Phương đạo trưởng ôm lấy ngực, chậm rãi bước đến bên giường, kiểm tra tình trạng của Trần lão sư, rồi thở phào nhẹ nhõm: “May mà đến kịp, cha cô không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Thấy Uyển Uyển cùng Dương Kiến Đức vẫn còn ngây người, ông cất tiếng gọi:: “Trần tiểu thư, làm phiền cô xuống tầng lấy đồ đạc của tôi mang lên đây, tiện thể lấy thêm hai cốc nước.”
“A vâng, được.” Uyển Uyển sực tỉnh, vội vàng chạy xuống tầng.
Tư Hoài liếc nhìn đồng hồ, bây giờ mới mười giờ, chưa đến giờ Tý.
Cậu có chút thất vọng, xem ra đây không phải là Ngũ Kỳ quỷ.
Tư Hoài khẽ thở dài, cẩn thận quan sát khắp căn phòng ngủ.
Do trận chiến vừa rồi, khắp nơi còn sót lại âm khí mờ nhạt của quỷ anh. Cậu nhìn chăm chú một hồi lâu mới nhận ra âm khí gần giường không giống lắm với thứ trên người quỷ anh, có gì đó khác biệt.
Cậu đi tới bên giường, tiếp tục tìm kiếm nguồn gốc của âm khí.
Rất nhanh, Uyển Uyển mang theo ấm nước và cốc, đeo túi lảo đảo chạy vào.
Đạo trưởng Phương lấy ra một lá bùa, lầm rầm đọc chú, sau đó thả vào cốc nước. Trong nháy mắt, lá bùa tan biến trong làn nước.
“Trần tiểu thư, phiền cô cho cha uống nước này. Sau đó, hãy đưa ông đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe kỹ càng là được.”
Uyển Uyển gật đầu liên tục, đưa ly kề vào môi Trần lão sư, cố gắng đẩy nước vào.
Uống được nửa cốc thì nửa còn lại lại trào ra ngoài.
Một giọt cũng không uống vào.
Uyển Uyển ngước mắt cầu cứu về phía Tư Hoài và Phương đạo trưởng: “Đạo trưởng chuyện này…”
Phương đạo trưởng cau mày, rút thêm một lá bùa nữa, dán lên trán của Trần lão sư rồi niệm chú:
“Thái Thượng đài tinh, ứng biến vô đình. Khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh. Tam hồn vĩnh cửu, phách vô tán khuynh. Cấp cấp như luật lệnh!”
Tư Hoài nghe xong, không nén nổi tò mò hỏi: “Phương đạo trưởng, đây là chú gì vậy?”
Phương đạo trưởng giải thích: “Đây là Tịnh tâm chú.”
“Trần tiên sinh bị ác quỷ xâm hại, cơ thể theo bản năng kháng cự bùa chú.”
Tư Hoài gật gù, ghi nhớ những lời giải thích này để học hỏi thêm.
Uyển Uyển tiếp tục thử đút nước bùa, nhưng vẫn phun ra ngoài.
Phương đạo trưởng cau mày, nghiêng đầu nhìn về phía Tư Hoài.
Giọng điệu đã không còn kiêu ngạo như trước, khẽ hỏi: “Không biết Tư đạo trưởng có cao kiến gì không?”
Tư Hoài cúi đầu, nhìn hai luồng âm khí đen kịt quấn trên cổ Trần lão sư.
Nhờ có Tịnh tâm chú, luồng âm khí đã nhạt đi đôi chút, nhưng vẫn bám chặt, như đang siết lấy cổ họng của Trần lão sư, ngăn không cho ông nuốt nước.
Uyển Uyển lo lắng đến mức suýt khóc: “Tư đạo trưởng, ngài có cách nào không?”
Tư Hoài lúc này không nghĩ ra được câu chú gì ngầu như của Phương đạo trưởng.
Cậu suy tư chốc lát, mơ hồ không rõ niệm một câu: “Đạo Thiên Thiên Tôn cấp cấp như luật lệnh, ma mễ ma mễ hống.”
