Lục Tu Chi? Không quen biết.

Còn là vị hôn phu.

Tư Hoài suy tư chốc lát, dứt khoát cúp điện thoại, nghĩ thầm ngày nay lừa đảo qua điện thoại không chuyên nghiệp chút nào.

Tìm một thằng con trai để nói chuyện này?

Nếu nói là vị hôn thê, cậu còn tin.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại lại rung lên, Tư Hoài không nhìn tên người gọi liền bắt máy.

“Xin chào.”

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng rống giận dữ: “Tiểu tử thối, mày đang ở đâu?”

Tư Hoài nhíu mày, đưa điện thoại ra xa: “Lão già, ông là ai?”

“Lão già?”

Đối phương không dám tin lặp lại lần nữa, sau đó càng hét lớn, gần như vỡ giọng mà quát.

“Tao là ai? Tao là cha mày! Là cha của mày! Tư Hoài mày…”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc vỡ giọng này, Tư Hoài nhớ lại.

Cậu bây giờ có một người cha, vừa mới nhận mặt cách đây không lâu.

“Ồ có chuyện gì sao?”

“Chuyện gì!? Hôm nay là ngày gì mà mày còn không biết! Tu Chi đã gác lại công việc để cùng mày ăn tối, mày ngược lại giỏi lắm, dám cho nó leo cây…”

Khi Tư Hoằng Nghiệp gầm thét lên lặp lại lời của mình, Tư Hoài liền thất thần.

Người cha già này của cậu là người dễ tức giận lại còn hay càm ràm, có điều tốt số, ngày ngày ngồi hưởng tiền tài, vinh hoa phú quý.

“Tư Hoài! Mày có nghe thấy không? Lập tức cút về nhà cho tao!”

Một lúc sau, Tư Hoài thản nhiên trả lời: “Không tiền, không lộ phí.”

Đầu bên kia điện thoại Tư Hoằng Nghiệp lời bị chặn ở cuống họng, không lên được cũng không xuống được, không nhịn nổi cơn tức mà cúp điện thoại.

Một lát sau, Tư Hoài nhận được thông báo chuyển khoản.

[ Chuyển khoản ] Lão Tư chuyển khoản cho bạn 1.000.000 tệ.

Tư Hoài bừng tỉnh, thì ra vận may ở đây.

Cậu cất điện thoại, quay người đi về phía trạm xe buýt phía trước.

_____________________________________________________________________

“Cậu tên là Hướng Kỳ Tường?”

“Đúng, đúng chú cảnh sát. Cháu thật sự đạp phanh từ xa mà, chẳng lẽ là phanh không ăn?”

“Đừng gọi tôi là chú, tuổi hai chúng ta không cách nhau mấy đâu.”

Cảnh sát giao thông cúi xuống kiểm tra mặt đường, không có vết phanh xe, lấy ra máy kiểm tra nồng độ cồn: “Thổi.”

Hướng Kỳ Tường: “... Tôi nói thật mà, tôi không uống rượu.”

Nói xong, cậu ta cứng nhắc thổi một hơi.

Khi Hướng Kỳ Tường phát hiện ra phía trước không có lối rẽ, cậu ta còn tưởng mình đang mơ.

Con đường này cậu ta thường xuyên đi qua, biết rất rõ đường đi, bởi vậy khá thư giãn. Lúc rẽ anh ta vừa liếc Phật châu treo trên gương chiếu hậu, lối rẽ phía trước lập tức biến mất và biến thành cây ngô đồng.

Cậu ta ngay lập tức đạp phanh nhưng chiếc xe không hề giảm tốc độ. Chiếc xe như có người điều khiển, trực tiếp đâm thẳng vào thân cây.

Nồng độ cồn ở mức bình thường, cảnh sát giao thông nghi ngờ nhìn Hướng Kỳ Tường. Nhìn thấy quầng thâm và tròng mắt tràn đầy tơ máu, một bộ dạng ăn chơi thâu đêm.

