“Nhanh chóng xử hết đồ ăn đi.”
“Không để cho nó lợi dụng ăn trộm!”
Nhìn Tư Hoài xử xong hộp dâu tây với tốc độ nhanh như chớp, Đổng Đại Sơn lập tức khen “khá lắm”.
Tuy là một biện pháp không đáng tin nhưng lại có tính sáng tạo a.
“… Tư Hoài, nói thật, cậu nói xem vụ này là do người hay do quỷ làm vậy?”
Tư Hoài lau miệng, hỏi cậu ta: “Cậu có bị mất gì không?”
Mua đồ ăn vặt phải bỏ ra một số tiền khá lớn nên Tư Hoài không thường ăn, huống chi là cất ở ký túc xá. Đổng Đại Sơn thì không giống, không ăn vặt một bữa thì sẽ đói đến ngu người, trong ngăn tủ đều cất đủ loại đồ ăn.
Đổng Đại Sơn lắc đầu, xong lại gật gật đầu: “Thiếu một hộp khoai chiên, nhưng mà tôi không biết là bị trộm, hay là Lý Văn Soái đã lén ăn.”
Tư Hoài: “Cho tôi ba con số bất kì, tôi sẽ xem cho cậu một quẻ Tiểu Lục Nhâm* miễn phí.”
*Quẻ Lục Nhâm dùng với mục đích là gom lại các yếu tố: Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa vào trong một bàn tính, rồi từ đó dự đoán trước khuynh hướng cát hay hung, sự việc/sự vật gì sẽ có khả năng xảy ra trong một thời điểm nào đó.
Tiểu Lục Nhâm là cánh tính đơn giản nhanh chóng, căn cứ vào con số hoặc thời gian bấm tay một lát có thể suy tính ra.
“18, 26, 3.”
Tư Hoài giơ tay bấm, cậu thích dùng Tiểu Lục Nhâm xem bói.
Vừa chuẩn vừa nhanh, bởi vì bấm quyết nên còn có thể dọa người nha.
Nhìn động tác tay của cậu, Đổng Đại Sơn thật sự bị doạ, vẻ mặt khẩn trương: “Sao, sao rồi?”
Tư Hoài: “Lưu luyến, bình an, không chết.”
Đổng Đại Sơn mờ mịt: “Có ý nghĩa gì?”
Tư Hoài không giải thích ý nghĩa riêng lẻ của từng quẻ, trực tiếp nói cho cậu ta biết kết quả: “Là bị trộm.”
Đổng Đại Sơn sắc mặt hơi thay đổi, cậu ta rất tin tưởng Tư Hoài.
Một mặt là bởi vì cha mẹ rất tin vào tâm linh, cậu ta mưa dầm thấm lâu. Mặt khác là bởi vì lúc khai giảng hồi năm nhất, Tư Hoài đã nói chính xác ra trong nhà cậu ta có mấy người, khi còn bé đã từng xảy ra những chuyện gì.
Cậu ta nuốt nước bọt, buồn bã nói: “Tư Hoài, nếu không thời gian này cậu ở lại ký túc xá đi.”
“Nếu như quỷ thật sự đến, một thanh niên khỏe mạnh 1m85 như tôi cũng không đỡ nổi đâu.”
“Loại hình thể này đối với con quỷ chết đói kia mà nói, chẳng phải là ngọn hải đăng trong bóng tối, soi đường dẫn lối sao”
Tư Hoài chậm rãi nói ra nửa câu sau: “Bị Lý Văn Soái trộm.”
Đổng Đại Sơn: “…”
“Tư ca, Hoài ca sao có thể, cậu đừng có trêu tôi.”
Tư Hoài liếc nhìn gương mặt cậu ta, cung Phúc Đức ở đuôi mày sáng ngời, gần đây vận may rất tốt nha.
“Yên tâm, cậu dạo này vận khí không tồi, không xui xẻo đến mức gặp phải quỷ đâu.”
Đổng Đại Sơn có chút hoang mang: “May mắn mới có thể gặp quỷ sao?”
“Cũng không phải.”
Tư Hoài sâu kín thở dài: “Cậu cho rằng gặp quỷ rất dễ sao?”
Cậu nỗ lực hai mươi năm liền, gần đây mới có thể gặp được quỷ.