Sau đó liền tay phủi hai vòng âm khí quanh cổ Trần lão sư.
Âm khí ngay lập tức tan biến, nhịp thở của Trần lão sư trở nên ổn định rõ rệt, sắc mặt xanh tím dần dần bình thường trở lại.
Uyển Uyển lập tức đút nước bùa cho cha, lần này đã có thể đút vào được.
Nghe thấy câu chú Phương đạo trưởng thốt lên: “Tư đạo trưởng, Đạo Thiên Thiên Tôn là?”
Tư Hoài: “Là tổ sư gia Đạo Thiên Quan chúng tôi.”
“Vậy còn câu chú vừa rồi?”
Tư Hoài mặt không đổi sắc nói bừa: “Đạo Thiên Dương Cương chú.”
“Chú này dùng dương khí để xua tan âm khí trong người Trần lão sư.”
Phương đạo trưởng kinh ngạc, chưa từng nghe qua tên chú này.
Đạo Thiên Quan chẳng lẽ là một môn phái ẩn dật nào đó? Sao lại có một loại chú thuật hiếm có như vậy?
Thấy người đã không sao rồi, Tư Hoài tiếp tục tìm nguồn gốc của âm khí.
Tìm cả tủ đầu giường và dưới giường, nhưng không thấy gì.
Phương đạo trưởng nhỏ giọng hỏi: “Tư đạo trưởng, cậu đang tìm cái gì thế?”
Tư Hoài: “Có âm khí.”
Phương đạo trưởng không hề hoài nghi, nói: “Tôi đi thi pháp.”
Tư Hoài nghi hoặc hỏi: “Ông không nhìn thấy sao?”
Phương đạo trưởng trầm mặc, nếu hắn thấy được còn cần phải thi pháp làm gì?
Không phải đạo sĩ nào cũng có con mắt âm dương, huống hồ không phải ai có mắt âm dương cũng nhìn thấy được âm khí.
Mắt âm dương là công cụ tu luyện đắc lực đối với đạo sĩ, chỉ có số ít người mới có được, phần lớn đạo sĩ thậm chí còn cần phải nhờ đến ngoại vật mới nhìn thấy được quỷ hồn.
Hơn nữa, mắt âm dương cũng có sự khác biệt, có thể nhìn thấy hồn phách, nhìn rõ hồn phách, nhìn rõ vạn vật trên thế gian…
Thiên phú càng cao, nhìn càng rõ.
Đối với Tư Hoài, những sợi âm khí mỏng manh trong phòng rất nổi bật, còn đối với Phương đạo trưởng, ông chỉ có thể cảm nhận được sự tồn tại mơ hồ của âm khí.
Phương đạo trưởng không nói lời nào, Tư Hoài cũng không truy hỏi.
Cậu đi hai vòng quanh giường, bước chân dừng lại, cúi đầu nhìn chăn nhung dày trên giường.
Trên giường chưa xem qua.
Tư Hoài vén chăn lên, chỉ thấy bên cạnh Trần lão sư có một chiếc bình giống như làm bằng ngọc.
Cao khoảng mười mấy centimet, thân bình đầy những vết nứt hình băng, xung quanh miệng bình dựng đứng năm ống tròn, hình dáng kỳ lạ.
Uyển Uyển đầy mặt kinh ngạc: “Cái bình đa quản này sao lại ở trên giường?”
Tư Hoài sửng sốt một chút: “Bình đa quản? Đây cũng là một loại hồn bình?”
Uyển Uyển từ nhỏ được Trần lão sư dạy dỗ, đối với đồ cổ cũng có nghiên cứu, cô giải thích: “Là một loại hồn bình, cũng gọi là bình cốc thương*.”
*谷仓瓶 (Gǔ cāng píng): cốc thương bình được hiểu là bình đựng thóc. Để cầu mong mùa màng bội thu, người Trung Quốc xưa khi qua đời, họ sẽ chôn cất những "bình đựng thóc" trong mộ.
