Nhất Mực Ngũ cố gắng giãy dụa chạy trốn, nhưng nó bị Tư Hoài bóp chặt cuống họng, không cách nào nhúc nhích, chỉ đành mặc cho dương khí trên người đối phương thiêu đốt hồn thể.

Miệng đã bị đánh đến không còn, nó không thể phát ra được thanh âm nào, phân nửa mái tóc dài còn lại đột nhiên mọc dài, lao vút về mặt đối phương.

Tư Hoài vừa đánh vừa chửi, thiếu chút nữa nuốt phải mớ tóc tanh hôi này.

Thấy con quỷ biến thái chết tiệt này thế mà còn dám phản kháng, liền đấm vào đầu nó một phát.

Nguyên cái đầu biến mất hơn phân nửa, chỉ còn dư lại một nửa cái cằm và mớ tóc dài rũ rượi.

Không còn cái miệng thối hoắc, cơn tức giận của Tư Hoài hơi dịu đi, vừa đấm thêm một cú lại phát hiện có cảm giác không đúng.

Sao trống trơn rồi?

Tư Hoài cúi đầu nhìn kỹ, đầu của Nhất Mực Ngũ đã biến mất.

Tay cậu khựng lại, hơi hoang mang.

Đây là… bị cậu đánh à?

Chết rồi, cửa nhà vệ sinh không có đóng a.

Đại hòa thượng đang nhìn đó!

Tư Hoài đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Lục Tu Chi đang đứng ở bên ghế salon, vẻ mặt phức tạp mà nhìn mình.

Đều bị nhìn thấy rồi…

Trong lòng Tư Hoài hồi hộp, người xuất gia chú trọng lòng dạ từ bi.

Không thể để tên biến thái chết tiệt này làm ảnh hưởng đến tình cảm của cậu và đại hòa thượng được.

Cậu sao mà biết được là con quỷ này lại đánh nhau kém như vậy.

Đúng rồi! Người không biết không có tội.

Tư Hoài nắm cổ Nhất Mực Ngũ, xách nó lên, tiên phát chế nhân*: “Đầu mày đâu!”

*Ra tay trước chế phục giặc

Nhất Mực Ngũ tiên sinh: “…”

“Đừng tưởng rằng mất đầu là xong chuyện!”

Khóe mắt thoáng nhìn Hướng Kỳ Tường đang hoảng hốt đứng cạnh cửa, Tư Hoài linh quang lóe lên, sống lưng thẳng tắp, trách mắng: “Mày dám nhìn lén em họ đi vệ sinh!”

“Hai con mắt mọc ra là để mày nhìn trộm sao!”

“Còn lãng phí dâu tây nữa!”

Cậu vắt hết óc, nghĩ ra mấy cái ‘thành ngữ’: “Vô liêm sỉ! Mặt trơ trán bóng! Không biết xấu hổ!”

Tư Hoài đi tới trước mặt Hướng Kỳ Tường, ho nhẹ một tiếng, giơ Nhất mực Ngũ lên, điều chỉnh tông giọng: “Kỳ Tường, con quỷ này giao cho cậu.”

“Cậu muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đấy.”

Hồn phách không có máu thịt, nhưng bề ngoài thoạt nhìn không khác con người bao nhiêu.

Một thân thể không đầu điên cuồng vặn vẹo ngay trước mắt, Hướng Kỳ Tường căn bản không nghe thấy Tư Hoài đang nói cái gì, trước mắt hoàn toàn mơ hồ, suýt nữa ngất đi.

Thấy cậu ta không nói gì, Tư Hoài đang muốn lặp lại lần nữa, chỉ thấy Nhất Mực Ngũ vùng vẫy cánh tay, áp sát hai má Kỳ Tường.

“Mày còn dám động thủ!”

Tư Hoài vung cánh tay, một đấm đánh xuống phần cổ trơ trọi của Nhất Mực Ngũ.

Nhất Mực Ngũ vặn vẹo thân thể cứng đờ, trên cổ xuất hiện một vết nứt lan rộng từ trên xuống dưới. Trong nháy mắt, toàn thân nó dần vỡ thành từng mảnh, bị dương khí hùng hậu quanh người Tư Hoài đốt thành tro bụi.

Tư Hoài ngây ngẩn cả người, đây là hồn phi phách tán hay là chạy rồi?

