“Ngài nhập diễn thật nhanh đó.”

“...”

Sau khi cùng Dương tiên sinh ấn định thời gian địa điểm, Tư Hoài ôm gói hàng, lập tức quay về Lục gia.

Đầu tiên ngủ một giấc cái đã. Ngủ thẳng đến chiều, tỉnh dậy cậu mới bắt đầu chuẩn bị đồ.

Lần trước ở nhà Cát Tường cậu đã để xổng ba trong năm con Ngũ kỳ quỷ, lần này Tư Hoài liền rút rút kinh nghiệm.

Cậu mở sổ ghi chép của sư huynh ra, tìm một loạt bùa trấn.

Bùa trấn nhà, bùa trấn thi, bùa trấn quỷ…

Dù đơn hàng kia có phải là Ngũ Kỳ quỷ hay không, chỉ cần là quỷ thì sẽ chạy không thoát nha!

Vẽ bùa cũng không khó, Tư Hoài hai, ba nét liền vẽ ra bùa trấn quỷ.

Cái khó chính là hiện tại cậu làm sao có thể xác định bùa có tác dụng hay không a.

Xung quanh một cái bóng quỷ cũng không có.

Tư Hoài cầm bùa, dạo một vòng quanh Lục gia.

Còn chưa thấy quỷ, đã thấy Lục Tu Chi trở về.

Nhìn âm khí quanh người anh, Tư Hoài rơi vào trầm tư.

Đại hòa thượng so với quỷ còn giống hơn, có lẽ bùa này thực sự có tác dụng.

Tư Hoài do dự một chút, đi tới phía sau Lục Tu Chi, làm bộ như chào hỏi thân thiết, vỗ nhẹ lưng Lục Tu Chi, thuận thế dán bùa lên: “Sao hôm nay lại về sớm thế?”

Lục Tu Chi nhướn mi: “Cho cậu thử bùa.”

Tư Hoài sửng sốt một chút, buột miệng nói:: “Làm sao anh biết tôi vừa mới vẽ bùa?”

Lục Tu Chi giơ tay xé lá bùa trên vai xuống.

Anh liếc nhìn, đuôi lông mày khẽ nâng: “Bùa trấn quỷ?”

Tư Hoài giật lại, mặt không đổi sắc nói: “Sai rồi, đây là bùa đổi vận.”

“Chúc anh có thêm nhiều may mắn đó nha.”

Lục Tu Chi: “…”

“Bùa của Đạo giáo và Phật giáo vẫn có sự khác biệt nha.”

Vẽ hươu vẽ vượn thêm lý do, Tư Hoài nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”

Lúc này còn chưa tới ba giờ, trước nay Lục Tu Chi đều phải tầm 5h mới tan làm, cũng là lúc cậu tan học.

Lục Tu Chi: “Lát nữa tôi phải đến chùa Bạch Long.”

Tư Hoài trừng mắt nhìn: “Vậy lúc nào anh về?”

Lục Tu Chi: “Không nói trước được.”

Tư Hoài chậm rãi gật đầu, xem ra đại hòa thượng tối nay không rảnh a.

Cũng may đơn hàng lần này là hồn bình, chỉ cần mang đi là được

Một mình cậu đi chắc cũng không xảy ra vấn đề gì.

Hi vọng những con quỷ kia có thể đấu tranh ra hồn một chút nha…

Nghĩ vậy, Tư Hoài liền theo sát Lục Tu Chi từng bước một, tranh thủ lúc này hấp thụ thêm âm khí được chút nào hay chút nấy.

Lục Tu Chi uống nước, cậu cũng uống nước.

Lục Tu Chi lên tầng, cậu cũng lên tầng.

Lục Tu Chi vào phòng ngủ, cậu cũng theo vào.

Lục Tu Chi khựng lại, quay đầu nhìn Tư Hoài: “Tôi thay đồ.”

Tư Hoài ngơ ngác gật đầu, cảm thấy khó hiểu, cái này cũng phải xin phép sao.

“Anh cứ thay đi.”

Thấy cậu không phản ứng gì, Lục Tu Chi mím môi, cởi áo vest, chậm rãi tháo cà vạt và cúc áo cổ tay...

