Thành phố Thương Dương

Một buổi tối tháng ba, cơn mưa liên tục nhiều ngày cuối cùng cũng tạnh, khu chợ đêm gần khu mua sắm đông đúc người qua lại, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả ngày lễ.

Các gian hàng ở chợ đêm là tới trước được trước. Khu vực lối vào chợ đêm có lượng người qua lại nhiều nhất nên trở thành khu vực đắc địa mà các chủ gian hàng săn đón. 

Một cậu bé gầy gò bước thẳng đến quầy bán bắp rang. Cậu ấy đeo một chiếc ba lô màu đen và mặc một chiếc áo phông trắng tinh. Trên cánh tay phải của cậu ấy có một vết sẹo nông. Ống quần jeans được xắn lên, lộ ra mắt cá chân.

Gió đầu xuân vẫn còn se lạnh, nhưng cậu dường như không cảm nhận được, chân mang đôi dép lê đi đến rồi dừng lại ở khoảng trống hẹp giữa hai quầy hàng.

“Bỏng ngô bán thế nào?”

“Gói lớn 20, gói nhỏ 10 tệ.”

Cuối cùng cũng có người tới hỏi giá, chủ quán bỏng ngô nhanh chóng lấy gói ăn thử ra, thấy người tới thì sửng sốt một chút: “Này, cậu không phải là ông chủ của cái gì Thiên kia hay sao…?”

Tư Hoài cầm bỏng ngô, từ trong ba lô lấy ra một cái túi nhỏ, ngồi xuống nói: “Đạo Thiên Quan, quan chủ.”

“Đúng, đúng, đúng, là Đạo Thiên quan.”

Chủ quản bỏng ngô cũng không nghĩ nhiều, cho rằng danh hiệu “quan chủ” là một thuật ngữ phổ biến được giới trẻ dùng để thay thế ông chủ.

Đạo Thiên quan nằm xéo bên kia đường, ông thường xuyên đi qua. 

“Hôm nay quan chủ không trông đạo quan sao.”

Tư Hoài dừng lại một chút, ném một miếng bỏng ngô vào miệng: “Không mở.”

“A? Tại sao đột nhiên lại không mở?”

“Không có gì, thâm nhập cơ sở, gần gũi với quần chúng.”

Cả đêm không bán được gì, đột nhiên có người đến trò chuyện, chủ quán bỏng ngô bắt đầu nói chuyện với Tư Hoài.

“Mưa đã ngừng rồi. Tôi thấy dự báo thời tiết nói ngày mai trời sẽ tạnh hẳn, việc buôn bán vào buổi tối chắc sẽ tốt hơn.”

“Ngày mai trời sẽ có một cơn mưa nhỏ một chút.”

Tư Hoài từ trong ba lô lấy ra một mảnh vải trắng, trải phẳng dưới chân mình, mặt trên viết hai chữ “Xem bói”, còn dán một cái mã QR ở góc bên phải. 

Ông chủ quầy bỏng ngô không để ý rằng có người dứt khoát mở quầy ở đây.

Ông kiểm tra dự báo thời tiết trên điện thoại di động và nói chắc chắn: “Ngày mai trời nắng to, sẽ không mưa.”

“Dự báo thời tiết của tôi rất chuẩn.”

Tư Hoài thản nhiên đáp lại, chọc vào cái màn hình điện thoại đã vỡ, mở Wechat, nhận lại tiền cọc của chủ nhà cũ. 

Cậu thật ra không có tiền để gia hạn hợp đồng thuê cửa hàng, giá thuê ở các thành phố lớn quá đắt, toàn bộ tiền tiết kiệm chỉ miễn cưỡng trả đủ 4 tháng tiền thuê.

Kết quả sau 4 tháng, đến một đơn hàng cũng không có, trái lại còn nhận được thư cảnh cáo vì tuyên truyền mê tín dị đoan. 

Vẫn là bày sạp tốt nhất, miễn phí, không mất thêm chi phí nào. 

Tư Hoài ném từng viên bỏng ngô vào miệng, mùi thơm ngọt ngào thu hút sự chú ý của người đi ngang qua.

Một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi đi tới quầy bỏng ngô và hỏi: “Ông chủ, có thể thử món này không?”

“Được, được.” Người chủ quầy bỏng ngô đưa cho cô ăn thử.

Người phụ nữ trung niên nếm thử, nắm một nắm lớn, khinh thường nói: “Quá ngấy, vẫn là bỏng gạo ngon hơn.”

Nói xong, cô nhìn Tư Hoài từ trên xuống dưới: “Cậu bán cái gì?”

Chủ quầy bỏng ngô: “Cậu ấy không phải…”

“Ý, xem bói.”