Không chờ cậu mở miệng hỏi, Lục Tu Chi liền giải thích: “Hồn phi phách tán.”

Tư Hoài lặng lẽ rút tay, cậu thật sự không phải cố ý a.

Cậu suy tư chốc lát rồi nói với không khí:

“A di đà phật.”

Lục Tu Chi: “…”

Hoá ra Tư Hoài là một tên gà mờ, không biết gì về chuyện quỷ quái.

Lục Tu Chi trầm mặc giây lát, nói với cậu: “Ác quỷ chỉ có thể rơi vào địa ngục A tỳ, vĩnh viễn không thể đầu thai.”

Nói cách khác, hồn phi phách tán đối với ác quỷ mà nói, là một sự giải thoát.

Thấy đại hòa thượng không có ý trách cứ mình, Tư Hoài thở phào nhẹ nhõm, săn sóc dìu Hướng Kỳ Tường đến trên ghế salon.

Thân thể không đầu vặn vẹo trước mắt biến mất không còn tăm hơi, Hướng Kỳ Tường cầm cốc trà nóng, miễn cưỡng bình tĩnh hơn một chút.

Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt, hạ thấp giọng: “Có phải là còn bốn con nữa không?”

Tư Hoài gật đầu, quét nhìn xung quanh: “Không biết trốn đâu hết rồi.”

Vừa nãy Nhất Mực Ngũ đã gọi bọn nó, vậy mà không một con nào không xuất hiện, quả là một băng nhóm đoàn kết nha.

Lục Tu Chi ngước mắt, nhìn cánh cửa phòng bên phải ghế salon, một luồng âm khí cực nhạt từ trong khe cửa bay ra.

“Ở bên trong.”

Tư Hoài chăm chú nhìn một lát, mới phát hiện sự khác biệt giữa cỗ âm khí kia với âm khí của Lục Tu Chi.

Âm khí trong phòng quá nhạt, so sánh với Lục Tu Chi, quả thực là không đáng kể.

Cậu không khỏi hoài nghi bên trong rốt cuộc có quỷ hay không.

“Đây là phòng ngủ chính, bình thường em đều ngủ ở phòng đó.”

Hướng Kỳ Tường khóc không ra nước mắt, bên trong phòng ngủ đang để mấy thứ đồ cổ, cậu ta đặc biệt dùng mã hóa vân tay mới có thể mở.

Nói cách khác, phải là cậu ta phải tự mình mở cửa.

Hướng Kỳ Tường túm lấy góc Tư Hoài, cẩn thận rón rén đi tới trước cửa, mở khóa xong xoay người liền chạy, trốn đến trên ghế salon, ôm chặt cặp sách chứa đầy bùa quan sát từ đằng xa.

Tư Hoài đẩy cửa ra, lười biếng ngước mắt.

Ánh trăng tràn qua cửa sổ rọi xuống đất, chiếu sáng phòng ngủ.

Bốn con quỷ không mắt hình thù kỳ dị ro lại thành một đoàn, trốn ở chân giường run lẩy bẩy.

Đạo hạnh của bọn nó kém xa Nhất Mực Ngũ, vừa nãy nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của lão đại, sợ đến động cũng không dám động. Lão đại chết rồi bọn nó lại càng không dám động.

Nhìn cái đám xấu xí này, Tư Hoài sửng sốt một chút, không biết phải xử lý thế nào.

Lục Tu Chi lạnh nhạt nói: “Đây là ác quỷ.”

Tiếng nói của anh trầm thấp, mang theo sự lạnh lùng vốn có.

Nhóm quỷ không mắt dường như nhận ra được nguy hiểm, thân thể cứng đờ, r*n rỉ hai tiếng,  rồi đồng loạt nhào dậy, chạy tán loạn để thoát thân.

Một con vọt vào nhà vệ sinh, hai con giành nhau cửa sổ mà chạy.

Còn lại một con lớn chắc là sợ đến ngu, sững sờ tại chỗ một lát, điên cuồng hướng phía cửa chạy, nhằm thẳng phía Lục Tu Chi.

Tư Hoài nghiêng người, che trước mặt Lục Tu Chi.

Con quỷ không có mắt đụng cả đầu vào cánh tay cậu, trong nháy mắt bị dương khí nuốt chửng, hét thảm một tiếng, hồn phi phách tán tại chỗ.