“Cái này chính là một tháng trước cha mang về từ quê, rất yêu thích, không ngờ lại mang theo cả lên giường ngủ…”
Nói đến đây, sắc mặt Uyển Uyển chợt đổi, nhận ra chính từ một tháng trước, cha bắt đầu trở nên không bình thường.
“Tư đạo trưởng, chẳng lẽ là…”
Tư Hoài gật đầu: “Một thời gian trước, em họ tôi cũng gặp phải chuyện rắc rối vì hồn bình.”
Cậu đi tới, đang muốn cầm lấy bình đa quản.
Khi ngón tay cậu còn cách chiếc bình vài centimet, bóng đèn trong phòng ngủ phát ra hai tiếng tạch tạch, nhấp nháy liên tục.
Một trận âm phong từ ngoài cửa sổ thổi vào, ẩm ướt và lạnh lẽo, kèm theo tiếng r*n rỉ thấp của một người phụ nữ:
“Con của ta…”
Uyển Uyển ngẩn ra, cả người run rẩy, vô thức lại gần Tư Hoài: “Tư, Tư đạo trưởng.”
Tư Hoài cho rằng cô hiếu kỳ, giải thích: “Ả đang hỏi về đứa con của mình.”
“Chắc là mẹ của quỷ anh vừa rồi tìm tới.”
Tư Hoài nhìn sang, tiếp tục giảng thích: “Ả hiện tại bay vào ban công.”
Uyển Uyển: “…”
“Con của ta, con của ta…”
Tiếng thì thầm càng lúc càng rõ ràng, giây tiếp theo, đèn bỗng sáng bừng, trên ban công xuất hiện một nữ quỷ tóc dài mặc hồng y.
Đôi mắt đỏ tươi của ả đảo quanh khắp phòng, không cảm nhận được khí tức quỷ anh, biểu tình ả ta lập tức trở nên hung tợn: “Con của ta! !”
Hồng y nữ quỷ rít gào, miệng lộ ra những chiếc răng sắc nhọn như lưỡi dao, vô cùng đáng sợ.
Phương đạo trưởng tim đập thình thịch, cầm lấy kiếm gỗ đào xông tới, nhắc nhở: “Cẩn thận, nữ quỷ này đạo hạnh rất sâu!”
Dương Kiến Đức vẫn còn chưa bình tĩnh lại từ việc quỷ anh, giờ lại thêm một con quỷ mẹ, đứng bất động bên giường.
Hai chân Uyển Uyển nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.
“Thái Ất Huyền môn kiếm, thức thứ ba, Hận phúc lai trì!”
Đạo trưởng Phương vung kiếm lao về phía mặt nữ quỷ tóc dài.
Hồng y nữ quỷ không hề né tránh, há miệng nuốt trọn kiếm gỗ đào.
Phương đạo trưởng trong lòng hoảng hốt, thức thứ ba lại không thể làm gì được nữ quỷ này.
Hồng y ma nữ rít lên: “Ngươi cái tên đạo sĩ quèn này, dám hại con của ta!”
Phương đạo trưởng lấy ra tất cả phù chú trong người ném về phía nữ quỷ, quay đầu hét lớn: “Mau chạy!”
“Muốn chạy?”
Hồng y ma nữ cười lạnh: “Để mạng lại.”
Vừa dứt lời, tất cả cửa đều bị đóng sầm lại.
Tư Hoài lần này hơi kinh ngạc, chẳng trách Muốn Tiền thích làm quỷ, kỹ thuật đóng cửa từ xa này đúng là cứu cánh cho những kẻ lười biếng nha.
Phương đạo trưởng mới vừa chạy hai bước, liền bị hồng y nữ quỷ tóc dài quấn lấy chân, kéo ra ban công.
Toàn thân ông bị tóc dài bao phủ, sắc mặt đỏ bừng, khó khăn hô: “Tư đạo trưởng!”
Động tác hồng y nữ quỷ ngừng lại, đầu ả ta quay ngược 180 độ, lạnh lùng nhìn mấy người còn lại:
“Còn đạo sĩ khác.”
“Các ngươi một kẻ cũng đừng hòng thoát được!”