Đổng Đại Sơn lâm vào trầm tư suy nghĩ, phải chăng là “Hoạ hề phúc chi sở ỷ, phúc hề hoạ chi sở phục*” sao?
*Hoạ và phúc là quá trình biến hoá nương tựa vào nhau, hơi giống trong cái rủi có cái may á mn.
Cửa phòng bị đẩy ra, hai người bạn cùng phòng khác là Lý Văn Soái cùng Dương Siêu đã về.
Đổng Đại Sơn nghi hoặc: “Các cậu sao về sớm thế?”
Lý Văn Soái hào hứng nói: “Đại Sơn, Chủ tịch hội sinh viên trường lát nữa sẽ tới tòa nhà của chúng ta. Hình như là do vụ mất đồ gần đây, hội sinh viên phải đến điều tra trước.”
Nói xong, hắn mới chú ý tới Tư Hoài đang ngồi bên cạnh Đổng Đại Sơn.
Tư Hoài đưa lưng về phía bọn họ, uể oải dựa vào lưng ghế, hai chân gác lên cầu thang của giường tầng, không buồn liếc mắt nhìn hắn một cái.
Trong mắt Lý Văn Soái loé lên một tia bất mãn, nói tiếp: “Bạn tôi ở trong Hội sinh viên trường, nghe nói đàn anh Hướng còn trẻ đã tự mở công ty, là người theo chủ nghĩa duy vật, ghét nhất là mấy người giả thần giả quỷ, bày trò mấy trò mê tín dị đoan.”
Đổng Đại Sơn cùng Dương Siêu đồng thời nhìn về phía Tư Hoài.
Tư Hoài cúi đầu, bấm mở Taobao, Pinduoduo, Alibaba… Lướt loạn xì ngầu rồi so sánh xem chu sa bên nào nào rẻ nhất.
Lần trước vẽ cho Cát Tường nguyên một balo bùa, chu sa gần như đã dùng hết mất tiêu a.
Thấy cậu vẫn không thèm để ý, Lý Văn Soái trực tiếp gọi tên cậu: “Tư Hoài, một lát nữa đàn anh Hướng đến, cậu đừng có nói bậy bạ.”
“Tôi gần đây đang xin gia nhập Đảng, phải được Hội sinh viên xét duyệt, bản thân mình đã học không giỏi thì thôi đi , tuyệt đối đừng có kéo chân mấy người bọn tôi…”
Tư Hoài không có nghe rõ hắn nói cái gì, nhưng đến lúc hắn gọi tên mình, có vẻ những lời này là nói cho mình nghe nha.
Tư Hoài nghiêng người, nhìn nam sinh trước mặt giống như một con khỉ gầy gò với cái miệng nhọn và đôi má hóp, thiếu kiên nhẫn nói: “Khỉ ốm.”
“Không phản ứng lại chính không muốn nói chuyện , lớn xác như một con khỉ đột, còn không tự biết mình biết ta?”
Lý Văn Soái trợn mắt lên, khó có thể tin: “Mày, mày…”
Hắn bình thường tuy rằng nói nhiều, nhưng lãi không biết cãi nhau. Gặp phải loại miệng lưỡi sắc bén, biết ăn nói như Tư Hoài đây, trong lúc nhất thời càng không nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Tư Hoài liếc cậu ta một cái: “Vừa nãy không phải còn gọi tên tôi? Nhanh như vậy đầu óc đã ngu rồi?”
Lý Văn Soái nhịn đến mức mặt đỏ bừng, đang muốn chửi ầm lên, thì có tiếng gõ cửa:
“Có ai không?”
Cơn ức chế từ Tư Hoài khiến cậu bộc phát, gào lên hỏi: “Ai đó!”
Của phòng không khóa, đẩy nhẹ một cái cửa liền mở, giọng nói ở cửa vô cùng rõ ràng:
“Hội sinh viên, tới hỏi chút chuyện.”
Mặt Lý Văn Soái như bị tát một cái, đều là tại Tư Hoài!
Hắn vội vã nở nụ cười, chạy tới bắt chuyện: “Là đàn anh sao, vào đi, vào đi ạ.”