Tư Hoài: “…”

Cậu nghiêng đầu nhìn Lục Tu Chi, tức giận nói: “Nó tự đụng rồi chết đó nha!”

Hai người dựa vào rất gần, chóp mũi gần như dán vào nhau.

Dương khí ấm áp phả vào mặt, mi mắt Lục Tu Chi run rẩy. Anh cụp mắt xuống, bốn mắt cùng Tư Hoài nhìn nhau, phảng phất có thể nhìn thấy ngọn lửa nhỏ bùng cháy dưới đáy mắt cậu, như đang cáo trạng với gia trưởng.

Lục Tu Chi ừ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Nó không có mắt.”

Tư Hoài ngơ ngác, vốn cho rằng đại hòa thượng sẽ nói câu gì đó như “A di đà phật”, không ngờ anh còn mắng chung.

Đại hòa thượng thật tốt nha.

Quả đúng là cao tăng đắc đạo.

Hướng Kỳ Tường không nhìn thấy chuyện phát sinh vừa nãy, thấy bọn họ đứng ở cửa nói chuyện, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.”

Tư Hoài cất bước đi vào trong, tủ đồ, nhà vệ sinh, ban công… Đi khắp nơi, không phát hiện tung tích mấy con quỷ không có mắt kia.

“Đều chạy hết rồi.”

Nghe vậy, Hướng Kỳ Tường chạy vào phòng ngủ, chen vào giữa Tư Hoài và Lục Tu Chi, không biết vì sao, cơ thể của cậu ta một bên lạnh một bên nóng.

Hướng Kỳ Tường cảm thấy đây là một điềm xấu, suy nghĩ một chút, liền vội vàng hỏi: “Nếu bọn nó chạy rồi, còn có thể trở về không?”

Bước chân Lục Tu Chi dừng lại, chậm rãi nói: “Có.”

“Cái gì?!”

Hướng Kỳ Tường kinh hoàng, xổ một tràng như đạn pháo liên thanh: “Vậy làm sao bây giờ? Bọn nó tại sao lại ám em? Em chuyện xấu gì cũng chưa từng làm đây. Ôi đúng là trời ganh ghét người tài mà…”

Lục Tu Chi khẽ nâng cằm, nhìn tủ đồ: “Bên trong là cái gì?”

Nhìn theo ánh mắt của anh, Hướng Kỳ Tường ngẩn người: “Trong đó có mấy thứ đồ cổ, trước đây đào được ở một vùng quê, bạn em nói là hàng thật, giá ít nhất cũng phải một ngàn vạn.”

Hướng Kỳ Tường đã đăng ký học môn khảo cổ học ở trường, tình cờ nghe nói có học sinh ở một thôn làng nọ đào được món bảo bối, kiếm lời mấy trăm ngàn, liền hào hứng hỏi thăm địa chỉ cụ thể rồi cùng đi bạn bè.

“Em còn tính khi nào chuyện này kết thúc liền nhờ giáo sư Trần ở trường hỗ trợ giám định một chút…”

Hướng Kỳ Tường mở tủ, lấy đồ từ bên trong ra.

Ba món đồ, một bức tranh, một cái đĩa sứ, và một cái bình gốm.

Tư Hoài bước lại gần, tỉ mỉ nhìn cái bình gốm.

Bình gốm cao khoảng chừng ba mươi centimet, thân bình có màu lục lam nhạt, chế tác khéo léo tinh xảo, mặt ngoài  khắc một cao lầu mái cong, chim chóc và động vật.

Tư Hoài liếc nhìn miệng bình, mùi hôi tanh quen thuộc bốc lên.

Thấy sắc mặt không tốt của cậu, Hướng Kỳ Tường nhận ra điều gì đó: “Mấy món đồ này có vấn đề gì à?”

Lục Tu Chi: “Tranh với đĩa sứ đều là giả.”

Hướng Kỳ Tường chỉ chỉ bình gốm: “Này thì sao?”

Lục Tu Chi liếc nhìn bình gốm, mở miệng nói: “Là thật.”

“May quá may quá, cái này đáng tiền nhất.”

Khóe miệng Hướng Kỳ Tường vừa định nhếch lên, liền nghe thấy anh họ nói nửa câu sau:

“Bình hồn, là đồ bồi táng thường chôn theo ở triều Tống.”