Uyển Uyển run rẩy kéo góc quần của Tư Hoài, nói không ra lời: “Tư, Tư…”
Tư Hoài nhớ ra còn mấy người thường, liền vội vàng lấy bùa bình an, ném vào người họ, rồi lao ra ban công.
Cậu trực tiếp một phen túm lấy tóc nữ quỷ, mùi hôi tanh quen thuộc xộc vào mặt.
Tư Hoài không chịu được, dù lười đến đâu cậu cũng biết phải gội đầu tắm rửa đấy nhá, mấy con quái này sao mà ở bẩn thế không biết!
Cậu nổi giận mắng: “Các ngươi làm quỷ cũng phải giữ vệ sinh một chút chứ!”
Cậu dùng sức kéo, trực tiếp kéo rụng một mảng tóc dài của nữ quỷ.
“A a a a a!” Hồng y nữ quỷ thét lên thảm thiết.
Không còn bị tóc dài quấn, Phương đạo trưởng ngã lăn ra đất, mắt hoa lên, mơ hồ nghe thấy Tư Hoài khí thế dạt dào mà hô một câu:
“Đấm thứ nhất!”
“Đòn công kích bình thường!”
Ông cố gắng nhìn về phía đó, chỉ thấy Tư Hoài đấm một cú vào vai hồng y nữ quỷ, ngay lập tức, cánh tay trái của nữ quỷ biến mất không dấu vết.
Cổ họng Phương đạo trưởng dâng lên một cỗ tanh ngọt, phun ra một ngụm máu.
Hồng y nữ quỷ đau đớn, sắc mặt vặn vẹo, không ngờ chỉ một đòn bình thường lại khiến tay bản thân mất đi.
Đau đớn từ linh hồn cộng thêm nỗi đau tinh thần vì mất con, nỗi đau từ hai phía, ả ta liền lao về phía Tư Hoài, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ:
“Ta muốn giết ngươi!!”
Dương Kiến Đức bừng tỉnh, vội vàng cầm balo dưới đất, ném về phía Tư Hoài: “Pháp khí!”
Tư Hoài bắt được balo, cầm quai túi, vung lên đập vào hai chân nữ quỷ: “Ăn một túi của ta này!”
Phần chân dưới đầu gối của nữ quỷ lập tức biến mất.
Phương đạo trưởng khiếp sợ nhìn cái balo vẻ ngoài tầm thường kia: “Đây là pháp khí gì?”
Tư Hoài thuận miệng đáp: “Sức mạnh của tri thức nha.”
Nhận ra mình không phải là đối thủ của Tư Hoài, ả gào lên: “Trần Phúc Hồng!”
Tư Hoài đang thắc mắc không biết Trần Phúc Hồng là ai, liền nghe thấy Uyển Uyển gọi một tiếng cha.
Cậu quay lại nhìn, thấy Trần lão sư trên giường đột nhiên run lên, mở mắt ra, ngồi bật dậy.
Nhìn thấy hồng y nữ quỷ cùng đạo sĩ trên ban công, ông đẩy Uyển Uyển ra, tức giận nói:
“Các người đang làm gì?!”
Tư Hoài ngẩn ra, không ngờ rằng Trần lão sư tay chân cứng ngắc như thế, nhưng nói chuyện lại rất lưu loát, không hề lắp bắp a.
Trần lão sư bò xuống giường, đứng chắn trước nữ quỷ, gào lên đầy tuyệt vọng: “Uyển Uyển, đây là mẹ con mà!”
Uyển Uyển không thể tin, trừng lớn hai mắt: “Mẹ con đã mất từ lâu rồi!”
Trần lão sư: “Bây giờ không phải là biến thành quỷ rồi sao”
Tư Hoài: “…”
Cậu liếc mắt nhìn hồng y nữ quỷ với đôi mắt đỏ tươi, miệng đầy răng nanh, không kìm được nói: “Trần lão sư, gu của thầy mặn thật đó nha.”
