【 Đảm bảo sạch sẽ, hồn phi phách tán. 】
Sau khi đọc tin nhắn xong, đối phương không trả lời nữa .
Tư Hoài vò vò tóc, tiếp tục gõ chữ: 【 Thân mến, vẫn ở đó chứ? 】
【 Có vấn đề gì cứ việc hỏi nha. 】
Lần này ngay cả hai chữ ‘đã xem’ cũng thấy luôn.
Tư Hoài tùy tiện quấn khăn tắm, đi tới trước tủ quần áo, cúi người tìm quần lót vừa người mình.
Lục Tu Chi đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là vòng eo trắng nõn, xương bướm nhô lên cân đối, những giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống, lướt qua hai má.
Có lẽ hơi ngứa, cậu giơ tay gãi gãi.
Lục Tu Chi hạ mi xuống, nhìn vào cánh tay phải của Tư Hoài, rìa ngoài tay có một vết sẹo dài 6, 7cm cực kỳ bắt mắt .
Hướng Kỳ Tường ôm chăn đệm, vội vàng chạy vào: “Em quên mất, một phòng ngủ khác em đã đổi thành phòng giải trí mất rồi.”
“Anh, Tư ca, nếu không hai người các anh ngủ ở đây đi, em sang phòng kia ngủ, giường trong phòng này lớn hơn…”
Tư Hoài không ngại ngủ chung với người khác, huống chi người kia lại còn là Lục Tu Chi.
Cậu đồng ý, quay đầu hỏi Hướng Kỳ Tường: “Cát Tường, quần lót ở đâu vậy?”
“Trong ngăn cuối dưới cùng tủ quần áo,” Hướng Kỳ Tường thả chăn xuống, buồn bực nói, “Tư ca, em tên là Kỳ Tường, qí.”
“Biết rồi, Cát (jí) Tường.”
Tư Hoài cúi đầu, mở ngăn kéo dưới cùng ra, tìm kiếm quần lót vừa với mình.
Hướng Kỳ Tường cảm thấy bất đắc dĩ, không sửa tên của mình nữa, ngáp một cái rồi rời đi.
“Cuối cùng cũng tìm được.”
Tư Hoài từ trong ngăn kéo lấy ra một cái quần lót màu trắng, đứng thẳng dậy thư giãn gân cốt.
Cong eo nửa ngày, chân cậu đều đã tê rần.
Bởi vì động tác này mà khăn tắm thoáng trượt, lộ ra khe mông như ẩn như hiện.
Lục Tu Chi mím mím môi: “Tôi đi tắm.”
Vừa dứt lời, ở ngay trước mặt anh, Tư Hoài phóng khoáng tụt khăn tắm xuống, mặc quần lót mới lên.
Dưới ánh trăng, bờ mông vô cùng tròn trịa trắng mịn hiện ra.
Lục Tu Chi trầm mặc.
Không chút e ngại để lộ cơ thể trước mặt người cùng giới…
Thẳng nam sao…
Lục Tu Chi nhíu mày.
Mặc quần lót xong, Tư Hoài quay người, thấy thần sắc của anh không được tự nhiên, cân nhắc chốc lát, cảm thấy đại hòa thượng có thể là bởi vì chưa từng ngủ cùng với ai, nên đang xấu hổ.
“Dù sao cũng đều là — “
Tư Hoài dừng một chút, vốn muốn nói dù sao đều là đàn ông với nhau, ngủ một giấc cũng đâu thể mất một miếng thịt.
Sau đó lại nghĩ, không đúng, cậu và đại hòa thượng này là chồng chồng sắp cưới a!
Mối quan hệ này…
Vốn là nên ngủ chung a!
Không ngủ chung với nhau mới là chuẩn nha.
Tư Hoài sắp xếp lại câu từ một chút, một lần nữa nói: “Dù sao cũng sắp kết hôn, coi như là luyện tập trước đi.”
Lục Tu Chi không có gì để phản bác.
Thật lâu sau, anh mở miệng nói: “Tôi là gay.”
“Tôi biết mà.”
Tư Hoài khó hiểu nhìn anh, đây chẳng phải là chuyện rất rõ ràng sao.
Không phải gay làm sao có khả năng kết hôn với nam nhân?
Cậu chớp mắt mấy cái, gạt đi những giọt nước trên mi, chỉ vào chóp mũi mình: “Tôi bây giờ cũng là gay nha.”
