“Mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ.”
Phí Tú Tú trợn mắt, trong vòng mười mấy phút, Tư Hoằng Nghiệp đãhỏi giờ mười mấy lần liền, liên tục cắt ngang việc xem video của bà.
Bà không nhịn được nữa: “Tiểu Tư cũng phải là ra ngoài một mình, chuyện gì có thể xảy ra được chứ.”
“Hơn nữa, sao anh không gọi điện thoại mà hỏi nó xem khi nào về?”
Tư Hoằng Nghiệp nghiêm mặt: “Anh lo lắng cho thằng nhãi đó à? Anh là lo cho Tu Chi!”
Nói tới Lục Tu Chi, mí mắt Phí Tú Tú giật giật, nụ cười biến mất: “Tu Chi anh lại càng không cần phải lo.”
Kết hôn mấy năm, Tư Hoằng Nghiệp hiểu rất rõ tính tình của vợ mình, ngoài cười nhưng trong không cười chắc chắn có vấn đề.
Ông hỏi: “Tu Chi làm gì em rồi?”
Phí Tú Tú nhấc tay chỉ vào khuôn mặt trang điểm tinh tế của mình, hoàn toàn không nhìn ra được tuổi tác: “Tôi còn trẻ đẹp như vậy, tuổi tác chỉ lớn hơn cậu ta có bốn, năm tuổi, thế mà cậu ta dám gọi tôi là dì?”
“Quá lắm phải gọi tôi một tiếng chị chứ.”
Tư Hoằng Nghiệp: “… Em năm nay 32, còn Tu Chi 25.”
Phí Tú Tú cười ha hả: “Hơn nhau có bốn, năm, sáu, bảy tám tuổi mà đã gọi là dì? Vậy tôi chắc phải gọi ông là ông nội rồi?”
Tư Hoằng Nghiệp: “…”
“Mấy giờ rồi?”
Phí Tú Tú lườm một cái, lấy điện thoại ra, gọi cho Tư Hoài: “Tiểu Tư, con chừng nào về?”
“Về từ sớm rồi.”
Tư Hoài đứng ở cửa, lười biếng nhìn hai người trên ghế salon.
Tư Hoằng Nghiệp đứng phắt dậy: “Mày trở về được bao lâu rồi?”
Biết ông muốn hỏi cái gì, Tư Hoài ăn ngay nói thật: “Nãy giờ.”
“Ngài yên tâm, cái gì không nên nghe đều đã nghe thấy cả rồi.”
Tư Hoằng Nghiệp khóe miệng giật một cái, vì bảo trì hình tượng người cha, lập tức chuyển chủ đề, lảng tránh hỏi: “Sao mày muộn như vậy mới về?!”
“Mày xem thử bây giờ là mấy giờ rồi!”
Tư Hoài ồ một tiếng, nhẹ nhàng mà nói: “Nếu về sớm một chút, chẳng phải sẽ càng nghe thấy nhiều hơn sao.”
Tư Hoằng Nghiệp mặt không biến sắc, tiếp tục nói sang chuyện khác: “Tu Chi đâu? Có về chung với mày không?”
“Sao không bảo nó vào ngồi nói chuyện một chút!”
Tư Hoài cười khẩy một tiếng, lặp lại lời vừa nãy của Tư Hoằng Nghiệp: “Cũng đã mấy giờ rồi, muộn như vậy còn mời người ta vào ngồi một chút?”
Từng câu từng chữ đều bị vặn lại, cơn giận của Tư Hoằng Nghiệp từ từ tăng lên: “Thằng mất dạy này!”
Bình thường, Phí Tú Tú nhất định sẽ khuyên nhủ Tư Hoằng Nghiệp , nhưng lúc này bà còn chưa hết giận, chen miệng nói: “Tiểu Tư là thằng nhãi, vậy ông là cái gì?”
“Anh là chồng em!”
“Được lắm Tư Hoằng Nghiệp, ông còn dám mắng tôi!”
Hai người tôi một lời anh một lời, tạo cảm giác như đang xem đôi tình nhân trẻ cãi nhau.
Tư Hoài bĩu môi, một mạch đi thẳng lên lầu.
Trở về phòng, cậu trước tiên lấy bình hồn trong cặp ra cho hít thở tí không khí, rồi đem ba nén nhang thắp lên, cắm vào lư hương nhỏ bằng đồng đặt bên cạnh bài vị tổ sư gia.
Ba nén nhang thẳng tắp chặt chẽ cắm ở giữa lư hương. Lửa bùng lên, ánh lửa phiêu du, mùi trầm hương thanh nhã phảng phất trong không khí.