Ký túc xá số 11 là tòa dành cho sinh viên năm nhất, cứ hai tầng là một ngành học. Sự kiện mất đồ lần này liên quan đến không ít học viện, bởi vậy chủ yếu do Hội sinh viên trường phụ trách, sinh viên các học viện sẽ hỗ trợ.
“Gần đây trong phòng có bị mất đồ vô cớ hay không?”
Giọng nói này có chút quen tai.
Tay Tư Hoài dừng lại, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy Hướng Kỳ Tường cùng một nam sinh tóc rẽ đôi đi vào.
“Cát Tường?”
Nhìn thấy cậu, Hướng Kỳ Tường cũng hơi bất ngờ.
Lý Văn Soái đứng ngay bên cạnh Hướng Kỳ Tường, cố ý cao giọng nói: “Tư Hoài, mau cất mấy lá bùa này kia đi, phải tin tưởng khoa học đi chứ.”
“Tư ca, thì ra anh học chuyên ngành Quản lý công a!”
Hướng Kỳ Tường vui mừng đi lên trước: “Anh đang vẽ bùa sao?”
“Cậu ta suốt ngày gây loạn lung tung — “
Lý Văn Soái ngừng nói, đột nhiên nhìn về phía Hướng Kỳ Tường.
Chờ chút, đàn anh vừa nãy gọi Tư Hoài là gì?
Tư, Tư ca?
“Không vẽ.”
Tư Hoài lắc đầu: “Đang lướt mạng chọn chu sa.”
Hướng Kỳ Tường liếc nhìn đồng bạn, ra hiệu đối phương đi dò hỏi hai người khác, sau đó kéo Tư Hoài ra ban công, hạ giọng hỏi: “Tư ca, trong tòa ký túc xá này thật sự có quỷ sao?”
Tư Hoài ăn ngay nói thật: “Tạm thời thi không.”
Chờ cậu đi rồi thì không xác định a.
Hướng Kỳ Tường gật gật đầu: “Em biết rồi.”
Cậu ta là người có kinh nghiệm gặp quỷ, hỏi thăm qua mấy người trong cuộc, ngoại trừ bị mất đồ, hoàn toàn không có điều gì khác thường.
“Tất cả cá vụ việc đều xảy ra ở ký túc xá, so với quỷ, thật ra em càng nghi ngờ là người làm.”
Tư Hoài khẽ cau mày, so với người, cậu càng hy vọng là quỷ làm.
Hướng Kỳ Tường liền vội vàng hỏi: “Tư ca, anh cũng mất đồ sao?”
“Không có.”
Nghèo rớt mồng tơi, còn có gì có thể mất đây.
Nghĩ đến đây, Tư Hoài lặng lẽ thở dài.
Thấy thế, Hướng Kỳ Tường cũng thở dài, an ủi: “Tư ca, hiện tại lòng người thâm sâu, anh không cần cảm thông cho những tên trộm này. “
“…”
Tư Hoài trầm mặc, rốt cuộc là Cát Tường có hiểu lầm gì với cậu?
Sau một hồi nói chuyện, Hướng Kỳ Tường càng cảm thấy đây là người làm, liền rời đi đi thu thập bằng chứng.
Đi tới cửa, cậu ta nhớ tới cái gì đó, quay đầu nói với Tư Hoài: “Tư ca, lát nữa cùng ăn trưa nha, em muốn thêm mua vài lá bùa.”
Tư Hoài đáp một tiếng, rồi chốt đơn mua chu sa ở cửa hàng Pinduoduo có giá rẻ nhất.
Nhìn hai người quen thuộc với nhau như vậy, Lý Văn Soái lấy lại tinh thần, không chịu bỏ cuộc mà nắm lấy cánh tay của một thành viên Hội sinh viên khác: “Đàn anh, đàn anh Hướng chẳng phải là không tin bùa chú đạo thuật gì đó sao?”
Thành viên Hội sinh viên kỳ quái nhìn hắn: “Cậu không thấy vòng bạn bè của anh Hướng mấy ngày trước sao?”
Lý Văn Soái nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Em, em không có WeChat của anh Hướng…”
Tư Hoài bấm điện thoại, chốt đơn mua một đống bùa vàng.
Đổng Đại Sơn đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Tư Hoài, cậu và đan anh Hướng có quan hệ gì thế?”
