hơn là bao.

Mấy người rúc lại một chỗ, ôm nhau sưởi ấm.

“Quỷ, quỷ thi này còn có đồng bọn sao?”

Không có nhân tính!

Không có quỷ tính!

Lục Tu Chi: “… Mấy người các cậu bởi vì gần đây chiêu hồn nên vận thế kém đi, chỉ là trùng hợp.”

Tư Hoài thở dài, một con thì một con đi, dù sao cũng tốt hơn là không có.

Nhóm người Mẫn Đông Kiệt thấp giọng thảo luận về con quỷ thứ hai.

Vốn dĩ tưởng nguyên nhân dẫn tới các sự kiện linh dị gần đây trong ký túc xá là do bọn họ chiêu bút tiên, lẽ ra nên để bọn họ giải quyết, nên mới tìm tới Đạo Thiên Quan.

Nào ngờ giờ lại lòi thêm một con quỷ, mấy người bọn họ cũng không thiếu tiền, quyết định thay vì lo lắng về sau, tốt nhất là giải quyết một lần cho xong.

Một lát sau, Mẫn Đông Kiệt đại diện lên tiếng, hỏi: “Vậy có thể bắt cả hai con quỷ luôn được không”

“Tiền cứ tính theo giá thị trường.”

Vốn dĩ nếu nhanh thì sẽ tăng gấp đôi, nhưng hiện tại hai con quỷ thì cũng không thể gấp bốn được đâu a.

Tư Hoài lập tức gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề.”

Mẫn Đông Kiệt thở ra một hơi, hỏi: “Cần chuẩn bị cái gì không?”

“Nến? Gạo? Pháp đàn?”

Lục Tu Chi nghiêng đầu nhìn về phía Tư Hoài.

Phương pháp chiêu hồn có rất nhiều, mỗi một giáo phái đạo quán đều sẽ có vài điểm khác biệt.

Anh thật muốn xem thử Đạo Thiên Quan sẽ chiêu hồn như thế nào.

Tư Hoài suy nghĩ một hồi, lắc đầu một cái: “Không cần.”

“Chỗ tôi có bùa dẫn hồn.”

Lục Tu Chi rũ mắt, nhìn thấy một xấp bùa dẫn hồn trong túi của cậu, liền nghĩ đến Trần quản gia đã vất vả cả đêm cách đây không lâu.

“Anh cầm lấy bùa này dán lên tường đi.”

Tư Hoài từ trong cặp móc ra bốn tấm bùa dẫn hồn, cậu còn thắc mắc lần thất bại trước ở Lục gia.

Vừa hay nhân cơ hội này, xem bùa dẫn hồn sẽ dẫn quỷ xuất hiện như thế nào nha.

Mẫn Đông Kiệt cúi đầu, nhìn lá bùa nhăn nheo trong lòng bàn tay: “Có cần niệm chú gì không?”

Tư Hoài: “Không cần.”

“Cần dùng keo hay băng dính hai mặt vậy?”

Tư Hoài: “… Anh cứ ấn lên tường mà dán.”

“Thần kỳ như vậy?”

Mẫn Đông Kiệt nhỏ giọng lẩm bẩm, nửa tin nửa ngờ cầm lấy một lá trong đó, đưa gần vào tường.

Lúc cách mặt tường mấy centimet, có một lực hút nhẹ nhàng kéo lấy lá bùa, như hai khối nam châm va vào nhau, ‘xoạt’ một tiếng, lá bùa liền dính chặt vào tường.

Mẫn Đông Kiệt trợn to hai mắt: “Vãi chưởng.”

Annh ta vừa dán xong một tấm bùa dẫn hồn, kích động nói với mấy đứa cùng phòng: “Bọn mày có ai muốn thử một chút không? Thần kỳ vcl, dính liền lập tức luôn.”

Lục Tu Chi: “…”

Mấy tên nam sinh giống như con nít, như quên mất sợ sệt, bu lại góc tường chơi dán bùa.

Tư Hoài tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: “Hồi nhỏ khi lần đầu tiên vẽ bùa á, tôi dán đầy cả tường.”

Niềm vui của mấy cậu bé chỉ đơn giản như vậy.

“Anh từng chơi chưa?”

Lục Tu Chi nhắm mắt lại: “Chưa từng.”

Tư Hoài nghĩ thấy cũng đúng, Phật giáo không dùng bùa chú nha.

Cậu tò mò hỏi: “Hồi nhỏ chắc anh đã làm hỏng rất nhiều cái mõ gỗ đúng không?”

