“Bấm ngón tay tính toán, chúng ta phải tảo hôn lúc tráng niên.”
Lục Tu Chi trầm mặc một lát: “Như vậy rất tốt.”
Mấy chữ này có chút quen tai, Tư Hoài suy nghĩ một hồi, không nhớ đây là lời của mình đã nói.
Cậu không hiểu mấy chuyện của Phật giáo, nên không có cách nào mượn chuyện thảo luận Phật pháp làm cớ tiếp tục cọ chút âm khí. Nếu sư huynh mà ở đây, khẳng định có thể bàn luận ba ngày ba đêm…
Uống hết trà, Tư Hoài miễn cưỡng nói: “Tôi về trước.”
Lục Tu Chi đứng lên nói: “Tôi tiễn cậu.”
Mưa đã tạnh, Lục Tu Chi lại nguyện ý tiễn mình về, Tư Hoài đương nhiên sẽ không từ chối rồi..
“Lục tiên sinh, ngày mai gặp.”
“Ừm.”
Lục Tu Chi ngước mắt, ánh mắt dõi theo bóng lưng thon gầy phía trước. Theo Tư Hoài rời đi, hơi ấm xung quanh dần biến mất.
Vài cô hồn dã quỷ bắt đầu mon men tới gần.
Lục Tu Chi vuốt nhẹ Phật châu trên tay, bên tai vang lên lời nói của Tịch Vô đại sư.
—— Chỉ cần ở cùng cực dương chi nhân*, sẽ có thể thoát khỏi khốn cảnh bị ác quỷ quấn thân.
*Người mang thể chất cực dương
Trở lại Tư gia, Tư Hoằng Nghiệp đang ngồi ở trên ghế đọc báo.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tư Hoài, ông thả tờ báo xuống cái ‘bẹp’. Đánh giá từ trên xuống một phút, ngữ khí hiếm thấy không cáu kỉnh: “Tại sao không trả lời tin nhắn? Thế nào rồi?”
“Hết pin rồi.”
Tư Hoài lê dép đến gần, hỏi ngược lại: “Cái gì thế nào?”
Thấy cậu một bộ dáng cà lơ phất phơ, trong lòng Tư Hoằng Nghiệp liền trào lên một ngọn lửa không rõ nguyên nhân.
Ông nhấp một hớp trà hoa cúc, kiềm chế cơn giận: “Biết rõ còn hỏi.”
Phí Tú Tú vỗ nhẹ cánh tay của ông, nhìn sang Tư Hoài: “Tiểu Tư, gặp được Tu Chi chưa?”
“Gặp được rồi.”
Tư Hoài gật gật đầu.
Thể chất của Lục Tu Chất quả thật độc nhất vô nhị, toàn bộ Hoa quốc nói không chừng không tìm ra người thứ hai.
Mắt cậu lộ rõ vẻ tán thưởng, khen: “Lão Tư, nhà mấy người ánh mắt không tệ.”
Nhà mấy người?
Tư Hoằng Nghiệp khóe mắt giật một cái, mắt thấy lại sắp nổi điên.
Phí Tú Tú vội vã nâng ly trà, chặn cái miệng của ông lại: “Lão Tư, bác sĩ nói gần đây phải bảo vệ cổ họng.”
“Gặp Tu Chi thấy thế nào?”
“Rất tốt.”
Tư Hoài nhướn mày, mong đợi hỏi Tư Hoằng Nghiệp:
“Khi nào có thể kết hôn?”
Phí Tú Tú ngây ngẩn cả người.
Tư Hoằng Nghiệp cũng ngẩn người, lập tức trừng mắt, tức đến nổ phổi quát:
“Mày lại không có tiền?!”
Tư Hoài xua xua tay: “Chúng tôi là tình yêu chân thành.”
“Mày, mày…” Tư Hoằng Nghiệp ‘cạch’ một tiếng đặt ly trà lên bàn, cả giận nói, “Mày yêu chân thành cái rắm!”
Tư Hoài liếc ông một cái, thầm nghĩ ông cha này thật sự là khó chiều, không kết hôn cũng tức giận, mà muốn kết hôn cũng tức giận.
“Con lên lầu đây.”
Giữa trưa ngày hôm sau, Tư Hoài nhận được điện thoại của Lục Tu Chi, sau khi xác nhận anh cũng đi, nhanh chóng chạy ra khỏi Tư gia.
Tiểu khu Quân An nằm gần trường đại học, là một tòa nhà mới xây dựng hai năm trước. Hầu hết cư dân ở đây là sinh viên và giảng viên của các trường xung quanh. Giờ này tiểu khu còn rất yên tĩnh, hầu như không nhìn thấy người nào.