Lục Tu Chi lần thứ hai trầm mặc, không hiểu Tư Hoài vì sao lại có hiểu lầm nghiêm trọng như vậy đối với mình.
“Cậu hiểu gay là gì không?”
Đại hòa thượng này đang xem thường ai đó?
Tư Hoài: “… Tôi chính là sinh viên giỏi của đại học Thương Dương đấy nha.”
Cậu thèm muốn thân thể của Lục Tu Chi, nên đương nhiên cậu là gay rồi.
Nghĩ đến đây, Tư Hoài tự giật mình trong lòng.
Chẳng lẽ cậu thèm thân thể người ta rõ ràng thế à?
Cậu hắng giọng một cái, gọi: “Lục tiên sinh.”
Lục Tu Chi ừm một tiếng.
Tư Hoài giơ tay phải lên, thành khẩn nói: “Tôi xin thề, tối hôm nay tôi sẽ không làm cái gì với anh.”
Lục Tu Chi: “…”
“Tôi đi tắm đây.”
Tắm rửa xong, Tư Hoài đã ngủ rồi.
Lục Tu Chi dựa vào tường, cụp mắt nhìn người trên giường.
Cậu ôm chăn ngủ, nửa người đều lộ ra bên ngoài, không hề sợ lạnh, thậm chí còn cảm thấy hơi nóng, rầm rì duỗi ra thêm một cái chân, chiếm đoạt hơn nửa cái giường.
Theo cử động này, một luồng gió ấm nhẹ nhàng phất vào người, xua tan không khí lạnh lẽo quanh thân, ấm áp lan tràn từ ngoài vào trong.
Lục Tu Chi khẽ run đầu ngón tay, có chút mất tập trung.
Lần đầu tiên ban đêm yên tĩnh đến vậy.
Không có âm thanh của quỷ, không có tiếng tụng kinh.
Yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của Tư Hoài.
…
Sáng sớm hôm sau, Tư Hoài bị tiếng đing đong liên tiếp đánh thức.
Cậu móc điện thoại di động ra, tất cả đều là tin nhắn từ Taobao.
Mười mấy người nhắn hỏi chuyện liên quan đến xem bói và mua bùa. Tất cả đều giống như Thương Dương đệ nhất soái, hỏi xong rồi bỏ chạy, không người nào chốt đơn.
Tư Hoài nhấp vào trang thông tin của cửa hàng, lượt xem sản phẩm tăng lên không ít, số người theo dõi cửa hàng cũng tăng thêm 20.
Đang tự hỏi những người này là từ đâu tới, cậu liền lướt thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Hướng Kỳ Tường.
Nội dung đại khái là sự việc xảy ra mấy ngày nay, chốt lại là gặp được Đạo Thiên Quan chuyên mang đến bình an cho mọi người, còn đính kèm liên kết đến cửa hàng Taobao.
Chẳng trách…
Tư Hoài nhướn mày, cho cậu ta một like.
Người cũng như tên, đúng là may mắn*.
*Ở đây Tư Hoài vẫn gọi Kỳ Tường là Cát Tường nhe.
Sau khi rời giường, Hướng Kỳ Tường với Lục Tu Chi ra bàn ăn dùng bữa.
Hướng Kỳ Tường nhét bánh bao đầy một họng, thấy Tư Hoài rời giường, ngồm ngoàm nói không rõ chữ: “Tư ca, mau tới ăn sáng.”
“Hôm nay là thứ hai, còn phải đến trường đi học nữa đấy.”
Tư Hoài nhìn bữa sáng nóng hầm hập trên bàn, không có một chút khẩu vị nào.
Hướng Kỳ Tường vội vã ăn xong điểm tâm, thấy cậu điềm tĩnh thong dong uống nước, tò mò hỏi một câu: “Tư ca, anh học ngành gì?”
Tư Hoài cũng không nhớ rõ.
Cậu chưa lên lớp được mấy lần, chọn ở lại ký túc xá trường cũng bởi vì giá rẻ.
Chuyên ngành… Quản lý gì gì đó thì phải?
“À… Chuyên ngành Quản lý.”
Hướng Kỳ Tường học chuyên ngành tài chính, không rõ lắm mấy chuyên ngành bên học viện quản lý, không nhịn được hỏi: “Ngành của các anh không có lớp sao?”
Tư Hoài không hề nghĩ ngợi: “Không có.”