Anh ta lấy ra một cái bảng kiểm tra khác, quay sang nói với Hướng Kỳ Tường: “Há mồm, kiểm tra nước bọt.”

Hướng Kỳ Tường làm theo, nghi ngờ hỏi: “Đây là kiểm tra cái gì?”

“Thử ma tuý.”

Hướng Kỳ Tường gãi đầu: “Bình thường đúng không?”

Hai ngày nay câu ta ngủ không ngon, vậy mà lại bị nghi ngờ chơi ma tuý.

“Bình thường.” Cảnh sát giao thông cất bảng kiểm tra đi, kiên nhẫn giải thích cho Hướng Kỳ Tường: “Bảng kiểm tra nước bọt này chỉ có tác dụng ngắn hạn, chỉ có thể đo lường trong 24h.”

Hướng Kỳ Tường gật đầu: “Ngài yên tâm, tôi là đảng viên, chắc chắn sẽ tích cực hợp tác phối hợp với cảnh sát…”

“Làm phiền đồng chí rồi.”

Cảnh sát giao thông gật đầu, quay đầu nói với nói với đồng nghiệp: “Tiểu Lâm, đưa cậu ta đi làm kiểm tra nước tiểu và lấy mẫu.”

 Hướng Kỳ Tường thở dài một hơi, cùng Tiểu Lâm đi làm kiểm tra nước tiểu.

Xung quanh chợ đêm vừa hay có nhà vệ sinh công cộng, sau khi lấy xong mẫu, Tiểu Lâm không còn nhìn chằm chằm nữa mà ra ngoài nhà vệ sinh đứng chờ.

Hướng Kỳ Tường rửa mặt, lấy khăn giấy theo thói quen.

Sờ soạng một lát thì nhận ra đây không phải nhà mình, cậu ta đang rút tay về thì trong lòng bàn tay xuất hiện một thứ gì đó.

Cảm giác giống như có chó con dụi vào, dùng cái mũi ẩm ướt ngửi ngửi. Nhưng so với mũi chó thì lại có cảm giác ướt lạnh, một cảm giác lạnh thấu xương, có chút dính.

Hướng Kỳ Tường dùng một tay khác vuốt nước ở trên mặt xuống, nheo mắt cúi đầu xuống, liền đối mặt với một mặt quỷ sưng phù trắng bệch, không có tóc tai, giống như một cái bánh bao trắng lên men quá mức. Toàn bộ cái đầu đều sưng phù, sưng đến mức đôi mắt như bị nhét vào bên trong, chỉ để lại một nếp đen rạch ngang trên khuôn mặt.

“A a a a! ! ! !”

Da đầu Hướng Kỳ Tường tê dại, theo phản xạ nhảy dựng lên, cầm chai nước khoáng trong tay ném tới.

Chai nước căn bản không thể đập vào cơ thể con quỷ. Con quỷ này không có mắt, không thể nhìn thấy phương hướng của Hướng Kỳ Tường. Nó đứng yên trong chốc lát, cái mũi rộng cử động, phảng phất ngửi được mùi gì đó, lao nhanh về phía Hướng Kỳ Tường. 

Đối mặt với quỷ ở khoảng cách gần, Hướng Kỳ Tường hút một hơi sâu, xoay người bỏ chạy.

Cách cánh cửa vài bước, cậu ta có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện, tiếng xe.

Khoảnh khắc một chân cậu ta vừa đặt ra bên ngoài, hơi lạnh âm u đã áp sát sau lưng, Hường Kỳ Tường ớn lạnh sống lưng, khiến cậu không thể động đậy.

Ngay lúc cậu ta nghĩ hôm nay có khi phải bỏ mạng tại cái nhà vệ sinh công cộng này, bỗng nghe thấy tiếng rên của con quỷ phía sau, rồi không còn động tĩnh nào.