“Tổ sư gia, đây là hương khói của em họ bọn con, bình hồn mà người nhìn thấy đây, cũng là do cậu ấy quyên, giá trị hai mươi vạn lận đó…”
Tư Hoài kể lại sự tình Ngũ Kỳ quỷ tối hôm qua, ánh lửa lập lòe, loáng thoáng nghe thấy tiếng cháy lách tách.
Thấy tổ sư gia có vẻ hài lòng, Tư Hoài lục trong túi, móc ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ nói: “Còn có một chuyện vui hơn cơ.”
“Con đã lãnh chứng rồi, cùng với Lục Tu Chi ở ngay đối diện kia.”
Tư Hoài dừng một chút, nhớ tới cuộc trò chuyện ban ngày với Lục Tu Chi.
“Lục tiên sinh, em thấy hôm nay là một ngày lành tháng tốt.”
“Thích hợp để cưới xin?”
Sau khi ăn xong bữa trưa, cậu liền cùng Lục Tu Chi đi lãnh chứng .
Đây chính là phong thái của một vị cao tăng đắc đạo, hành động quyết đoán, đã nói là làm…
Tàn nhang rơi lên mu bàn tay, không nóng không đau, chỉ có chút âm ấm.
Tư Hoài lấy lại tinh thần, tiếp tục lải nhải với tổ sư gia:
“Thể chất của anh ta hình như rất đặc biệt luôn á, âm khí so với quỷ còn nặng hơn, sống chung một nhà với anh ta bọn quỷ chắc chắn sẽ chủ động tới tìm con. Con hứa với ngài, sau này con nhất định sẽ phát triển Đạo Thiên Quan chúng ta thật là mạnh mẽ, vươn ra khỏi Châu Á, hướng ra thế giới ngoài kia…”
Nói xong chuyện của mình và Lục Tu Chi, Tư Hoài bỗng nhiên cảm giác vai có chút gánh nặng a.
Từ hôm nay trở đi, cậu không chỉ phải phát triển đạo quán, mà còn phải nuôi gia đình sống qua ngày nha.
Điều này làm cho một kẻ vốn đã không giàu có như cậu, lại càng nghèo rớt mồng tơi hơn mà.
… …
Mấy ngày sau đó, Tư Hoài đều ở nhà nghiên cứu sổ ghi chép mà sư huynh để lại cho mình.
Cuốn sổ ghi lại những lĩnh hội tâm đắc của sư huynh sau nhiều năm tu đạo, trận pháp chú thuật bùa chú này kia. Lúc sư huynh cậu còn sống, Tư Hoài đã nắm vững hơn nửa, nhưng kể từ khi sư huynh qua đời, cậu rất ít khi mở lại quyển sổ này.
Lật qua lật lại vài tờ chú thuật, thì thấy bên trong có mấy thuật pháp chiêu hồn dẫn hồn, mấy loại bùa và hương dùng để chiêu hồn…
Tư Hoài cắn cán bút, không cần thử.
Một mặt là bởi vì dương khí của cậu, mấy chú thuật này sư huynh trước đây đã từng làm, chỉ cần có cậu ở đó, một con quỷ cũng không thấy.
Mặt khác, lúc chiêu quỷ tới, trong nhà lúc này không chỉ có một mình cậu nha.
Hù đến Tư Hoằng Nghiệp thì không sao, chứ lỡ đâu hù đến dì nấu cơm thì làm sao?
Tư Hoài nhúng đầu bút chấm ít chu sa, tùy ý vẽ vài tấm bùa dẫn hồn.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.
Tư Hoằng Nghiệp bước vào phòng ngủ, nhìn thấy mấy thứ như bình hồn, chu sa các thứ đang bày trên bàn trên bàn, tức điên lên nhào tới: “Thằng mất nết này! Suốt ngày bày ra mấy trò bàng môn tà đạo! Kiến thức của mày để cho chó nhai hết rồi hả?”
“Lết đi học cho tao ngay lập tức!”
Tư Hoài không hề liếc mắt nhìn ông một cái, tựa lưng vào ghế, lười nhác vẽ bùa.
Tư Hoằng Nghiệp tức đến nổ phổi quát: “Kêu mày đi học mày không nghe thấy sao!”
Tư Hoài: “Không nghe thấy, điếc rồi.”
“Thứ mất dạy, mày cứ nói chuyện với cha mày như vậy mà được hả!”
“Thế phải nói chuyện như thế nào mới được?”
Tư Hoài mở to mắt, lạnh nhạt nói: “Ngài dạy tôi đi chứ, tôi từ khi mẹ mất đến nay toàn sống một mình, chưa từng học cách nói chuyện với cha.”