Tư Hoài lắc lắc đôi dép, ra hiệu cho cô đọc dòng chữ trên tấm vải trắng: “Xem tướng xem bói.”

Chủ quầy bỏng ngô: ? ? ?

Tư Hoài bình tĩnh nói: “Xem tướng xem tay đều hai mươi, xem không sợ thiệt xem không sợ lừa.

Người phụ nữ trung niên có chút do dự, 20 tệ không hề đắt, nhưng cô lại không nỡ vứt nó đi một cách vô ích.

“Có chuẩn không?”

Tư Hoài bày sạp nhiều năm, câu hỏi này đã nghe không biết bao nhiêu lần.

Cậu lười biếng nâng mí mắt lên và nhìn vào khuôn mặt cô. 

Ấn đường hẹp lại thêm miệng thổi lửa, là người tính khí thất thường, keo kiệt. Cung phu thê đuôi mắt ảm đạm, còn nhiều sẹo hãm sâu, bất hoà với chồng, có vấn đề nghiêm trọng trong hôn nhân và có nguy cơ ly hôn.

Tư Hoài: “Muốn hỏi chuyện hôn nhân à?”

Người phụ nữ trung niên vẻ mặt kinh hãi, lấy ra một tờ tiền, cầm trong tay: “Đúng vậy.”

Tư Hoài đưa tay định lấy tiền nhưng người phụ nữ trung niên đã né tránh.

Rõ ràng là muốn xem cậu sẽ nói gì, rồi mới quyết định có đưa tiền hay không.

Trước đây Tư Hoài thường xuyên gặp phải loại người này, một khi nói ra điều gì đó không thích, nhẹ không trả tiền, nặng thì dùng bạo lực.

Tướng mặt này…

Tư Hoài suy nghĩ một chút, thuận miệng nói một chút chuyện cũ: “Cô và chồng đã cưới nhau được hai mươi năm, chưa có con, gần đây càng ngày càng cãi nhau.”

“Đúng, đúng.”

Người phụ nữ trung niên gật đầu liên tục. Cô không còn chút nghi ngờ nào nữa và hỏi: “Thưa ngài, ngài cho rằng cuộc hôn nhân của tôi có thể suôn sẻ được không?”

Tư Hoài nhìn chằm chằm vào số tiền, chậm rãi gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

“Mặc dù hiện tại có một số xích mích nhỏ nhưng không lâu nữa, vợ chồng cô sẽ vượt qua khó khăn, êm đẹp thuận lợi và sống hạnh phúc mỹ mãn về sau.”

Nghe vậy, người phụ nữ trung niên sắc mặt thay đổi, lớn tiếng hét lên: “Cái gì?!”

“Tôi vẫn phải tiếp tục chung sống với tên đàn ông chó má thất bại ấy?! Tôi còn đang tính chọn một ngày hoàng đạo đi ly hôn, tính xem ngày nào hắn về nhà, tôi thấy cậu con mẹ nó là mắt mù rồi…”

Người phụ nữ trung niên chửi bới bằng tiếng địa phương, nước miếng bay tứ tung, người qua đường không khỏi nhìn sang.

Tư Hoài im lặng một lúc rồi nhanh chóng nhận lấy tờ tiền từ trong tay cô.

Mắng thì cứ mắng, nhưng tiền không thể mất được.

Càng ngày càng có nhiều người xem, nhìn thấy có người bắt đầu quay video, người phụ nữ trung niên không dám làm ồn ào, tức giận cầm lấy một nắm bỏng ngô rồi hùng hùng hổ hổ rời đi. 

Chủ quán bỏng ngô vỗ vai Tư Hoài, cảm khái nói: “Cuộc sống thật không hề dễ dàng.”

Tư Hoài gật đầu đồng ý: “Kiếm tiền khó quá đi, tôi phải tranh thủ hai ngày này để kiếm nhiều tiền hơn.”

“Cậu tuổi còn trẻ mà khá mê tín đấy.”

Ông chủ quầy bỏng ngô vui vẻ nhưng vẫn không cho rằng đạo quan nhỏ như Đạo Thiên quan có liên quan đến đạo quan nghiêm túc.

Ông tò mò hỏi: “Cậu có nghĩ hôm nay tôi sẽ may mắn không?”

Tư Hoài nhìn thoáng qua, đáp: “Có chút may mắn.”

“Tiểu huynh đệ, tôi hôm nay một đơn hàng cùng không có.”

Chủ quầy bỏng ngô cười ha ha, giây tiếp theo, trong lòng bàn tay ông ta có một tờ hai mươi.

Nhét tiền xong, Tư Hoài từ trong quầy lấy ra một túi bỏng ngô.

Chủ quầy bỏng ngô cúi đầu, cảm thấy có chút choáng váng.