Hường Kỳ Tường lảo đảo chạy ra ngoài. Khi đứng ở dưới ánh đèn đường, cậu ta mới có can đảm quay đầu lại nhìn. Một người qua đường hút thuốc đi vào nhà vệ sinh rồi rất nhanh bước ra.

Cậu ta khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, túi quần bắt đầu nóng lên, từng luồng nhiệt nóng xua tan đi cái lạnh toàn thân.

Hướng Kỳ Tường lấy đồ trong túi ra, là lá bùa nhàu nát lúc nãy. Màu sắc bùa chú trên mặt giấy lúc này đã xỉn màu. 

Cậu ta ôm lấy lá bùa như ôm bảo bối, chạy về phía hiện trường lúc nãy, vừa chạy vừa hô: “Đàn em! Đại sư!”

Tiểu Lâm vội vã đuổi theo sau kéo người lại.

Hường Kỳ Tường không những không trốn tránh mà còn túm chặt cảnh phục của anh ta, thở hổn hển nói: “Lúc nãy tôi… tôi ở trong nhà vệ sinh… Có, có quỷ…!”

Tiểu Lâm vỗ mu bàn tay an ủi cậu ta, nghiêng đầu nói vào bộ đàm trên vai: “Báo cáo đội trưởng, chúng ta có lý do chính đáng để nghi ngờ Porsche chủ xe chơi ma túy."

“Đồng chí cảnh sát, tất cả điều tôi nói là sự thật.”

“Nhanh, giúp tôi tìm đại sư, hãy vì nhân dân phục vụ.”

_____________________________________________________________________

Cùng lúc đó, đại sư Tư Hoài đã về đến nhà.

Nhà tổ Tư gia nằm ở khu biệt thự thành Đông, phải mất 2 tiếng đi xe buýt, nửa giờ đi bộ. Lúc Tư Hoài vào nhà thì đã hơn 12h đêm, Tư Hoằng Nghiệp đang ngồi trên ghế salon ngủ gà ngủ gật.

Nghe thấy tiếng động, Tư Hoằng Nghiệp mở mắt ra. Tuy còn chưa tỉnh ngủ đã mở miệng quát lớn: “Mày xem hiện tại là mấy giờ rồi! Không phải đã bảo mày nhanh chóng về nhà sao?”

Tư Hoài uể oải ngồi vào ghế salon, lột vỏ quả chuối tiêu, vừa ăn vừa nói: “Tức giận không tốt cho cơ thể.”

“Lão Tư, ngài đã từng tuổi này rồi, kiến thức căn bản về sức khỏe cũng không biết sao?”

Tư Hoằng Nghiệp tức giận vươn tay giật lấy quả chuối trong tay cậu, chất vấn: “Tại sao lại không đi ăn cơm?”

“Mày có phải lại đi làm mấy cái trò bàng môn tà đạo đúng không?”

Tư Hoài suy nghĩ một lát, lại không nhớ có tiệc, hỏi ngược lại: “Cơm gì?”

Hai mắt Tư Hoằng Nghiệp bốc hỏa, càng thêm tức giận.

Một người phụ nữ xinh đẹp vội vàng tiến lên, vỗ cánh ty của ông, dịu dàng nói: “Hoằng Nghiệp.”

Cơn giận của Tư Hoằng Nghiệp trong nháy mắt tiêu tan hơn một nửa.

Tư Hoài liền tiếp tục lột thêm một quả chuối tiêu nữa, liếc nhìn người mẹ kế kém Tư Hoằng Nghiệp hơn 20 tuổi này.

Mẹ kế Phí Tú Tú nắm lấy tay Tư Hoằng Nghiệp, ngẩng đầu nói với Tư Hoài: “Ngày hôm nay sao con không đến ăn tối cùng Tu Chi, đây thật ra là bữa cơm để 2 đứa dùng bữa và làm quen.”