Tư Hoằng Nghiệp sững sờ tại chỗ, môi mấp máy, một chữ cũng không nói ra được.
Tư Hoài liếc ông một cái, đem bình hồn, bài vị, sổ ghi chép, và những thứ thiết yếu cất vào balo, quay người rời khỏi Tư gia.
Tư Hoằng Nghiệp liền vội vàng hỏi: “Đã giờ này rồi, mày còn đi đâu?”
“Đến trường.”
Tư Hoài đeo cặp lên vai, lê đôi dép, đi thẳng tới Lục gia.
Vừa bước vào sân, quản gia xuất quỷ nhập thần đứng ở phía sau hắn: “Tư thiếu gia.”
Tư Hoài vừa đi vừa hỏi: “Lục tiên sinh có nhà không?”
“Thưa có, mời đi theo tôi.”
Đi vào phòng khách, Lục Tu Chi vừa vặn đang đi xuống.
Anh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm, mơ hồ có thể thấy được đường nét cơ bắp săn chắc, tay đặt trên tay vịn cầu thang, yên lặng nhìn Tư Hoài.
Tư Hoài ngước đầu, cùng anh bốn mắt chạm nhau, chậm rãi nói: “Tôi đến thực hiện nghĩa vụ sau hôn nhân.”
Đuôi mày Lục Tu Chi khẽ nâng: “Nghĩa vụ gì?”
Tư Hoài suy nghĩ một chút: “Nghĩa vụ sống chung.”
Lục Tu Chi bình tĩnh nhìn cậu, thấy cậu mặc quần đùi ở nhà, trên lưng chỉ đeo một cái balo, không mang theo thứ gì khác.
Rõ ràng là mới quyết định chạy sang đây.
“Luật hôn nhân cũng không có quy định phải sống chung.”
Tư Hoài mất bình tĩnh, trừng to hai mắt: “Cái gì?”
Đây là từ chối sao?
Đại hòa thượng lẽ nào đã phát hiện động cơ đen tối của mình rồi sao?!
Lục Tu Chi chậm rãi nói: “Thế nhưng cậu có thể thực hiện quyền lợi sống chung.”
“Chú Trần, dẫn cậu ấy đến phòng cho khách.”
Tư Hoài thốt lên: “Vừa kết hôn mà anh đã chia phòng ngủ sao?”
Nói xong, cậu vội vã bổ sung: “Chia phòng ngủ cũng tốt nha, chúng ta đều sẽ có không gian riêng tư của chính mình, giữ khoảng cách thích hợp để mối quan hệ hai ta sâu sắc hơn nà.
Không chờ Lục Tu Chi mở miệng, Tư Hoài nhanh nhẹn chạy theo quản gia, đi lên phòng ở tầng hai.
Biệt thự trong tiểu khu đều có cấu trúc tương đồng, các phòng bên Lục gia nhìn chung cũng giống Tư gia.
Khác biệt lớn nhất là do âm khí trên người Lục Tu Chi, nên khắp nơi trong căn biệt thự rộng lớn đều lạnh lẽo.
Tư Hoài liếm liếm môi, nhịp tim.
Âm khí của đại hòa thượng so với cậu tưởng tượng còn mạnh hơn a.
Chỉ cần hai người bọn họ ở chung, cậu cũng sẽ trở nên giống người bình thường.
Nói cách khác, cậu có thể thử vẽ bùa dẫn hồn nha!
“Phòng ngủ của tiên sinh đối diện phòng ngài, có việc gì thiếu gia cứ gọi tôi một tiếng là được.”
Tư Hoài ngơ ngác gật đầu, vọt nhanh đi tắm, rồi ấn vào tài khoản WeChat của Lục Tu Chi.
Hôm nay vẫn ăn hại sao: 【 Lục tiên sinh, anh ngủ chưa? 】
LỤC: 【 Chưa. 】
Hôm nay vẫn ăn hại sao*: 【 Tôi đang nghiên cứu một loại bùa chú mới, có thể thử nghiệm trong phòng chứ? 】
*Câu này là: 今天干饭了吗, 干 (gān) là khô, 饭 (fàn) là cơm, cụm 干饭 (cơm khô) tiếng lóng có nghĩa là bất tài, ăn hại nhen.
LỤC: 【 Có thể. 】
Nhìn thấy hai chữ này, Tư Hoài lập tức lấy bùa dẫn hồn ra, dán cái bẹp lên bình hồn, đồng thời mở cửa sổ, cho bọn quỷ dễ dàng tiến vào.
