Nước mưa lăn dọc xuống theo chiếc ô, xuyên qua cơ thể của tiểu quỷ, tí tách rơi xuống đất.

Đây là một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, tóc rất dài, xõa tán loạn trên vai. Quần áo rách rưới, làn da màu xanh nhạt, khuôn mặt cũng hơi xanh. Đôi mắt vừa đen vừa lớn, tựa hồ không có tròng trắng. 

Nó nhìn chằm chằm vào Lục Tu Chi, nuốt một ngụm nước bọt.

Tiểu quỷ da xanh tiến lại gần thêm hai bước, chậm rãi duỗi tay ra, lướt qua Tư Hoài, muốn tóm lấy cánh tay của Lục Tu Chi.

Lục Tu Chi khẽ cau mày, Phật châu trên cổ tay dần dần nóng lên.

Ngay lúc anh chuẩn bị ra tay, Tư Hoài đã giành trước một bước, nhanh chóng giơ tay lên, thận trọng tiến đến gần đầu tiểu quỷ da xanh.

Trong nháy mắt ngón tay đụng tới tóc, mái tóc dài đến vai như bị một đao mạnh mẽ cắt, biến thành một đầu tóc ngắn, miễn cưỡng chạm đến cổ.

Lục Tu Chi cụp mắt xuống, nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của Tư Hoài.

Dương khí ấm áp từ cơ thể đối phương dường như vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay anh.

Tư Hoài ngại ngùng rụt tay lại phía sau lưng, cậu không phải cố ý nha.

Lần đầu tiên gặp quỷ, không biết rằng có thể thấy nhưng không thể sờ.

Tiểu quỷ da xanh sờ sờ đầu, cảm thấy phía sau đầu đau rát như bị thiêu đốt.

Nhận ra Tư Hoài là một tồn tại cực kỳ nguy hiểm, nó trừng to con mắt, lùi lại vài bước rồi biến mất không còn tăm hơi.

Tư Hoài tiếc nuối nhìn con đường trống trải, vừa quay đầu liền đụng phải đôi mắt màu hổ phách của Lục Tu Chi.

Lục Tu Chi lặng lẽ nhìn hắn, thần sắc nhàn nhạt, không có biểu tình gì.

Tư Hoài suy nghĩ một chút, hai tay chắp tay trước ngực: “A di đà phật, thiện tai thiện tai.”

Lục Tu Chi: “...”

“Chú đã nói qua về chuyện của tôi?”

“Xem như là nói rồi đi.”

Tư Hoài lơ đãng gật đầu, trong đầu tràn ngập những chuyện liên quan đến tiểu quỷ da xanh kia.

Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao?

Tiểu quỷ kia lại có thể xuất hiện trước mặt cậu a.

“Anh ở Bạch Xà Tự tu cái gì thế?”

Lục Tu Chi: “... Vì lý do thân thể nên trước đây tôi tạm thời ở Bạch Xà Tự.”

“Ồ.”

Tư Hoài gật gật đầu, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên.

Không đúng, có điều gì đó rất đặc biệt.

Âm khí trên người đại hòa thượng này cực kỳ nồng.

Tư Hoài nghiêng người, tiến sát đến cánh tay trái của Lục Tu Chi.

Âm khí nồng nặc dần dần bao vây, mát mát lạnh lạnh, xua tan nhiệt độ trong cơ thể.

Lần này cậu xác định âm khí trên người Lục đại hòa thượng có thể một phần dương khí của cậu.

Ít nhất có thể đánh lừa quỷ nha.

Điều này có nghĩa là chỉ cần Lục Tu Chi ở bên cạnh... Cậu cũng không phải phát sầu về việc không nhìn thấy quỷ nữa!

Tư Hoài ho nhẹ một tiếng, hô: “Đại… Lục tiên sinh.”

Đại Lục tiên sinh trầm mặc chốc lát, ừ một tiếng.

Tư Hoài chậm rãi nói: “Phật giáo các anh đề cao chúng sinh bình đẳng, vậy thì làm tròn lên thì chúng giáo cũng bình đẳng nhỉ?”

Lục Tu Chi nửa khép con mắt, nghiêm túc trả lời: “Hỗ tồn cộng vinh, đoàn kết tế thế*.”

*Cùng tồn tại và cùng thịnh vượng, đoàn kết giúp đỡ thế giới.