Hướng Kỳ Tường ánh mắt tràn trề ước ao: “Em bắt đầu từ chín giờ là kín lịch, buổi tối mẹ nó cũng có môn nữa chứ.”
Tư Hoài bình tĩnh: “Chỉ cần gan lớn, mỗi ngày đều là nghỉ đông và nghỉ hè.”
“Thì ra là thế.”
Hướng Kỳ Tường bừng tỉnh, chẳng trách Tư ca lợi hại như vậy.
Chỉ cần gan lớn, gặp quỷ cũng không sợ.
Lục Tu Chi đầu ngón tay khẽ ngừng, liếc mắt nhìn Tư Hoài, chậm rãi nói: “Lát nữa tôi đưa mấy cậu tới trường trước.”
Tư Hoài làm bộ như không nghe thấy chữ “mấy”, cúi đầu chơi điện thoại.
Mới vừa mở Taobao ra, liền nhận được thông báo chốt đơn của người mua.
Thông tin đơn hàng: Bùa bình an X1
Họ tên: Thương Dương đệ nhất soái
Điện thoại: 151****8765
Địa chỉ: Phòng 401, Tòa nhà ký túc xá số 11, Đại học Thương Dương, Thành phố Thương Dương.
Cùng tòa ký túc xá với cậu.
Ánh mắt Tư Hoài sáng lên, gần như vậy, đương nhiên phải giao hàng tận nơi, kiếm ít tiền ship nha.
Cậu thoáng nhếch khóe miệng, nói với Lục Tu Chi: “Được, chúng ta sẽ đến trường trước.”
Đối diện với con ngươi đen tuyền trong suốt của cậu, Lục Tu Chi mi mắt run rẩy, nhìn sang hướng khác.
Nghe lời một cách không ngờ.
Hướng Kỳ Tường liền vội vàng hỏi: “Tư ca, vậy bình hồn kia làm sao đây?”
Tư Hoài nói như lẽ đương nhiên: “Mang đến trường học chứ sao.”
“Biết đâu được còn có thể gặp được vài cô hồn dã quỷ.”
Thành phố có nhiều trường học như vậy, hầu hết các trường đều có tin đồn ma quái xây trên bãi tha ma, chắc là phải có ít nhất một cái là thật chứ?
Lần trước ở trước cổng Lục gia gặp phải một con quỷ nhỏ, Tư Hoài liền cho rằng phụ cận trường học kiểu gì cũng càng có nhiều quỷ hơn.
Tưởng tượng rất đẹp, hiện thực rất sốc.
Từ tiểu khu đến tòa ký túc xá số 11 Đại Học Thương Dương, đừng nói là quỷ, ngay cả một tia âm khí Tư Hoài cũng không cảm nhận được tí gì.
Nơi nơi đều là người là người.
Thời điểm tới trường không khéo trùng với thời gian tan học, sinh viên ồ ạt ào ra từ mỗi lớp học, trong trường, ngoài trường, khu ký túc xá… Ngoại trừ người thì vẫn chỉ có người.
Tư Hoài đeo balo trước ngực, hai tay vững vàng che chở bình hồn, đi về hướng ký túc xá.
“Tư Hoài?” Phía sau vang lên một giọng nam quen thuộc.
Tư Hoài quay người, nhìn thấy hai nam sinh một mập một gầy.
Đều là bạn cùng phòng của cậu, nam sinh hơi mập tên là Đổng Đại Sơn, có niềm đam mê chia sẻ đồ ăn, thỉnh thoảng còn giúp Tư Hoài điểm danh hộ để ứng phó với giảng viên.
Tên gầy thì cả ngày u ám quái gở, Tư Hoài chưa từng nhìn thẳng hắn , tên hắn lại càng không biết.
Đổng Đại Sơn chạy lên trước, vui vẻ hớn hở nói: “Đúng thật là cậu! Tôi còn tưởng rằng nhận lầm.”
“Hôm nay sao trở lại sớm thế? Không trông cửa hàng à?”
Tư Hoài gật gật đầu: “Có người mua bùa, tôi đến giao hàng.”
Đổng Đại Sơn cười nói: “Không tệ nha, buôn bán tốt.”
“Vẫn là bán bùa kia à?”
Lý Văn Soái đi tới, đánh giá Tư Hoài từ trên xuống dưới, thấy cậu một bộ đồ vỉa hè rẻ tiền, liền giơ tay chỉnh lại cái áo khoác trị giá năm chữ số trên người mình.