“Vậy là chuẩn hay không chuẩn?”

Tiền cầm còn chưa ấm, Tư Hoài liền lấy lại.

“Tiền quả 20, đừng khách khí.”

Chủ quầy bỏng ngô: “...”

“Tiểu huynh đệ, cậu đây là…”

“Ầm…”

Ông chưa kịp nói xong, một tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên từ con đường bên trái, một tiếng rồi lại một tiếng, xen lẫn với tiếng phanh và còi chói tai. Mấy sinh viên đại học hoảng sợ lùi lại, giẫm nát một túi bỏng ngô.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

“Không sao đâu, bạn học, chuyện gì xảy ra vậy?”

Chủ quầy bỏng ngô nhìn qua thì thấy bên đường đông đúc, nhốn nháo, không nhìn thấy gì cái gì.

Một sinh viên trong đó giải thích: “Tai nạn giao thông.”

“Có một chiếc ô tô tông vào gốc cây, khiến một động xe phía sau tông vào đuôi xe, may là không ai bị thương.”

“Người không sao là tốt rồi.” Chủ hàng bỏng ngô cười cười, khom lưng dọn bỏng đang nằm vương vãi.

Mấy sinh viên đại học liếc mắt nhìn nhau, có chút tiếc nuối, dồn dập nói: “Ông chủ cho tôi một túi vị caramel.”

“Tôi cũng muốn, cho tôi một túi vị nguyên bản.”

Cậu một túi tôi một túi, người qua đường đi ngang qua thấy kinh doanh nhộn nhịp như vậy, cũng kéo tới mua bỏng ngô.

Trong chốc lát, âm thanh thông báo thanh toán đến tài khoản liên tục vang lên, một nửa số quầy bán bỏng nhanh chóng được bán hết.

Chủ quầy bỏng ngô cuối cùng cũng có thể ngồi xuống và hít một hơi, ông chợt nhớ ra điều gì đó và quay đầu lại.

Quầy hàng nhỏ bên cạnh không một bóng người, bàn nhỏ, ghế cùng vải trắng trên mặt đất đã được mang đi. Trên mặt đất không còn một thứ gì, tựa như người này chưa từng xuất hiện. 

Ba chữ lớn được mạ vàng “Đạo Thiên quan” trên bảng hiệu của cửa hàng đóng cửa bên kia đường tỏa sáng dưới ánh đèn đường.

Thần!

Tư Hoài từ lúc nghe thấy “Tai nạn giao thông” liền thu dọn đồ đạc, lao tới bên đường.

Trên đường hỗn loạn, bốn năm chiếc xe va chạm liên tiếp, các mảnh vỡ từ đèn hậu và cốp xe văng xuống xung quanh, bắt mắt nhất là chiếc xe thể thao Porsche đâm vào gốc cây kia. Đầu xe cắm sâu vào thân cây, hai túi khí đều bung ra ngoài, quần chúng vây xem lúc này đang giơ điện thoại quay chụp

Tư Hoài đứng ở trong đám người, mở túi bỏng ngô, nhai rôm rốp. Ăn gần hết nửa túi vẫn không thấy chủ chiếc xe xuất hiện. 

Cậu quay sang hỏi nam sinh cao lớn đứng bên cạnh: “Bạn học, chủ xe đâu? Chạy rồi à?”

Nam sinh cao lớn: “Không chạy.”

Tư Hoài quét mắt nhìn một vòng: “Ở chỗ nào vậy?”

“Ở đây này.”

Tư Hoài nghiêng đầu, chỉ thấy một chàng trai cao ráo đang cầm khăn ướt lau vết máu trên tay. Trán và gáy đều có vết thương nhỏ.

Anh ta chính là chủ xe Porsche.

“Người anh em vận may tốt đấy.”

“Tốt cái rắm.”

Chàng trai cao lớn xoa xoa chỗ đau, rít lên: “Mới hỏi anh trai mượn xe, chưa kịp đến trường đã bị hỏng thế này.”

“Mấy ngày nay mẹ nó thật là xui xẻo, làm gì cũng xui xẻo.”

Tư Hoài nhướn mày, liếc nhìn gương mặt anh ta.

Tai có thuỳ châu, tính cách phóng khoáng, sơn căn* bằng phẳng, mũi thẳng đầy đặn, rõ ràng là tướng Phúc thọ song toàn, nhưng ấn đường lại mù mịt, khí đen quân thân.

*Sơn căn chính là phần cao nhất của sống mũi của mỗi người, ở vị trí giữa hai con mắt, ngay bên dưới của ấn đường.

Không chỉ là điềm xui xẻo mà còn mang điềm báo tử vong mờ nhạt.

Cái này gọi là gì?

Là đơn hàng lớn!