Tư Hoài mặt đầy nghi ngờ, quen biết ai?

Nhìn thấy vẻ mặt này, Phí Tú Tú liền biết ngay cậu chắc chắn không nghe lọt tai một chữ nào của Tư Hoằng Nghiệp.

Lo lắng rằng Tư Hoằng Nghiệp sẽ bị đứa con trai này tức đến mức phải nhập viện, bà kiên nhẫn nói: “Tháng trước không phải đã nói với con Tư gia và Lục gia đã kết thông gia từ bé rồi sao?”

Tư gia và Lục gia là bạn bè qua nhiều thế hệ. Tập đoàn Lục thị kinh doanh chuyên về mảng khoa học kỹ thuật cùng các mảng bên y tế. Lục thị phát triển rất nhanh, là một trong những bên hợp tác với các bộ ngành quốc gia. Cha của Tư Hoằng Nghiệp lo lắng rằng sau này quan hệ hai gia đình sẽ ngày càng xa cách vì vậy đã cùng Lục gia kết thông gia cho 2 đứa cháu.

Các trưởng bối nhà họ Lục mất dần, Tư Hoài thì mất tích khi còn nhỏ, mối quan hệ của hai nhà đã xa nay còn xa hơn.

Hiện tại đã tìm lại được Tư Hoài, Tư Hoằng Nghiệp liền dự định thực hiện việc thông gia, đồng thời khi cần thì Lục gia sẽ đưa tay giúp Tư gia.

Tư Hoài không có một chút ấn tượng nào về việc kết thông gia từ bé này.

Cậu nhướn mày, đôi mắt đen láy nhìn về phía Tư Hoằng Nghiệp: “Cha muốn con gả sang bên Lục gia?”

Đồng tử của cậu so với người ta thì lớn hơn một chút, giống như đôi mắt của động vật, có một màu đen tuyền.

Tư Hoằng Nghiệp bị nhìn đến sững sờ, rồi nói: “Đây là tâm nguyện của ông nội con.”

Tư Hoài nhìn ông chằm chằm một lúc, chậm rãi mở miệng: “Kết hôn…”

Tư Hoằng Nghiệp đang định nói dù không muốn cũng phải kết hôn, chợt nghe thấy Tư Hoài nghiêm túc hỏi: “Có sính lễ không?”

“Theo phong tục của Thương Dương, nhất định sẽ có.”

Phí Tú Tú gật đầu, hỗ trợ khuyên nhủ: “Nhà tổ Lục ở ngay phía đối diện, Tu Chi đang định chuyển về đây ở, sau này nhà chúng ta sẽ sống gần nhau…”

Mẹ kế lặp đi lặp lại cái tên đối tượng thông gia từ bé mấy lần, Tư Hoài nghe rõ, nhíu mày: “Lục Tu Chi?”

Người đàn ông lúc này gọi điện?

Nghe cậu gọi chính xác tên của Lục Tu Chi, sắc mặt Tư Hoằng Nghiệp mới tốt lên một chút, hỏi: “Hai đứa đã trò chuyện sao?”

Tư Hoài không trả lời câu hỏi của ông, tiếp tục hỏi: “Đàn ông?”

“Lão Tư, ngài biết con thích con gái mà.”

Tư Hoằng Nghiệp lúc này không rảnh để ý vấn đề xưng hô, khuôn mặt cuối cùng cũng thả lỏng lại co giật hai lần, tức giận nói: “Lục Tu Chi tướng mạo tuấn tú, tuổi trẻ tài cao, còn trẻ mà đã  đem Lục thị phát triển được cao hơn một tầng, là mày với cao tới người ta!”

“Đàn ông thì làm sao?”

Tư Hoài bình thản nói nam chữ: “Đàn ông, phải thêm tiền.”

“Tiền, tiền, tiền, tao, tao…”

Tư Hoằng Nghiệp tức nghẹn họng, cuối cùng nổi giận đùng đùng móc ra một tấm thẻ, ném vào người Tư Hoài.