“Gần đây tôi đang học môn của giáo sư Trần, cũng đang hợp tác làm ăn với anh tôi, khoảng thời gian này kiếm được không ít tiền lời…”
Tư Hoài quay người đi vào ký túc xá.
Đổng Đại Sơn vội vàng đuổi theo: “Đúng rồi Tư Hoài, hôm qua có phải cậu quên giật môn tự chọn đúng không?”
Tư Hoài còn không nhớ là có chuyện này, gật gật đầu.
Đổng Đại Sơn nói tiếp: “Trường tụi mình có yêu cầu số lượng tín chỉ đó, nếu học kỳ này cậu không học, học kỳ sau phải học bù thêm hai môn lận đấy.”
“Nếu vậy cậu từ sáng đến tối đều có môn đó.”
“Tôi có giúp cậu hỏi giáo viên hướng dẫn, thầy nói mấy cái giấy chứng nhận cấp quốc gia như bằng lái xe, giấy đăng ký kết hôn này kia đều có thể tính mấy tín chỉ đấy .”
Tư Hoài dừng lại, nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Giấy đăng ký kết hôn cũng được?”
“Được thì được.”
Đổng Đại Sơn cười hỏi: “Có điều cậu có bạn gái à? Với lại, bạn gái cậu đồng ý kết hôn sao?”
Tư Hoài lắc đầu một cái: “Không có bạn gái.”
“Tôi cảm thấy bằng lái vẫn thực tế hơn, tuy rằng muốn có thì phải mất chút thời gian, nhưng cậu sớm muộn gì cũng phải thi mà.”
Tư Hoài chậm rãi nói: “Nhưng có một đối tượng kết hôn.”
Đổng Đại Sơn ngẩn người, kinh ngạc thốt lên: “Cậu nói cái gì?”
Tư Hoài không lặp lại, tiếp tục đi lên tầng.
Lý Văn Soái tiến lên trước nói: “Tư Hoài cậu đừng có đùa, bạn gái còn không có, sao có thể bảo bọn tôi tin cậu có đối tượng kết hôn đây.”
“Đại Sơn nói rất đúng, bằng lái đáng tin hơn, cho dù mua không nổi xe, thì cũng có thể cho thuê bằng lái.”
Nói rồi, hắn vươn tay vỗ vỗ vai Tư Hoài.
Tư Hoài nghiêng người né tránh, cau mày nói: “Cậu tin hay không ảnh hưởng gì đến tôi.”
Tay Lý Văn Soái khựng trên không, sắc mặt hơi đổi.
Đổng Đại Sơn còn đang chìm đắm trong tin tức kinh người rằng Tư Hoài có đối tượng kết hôn, không để ý tới tình huống giữa hai người.
Đi lên tầng bốn, Tư Hoài không quay đầu lại nói: “Tôi đến rồi, nhưng hôm nay và mấy ngày tới chắc cũng không trở về phòng đâu.”
Cậu đi thẳng tới phòng 401, cửa đang hé mở.
Tư Hoài gõ cửa một tiếng: “Thương Dương đệ nhất soái có ở đây không?”
“Tôi đây.”
“Ai tìm tôi đấy?”
“Tôi đã nổi tiếng như này rồi sao?”
“…”
Tư Hoài đi vào phòng ngủ, ba tên nam sinh ngồi trước máy tính đang điên cuồng gõ bàn phím.
Trong đó nhân vật của nam sinh đầu đinh vừa chết, cậu ta chửi thề một câu, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt xa lạ của Tư Hoài, ngẩn người: “Cậu tìm ai?”
“Thương Dương đệ nhất soái.”
Tư Hoài lại nhìn số điện thoại trên đơn hàng: “Đuôi số là 8765.”
Nam sinh đầu đinh suy nghĩ một chút: “Đúng là của lão Vương.”
“Nó đi siêu thị rồi, cậu có chuyện gì không?”
“Cậu ấy mua ít đồ, tôi đến giao hàng.”
Nam sinh đầu đinh đáp một tiếng, chỉ chỉ bàn phía bên phải: “Đây là bàn của nó, cậu để ở đây đi.”
Tư Hoài đem bùa bình an đặt trên bàn, chụp một bức ảnh, mở khung chat Taobao nhắn tin cho Thương Dương đệ nhất soái.