Tư Hoài câm nín chốc lát, cũng nặn ra được bốn chữ: "Như vậy rất tốt."

“Thực không dám giấu, tôi là Chưởng môn đời thứ hai của Đạo Thiên Quan.”

“Lục tiên sinh có muốn tính một quẻ không?”

Đường nét khuôn mặt cậu mềm mại, thanh tú, đồng tử đen bóng như sơn mài. Mặc dù không cười, nhưng trên người toả ra dương quang ấm áp, khiến người ta sinh lòng hảo cảm.

Lục Tu Chi rũ mi xuống, mím môi nói: “Vào trong rồi nói.”

Tư Hoài vốn là muốn dùng xem bói để lôi kéo làm quen, tranh thủ ở chung một lúc, thuận tiện cọ chút âm khí.

Sau khi nghe Lục Tú Chi nói, cậu ngay lập tức đồng ý rồi cùng anh bước vào trong.

Sân vườn Lục gia phi thường trống trải, không trồng hoa trồng cây, chỉ có vài viên đá được đặt tuỳ ý trên bãi cỏ xanh, ở cuối thảm cỏ có thêm một căn nhà gỗ cao bằng nửa người.

Đơn giản, sạch sẽ và tràn đầy sức sống, nó trông còn rực rỡ hơn khoảng sân đầy hoa và cây của Tư gia.

Phòng khách được trang trí theo phong cách hiện đại với ba màu chủ đạo đen, trắng và xám nhưng cách sắp xếp đồ nội thất trong nhà, các đồ trang trí thư pháp, tranh vẽ… rất tinh tế. Dương khí sinh cơ trong phòng còn nhiều hơn ngoài sân, tuần hoàn sinh sôi không ngừng.

Tư Hoài không biết nhiều về phong thủy, cậu chỉ nhìn thấy có một trận pháp ở trong phòng khách.

Vừa ngồi xuống không lâu, một quản gia mặc vest không biết từ đâu xuất hiện và bưng lên ba tách trà nóng.

“Tư thiếu gia, tiên sinh.”

Quản gia nghiêng người nói với Lục Tú Chi: “Tiên sinh, Hướng thiếu gia tới.”

Trong lúc Tư Hoài đang thắc mắc thiếu gia này là ai thì ngoài cửa vang lên một tiếng hét:

“Anh!”

Hướng Kỳ Tường lảo đảo chạy vào, vọt tới bên Lục Tu Chi: “Anh! Mau, mau giới thiệu cho em một đại sư! Phải là cao tăng!”

“Em hình như đụng phải thứ kia rồi.”

Nghĩ lại cảnh tượng hôm qua nhìn thấy trong nhà vệ sinh công cộng, Hướng Kỳ Tường không khỏi rùng mình, vội vàng tu hết tách trà trên bàn để sưởi ấm.

Tư Hoài nhận ra Hướng Kỳ Tường chính là đơn hàng lớn hôm qua đâm vào cây, hỏi: “Anh đụng phải cái gì?”

“Thì là cái, cái đó đấy.”

Hướng Kỳ Tường sốt sắng mà nuốt một ngụm nước bọt, không dám nói ra chữ quỷ này, chỉ sợ nói quỷ, quỷ liền xuất hiện ở trong tay.

Một lúc sau, cậu ta mới hạ giọng nói: “Chính là Ghost ấy…”

Tư Hoài nhíu mày: “Anh đụng phải tiểu quỷ da xanh kia?”

Bị cậu chém mất tóc, lại bị vị đại huynh đệ này đụng phải…

Thành quỷ cũng quá thảm rồi.

Nghe nói như thế, Hướng Kỳ Tường sắc mặt kém hơn: “Cái gì mà quỷ da xanh?”

Nơi này còn có quỷ khác!?

“Đại ca à, đừng làm em sợ nữa…”

Cậu ta lau mặt, quay người nhìn thấy là Tư Hoài, thốt lên: “Đàn em!”

“Đại sư!”

Hướng Kỳ Tường kích động ngồi vào bên cạnh Tư Hoài: “Đại sư! Ngài sao lại ở đây! Có phải là tính tới tôi sẽ đến…”

Lục Tu Chi cắt ngang lời cậu ta, mở miệng giới thiệu: “Vị này chính là Tư Hoài.”

“Vị này là em họ của tôi, Hướng Kỳ Tường.”