Tư Hoài giơ tay bắt lấy thẻ.

Phí Tú Tú nhanh chóng rót cho ông chén trà, vỗ lưng giúp ông thuận khí.

Chờ Tư Hoằng Nghiệp bình tĩnh lại đôi chút, bà nói với Tư Hoài: “Tiểu Tư à, lúc gặp mặt Tu Chi không được hành động hồ nháo như vậy, ngài ấy quanh năm ở Bạch long Tự, những người bình thường tiếp xúc đều là cao tăng đắc đạo.

Chùa miếu?

Tư Hoài vui vẻ: “Anh ta là hòa thượng?”

“Hoà thượng thì…”

“Nó không phải là hoà thượng!”

Tư Hoằng Nghiệp rống xong, cảm giác mình chiếm thượng phong, cơn giận liền lập tức dịu đi. Ông nhận trà rồi chậm rãi uống.

Hoàn tục?

“Được thôi.”

Tư Hoài tiếc nuối cầm lấy thẻ, đứng dậy đi lên tầng, đi được hai bước liền quay lại hỏi: “Lão Tư, mật khẩu thẻ.”

“Lão Tư là để mày gọi sao! Không cần mật khẩu!”

Trưa ngày hôm sau, Tư Hoài bị đánh thức tiếng bước chân ngoài cửa. 

Giấc ngủ của cậu rất nông, dễ dàng bị đánh thức mà tỉnh rồi thì rất khó ngủ tiếp, nằm trên giường mở Taobao, Alibaba, Pinduoduo ra,… Một đơn hàng cũng không có.

Tư Hoài rời giường, lấy tất cả mọi thứ trong cặp sách đổ lên trên giường. 

Đều là đồ còn dư lại trong cửa hàng, một túi giấy vàng, nửa túi chu sa, bút lông,... 

Nằm lẫn trong đồng đồ đó là tấm bài vị bằng gỗ, trên đó viết 4 chữ lớn “Đạo Thiên Thiên Tôn”.

 Tư Hoài cầm lấy bài vị, phát hiện một vết đỏ của chu sa đóng thành mảng, dính chặt vào đế.

Cậu theo thói quen lau lên trên quần, thầm nói: "Nếu như sư huynh ở đây, nhất định liền muốn mắng mình ..."

Khi Tư Hoằng Nghiệp bước vào, ông nhìn thấy Tư Hoài đang ôm một tấm bài vị trong ngực, không biết đang lẩm bẩm cái gì.

Ông giận không có chỗ để trút, cất giọng nói: “Mau thay quần áo rồi xuống tầng.”

“Tu Chi ngày hôm nay chuyển về nhà cũ. Mày phải giải thích chuyện hôm qua cho tốt, rồi tặng quà cho nó.”

Tư Hoài mắt điếc tai ngơ, đem tổ sư gia bỏ lên trên bàn, những hạt mưa mỏng manh bay vào qua kẽ hở trên cửa sổ.

Cậu đóng lại cửa sổ, nhìn thấy cửa biệt thự đối diện từ từ mở ra, một chiếc ô tô công vụ màu đen đậu trước cửa biệt thự.

Tài xế mở ô, chạy ra ghế sau mở cửa, một người đàn ông từ từ bước xuống xe.

Anh mặc một bộ vest tối màu, quần tây bọc lấy đôi chân thẳng tắp thon dài, khuôn mặt toát ra vẻ lạnh lùng.

Tư Hoài chỉ liếc mắt một cái, lập tức bị hấp dẫn bới âm khí dày đặc quấn quanh trên người anh.

Khi người bình thường gặp quỷ, dương khí của họ sẽ bị suy yếu, xui xẻo trong vài ngày, ngay cả những người bị quỷ nhắm tới cũng chỉ có dấu vết của âm khí và ấn quỷ trên một số bộ phận nhất định trên cơ thể.