Tư Hoài chẳng buồn để ý đến dáng người của Lục Tu Chi, ánh mắt cậu chỉ dán chặt vào chiếc vest bên cạnh.

Cái áo này  Lục Tu Chi đã mặc suốt cả ngày, âm khí dày đặc, còn nặng hơn cả cái hồn bình trong phòng đó nha.

Tư Hoài nhìn chằm chằm chiếc áo, dù không bằng chủ nhân nhưng ít ra cũng có thể áp bớt dương khí của cậu đó.

Không biết mở lời thế nào, Tư Hoài đành tiếp tục bám lấy Lục Tu Chi.

Theo sát anh như hình với bóng, mãi cho đến khi anh lên xe, ngay lúc cửa xe vừa đóng lại, Tư Hoài nhanh chóng nói liền một hơi: “Lục tiên sinh, gần đây trời hơi lạnh, tôi không có áo khoác, có thể cho tôi mượn một cái không?”

Đáp lại cậu chính là làn khói từ xe Maybach.

Tư Hoài thản nhiên lau mặt, không nói lời nào, coi như ngầm đồng ý nha.

… …

Vài tiếng sau, Tư Hoài đeo một chiếc balo căng phồng, tiến về phía cổng tiểu khu đã hẹn.

“Tư đạo trưởng?”

Tư Hoài quay đầu, nhìn thấy một gương mặt nghiêm túc quen thuộc, hơi ngẩn ra: “Dương lão sư?”

Dương Kiến Đức hài lòng gật đầu: “Tư đạo trưởng cậu có tâm rồi.”

Vừa gặp đã nhập vai luôn.

Tư Hoài: “…”

Thấy Dương lão sư không nhận ra mình, Tư Hoài liền nói: “Thầy Dương, em là sinh viên ngành Quản lý công của Đại học Thương Dương.”

Dương Kiến Đức càng hài lòng hơn, vừa hay ông cũng giảng dạy ngành Quản lý công, lát nữa nói chuyện chuyên môn sẽ không lộ sơ hở.

Thấy Tư Hoài đeo một chiếc balo khá bắt mắt, ông tò mò hỏi: “Trong balo là gì vậy?”

Tư Hoài: “Pháp khí.”

Dương Kiến Đức gật gù, dẫn Tư Hoài đi vào: “Vậy tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Tư nhé.”

“Chúng ta đi vào trước nào.”

Vừa ấn chuông cửa, cửa đã mở ra.

Người mở cửa là một cô gái trẻ ngoài hai mươi, nhìn thấy Dương Kiến Đức, mặt đầy kinh ngạc: “Chú Dương?”

Dương Kiến Đức sửng sốt một chút: “Uyển Uyển, cháu về nhà rồi à?”

Cô gái tên Uyển Uyển gật gật đầu, không mời hai người vào nhà mà hạ giọng: “Chú Dương, bây giờ có chút bất tiện, chú tạm thời đừng vào.”

Dương Kiến Đức cau mày: “Xảy ra chuyện gì?”

Cha cô, Trần lão sư, tính tình cố chấp, ít bạn bè, người bạn thân duy nhất chính là Dương Kiến Đức.

Uyển Uyển cũng rất thân thiết với chú Dương, không coi ông là người ngoài, liền giải thích:

“Chú Dương, chú cũng biết rồi đó, bệnh tình của cha cháu ngày càng nặng, bệnh viện lại không tìm ra nguyên nhân. Một người bạn đã giới thiệu một vị đạo trưởng ở Bạch Vân Quan cho cháu...”

“Hiện giờ cha cháu đang ngủ, đạo trưởng kia đang làm pháp sự.”

Dương Kiến Đức nhìn thoáng qua Tư Hoài, có chút lúng túng: “Thực ra đây là quan chủ của Đạo Thiên Quan.”

“Chú hôm nay tới đây cũng chính là vì chuyện này.”

Uyển Uyển sững sờ, một phần vì kinh ngạc chú Dương cũng tin vào mấy chuyện huyền học này, một phần vì ngạc nhiên vì tuổi của Tư Hoài.

“Quan chủ?”

Còn trẻ như vậy?

Tư Hoài gật đầu, tự giới thiệu: “Quan chủ đời thứ hai của Đạo Thiên Quan, Tư Hoài.”