Hướng Kỳ Tường siết chặt lá bùa, chậm chạp không dám ấn nút thang máy: “Tư ca, đi thang máy chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Trong phim kinh dị người đi thang máy đều có kết cục cũng không tốt a…”
Tư Hoài liếc nhìn hành lang tối tăm bên cạnh, hỏi: “Cậu ở tầng mấy?”
“Tầng mười bảy.”
Lên tầng mười bảy?
Tư Hoài không hề nghĩ ngợi, vỗ vỗ vai cậu ta, an ủi: “Không sao đâu, trong phim kinh dị đi qua hành lang kết cục không có gì tốt đẹp.”
Lục Tu Chi bước chân dừng một chút.
Hướng Kỳ Tường cũng không cảm thấy chút an ủi nào, ảo não ấn nút thang máy.
May mắn không phát sinh chuyện gì, lên thẳng tầng mười bảy.
Hướng Kỳ Tường thở phào nhẹ nhõm, mở cửa.
Một luồng gió âm lãnh thổi tới, cậu ta vội vàng nhích lại gần bên người Tư Hoài.
Hướng Kỳ Tường cứng ngắc ở lối vào, hai tay khẩn trương kéo quần áo Tư Hoài, không dám đi vào trong lại không dám lui về phía sau, tại chỗ giới thiệu căn hộ luôn:
“Lúc mua phòng này mẹ em còn đặc biệt tìm người xem qua, nói tiểu khu này phong thuỷ tốt, thích hợp cư trú lâu dài, tìm qua không biết bao nhiêu đại sư rồi mới quyết định căn hộ này…”
Tư Hoài nhìn quét một vòng, căn phòng quay lưng về phía bắc, nhìn về phía nam rộng rãi sáng sủa, hiệu quả cách âm rất tốt, sẽ không bị trường học công ty xung quanh làm ồn.
“Phòng không tồi.”
Hướng Kỳ Tường ngừng nói, mờ mịt nhìn cậu: “Hả?”
Tư Hoài thở dài một hơi: “Căn hộ gần ngàn vạn thì có thể có chuyện gì a.”
Hướng Kỳ Tường nghiêm túc suy tư một lát, dùng sức mà gật đầu: “Tư ca anh nói đúng! Căn hộ là vô tội.”
“Cho dù có, lỗi cũng là của những con quỷ kia!”
“Hơn nữa đây là phòng mới, lúc trước khi xây dựng cũng chưa từng xuất hiện sự cố nào, khẳng định không phải vấn đề của căn hộ.”
“Haizz… Là tôi ngày hôm qua kết luận vội vàng.”
Tư Hoài kỳ quái nhìn Hướng Kỳ Tường, cậu chỉ là đơn thuần cảm thấy căn hộ này vừa đắt lại vừa có thể gặp quỷ.
Em họ cư nhiên có thể tuôn một tràng nói xàm xí, mạch não thật kỳ lạ.
Xác định căn hộ không thành vấn đề, Hướng Kỳ Tường thoáng an tâm được chút, bảo bọn họ vào nhà ngồi, chủ động vào nhà bếp lấy hoa quả và đồ uống.
“Trong tủ lạnh hình như có dâu tây, em đi rửa một chút.”
Tư Hoài vào toilet rửa tay, mở vòi nước, ống nước bị nghẹt rung ồ ồ.
Một lúc lâu, mới chậm rãi chảy được một chút nước.
Cậu ta tạm rửa một chút, vừa ngẩng đầu, trong gương xuất hiện một gương mặt quỷ đẫm máu, chi chít vết sẹo, con mắt có vẻ đã bị móc mất, chỉ còn lại hai hốc mắt đen ngòm, máu rỉ ra ngoài.
Tư Hoài liền nhìn ra sau, không có quỷ, lại nhìn gương, mặt quỷ trong gương cũng đã biến mất.
Cứ qua loa như vậy sao?
Không chuyên nghiệp chút nào vậy.
Đang nghĩ ngợi, nhà bếp truyền đến tiếng thét chói tai thảm thiết của Hướng Kỳ Tường.
“Chết tiệt a a a a a! ! ! !”
Tư Hoài vội vã đi ra ngoài, chỉ thấy Hướng Kỳ Tường sắc mặt trắng bệch, lảo đảo chạy đến, lắp bắp nói: “Em, em… Nước, máu…”
Tư Hoài lướt qua cậu ta, đi vào nhà bếp.
Mọi thứ đều bình thường, chỉ là trên đất lộn xộn nào là mảnh vỡ của mâm trái cây bằng sứ, nào là dâu tây, anh đào bị giẫm nát bét, nước văng tung toé.