Lục Tu Chi: “…”

Bốn bức tường đều đã được dán bùa, nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống, từng đợt âm lãnh xuyên vào trong thân thể.

Nhóm nam sinh tỉnh táo lại, dịch dịch ghế, vô thức tiến tới nguồn nhiệt trong phòng - Tư Hoài.

“Chúng ta phải đợi bao lâu?”

Tư Hoài thuận miệng nói: “Phải xem nó có ở gần không.”

Mấy người cùng nhau gật đầu, ngồi đợi một lát, không nhịn được bắt đầu chơi điện thoại.

Không lâu sau, đầu đinh kinh ngạc thốt lên: “Mẹ nó, tôi thấy trên diễn đàn có người nói bài tập cậu ta làm đã biến mất k còn chữ nào.”

“Cũng là môn kinh tế học của thầy Dương.”

Mẫn Đông Kiệt cầm cốc giữ nhiệt, hạ thấp giọng nói: “Cái con quỷ thi này, chắc không phải là liên quan tới thầy Dương đó chứ?”

“Giúp ổng thúc giục chúng ta chăm chỉ học tập sao?”

“Mẹ nó thế này cũng quá tàn nhẫn.”

Lục Tu Chi: “…”

Tư Hoài nghe vậy động lòng, vội vã đến gần hỏi: “Thầy Dương nào vậy?”

Mẫn Đông Kiệt mở album ra, tìm một tấm ảnh chụp lúc lên lớp.

Người đàn ông trung niên bốn mươi, năm mươi tuổi, mặc áo polo sọc caro, khóe miệng chùng xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

Tư Hoài sửng sốt một chút: “Là một giảng viên của chúng ta nha.”

“Trùng hợp vậy sao.”

Tư Hoài cúi đầu trầm tư, lẩm bẩm nói: “Không học tập chăm chỉ thì sẽ gặp quỷ …”

Tại sao cậu lại không có phần nha?

Chẳng lẽ do cậu nghỉ học chưa đủ nhiều sao?

Lục Tu Chi nghe thấy tiếng cậu lẩm bẩm: “…”

Đột nhiên, một luồng âm khí từ khe cửa bay vào, kèm theo một giọng nam trẻ tuổi:

“Mấy thằng nhóc thối này lại không làm được bài tập?”

Một nam quỷ trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng quần bò xuyên qua cửa, bay vào phòng ngủ, hùng hổ chửi:

“Cả ngày không lo học tập cho đàng hoàng chỉ biết chơi game, lên lớp thì không nghe giảng, mấy cậu thấy có xứng đáng với cha mẹ, xứng đáng với thầy cô giáo không…”

Hắn trực tiếp bay tới một cái bàn trống, mở sách kinh tế học ra, tức giận đến mức đầu xoay 180 độ về sau, trừng mắt về phía nam sinh đầu đinh:

“Vương Hâm Hâm! Bài phân tích cung và cầu đơn giản như này mà cậu cũng có thể viết sai?! Ngay cả biểu đồ cũng không biết vẽ!”

Nam quỷ càng nói càng tức, trợn to hai mắt, trợn đến mức tròng mắt rơi xuống đất, lăn vòng vòng tới bên chân Tư Hoài.

Hắn vội vàng bay qua nhặt tròng mắt lên, vừa chửi vừa nhét tròng mắt vào hốc mắt trống rỗng.

Nam quỷ này không giống với Ngũ Kỳ quỷ lúc trước, toàn thân chải chuốt gọn gàng, có vẻ là một con quỷ thích sạch sẽ.

Tư Hoài chăm chú nhìn hắn, hỏi: “Anh không lau một chút sao?”

Nam quỷ theo bản năng mà lau một chút, đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu, cậu thấy tôi?”

Tư Hoài gật gật đầu: “Bọn tôi là đạo sĩ.”

Nam quỷ ngẩn ra, liếc nhìn Lục Tu Chi,  rồi lại nhìn bốn người ngồi thành hàng bên cạnh.

Lúc này mới phát hiện bản thân bại lộ.

Tất cả mọi người đang nhìn hắn!

Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

Thấy hắn xoay người chạy, Tư Hoài lười biếng duỗi chân ra chặn đường hắn.

Đụng vào đôi giày của Tư Hoài, động tác nam quỷ cứng đờ, không dám cử động.

Dương khí trên người đối phương thiêu đốt cẳng chân hắn, đau nhức âm ỉ. Nếu thật sự đụng vào…

Vậy hôm nay chính là ngày giỗ thứ hai của ông đây a.