Tư hoài liền vui vẻ, đưa bỏng ngô tới: “Ăn không?”

“Không cần, cảm ơn người anh em.”

Hướng Kỳ Tường lắc đầu, lúc này anh ta làm gì có khẩu vị mà ăn.

Tư Hoài tiếp tục sấn tới: “Gần đây việc học lẫn đầu tư đều không thuận lợi nhỉ.”

“Đúng…” Hướng Kỳ Tường nghi ngờ nhìn cậu, “Làm sao cậu biết?”

Không phải chính mình vừa mới nói làm gì cũng xui xẻo sao.

Tư Hoài dừng một chút, nghiêm túc nói: “Ấn đường anh ảm đạm, mây đen che phủ đầu, mọi việc không thuận lợi. Khoảng thời gian này không chỉ mất tiền, mà hoạ to hoạ nhỏ đều xuất hiện không ngừng.”

Nghe nói như thế, sắc mặt Hướng Kỳ Tường liến thay đổi.

Thật ra, gần đây không chỉ có mình anh ta xui xẻo, công ty của gia đình làm gì cũng không thuận, liên tục gặp thất bại. Người nhà anh rất mê tín, liền mời đạo sĩ, làm pháp sự, còn kéo cậu đi thắp hương bái phật, mua một đồng bùa, pháp khí lung tung.

Kết quả thì sao, vận may chẳng tốt lên. Anh ta bị đình chỉ thi môn chuyên ngành, còn phải sửa lại.

Bây giờ, Hướng Kỳ Tường nghe đến ấn đường biến thành màu đen, tà ma quỷ quái gì đó là lại cảm thấy nhức đầu.

Anh ta cau mày nhìn về phía Tư Hoài, chỉ thấy cậu rút từ balo ra một cái điện thoại cũ màn hình nát tan, vải trắng, thẻ học sinh,... Một cái bài vị đen thùi lùi?

Hướng Kỳ Tường nhìn chăm chú vào cái thẻ học sinh, là thẻ sinh viên năm nhất Đại học Thương Dương.

Lại còn là đàn em.

Tư Hoài móc một lúc, cuối cùng từ góc balo lấy ra một lá bùa nhàu nát màu vàng.

“Anh gần đây vận xui phủ đầu, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, có muốn mua một tấm bùa bình an?”

Hướng Kỳ Tường mấy ngày nay mang theo đủ loại bùa, nhưng là lần đầu tiên thấy một lá bùa rách rưới như vậy.

Anh ta trầm mặc chốc lát, nhắc nhở: “Tôi cũng học tại Đại học Thương Dương.”

Tư Hoài qua loa “À” lên một tiếng: “Vậy tôi sẽ giảm giá cho anh còn 99%.”

Hướng Kỳ Tường: “...”

Nhìn Tư Hài đôi mắt trong suốt, mặt mày tuấn tú, đồ mặc trên người là hàng giá rẻ mua ven đường, hoàn cảnh gia đình chắc là không tốt, cũng không biết sẽ chuẩn bị làm gì với tấm bài vị.

Hướng Kỳ Tường bất đắc dĩ thở dài: “Được thôi, bao nhiêu tiền?”

Coi như làm từ thiện đi.

Tư Hoài tri kỷ đem lá bùa nhăn nheo vuốt thẳng: “100 tệ.”

Hướng Kỳ Tường không mang tiền mặt, lấy điện thoại di động ra quét mã chuyển khoản: “Cho cậu hai trăm.”

“Đàn em à, cậu vẫn nên chăm chỉ học tập, đặt tâm trí vào con đường đúng đắn, đừng nên làm mấy chuyện lộn xộn này.”

Tư Hoài nhìn chuyển khoản, trả lời: “Đàn anh yên tâm, chúng ta đang đi đúng hướng.”

“Biết Chính Nhất Đạo không? So với Chính Nhất Đạo còn chính hơn.”

Hướng Kỳ Tường còn muốn nói thêm, cảnh sát giao thông đã đến hiện trường, liền gọi anh ta qua.

“Chủ xe Porsche?”

“Nhóc con, đường rộng như vậy, cậu làm sao mà lại đâm vào?”

“Lúc cua rõ ràng tôi thấy bên này là lối rẽ, rẽ xong liền cảm thấy không đúng, phanh thì giẫm không được…”

Tư Hoài vốn còn định hóng chuyện, điện thoại di động liền rung, cuộc gọi từ một số lạ.

Cậu đi đến một góc yên tĩnh, nhấc máy.

“Xin chào.”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm dễ nghe: “Xin chào, tôi là Lục Tu Chi.”

Tư Hoài sửng sốt một chút: “Ai?”

“Lục Tu Chi, vị hôn phu của cậu.”

Edit/Beta: HeHe 06/12/2024

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play