“ Bình hồn triều Tống thường có hai tác dụng: trấn mộ và dẫn hồn.”

Bình hồn, lại còn dẫn hồn, nghe đã biết không phải vật gì tốt lành.

Hướng Kỳ Tường lập tức nắm chặt lá bùa, né xa bình hồn.

Đồ cổ triều Tống, lại còn có thể dẫn hồn.

Hai mắt Tư Hoài tỏa sáng, không ngại thối nữa, sáp lại gần đánh giá bình hồn này.

Nhìn phản ứng một trời một vực của hai người, Lục Tu Chi biết bọn họ nhất định là theo hai con đường khác nhau.

Anh nhướn mày, ung dung thong thả giải thích ý nghĩa của trấn mộ và dẫn hồn.

Trấn mộ, tên như ý nghĩa dùng để canh giữ huyệt mộ, xua đuổi ác quỷ quấy nhiễu người chết, giúp vong linh an nghỉ. Hoa văn kiến trúc, động vật điêu khắc trên bình đều có công hiệu xua đuổi tà ma.

Dẫn hồn, là chỉ đường dẫn lối cho linh hồn đi đúng quỹ đạo, tiến vào luân hồi hoặc đi tới tây phương cực lạc, tránh việc hồn ma đi lang thang hoặc sai đường.

Bản thân bình hồn không phải tà vật, do có thể dẫn hồn nên có thể dẫn ác quỷ tới. Do hiệu dụng bất đồng nên thành nơi trú ngụ của năm con quỷ, nuôi dưỡng bọn chúng thành Ngũ Kỳ quỷ chuyên đi hại người.

“Ngũ Kỳ quỷ ký sinh trong bình hồn, cậu đem nó về nhà, tất nhiên sẽ quấn lấy cậu.”

Mặt Hướng Kỳ Tường trắng bệch cứng đờ, hóa ra là tự cậu ta đem nguyên ổ quỷ về nhà.

“Vậy, vậy làm sao bây giờ? Ném đi sao?”

“Đập vỡ? Đốt?”

Cho tới nay, triều đại nhà Tống đã trải qua ngàn năm, bình hồn ở trong mộ nhiều năm, lại bị Ngũ Kỳ quỷ ký sinh, người bình thường không thể chịu nổi âm khí của bình hồn, đạo sĩ bình thường ít nhất phải tiêu hao tinh lực mấy tháng để trừ tà hóa giải, mất nhiều hơn được.

Lục Tu Chi chậm rãi nói: “Quyên cho đạo quan hoặc chùa miếu.”

Đạo quan, chùa miếu có thần linh hộ pháp, bình hồn đặt ở đó, qua một thời gian âm khí tự nhiên sẽ tiêu tan, có thể phát huy tác dụng vốn có.

Hướng Kỳ Tường do dự nhìn bình hồn, cảm thấy có chút đau tim.

Lục Tu Chi liếc cậu một cái, lời ít ý nhiều: “Bình hồn triều Tống, nhiều nhất có thể lên tới hai mươi vạn.”

Hướng Kỳ Tường không đau tim nữa, mà chuyển sang đau gan.

Cậu ta thế mà chỉ vì hai mươi vạn này chịu nhiều khổ cực như vậy, lần trước tiền sửa xe còn hơn hai mươi vạn a.

Hướng Kỳ Tường thở dài: “Quyên thôi, càng nhìn càng phiền lòng.”

Tư Hoài bên cạnh nghe được rõ từng chữ một, hai mươi vạn!

Hai mươi vạn đó!!

Cậu lập tức quay người, vô cùng quan tâm hỏi han Hướng Kỳ Tường: “Không sao chứ?”

“Không sao không sao.”

Hướng Kỳ Tường lắc đầu, thở một hơi nhẹ nhõm: “Tư ca, may là hai ngày trước gặp anh, nếu không em chết như thế nào cũng không biết.”

Tư Hoài vỗ vỗ cặp sách trong lồng ngực cậu ta: “Ít bùa này cậu lấy đi, sau này có chuyện gì cứ tìm tôi là được.”

Hướng Kỳ Tường ôm chặt cặp: “Thế này, thế này thì ngại lắm.”

Anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, cậu làm sao có thể để Tư ca tặng không cho  nhiều bùa như vậy được.