Hướng Kỳ Tường trốn phía sau Lục Tu Chi, lạnh người rùng mình một cái, bước nhanh đến bên cạnh Tư Hoài, vẻ mặt đưa đám nói: “Mới vừa, vừa nãy đang rửa trái cây, nước đột nhiên biến thành, thành máu…”
Tư Hoài nhìn trái cây trên đất, nhíu nhíu mày.
Lãng phí quá đi, mùa này dâu tây anh đào đắt lắm à nha.
Thấy cậu vẻ mặt nghiêm túc, Hướng Kỳ Tường khẽ hồi hộp trong lòng, hô: “Tư ca, cái này có khó giải quyết lắm không?”
Tư Hoài còn đang tiếc thương mớ dâu tây đã một đi không trở lại, không rõ lời cậu ta nói lắm.
“Cái gì khó?”
Hướng Kỳ Tường giơ ngón tay cái: “Không hổ là Tư ca của em.”
Nhìn biểu tình xem thường này, nghe câu hỏi ngược lại này, đại sư chính là có quyết đoán như thế.
Lục Tu Chi: “…”
Anh nhìn sau gáy Hướng Kỳ Tường, suy ngẫm xem việc giáo dục của Hướng gia có xuất hiện vấn đề gì không.
Tư Hoài phỏng đoán Hướng Kỳ Tường chắc lại đang tự bổ não ra mấy chuyện kỳ quái, cậu cũng lười hỏi lại, ngồi vào ghế salon, kể lại chuyện vừa nãy xảy ra trong toilet.
Nghe xong, Hướng Kỳ Tường liền vội vàng nói: “Em mới nãy trong bếp cũng nhìn thấy cái kia à ừm cũng không có tròng mắt! Lần trước gặp phải cũng vậy…”
Cậu ta nghi ngờ nói: “Bọn họ làm sao đều không có tròng mắt?”
Tư Hoài nào biết quỷ vì sao lại không tròng mắt, bởi vì từ nhỏ đã không gặp được quỷ, hiểu biết của cậu đối với phương diện này đã ít lại càng ít, cũng chẳng khác biệt lắm so với người bình thường.
Nhìn ánh mắt thèm khát của Hướng Kỳ Tường, Tư Hoài không đành lòng nói mình cũng không biết.
Cậu suy tư chốc lát, chậm rãi nói: “Ừm… Đại khái là có một tổ chức quỷ mù đi.”
Hướng Kỳ Tường bừng tỉnh đại ngộ, tin tưởng không nghi ngờ: “Thì ra là như vậy.”
Một đứa dám nói, một đứa dám tin.
Lục Tu Chi trầm mặc.
Lúc lâu sau, anh mới mở miệng nói: “Là Ngũ Kỳ quỷ.”
Tư Hoài cùng Hướng Kỳ Tường đồng loạt nhìn sang, trong mắt đều mờ mịt như nhau.
Lục Tu Chi nhắc nhở: “Còn gọi là Nhất Mực Ngũ tiên sinh.”
Tư Hoài lắc đầu, không có biết nha.
Thấy cậu quả thật không hiểu chút nào, Lục Tu Chi mím mím môi, chậm rãi giới thiệu về Ngũ Kỳ quỷ.
Ngũ Kỳ quỷ, không phải là một con quỷ, mà là năm con quỷ, trong đó bốn con không có mắt, tất cả nghe theo mệnh lệnh của con quỷ duy nhất có mắt.
Bởi vậy, con quỷ cầm đầu được gọi là Nhất Mực Ngũ tiên sinh.
Năm con quỷ dựa vào hút sinh mệnh của con người mà tồn tại, Nhất Mực Ngũ tiên sinh sẽ sai khiến bốn con quỷ kia đi ngửi con người, lần lượt từng con. Người bị ngửi sẽ từ từ suy nhược, bắt đầu sinh bệnh, một khi bị năm con quỷ đều ngửi thấy, thân thể suy yếu, chính là lúc tử vong.
Tư Hoài thở ra một hơi, anh ta nói không sai.
Quả thật là tổ chức quỷ mù, một băng nhóm tội phạm nha.
Nghe xong mấy câu này, Hướng Kỳ Tường cả người phát lạnh, hàm răng cũng bắt đầu đánh nhau lập cập, thần sắc hoảng sợ nói: “Em, em đã bị bốn con ngửi qua …”
“Nếu lại thêm một con nữa tới, em sẽ phải chết tại chỗ?”