Tư Hoài suy nghĩ một chút: “Thân thích, anh em họ.”
Đổng Đại Sơn vận động não bộ hết công suất, em họ sao lại lớn tuổi hơn cậu*? Vai vế cao hơn sao?
*Ở Trung Quốc anh chị em họ thì không phân vai vế như ở bên Việt Nam mình mà theo tuổi tác nà.
Thấy Tư Hoài không có ý muốn giải thích, cậu ta cũng không tiện hỏi tiếp.
“Tư Hoài, bùa bình an của cậu nếu được thì cho tôi một tấm đi.”
“100 đồng 1 tấm.”
Lý Văn Soái quay đầu lại liền thấy Đổng Đại Sơn hỏi Tư Hoài mua bùa, nhớ tới lời chính mình vừa nói, mặt mũi đau rát, tông cửa xông ra.
Rầm một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại.
Đổng Đại Sơn không nhịn được thì thầm: “Lý Văn Soái nổi điên cái gì thế?”
Tư Hoài đưa cho cậu ta lá bùa, đầy mắt nghi hoặc, chân thành hỏi: “Lý Văn Soái là ai?”
“…”
Lớp buổi chiều bắt đầu từ một rưỡi đến ba giờ, ăn trưa với Hướng Kỳ Tường xong, Tư Hoài liền đến lớp học.
Thời gian còn sớm nên phòng học không có ai, cậu chọn một chỗ ngồi mát mẻ ở góc cạnh cửa sổ.
Mới vừa đặt balo sách xuống, ngoài cửa sổ một đạo âm khí bay tới.
Tư Hoài ngoảnh đầu nhìn sang, sửng sốt.
Là tiểu quỷ da xanh lần trước gặp tại cửa Lục gia a.
Phòng học ở tầng một, cách một hành lang chính là sân thể dục của trường.
Tiểu quỷ da xanh đứng trên sân thể dục, hai tay vịn vào lưới sắt, nhìn thẳng vào cậu.
Tư Hoài có chút kinh ngạc.
Khoảng cách giữa bọn họ không gần cũng không xa nha.
Tư Hoài đứng dậy, đi tới sát cửa sổ.
Tiểu quỷ da xanh lùi lại mấy bước, không hề chạy, mà vẫn quan sát từ xa.
Tư Hoài nhíu mày, đoán chừng đây là khoảng cách an toàn.
Thấy đối phương nhìn chăm chú không thèm chớp mắt một cái, Tư Hoài nhìn theo ánh mắt của nó, thấy lon coca trên bàn còn chưa mở.
Lúc ăn cơm Cát Tường mua.
Tư Hoài cầm lấy lon coca lắc lắc: “Muốn uống sao?”
Tiểu quỷ da xanh nhìn chằm chằm vào cậu, tựa hồ đang suy nghĩ ý nghĩa của những lời này.
Một lúc sau, nó chậm rãi gật đầu.
Muốn uống, nhưng nó không dám tới gần, kiêng dè nhìn vào tay của Tư Hoài.
Tư Hoài sờ sờ mũi, có lẽ là do lần đầu tiên gặp mặt đã cắt một kiểu tóc mới cho nó.
Tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng mất rồi.
Cậu để lon coca trên bệ cửa, thấy vẻ mặt tiểu quỷ da xanh đầy cảnh giác, cười nói: “Tự mình tới lấy đi.”
Nói xong, nhấc balo lên đi về đầu bên kia của phòng học, cách cửa sổ thật xa.
Tiểu quỷ da xanh từ từ tới gần, ôm lấy coca.
Tư Hoài vẫy tay với nó một cái: “Uống nhanh đi, chờ lát nữa bị mặt trời phời cho là uống không ngon nữa đâu.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tiểu quỷ da xanh giật mình quay người bỏ chạy.
Lý Văn Soái bước vào phòng học, thấy người trong phòng học là Tư Hoài, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
Sợ Tư Hoài tìm Hướng Kỳ Tường mách lẻo, hắn khó khăn nhấc khóe miệng, lôi kéo làm quen nói: “Tới sớm như vậy à.”
“Vừa rồi đang nói chuyện với ai thế?”