【 Thân mến, đồ của anh đã được ship tới phòng nha. 】
Thương Dương đệ nhất soái lập tức trả lời: 【Vãi, nhanh dữ vậy. 】
Tư Hoài mặt không đổi sắc gõ chữ: 【 Đúng đúng, anh shipper này cao to chân dài lắm luôn á. 】
… …
Đeo balo trị giá hai mươi vạn, Tư Hoài không dám chạy lung tung, liền về thẳng Tư gia.
Chưa kịp đi đến cửa, đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Tư Hoằng Nghiệp.
Tư Hoài nhíu mày, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một bóng người thon dài.
Lục Tu Chi tùy ý bắt chéo chân, mắt phượng nửa khép, đại khái vì đang nói chuyện với trưởng bối, vẻ lạnh lùng trên mặt rút bớt, chỉ còn chút xa cách nhàn nhạt.
Vẻ đẹp trai kinh người của anh so với nhăn sắc tụt lùi do tuổi tác của Tư Hoằng Nghiệp nhìn là thấy một sự chênh lệch rõ ràng nha.
Tư Hoài khẽ liếc mẹ kế ngồi một bên nhìn chằm chằm Lục Tu Chi, thầm nghĩ nếu như bị người khác nhìn thấy, khẳng định sẽ cho rằng cô là con gái rượu của Tư Hoằng Nghiệp.
“Đứng ở cửa làm cái gì, mau vào đi.”
Thấy cậu đứng ở cửa không nhúc nhích, Tư Hoằng Nghiệp không nhịn được mở miệng gọi.
Tư Hoài ồ một tiếng, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lục Tu Chi.
“Sao anh lại tới đây?”
Tư Hoằng Nghiệp khóe miệng giật một cái, đá đá chân của cậu: “Tu Chi sống một mình, cha đặc biệt mời cậu ấy sang ăn cơm.”
Lục Tu Chi đáp: “Làm phiền chú và dì.”
Một tiếng “dì” vừa nói ra, nụ cười trên mặt Phí Tú Tú cứng đờ, đứng lên nói: “Em đi xem xem gà hầm thế nào rồi.”
Tư Hoằng Nghiệp còn muốn nói gì đó, chuông điện thoại đã vang lên.
“Chuyện công ty, cha nghe điện thoại một lát.”
Tư Hoài vung tay: “Chuẩn tấu.”
Lông mày Tư Hoằng Nghiệp giật giật, cảnh cáo lườm cậu một cái, quay người rời đi.
Xung quanh không còn bóng đèn Tư Hoằng Nghiệp, là một cơ hội tốt để nói chuyện nghiêm túc.
Tư Hoài lột quả chuối tiêu, nghiêm túc suy tư một lát, ấp a ấp úng mở miệng:
“Chuyện là… Năm nhất của tôi không đủ tín chỉ.”
Lục Tu Chi nhướn mày nhìn cậu, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tư Hoài nói tiếp: “Tín chỉ không đủ có thể sẽ phải lưu ban, nói không chừng còn không được tốt nghiệp nữa.”
Lục Tu Chi lẳng lặng nhìn cậu.
Sao một chút phản ứng cũng không có vậy?
Tư Hoài ném vỏ vào thùng rác, nhắc nhở một cách uyển chuyển: “Có vài giấy chứng nhận do quốc gia cấp có thể xem như là học phần.”
Lục Tu Chi rốt cục cũng có tí hứng thú, mắt phượng hơi nhíu: “Ồ?”
“Đúng vậy.”
Tư Hoài gật đầu khẳng định, ám chỉ nói: “Có một loại giấy chứng nhận rất đơn giản, không cần thi cử, chỉ cần đi đăng ký chút xíu là có thể có ngay.”
“Thế nhưng một mình tôi thì không lấy được, phải là hai người cùng đi đăng ký mới tính.”
Vẻ mặt cậu nghiêm túc, phảng phất đối giấy chứng nhận này không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào, đơn thuần chỉ vì học phần của mình.
Lục Tu Chi rướn nhẹ đuôi lông mày, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ, hỏi:
“Là giấy đăng ký kết hôn?”
Tư Hoài mặt không đổi sắc khen: “Lục tiên sinh ngài không hổ là cao tăng đắc đạo nha.”
“Học cao hiểu rộng mà.”
Lục Tu Chi: “…”
Edit/Beta:HeHe