Tư Hoài liếc nhìn gương mặt cậu ta, hắc khí quanh quẩn lúc trước đã tản đi, trong thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
“Không có gì đâu, bị hút vài cái cũng không chết ngay được.”
Thấy Hướng Kỳ Tường mặt đầy u sầu, Tư Hoài suy nghĩ một chút, nêu ví dụ cho cậu ta: “Cứ coi như là hiến máu đi, còn có thể thúc đẩy tuần hoàn máu cơ thể.”
Nghe có vẻ rất khoa học nha.
Hướng Kỳ Tường lúc này mới thấy có chút an ủi.
Cậu ta cuống cuồng hỏi: “Tư ca, bọn anh lát nữa định chuẩn bị thế nào đối phó Ngũ Kỳ… Nhất Mực Ngũ tiên sinh kia vậy?”
Tư Hoài giật mình: “Câu hỏi hay đấy.”
Cậu còn chưa nghĩ tới.
Lần đầu tiên bắt quỷ, không có kinh nghiệm gì.
Hướng Kỳ Tường cũng là lần đầu tiên gặp quỷ, không biết cái gì có thể hỏi cái gì không thể hỏi.
Thấy Tư Hoài không nói gì, liền đương nhiên cho rằng điều này là không thể hỏi, dù sao cách tường có quỷ.
“Tư ca anh không nói cũng không sao.”
Tư Hoài suy nghĩ một hồi, ngoại trừ chưởng môn ấn cùng bài vị tổ sư gia, sư huynh cũng không để lại cho cậu pháp khí bắt quỷ gì.
Cậu gãi gãi vết sẹo trên cánh tay phải, ngập ngừng nói: “Dùng nắm đấm đi.”
Đánh nhau thì cậu khá lợi hại.
Hướng Kỳ Tường lẩm bẩm: “Đây chính là cảnh giới trong truyền thuyết? Trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm.”
Tư Hoài: “…”
Lục Tu Chi: “…”
Hướng Kỳ Tường nắm lá bùa trong tay, tiếp tục hỏi: “Vậy chúng ta khi nào động thủ?”
Lục Tu Chi: “… Ngũ Kỳ quỷ chỉ động thủ hại người vào giờ Tý*.”
*23h đêm đến 1h sáng.
“Ơ?” Hướng Kỳ Tường ngẩn người, “Thế vừa nãy bọn nó?”
“Ảo giác, hù dọa người.”
Tư Hoài bừng tỉnh, chẳng trách vừa rồi không cảm nhận được âm khí.
Hướng Kỳ Tường không nhịn được phỉ nhổ: “Bọn nó doạ người làm gì, cái thú vui ác ôn gì thế.”
Đề tài này Tư Hoài biết, cậu lập tức nói với Hướng Kỳ Tường: “Chấn kinh đối với thân thể sẽ có ảnh hưởng nhất định, nghiêm trọng chút còn có thể ly hồn.”
“Nói đơn giản, bọn họ chính là muốn thừa dịp cậu bệnh, đòi mạng cậu.”
Hướng Kỳ Tường thiếu chút nữa khóc.
Một buổi trưa bình an vô sự, ăn cơm tối xong, nhiệt độ dần hạ xuống, thời điểm gần tới nửa đêm, ngoài cửa sổ cuồng phong trỗi dậy, gào thét quét qua.
Hướng Kỳ Tường không nhịn được mở điều hòa, trên người tuy ấm, nhưng bàn chân lại lạnh ngắt.
Cậu ta tiến đến bên tai Tư Hoài hỏi: “Tư ca, trên người anh còn bùa không?”
Tư Hoài ôm mâm trái cây, đưa cặp sách cho cậu ta: “Tự lấy.”
Hướng Kỳ Tường vừa mở ra nhìn, đầy bùa chú.
Cậu ta cầm hai tấm, mỗi chiếc giày nhét một tấm, rồi đưa vài tấm cho Lục Tu Chi.
Lục Tu Chi cúi đầu, nhìn lá bùa chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo trong lòng bàn tay, nhớ tới một màn Tư Hoài dùng chu sa vẽ bùa ngày hôm qua.
Vẽ bùa trình tự rườm rà, trước tiên phải thiền định rèn luyện tâm trí, sau đó bày tỏ rõ mục đích vẽ bùa với thần phật, lúc vẽ phải niệm chú thỉnh thần… Mỗi một bước đều yêu cầu người vẽ phải tuân thủ một cách nghiêm ngặt, thành tâm
Mấy thứ bùa vẽ không đoan chính như này, đều là phế phù, không có chút tác dụng.