Hướng Kỳ Tường có nghe nói Tư gia quãng thời gian trước đã tìm về được đứa con trai lạc đường nhiều năm, cũng biết Lục gia cùng Tư gia đã định ra hôn ước, nhưng lại không biết người này tên Tư Hoài.     

Hiện tại phát hiện đại sư chính là Tư Hoài, cùng anh họ mình có hôn ước.

Đây không phải là người một nhà sao !

Hướng Kỳ Tường càng kinh hỉ hơn, lập tức đổi giọng: “Ca! Tư ca!”

 Ừm, biết nói chuyện đấy.

Tư Hoài bình tĩnh mà tiếp nhận cách xưng hô này, nói với cậu ta: “Em họ của Lục tiên sinh cũng chính là em họ của tôi.”

Đầu ngón tay Lục Tu Chi khựng lại, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Tư Hoài.

Hướng Kỳ Tường cảm động nhấp một hớp trà nóng, từ từ nói: “Anh, chạng vạng ngày hôm qua em đã đem xe của anh đụng phải cây , sau đó cảnh sát giao thông đến..."

Cặn kẽ nói lại một lần chuyện của ngày hôm qua, Hướng Kỳ Tường khóc lóc kể lể: “Sau đó em liền bị tạm giam.”

“Cái gì gì kia đó thế mà không quay lại, hại em bị mẹ lôi ra tàn nhẫn mà đánh.”

Tư Hoài đánh giá toàn thân của cậu ta, lòng bàn chân có ba đạo hắc khí.

Ba đạo hắc khí, ba con quỷ.

Tính cả con ngày hôm qua, tổng cộng đã gặp được bốn con quỷ.

Tư Hoài mặt đầy hâm mộ: “Mệnh thật tốt.”

Tuổi còn trẻ mà đã có thể gặp phải nhiều quỷ như vậy.

Hướng Kỳ Tường chỉ đơn giản hiểu ý nghĩa trên mặt chữ, một mặt kinh hỉ: “Có thật không?”

Tư Hoài khẳng định nói: "Đương nhiên rồi, người bình thường làm sao mà có một cái mệnh tốt như vậy.”

Cậu sống nhiều năm như vậy, thế mà tới tận hôm nay mới gặp được một con.

Đoán được ý tứ chân chính của Tư Hoài, Lục Tu Chi: “...”

Lát sau, Hướng Kỳ Tường móc ra trong túi quần ra một xấp bùa dày cộp, lục lọi tìm ra lá bùa nhăn nheo nhất, tiến đến trước mặt Tư Hoài hỏi: “Đúng rồi, Tư ca, anh xem là bùa này.”

“Ngày hôm qua sau khi đụng phải thứ kia, bùa liền biến thành như này, có phải là đã có tác dụng đúng không vậy?

Tư Hoài nhìn lá bùa màu sắc ảm đạm, chần chừ gật gật đầu.

Cậu chưa từng bán được quá vài lá bùa, lại càng chưa từng hình dạng lá bùa sau khi thay người chặn tai ương xong ra sao.

Ừm... Đại khái chắc là như vậy đi.

Hướng Kỳ Tường liền vội vàng hỏi: “Tư ca, trên người ngươi còn phù không ?”

Tư Hoài sờ sờ túi, không bùa, ngược lại có một nhúm nhỏ chu sa.

Giữ vững nguyên tắc không lãng phí tiền bạc và lười về nhà lấy bùa, cậu lấy lá bùa từ tay Hướng Kỳ Tường rồi dùng những ngón tay dính đầy chu sa của mình trực tiếp vẽ lên.

Hướng Kỳ Tường lúc ở đạo quan từng thấy đạo sĩ vẽ bùa, tắm rửa dâng hương, niệm chú kết sát này nọ, quy trình rườm rà phức tạp.

Lần đầu tiên thấy kiểu vẽ bùa không làm màu như Tư Hoài đây, ở trong lòng gọi thẳng không hổ là đại sư.

“Được rồi.”

Tư Hoài đặt phù vào tay Hướng Kỳ Tường rồi dùng dép chạm vào giày của cậu ta để xua đi hắc khí.    

Hướng Kỳ Tường nâng niu cầm lấy tấm phù, tay chân nặng như chì mấy ngày nay cảm thấy thoải mái không ít, còn có chút nóng hầm hập.

Cậu ta nhếch miệng nở nụ cười: “Tư ca, nếu em vượt qua được mấy ngày xui xẻo này thì em sẽ ổn thôi đúng không?”    