Nam quỷ ai oán mà nhìn về bốn người phòng 401, giọng điệu bi thương: “Tôi giúp các cậu sửa lại bài tập, các cậu lại đối xử với ta như vậy sao?”

Tư Hoài tay còn chưa động đã trấn áp được nam quỷ này.

Nam sinh đầu đinh vừa bị mắng lấy dũng khí mở miệng: “Anh giúp bọn ta sửa bài tập hồi nào! Anh rõ ràng là đang dọa bọn tôi!”

“Bài tập bọn ta đã dày công làm đều biến mất không còn lấy một chữ.”

Nam quỷ lập tức nói: “Cậu dày công làm ra đều sai hết nha.”

“Nếu như để thầy Dương xem được, cậu còn bị mắng nặng hơn.”

Vương Hâm Hâm không tin: “Không thể nào! Tôi chép của ủy viên ban học tập lớp mà.”

Nam quỷ cười lạnh một tiếng: “Xem ra ủy viên ban học tập lên lớp cũng không nghe giảng.”

Tư Hoài chớp mắt mấy cái, tò mò hỏi: “Anh học giỏi vậy sao?”

Nam quỷ chỉnh chỉnh con ngươi, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Đương nhiên, tôi chính là học trò tâm đắc của thầy Dương đó, là một trong các nghiên cứu sinh của ông ấy.”

“Bài tập chuyên ngành tôi liếc mắt một cái là biết đáp án.”

Nghe vậy, cả phòng 401 ngây người.

Con quỷ này vậy mà lại là đàn anh của bọn họ?

Mẫn Đông Kiệt tỉ mỉ đánh giá nam quỷ, đột nhiên a một tiếng: “Anh, anh lẽ nào là học trò của thầy Dương tên là Diêu, Diêu gì đó.”

“Diêu Tiền.”

Nam quỷ quay đầu nhìn cậu: “Cậu biết tôi?”

Mẫn Đông Kiệt gật gật đầu: “Tôi đang theo thầy Dương làm một chuyên đề, lúc ăn cơm ông ấy có nói về anh, nói anh là học sinh chăm chỉ hiếu học nhất mà ông ấy từng gặp, nhưng đáng tiếc mệnh không được tốt.”

Thân hình Diêu Tiền lung lay, nghẹn ngào một tiếng, nhãn cầu theo nước mắt mà rơi xuống.

Hắn là một cô nhi, được thầy Dương giúp đỡ đi học, lao đầu vào học rồi thi đậu được vào đại học Thương Dương, trở thành nghiên cứu sinh của ân nhân, mỗi ngày dậy còn sớm hơn gà, ngủ muộn hơn cả chó. Mỗi ngày đều vùi đầu học và làm chuyên đề.

Kết quả bởi vì thiếu ngủ, thị lực bị suy giảm rồi sau đó không còn nhìn rõ được nữa.

Vào một hôm trời mưa lớn bước hụt một phát, rơi xuống sông trong trường rồi bị chết đuối.

Diêu Tiền khóc lóc kể lể: “Ngày đó mưa rất lớn, so với lúc Y Bình* tìm cha đòi tiền còn lớn hơn…”

*Nhân vật trong phim Tân dòng sông ly biệt

“Đạo trưởng!”

Hắn nhìn Tư Hoài, chân thành nói: “Điều tôi nói đều là sự thật. Không tin cậu có thể lên Baidu tìm luận văn, tiểu sử của tôi…”

“Tôi thật sự là một con quỷ tốt thời đại mới, thực hiện tốt những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, đoàn kết, thân thiện, văn minh nha!”

Tư Hoài quét mắt nhìn âm khí trên người hắn.

Quỷ tốt hay xấu so với con người thì vừa nhìn là biết ngay.

Linh hồn có màu sắc.

Từ trắng đến đen, từ thiện đến ác.

Màu càng đậm thì càng làm nhiều chuyện xấu, hại càng nhiều người.

Trên người Diêu Tiền này là màu xám trắng nhạt, chưa từng hại người, nhưng chắc chắn đã làm một ít trò phá hoại, đùa dai nhỏ.

Mẫn Đông Kiệt chất vấn: “Thế tại sao anh lại tìm một con quỷ khác đến hại chết tôi?!”

Diêu Tiền bối rối: “Hại chết gì cậu?”

Mẫn Đông Kiệt: “Không phải anh đã phái đàn em đến ký túc xá trộm đồ ăn vặt, uống trộm  thuốc của tôi sao?”