Mà người này từ đầu đến chân đều quanh quẩn âm khí, rõ ràng liền không phải là người bình thường, so với quỷ thì còn giống hơn.

Thể chất của Tư Hoài là cực dương, quỷ thần không gần, chạy khắp các hung trạch quỷ lâu ở Hoa Hạ, cũng không gặp được con quỷ nào. Nếu không phải đã từng nhìn thấy Quỷ sai từ xa, chính cậu cũng phải hoài nghi mình có phải là không có mắt âm dương.

Hiếm thấy nhìn thấy nhiều âm khí như vậy, hai mắt cậu sáng lên, nhanh chóng nhặt chiếc áo T-shirt vắt trên ghế, mặc vào rồi chạy ra ngoài.

Nhìn thấy cậu đi ra ngoài mà không quay đầu lại, Tư Hoằng Nghiệp tức giận: “Mày lại bày quầy hàng để làm xấu mặt mình à?!”

“Tại sao Tư gia lại có loại người như mày…”

Tư Hoài xua tay, cắt ngang: “Con sang Lục gia xem đại hòa thượng.”

Tư Hoằng Nghiệp ngẩn ra, quát: “Nó không phải hoà thượng.”

“Thằng hỗn láo này mày đem quà cưới mang qua cho tao.”

Tư Hoài đi xuống lầu, cầm hộp quà trên bàn lên, đi thẳng đến chỗ Lục gia.

Hai nhà cách nhau một con đường, chỉ cần đi vài bước chân là tới.

Cổng lớn nhà Lục gia mở rộng, Tư Hoài đứng ở cửa, đung đưa chiếc túi trong tay, phân vân có nên lịch sự bấm chuông không.

Đột nhiên, một cảm giác mát mẻ ập tới cậu.

Cậu quay đầu nhìn sang, người đàn ông vừa rồi lại xuất hiện bên cạnh mình, đường nét sắc sảo, lông mày nghiêm nghị, một đôi mắt phượng lãnh đạm nhìn cậu.

Tư Hoài ngẩn người, nhất thời quên mất việc xem tướng, chỉ để ý tới vẻ ngoài của đối phương.

“Tư Hoài!?”

 Thanh âm trầm thấp, giống như giọng nói trong điện thoại ngày hôm qua.

 Tư Hoài lấy lại tinh thần, sờ mũi một cái, giơ hộp quà lên: “Lão Tư bảo tôi đưa cho anh.”

 Lục Tu Chi nhận lấy: “Thay tôi cảm ơn chú.”

Đầu ngón tay của hai người khẽ chạm nhau, một luồng khí lạnh như băng chạy dọc theo cánh tay truyền vào. 

Tư Hoài cúi đầu nhìn đường chỉ trong lòng bàn tay, sau đó nhìn khuôn mặt của anh, cảm thấy có chút thất vọng.

Trăm phần trăm là một người sống, hồn phách nguyên vẹn, hẳn chỉ là thể chất đặc thù mà thôi.

Nhưng mà khí lạnh trên người vẫn khá là thoải mái đi.

Mưa ngày càng nặng hạt, từ mưa bụi thành mưa rào, lá cây bị đập xào xạc vang vọng.

Lục Tu Chi liếc nhìn con đường đầy lá rụng, mở ô ra, đi đến bên cạnh Tư Hoài, hơi nghiêng người, che chở người dưới ô.

“Vào trong ngồi đi.”

“Tôi…”

Lời còn chưa dứt, Tư Hoài liền chú ý tới ngoài ô có thêm một đôi chân.

Một đôi chân nhỏ trần trụi màu xanh nhạt.

Cậu nghiêng đầu, hơi thở ngưng trệ.

Là một con quỷ.

Quỷ!!!

Một con quỷ nước sống sờ sờ!!!

Edit/Beta: HeHe 06/12/2024

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play