Tư Hoài lắc lắc đầu: “Cậu không phải xui xẻo do va vào quỷ, mà là va vào quỷ cho nên mới xui xẻo."

Ngày hôm qua không có chú ý tới chân của cậu ta, không phát hiện chuyện này a.

Hướng Kỳ Tường nghe được những lời này, tim đập thình thịch: “Cho, cho nên em đã sớm đụng, đụng phải cái kia?”

Tư Hoài hâm mộ gật gật đầu: “Ba con liền đấy.”

Hướng Kỳ Tường mắt tối sầm lại.

Lục Tu Chi cau mày: “Cậu gần đây nhất đã đi đến nơi nào?”

Tư Hoài bổ sung: “Hay đã Làm cái gì cũng được.”

Để cậu đến học hỏi cho tốt.

“Em, em chỗ nào cũng không đi nha.”

Hướng Kỳ Tường vắt hết óc, suy nghĩ một hồi lâu: “Em hình như là từ lúc dọn ra ngoài ở, rồi đến ở trong tiểu khu Quân An thì bắt đầu xui xẻo.

Bắt lấy từ mấu chốt, Tư Hoài lập tức lấy điện thoại di động ra, tìm tòi giá phòng ở tiểu khu Quân an.

Rất tốt, học không có nổi.

“Đúng!” Hướng Kỳ Tường càng nghĩ càng cảm thấy là bởi vì phòng ở, cậu ta vỗ đùi, “Sau khi dọn đến ở em không được mấy ngày ngủ ngon, luôn tỉnh dậy lúc nửa đêm, em còn tưởng rằng là mệt..."

“Nhất định là căn nhà kia vấn đề!”

“F*ck, mình tiến vào ổ quỷ cmnr!”

Tư Hoài xoa tay, nóng lòng muốn thử: “Vậy chúng ta nhanh đến ổ quỷ đi.”

Hướng Kỳ Tường sửng sốt một chút: “Bây, bây giờ sao?”

Tư Hoài nghi hoặc: “Không được sao?”

“Được, được chứ.”

Hướng Kỳ Tường siết chặt tấm phù, nhăn nhăn nhó nhó mà nói: “Nhưng mà em từ hôm qua tới hôm nay còn không dám nhắm mắt, vừa đói bụng vừa buồn ngủ, ngay cả tắm cũng không dám tắm.”

Thấy mắt cậu ta đầy mắt tơ máu, quầng thâm còn lớn hơn so với con mắt, Tư Hoài không giục nữa, để cậu ta nghỉ ngơi trước.

Dù sao ngày hôm nay cũng đã thấy quỷ rồi, mấy con kia để dành ngày mai nhìn sau vậy.     

Biết rõ Tư gia ở đối diện Lục gia, Hướng Kỳ Tường mặt dày muốn ở lại.

Quản gia dẫn hắn lên phòng khách trên lầu hai nghỉ ngơi.

Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, phòng khách chỉ còn lại hai người Tư Hoài cùng Lục Tu Chi.

Trà đã nguội, Tư Hoài chậm rãi uống trà, điện thoại di động điên cuồng rung, nhảy ra tin nhắn WeChat của Tư Hoằng Nghiệp.

Cậu tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn gò má Lục Tu Chi:

“Lục tiên sinh.”

“Ừm.”

“Không có giới luật nào trong Phật giáo của các anh cấm đoán mệnh đi?”

Lục Tu Chi nhướn mày, không hiểu tại sao đối phương lại chấp nhất cho rằng mình là người trong Phật môn.

Bị con mắt đen như mực của Tư Hoài nhìn chằm chằm, anh dừng một chút, không có quá nhiều giải thích, trả lời vấn đề:

“... Đệ tử Phật môn chú ý nhân quả.”

Tư Hoài như hiểu như không mà gật gật đầu, dù sao cũng không có loại giới luật này.

“Vậy Lục tiên sinh có muốn đoán một quẻ không?”

Lục Tu Chi mắt phượng hơi nhíu: “Được.”

Tư Hoài tâm lý vui vẻ, xoay tay giả vờ giả vịt bấm mấy lần, dùng giọng điệu thần bí kỳ quái chậm rãi nói:     

“Bấm ngón tay tính toán, chúng ta phải tảo hôn lúc tráng niên*.”

*Kết hôn vào lúc còn trẻ.

Edit/Beta: HeHe

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play