Phương đạo trưởng lau vết máu bên khóe miệng, thở hổn hển nói: “Trần tiên sinh, nữ quỷ này ít nhất cũng đã mấy trăm năm đạo hạnh, tại sao có thể là người vợ đã mất của ngài được…”
Trần lão sư quay đầu, nhìn thấy đạo bào trên người Phương đạo trưởng, không nói gì liền xông tới đè Phương đạo trưởng xuống, bóp cổ ông: “Mày là kẻ phá hoại gia đình! Muốn vợ con tao ly tán...”
Thấy thế, Uyển Uyển cùng Dương Kiến Đức vội vàng chạy tới kéo hai người ra, tình huống vô cùng hỗn loạn.
Hồng y nữ quỷ giờ chỉ còn một tay phải, nhận ra tối nay không thể trả thù cho mình và con, ả ta cắn răng, lao ra ngoài cửa.
Núi xanh còn đó lo gì không có củi đun.
“Các ngươi đợi đấy!”
Tư Hoài đang xem Trần lão sư và Phương đạo trưởng đánh nhau, bị câu nói này kéo lại, nhận ra hồng y nữ quỷ muốn chạy trốn.
Cậu vội vã đuổi theo, vừa chạy đến đầu cầu thang, thì thấy bên cạnh nữ quỷ xuất hiện thêm một tiểu quỷ da xanh.
“Nhóc sao lại ở đây?”
Tiểu quỷ da xanh liếc nhìn Tư Hoài một cái, lại liếc nhìn cái đầu trọc của nữ quỷ, vô thức sờ sờ đầu.
Nhìn thấy động tác của nó, hồng y nữ quỷ đoán được bọn họ trước đây khẳng định đã có chuyện gì đó.
Cảm nhận được âm khí mạnh mẽ trên người tiểu quỷ da xanh, ả hỏi: “Ngươi cũng có thù oán với tên đạo sĩ này?”
Hồng y nữ quỷ chậm rãi duỗi ra tay phải còn sót lại: “Chúng ta có thể hợp tác, đôi bên cùng có lợi.”
Tiểu quỷ da xanh cúi đầu, khịt khịt mũi, chậm rãi nắm lấy.
Hồng y nữ quỷ nhếch mép cười: “Vậy thì chúng ta — “
Chưa kịp nói xong, tiểu quỷ da xanh đột nhiên há to miệng, khóe miệng kéo lên tận mang tai, cắn mất nửa cái đầu của nữ quỷ.
Hồng y nữ quỷ còn chưa kịp phản ứng, cơ thể đã bị nhấc bổng lên.
Tiểu quỷ da xanh giơ cánh tay phải của ả, giống như đang ăn kẹo hồ lô, mỗi lần một miếng, chỉ vài ba ngụm đã ăn hết cơ thể nữ quỷ.
Tư Hoài sợ ngây người, đứng chết lặng nhìn tiểu quỷ da xanh.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cậu, tiểu quỷ da xanh chậm rì quay đầu.
Nó chớp mắt, lắc lắc tay của nữ quỷ, ngượng ngùng nói: “Muốn, muốn ăn chung sao?”
Tư Hoài: ? ? ?
Tiểu quỷ da xanh không hiểu thắc mắc của cậu, nhịn đau đưa tới: “Anh, anh ăn đi.”
Tư Hoài chậm rãi mở miệng: “… Anh là người.”
Tiểu quỷ da xanh như hiểu như không, để cánh tay nữ quỷ xuống đất, liếm môi:
“Ăn, ăn ngon lắm.”
Tư Hoài: “… Người không ăn quỷ.”
Tiểu quỷ da xanh mờ mịt nhìn cậu một lúc, rồi nuốt luôn tay nữ quỷ vào bụng.
Nó chỉ chỉ căn phòng trên tầng hai nơi có đám người Trần lão sư: “Kia, có, có người.”
Tiểu quỷ da xanh chưa từng ăn người nha.
Nó liếm môi, ngây thơ hỏi: “Ăn ngon không?”
Tư Hoài trầm mặc chốc lát: “Anh cũng chưa từng ăn a.”
Edit/Beta: HeHe