Tư Hoài ăn ngay nói thật: “Nói chuyện với quỷ.”
Khóe miệng Lý Văn Soái kéo ngược trở lại, sắc mặt khó coi.
Làm sao đàn anh Hướng lại tin cái đồ gian thương mồm miệng toàn lời dối trá như này?
Nhất định là bị lừa!
Tư Hoài chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, tiểu quỷ da xanh kia chạy trốn thật nhanh nha, nháy mắt đã không thấy đâu.
Điện thoại trên bàn rung rung, kêu ‘tinh’ một tiếng.
Tư Hoài mở tin nhắn, là Thương Dương đệ nhất soái.
Thương Dương đệ nhất soái: 【 Bùa bình an này thật sự có hiệu quả sao? 】
Chăm sóc khách hàng Đạo Thiên Quan: 【 Đương nhiên là hiệu quả rồi, đây là quan chủ thiên tư siêu phàm của chúng tôi đích thân vẽ đó nha. 】
Thương Dương đệ nhất soái: 【 Tôi mang bùa của các anh theo bên người, thế mà vẫn đụng phải quỷ. 】
Nhớ tới sự việc mất đồ gần đây ở ký túc xá, Tư Hoài đánh chữ hỏi: 【 Thân mến, có đồ vật bị mất sao? 】
Thương Dương đệ nhất soái: 【 Vcl, làm sao anh biết? 】
Chăm sóc khách hàng Đạo Thiên Quan: 【 Đương nhiên là tính ra được nha, Đạo Thiên Quan bọn tôi rất linh đó. 】
【 Thân mến, bùa bình an chỉ có thể phù hộ anh, không thể bảo đảm đồ vật của anh nha. 】
【 Nếu như muốn bảo vệ đồ vật, bên tôi kiến nghị anh nên dán bùa bình an cho chúng nhé. 】
Gõ xong hai tin nhắn, Tư Hoài ân cần gửi đường link mua bùa cho cậu ta.
Thương Dương đệ nhất soái: 【… 】
Thương Dương đệ nhất soái: 【 Đạo quan của các anh nếu muốn bắt quỷ phải cần bao nhiêu tiền a? 】
Tư Hoài mắt sáng rực lên, đơn hàng lớn đây rồi!
Cậu mới chỉ nhận được một đơn hàng lớn duy nhất từ Hướng Kỳ Tường, cũng không rõ về giá cả của những đạo quán khác, lên mạng tra tra một hồi, nằm trong khoảng từ bốn chữ số đến sáu chữ sổ nha.
Thương Dương đệ nhất soái chờ lâu quá, lại gửi thêm một tin nhắn:
【 Vẫn ở đó chứ? 】
【 Chỉ cần giải quyết triệt để chuyện này, tiền nong không thành vấn đề. 】
Nhìn thấy phú ông lên tiếng, Tư Hoài lập tức trả lời: 【 Đây đây thân ái, tôi vừa mới đi hỏi quan chủ. 】
【 Đây là WeChat của quan chủ, anh add để được tư vấn thêm nha. 】
Thương Dương đệ nhất soái không trả lời tin nhắn Taobao, một lúc sau, Tư Hoài nhận được lời mời kết bạn WeChat.
Mới vừa chấp nhận, đối phương đã vội vàng gọi điện tới.
“Xin chào, quan chủ của Đạo Thiên Quan đúng không?”
“Ngài hiện tại có rảnh không? Địa chỉ là ở ký túc xá đại học Thương Dương.”
Tư Hoài suy nghĩ chốc lát: “Hiện tại thì không được, ngày mai có thể.”
“Nhưng mà tôi thật sự rất gấp, ngày hôm nay làm muộn chút cũng được, tôi sẽ trả gấp đôi!”
Tư Hoài không khỏi động lòng: “Trước tiên để tôi phải hỏi cộng sự của mình xem có thời gian hay không đã?”
Đầu kia điện thoại liền yên lặng, sau một hồi, giọng nói có chút run rẩy của Thương Dương đệ nhất soái vang lên:
“Con, con quỷ kia lợi hại như vậy sao?”
“Không phải, là tôi quá mạnh, quỷ sẽ bị dọa chạy nha.”
“…”
Edit/Beta: HeHe