Làm xong một loạt, cậu mới gửi cho Lục Tu Chi một biểu tượng cảm xúc.
Phòng khách
Lục Tu Chi rũ mi xuống, nhìn hình người nhỏ trên màn hình điện thoại hai tay ôm tim, điên cuồng xoay 360 độ.
Nhìn một hồi lâu, anh đóng khung chat lại, bấm điện thoại gọi cho Tịch Vô đại sư.
“Tịch Vô sư phụ.”
“Tu Chi, con đã tìm được chưa?”
Lục Tu Chi dựa ghế sô pha, mặt mày thư giãn: “Vâng, tìm được rồi.”
“A di đà phật, vạn pháp giai không, nhân quả bất không.”
Tịch Vô đại sư buổi tối còn phải thiền định, Lục Tu Chi không tiện quấy rầy lâu, chỉ hỏi thăm đơn giản vài câu rồi cúp điện thoại.
Anh cất điện thoại, vừa mới đứng dậy, ngoài cửa chợt xuất hiện hai luồng quỷ khí nhàn nhạt.
Lục Tu Chi nghiêng đầu, chỉ thấy hai con quỷ không mắt quen thuộc đang dìu nhau, mò mẫm bước qua cánh cửa lớn màu xám bạc.
Vừa dẫm lên gạch sứ phòng khách, hai con quỷ không mắt cứng ngắc tại chỗ, không thể động đậy.
“Nhị ca, tại sao ta không nhúc nhích được?”
“Đồ ngu, nơi này có trận — “
Lời còn chưa dứt, hai con quỷ không mắt sắc mặt vặn vẹo, thân thể dần vỡ thành từng mảnh, cứ thế lụi tàn trong không khí.
Trần quản gia cầm cây lau sàn, vội vã chạy tới cửa lau dọn.
Lục Tu Chi thu hồi ánh mắt, quay người đi lên tầng.
Đến trước cửa phòng ngủ, anh dừng một chút, nhớ tới chuyện Tư Hoài vừa nói.
Bùa chú mới …
Phòng ngủ đối diện
Tư Hoài bò lên bàn, thò đầu ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm bóng quỷ.
Kỳ lạ, mới nãy rõ ràng có hai luồng âm khí mà.
Sao tự nhiên lại biến mất?
Lạc đường à?
Tư Hoài suy nghĩ một lát, lại dán lên bình hồn mấy là bùa nữa.
Mở to hai mắt, im lặng ngồi đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một vệt trắng dần xuất hiện ở phía chân trời.
Trời sáng rồi nha.
Thâu đêm đối với Tư Hoài mà nói là chuyện thường như cơm bữa, cậu không có cảm giác gì, liền nhấc chân hướng về phía miệng bình hồn nhìn xem.
Không có thứ gì hết.
Màu chu sa của lá bùa trên bình hồn ảm đạm, chắc chắn là đã phát huy tác dụng.
Vậy tại sao đến một con cũng không có?
Tư Hoài nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ ra được một cách giải thích hợp lý.
Xung quanh nơi này không có một con quỷ nào.
Cậu lấy điện thoại di động ra xem ngày một chút, ngày 14 tháng 3, là ngày Valentine trắng.
Chả lẽ đi chơi hết cả lũ rồi?
Thật là một lũ quỷ tình cảm a.
Tư Hoài ở trong lòng yên lặng cảm khái, đi xuống tần uống nước.
Trần quản gia hướng về phía cậu gật đầu, giọng nói nghe có chút uể oải: “Tư thiếu gia, có cần chuẩn bị bữa sáng cho ngài bây giờ không?”
Tư Hoài lắc đầu một cái: “Không cần đâu, cháu đi uống ngụm nước.”
Trần quản gia gật đầu với cậu, đẩy cửa ra, đem theo đồ lau sàn với thùng nước ra ngoài sân.
Tư Hoài trừng mắt nhìn, ánh mặt trời chiếu vào, mấy viên gạch sứ ở cửa cứ như được đánh bóng, sáng loáng.
Thật cần cù, khẳng định chú ấy đã lau từ rất sớm đây mà.
Rót một cốc nước đá, giọng nói của Lục Tu Chi ở sau lưng vang lên: “Tôi đến công ty.”
Tư Hoài ừm một tiếng, tiếp tục uống nước.
Lục Tu Chi liền nói một câu: “Còn cậu đến trường.”
Tư Hoài hết hồn, quay người nhìn Lục Tu Chi mặc một bộ âu phục giày da: “Tôi đang ở trường đây .”
“Lục gia, trường học hôn nhân này.”