Uyển Uyển trầm mặc, cô đã tìm hiểu qua không ít thông tin về đạo quán và chùa chiền.

Nhưng chưa từng nghe đến ba chữ ‘Đạo Thiên Quan’, lại còn là đời thứ hai…

Nghe có vẻ không đáng tin lắm.

Nhưng đây là người chú Dương mời đến, mà người cũng đã tới rồi…

“Hay là để Đạo trưởng Tư cùng làm pháp sự?”

Tư Hoài gật đầu đồng ý, trong lòng còn thấy rất vui.

Cậu và vị đạo sĩ kia tuy không cùng người thuê, nhưng có cùng mục tiêu nha.

Thế này chẳng phải vừa tiết kiệm thời gian vừa kiếm được tiền hay sao?

Ba người đi vào nhà, ở giữa phòng khách là một bàn thờ được bày biện nhang nến, một đạo sĩ mặc áo xám đứng trước bàn thờ, đang đốt nến.

Thấy Tư Hoài và Dương Kiến Đức, ông ta cau mày hỏi: “Họ là ai?”

Uyển Uyển vội giới thiệu: “Đây là chú của cháu, còn đây là Tư đạo trưởng của Đạo Thiên Quan.”

“Xin lỗi Phương đạo trưởng, cháu quên bàn trước với chú cháu, chuyện này...”

Phương đạo trưởng cau mày: “Không sao, đừng gây phiền là được.”

Nói xong, ông ta rút ra một thanh kiếm gỗ đào, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú và múa kiếm.

Tư Hoài ngồi trên ghế sofa, tò mò quan sát.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy một đạo sĩ thực thụ bắt quỷ.

Phương đạo trưởng múa kiếm, niệm xong chú, liền lấy ra một tấm bùa, ném lên không trung, sau đó dùng kiếm gỗ đào chỉ vào, lập tức lá bùa tự bốc cháy, ngọn lửa chỉ thẳng về phía Tây tầng hai.

Uyển Uyển nhìn thấy cảnh này thì bị dọa sợ, hạ giọng hỏi: “Đạo trưởng, đã phát hiện ra điều gì sao?”

Phương đạo trưởng mở mắt, vẻ mặt nghiêm túc: “Đích thực có tà vật.”

“Phòng phía Tây tầng hai là phòng nào?”

Uyển Uyển sắc mặt trắng nhợt: “Là phòng ngủ của cha cháu.”

Phương đạo trưởng nhíu mày: “Đi lên.”

“Tà vật cùng cha cô sớm chiều ở chung, e rằng có nguy hiểm đến tính mạng.”

Uyển Uyển  vốn định giấu cha mình, nghe đạo trưởng nói vậy, vội vã dẫn mọi người lên tầng, gõ cửa phòng ngủ.

“Cha, cha ơi?”

Gọi một lúc lâu, bên trong không có chút động tĩnh.

Uyển Uyển  lập tức mở cửa, vừa nhìn vào phòng ngủ đã sợ hãi hét toáng lên.

Một đám bóng đen nhỏ đè lên mặt thầy Trần, như đang thở, phập phồng từng nhịp. Chỉ trong vài giây, bóng đen dần hiện rõ, lờ mờ có thể thấy hình dáng một đứa trẻ sơ sinh.

Sắc mặt Trần lão sư thì ngày càng kém, ông nằm cứng đờ trên giường, bất tỉnh.

Phương đạo trưởng lao tới nhanh như chớp, giơ kiếm gỗ đào lên, đâm về phía quỷ anh.

Cơ thể của quỷ anh nhỏ bé, tốc độ nhanh gấp mấy lần Phương đạo trưởng.

Nó di chuyển nhanh chóng trong không trung, như thể đang trêu đùa Phương đạo trưởng. Lúc thì lượn ra sau lưng ông, lúc thì đột nhiên lao đến trước mặt. Tiếng cười "khè khè khè" ghê rợn của nó vang vọng khắp căn phòng.

Dương Kiến Đức và Uyển Uyển dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng quỷ quái này, họ vẫn sợ đến mức đứng chết lặng tại chỗ.

Phương đạo trưởng xoay mũi chân, thanh kiếm gỗ đào vẽ ra tàn ảnh trong không trung, khí thế thay đổi hoàn toàn:

“Thái Ất Huyền môn kiếm!”