Nhưng Tư Hoài thì khác…
Nếu biết vẽ điểm mấu chốt của bùa, sẽ chọc đến quỷ thần đều nhảy dựng.
Lục Tu Chi mở to mắt, ánh mắt rơi vào gương mặt trắng nõn của Tư Hoài, cậu đang ăn một miệng toàn dâu tây, quai hàm phồng lên, đôi môi nhạt màu tựa như bị nước dâu nhiễm đỏ hai phần.
Giống như chỉ là một sinh viên bình thường chưa qua tôi luyện.
Lục Tu Chi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đồng hồ treo tường.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tư Hoài ăn xong quả dâu tây cuối cùng, kim giờ ‘tích’ một tiếng, chuyển tới vị trí số mười một.
Giờ Tý đến.
Tư Hoài dựa vào ghế sô pha, nhìn quét chung quanh, tò mò không biết Ngũ Kỳ quỷ kia sẽ từ chỗ nào chui ra.
Hướng Kỳ Tường siết chặt bùa, tim đập thình thịch.
Một phút, hai phút… Năm phút sau, góc áo Tư Hoài bị kéo kéo.
“Ở đâu?”
Cậu quay phắt người, Hướng Kỳ Tường phía sau cắn chặt hàm răng, xanh cả mặt.
Tư Hoài ánh mắt sáng lên, theo ánh mắt của cậu ta nhìn sang, nhìn thấy cửa nhà vệ sinh.
Hướng Kỳ Tường khom người, kìm nén cơn buồn tiểu mãnh liệt, ấp a ấp úng nói: “Em, em muốn đi vệ sinh.”
Tư Hoài: “Thì đi đi.”
Hướng Kỳ Tường nhăn mặt: “Không, không dám.”
Sợ chờ nữa cậu ta sẽ tiểu ra quần, Tư Hoài đứng lên: “Tôi đi với cậu vậy.”
Hướng Kỳ Tường đi được hai bước, liền quay đầu lại hỏi Lục Tu Chi: “Anh, anh muốn cùng đi với bọn em không?”
Lục Tu Chi: “… Không cần.”
Hướng Kỳ Tường không hiểu rõ thể chất của anh họ lắm, chỉ nghe trưởng bối từng nhắc anh ở phương diện huyền học rất có trình độ.
Có điều lúc này có tới năm con quỷ, cậu ta cũng không dám để anh họ ở một mình, suy nghĩ một chút: “Vậy em không đóng cửa nha.”
Tư Hoài lười biếng dựa vào khung cửa một chút, nghe tiếng nước róc rách.
Dù sao mọi người đều là đàn ông con trai, cậu không cảm thấy có gì cả, thế nhưng nghe xong bản thân cũng có chút muốn xả lũ.
Hướng Kỳ Tường ân cần, chủ động hiến dâng thân mình vì cậu mà trông chừng.
Tư Hoài kéo dây kéo, phía bên phải bỗng nhiên có một đạo quỷ khí âm lãnh kéo tới.
Cậu nghiêng đầu, trong gương trên bồn rửa mặt hiện ra quỷ ảnh, mái tóc dài màu đen che khuất khuôn mặt, xuyên qua mấy sợi tóc mơ hồ lộ ra một đôi mắt màu đỏ tươi, sâu kín nhìn chăm chú vào cậu.
“Đ*!”
Tư Hoài lập tức kéo dây kéo quần lên, giơ tay sờ lên gương, cưỡng ép lôi con quỷ từ trong gương ra.
Nhất Mực Ngũ tiên sinh còn chưa kịp phản ứng lại, nghe thấy đỉnh đầu vang lên một tiếng cười lạnh:
“Dám nhìn trộm tao?”
Nhất Mực Ngũ ngơ ngác bị ép ngẩng đầu, một nắm đấm liền lao tới phía khuôn mặt.
Mỗi một đấm đều như đánh trúng vào hồn thể, dương khí hừng hực trong nháy mắt đánh tan hồn phách. Chỉ trong chớp mắt, nửa cái đầu của Nhất Mực Ngũ đã không còn.
Nó gian nan trợn to một con mắt còn sót lại, không thể tin nhìn nhân loại này.
Không thể nào, đạo hạnh mấy trăm năm của nó…
Nhận ra cứ tiếp tục như vậy chính mình sẽ hồn phi phách tán, Nhất Mực Ngũ điên cuồng giãy dụa, gọi đồng bọn.
Tư Hoài một đấm nện vào miệng nó, mẹ nó, một mình còn chưa đủ?!
Lại còn gọi người, không đúng, gọi quỷ tới a.
Đồ quỷ biến thái chết tiệt!
Edit/Beta: HeHe