Lục Tu Chi: “…”
“Tôi đưa cậu đi.”
Tư Hoài bưng cốc nước, ý đồ chơi bài tình cảm, lý lẽ hùng hồn: “Chúng ta mới kết hôn được mấy ngày.”
“Không phải nên có chế độ nghỉ cưới sao?”
Nửa giờ sau, một chiếc xe Maybach màu đen đậu trước khu ký túc xá đại học Thương Dương.
Một nam sinh mặc T-shirt quần jeans miễn cưỡng bước xuống xe.
Lục Tu Chi dùng hành động nói cho Tư Hoài rằng không có chế độ nghỉ cưới.
Đại học Thương Dương vào học lúc 8h sáng, lúc này mới có 7h, hầu hết mọi người còn chưa rời giường, Tư Hoài bước rón rén đi vào phòng ký túc xá.
Nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước, Đổng Đại Sơn đi ra, thấy là Tư Hoài, hoảng hồn đến tỉnh ngủ: “Vãi chưởng, sao cậu đột nhiên lại tới?”
Tư Hoài thở dài một hơi: “Bị áp giải tới.”
Đổng Đại Sơn từng nghe thấy cậu gọi điện thoại, bình thường đều là tiếng gào thét của một người đàn ông trung niên, nên cậu ta mặc định rằng là cha cậu đưa đi.
“Sáng hôm nay không có lớp, lão Lý với lão Dương còn ở quán net chơi, chắc phải buổi chiều mới về.”
Bên dưới giường ngủ có một cái bàn, Tư Hoài đem balo ném lên bàn, nghe thấy cộp một cái, giống như có cái gì đó cưng cứng đập xuống mặt bàn.
Cậu mở ra, phát hiện bên trong có một cái hộp thủy tinh, đầy ắp những quả dâu tây đỏ tươi khổng lồ.
Mắt Tư Hoài sáng rực lên, biết đây chắc chắn là Lục Tu Chi chuẩn bị cho mình.
Cậu mở nắp hộp, bắt đầu ăn.
Sức ăn của Tư Hoài không lớn lắm, ăn nửa hộp dâu tây đã no rồi.
Cậu mở điện thoại ra, lần lượt xem từng phần mềm mua sắm trực tuyến Taobao, Pinduoduo, Alibaba,…
Chỉ có mấy lượt xem Taobao, nhưng không có ai nhắn tin xin tư vấn, lại càng không có ai chốt đơn.
Tư Hoài buồn bã thầm thở dài, an ủi mình bằng một quả dâu tây.
Khóe mắt thoáng nhìn Đổng Đại Sơn vẫn liên tục liếc mình, quay sang hỏi: “Muốn ăn à?”
“Không, không.”
Đổng Đại Sơn lắc lắc đầu, cuối cùng do dự mở miệng: “Tư Hoài à, trong trường gần đây đã xảy ra mấy chuyện kỳ quái lắm.”
Tư Hoài ồ một tiếng.
“Chính là mấy phòng xung quanh tụi mình thường xuyên mất thức ăn, đồ ăn vặt, lẩu tự sôi, trái cây… Ngay cả thuốc cũng mất.”
Đổng Đại Sơn dịch cái ghế tới bên cạnh cậu, thần bí kể: “Trưởng phòng ở phòng cách vách có cất một hộp cherry, cậu ta vẫn luôn cất trong tủ khóa lại, thế nhưng khóa thì còn nguyên, cherry đã không cánh mà bay.”
“Có người ở trên diễn đàn trường nói không phải là người làm, mà là, là do quỷ đói.”
Vẻ mặt Tư Hoài khẽ nghiêm lại, hỏi: “Chỉ cần là những thứ ăn được đều sẽ biến mất?”
“Đúng vậy,” Đổng Đại Sơn gật đầu, tiếp tục kể lại mấy tin đồn mà mình nghe được, “Phòng ngủ ngay dưới tầng tụi mình ấy, có một người anh em đến phòng y tế xin thuốc cảm cúm, ngủ một giấc dậy thuốc đều bị mất sạch, chỉ còn lại mỗi vỏ không.”
“Cậu nói xem người bình thường ại lại trộm thuốc chứ.”
Tư Hoài nghiêm mặt: “Đúng là không bình thường chút nào.”
Đổng Đại Sơn nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Cậu xem có thật là do quỷ đói làm không?”
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ a?”
Tư Hoài cắn hai miếng dâu tây to, ăn đến quai hàm phồng lên, nói lúng búng:
“Nhanh chóng xử hết đồ ăn đi.”
“Không để cho nó lợi dụng ăn trộm!”
Edit/Beta: HeHe