“Ăn một chiêu Thanh Long xuất hải của ta.”

Quỷ anh nghiêng người tránh né, nhưng vẫn bị kiếm khí chém trúng, hình dáng rõ ràng của nó dần trở nên mờ nhạt.

Thấy vậy, Phương đạo trưởng thừa thế xông lên, thanh kiếm gỗ đào chém thẳng xuống: 

“Thức thứ hai: Bạt Vân Kiến Nhật!”

Quỷ anh không kịp né tránh, lãnh trọn một kiếm.

Tư Hoài đứng xem mà trợn mắt há hốc mồm, không kiềm được khen: “Thật lợi hại!”

Cảnh này chẳng khác gì trong phim võ hiệp, thậm chí còn có cả tên chiêu thức.

Phương đạo trưởng đang định tung một kiếm kết liễu quỷ anh, bất chợt, quỷ anh chạy trốn lên một góc trần nhà, cất tiếng thét rùng rợn. Giọng nó sắc lạnh như băng, khiến ngực Phương đạo trưởng đau nhói, làm thanh kiếm gỗ đào trong tay ông rơi xuống đất.

Quỷ anh nhân cơ hội lao xuống, nhắm thẳng mặt Phương đạo trưởng.

Phương đạo trưởng vội né tránh, không có pháp khí, ông ta chỉ biết cất tiếng gọi lớn:

“Tư đạo trưởng!”

Tư Hoài vẫn đang trong tâm thế đứng hóng, nhìn quỷ anh trong phòng, nhắc nhở:

“Phương đạo trưởng, ông còn chưa bắt được đó.”

Phương đạo trưởng suýt phun ra một ngụm máu: “Giúp tôi một tay!”

Tư Hoài ồ một tiếng, đi vào phòng ngủ.

Ngay khi chân của Tư Hoài vừa bước vào, quỷ anh lập tức cảm nhận được nguy hiểm. Nó khựng lại, không tấn công Phương đạo trưởng nữa, mà quay đầu định chạy trốn.

Tư Hoài làm sao có thể để nó chạy trốn, lập tức đuổi theo.

Trong đầu cậu chỉ toàn hình ảnh chiêu thức hoa mỹ của Phương đạo trưởng khi nãy, không thể làm mất mặt tổ sư gia được!

Ngay lúc đuổi kịp quỷ anh, Tư Hoài lấy ra một lá bùa trấn quỷ, vỗ mạnh lên người nó:

“Ăn của ta một Đạo Thiên Quan Trấn Quỷ Phù!”

Luồng dương khí mãnh liệt theo lá bùa trấn hồn giáng xuống quỷ anh. Nó thậm chí còn không kịp thét lên, cơ thể mờ nhạt của nó tan thành từng sợi khói, rồi biến mất trong không khí.

Hồn phi phách tán.

Phương đạo trưởng trợn mắt há miệng, lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu đây là dùng bùa trấn quỷ?”

Tác dụng chính của bùa trấn hồn là chữ “trấn,” chủ yếu để trấn áp linh hồn tà ma.

Còn quỷ anh mà ông dùng Thái Ất Huyền Môn Kiếm mãi không giết được? Lại bị một lá bùa trấn hồn khiến cho hồn bay phách lạc?

Tư Hoài do dự gật đầu: “Chắc tại con quỷ nhỏ yếu quá, không chịu nổi bùa trấn thôi.”

Phương đạo trưởng ngẩn người hồi lâu, lẩm bẩm: “Bùa trấn quỷ của Đạo Thiên Quan, lại có sức mạnh ghê gớm như vậy sao…”

Lần đầu tiên được đồng nghiệp khen ngợi, Tư Hoài vội vàng khiêm tốn: “Kiếm pháp của đạo quán các ông cũng rất hay, rất đẹp.”

Phương đạo trưởng: “…”

Ngực ông càng đau hơn .

Đúng là giết người chưa đủ, còn muốn đâm vào tim nữa!

*Mình sẽ đổi bình hồn thành hồn bình từ chương này nhé. Theo mình tìm hiểu thì đây là một loại đồ sứ xuất hiện trong thời kỳ Tam Quốc của Trung Quốc, còn được gọi là hồn bình hoặc hồn đình nha.

Edit/Beta: HeHe

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play