Diêu Tiền vội vàng biện hộ: “Tôi không phải tôi không có.”

“Tôi làm quỷ nhiều năm như vậy, năm nay mới miễn cưỡng có thể chạm được sách bút, tìm đâu ra đàn em có thể ăn đồ ăn con người.”

“Tôi làm đàn em còn nghe được.”

Đám người Mẫn Đông Kiệt hai mặt nhìn nhau. Nói tóm lại, Diêu Tiền chưa từng hại bọn họ, chỉ tự cho là vì muốn tốt cho bọn họ, không hề liên quan đến con quỷ trộm đồ ăn trộm thuốc.

Đã vậy còn là đàn anh trong trường…

“Vậy, vậy làm sao đây?”

Tư Hoài hỏi ngược lại: “Cậu muốn làm sao?”

Mẫn Đông Kiệt: “Ừm… Thế quy tắc của các ngài, gặp phải quỷ không xấu thì xử lý như thế nào?”

Tư Hoài suy tư chốc lát, không có kinh nghiệm.

Cậu chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Lục Tu Chi,

Lục Tu Chi: “… Siêu độ.”

Tư Hoài bừng tỉnh: “Đúng.”

Còn có thể siêu độ, giao cho địa phủ xử lý.

Nghe thấy hai chữ ‘siêu độ’, Diêu Tiền thay đổi sắc mặt, so với thời điểm biết được Tư Hoài là đạo sĩ còn sợ hãi hơn.

“Không được! ! !”

Hắn liếc nhìn Tư Hoài, cắn răng, bất chấp tất cả, xông tới.

Tư Hoài vội vàng nghiêng người tránh, mà Diêu Tiền do chạy trốn quá nhanh, vẫn sượt qua bả vai.

Diêu Tiền hét thảm một tiếng, dương khí nóng rực như thanh đao gọt cánh tay của hắn.

Hắn lảo đảo nâng thân bay ra khỏi phòng.

Tiền chạy rồi!

Tư Hoài lập tức đuổi theo.

Hồn thể bị thương không giống với thân thể bị thương, hồn phách thương tổn rất khó lành, pháp lực Diêu Tiền thấp kém, càng không có năng lực tự lành.

Cơn đau do bị thiêu đốt ở vai dần lan đến toàn thân, hắn đau đến mức con mắt trợn ngược, như một con ruồi không đầu, lao lên sân thượng tầng sáu.

Không thấy rõ đường, hắn liên tục chạy về phía trước, hướng thẳng về phía lan can sân thượng.

Tư Hoài liếc nhìn phố ăn vặt huyên náo tiếng người bên ngoài, dừng lại, lười biếng tựa vào một phiến đá cạnh bên.

Trong nháy mắt khi Diêu Tiền bay tới lan can, toàn thân cứng đờ khựng lại giữa không trung, như có một bức tường vô hình ngăn cản đường đi của hắn.

Tư Hoài chậm rãi nói: “Anh chạy sai hướng rồi.”

“Ngoài đó không còn là khuôn viên của trường học.”

Thân là địa phược linh, Diêu Tiền không thể rời khỏi trường.

Diêu Tiền chỉnh lại tròng mắt, tầm nhìn rõ ràng trở lại.

Hắn quay người, từ từ nói: “Đạo trưởng, cậu biết không?”

“Khoảnh khắc rơi xuống sông ấy, tôi vẫn muốn, nếu như cho tôi thêm một ngày tôi có thể sẽ viết xong luận văn, nếu thêm hai ngày tôi sẽ viết xong báo cáo, bỏ ăn một bữa tôi có thể sẽ xem xong tài liệu văn học. Nếu như hai ngày trước tôi không đi xem phim…”

“Lúc sắp chết, tôi mới nhận ra mình đã lãng phí bao nhiêu thời gian khi còn sống.”

“Thế nhưng sau khi tôi chết, ông trời đã cho tôi cơ hội lần thứ hai.”

“Làm quỷ, tôi không cần ăn uống, có thể dành toàn bộ thời gian để học tập — “

Tư Hoài không thích nghe người khác dài dòng.

Cậu cau mày, phủi phủi đất trên đôi giày:

“Tôi không có dự định siêu độ cho anh.”

Nhìn rõ động tác của cậu, Diêu Tiền mắt tối sầm lại.

Không siêu độ hắn…

Vậy là muốn khiến cho hắn hồn phi phách tán, chết hoàn toàn sao?

Edit/Beta: HeHe

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play