“Tư ca, không thì em lấy giá thị trường mua đi, xấp bùa này với lại cả bùa hôm nay anh đuổi cái kia…”

“Đều là người trong nhà,” Tư Hoài ngắt lời cậu ta, nghiêm trang nói, “Tiền gì mà tiền.”

“Cái bình hồn này tôi cũng có thể giúp cậu xử lý, để nó chân chính dẫn hồn, dẫn đường cho cô hồn dã quỷ.”

“Vậy thật sự quá tốt.”

Hướng Kỳ Tường cảm động muốn khóc, nắm lấy tay Tư Hoài, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Qua một hồi lâu, cậu ta mới thốt ra vài chữ:

“Tư ca, anh, anh thật nhân hậu mà!”

Tư Hoài khen lại một cách lịch sự: “Em họ, em cũng thật là hiểu chuyện.”

Lục Tu Chi: “…”

Giằng co mất một ngày, đã không lấy được một đồng còn phải tốn công xử lý bình hồn này.

Hướng Kỳ Tường thật sự cảm thấy xấu hổ, cậu ta suy nghĩ một chút, nói: “Tư ca, em muốn đến đạo quan của bọn anh để dâng hương.”

Tư Hoài hai mắt sáng lên, đạo quan đã rất lâu rồi không có khách dâng hương a.

“Đạo quan các anh ở đâu? Xa không?”

Tư Hoài dừng một chút, chậm rãi nói: “Xa thì cũng không xa.”

“Có điều gần đây không tiện lắm.”

Hướng Kỳ Tường không muốn làm phiền, có chút tiếc nuối: “Aizz, vậy đợi sau này…”

“Không cần.”

Tư Hoài lấy điện thoại di động ra, add WeChat với Hướng Kỳ Tường, gửi link cửa hàng Taobao của Đạo Thiên Quan cho cậu ta.

“Cậu để ý cửa hàng Taobao của đạo quan chúng tôi, có dịch vụ dâng hương hộ.”

“Tôi sẽ tự mình giúp cậu dâng hương cho tổ sư gia.”

Hướng Kỳ Tường lướt tới dịch vụ dâng hương hộ, bỏ qua doanh thu bằng 0 trên bảng thống kê, đắm mình trong sự tiện lợi của mua sắm online nhanh, khen: “Tư ca, Đạo Thiên Quan của chúng ta thật hiện đại nha.”

Tư Hoài bình tĩnh gật đầu: “Tất nhiên rồi, chúng ta phải theo kịp thời đại.”

Ngũ Kỳ quỷ tới nhanh đi cũng nhanh, mới qua hơn một giờ.

Đã hơn một giờ sáng.

Hướng Kỳ Tường nhìn đồng hồ, nói: “Hơn một giờ sáng rồi, nếu không hai người ở lại đây đi, để em đi dọn dẹp phòng khách.”

Tư Hoài quay đầu nhìn Lục Tu Chi, cậu không quan tâm sẽ ngủ ở đâu, chỉ muốn cọ thêm một chút âm khí, rồi thắt chặt tình cảm thêm một chút với đại hòa thượng.

Lục Tu Chi ngước mắt, chú ý tới tia sáng xanh mập mờ dưới đáy mắt cậu, mím môi, đồng ý ở lại.

Hướng Kỳ Tường cong miệng nở nụ cười: “Tốt, em đi dọn giường, các anh đánh răng rửa mặt trước đi.”

“Quần áo khăn mặt treo trong tủ đều còn mới, cứ tự nhiên dùng, bàn chải đánh răng các thứ đều ở trong ngăn tủ bồn rửa tay…”

Tư Hoài tìm một lát cũng không tìm được quần lót, đành cầm khăn đi tắm trước.

Tắm xong, điện thoại để trên bồn rửa mặt rung lên, thông báo tin nhắn đã lâu không thấy từ Taobao vang lên.

“Đing đong — “

Thương Dương đệ nhất soái: 【 Có đó không? 】

Tư Hoài lập tức vuốt mái tóc ướt nhẹp ra sau đầu, cầm điện thoại di động lên trả lời:

【 Thân mến, có đây. 】

Thương Dương đệ nhất soái: 【 Thật sự có thể bắt quỷ sao? 】

Tư Hoài gõ chữ thật nhanh: 【 Thật nha. 】【 Đảm bảo sạch sẽ, hồn phi phách tán. 】

Edit/Beta: HeHe

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play