“Một đứa trẻ bị đói tới mức xanh xao a.”

Lục Tu Chi nheo mắt, nhìn hai cái bóng giao nhau trên mặt đất.

Lòng bàn tay đối phương rất nóng, tựa như nhiệt lượng không ngừng truyền vào, toàn thân tràn ngập hơi ấm ấm áp.

Cách đó vài mét là cổng khu ký túc xá, xe đang đỗ bên đường, tài xế nhìn thấy họ bước ra, nhanh chóng xuống xe chuẩn bị mở cửa cho họ.

Lục Tu Chi mím môi, liếc nhìn đầu ngón tay trắng nõn ấm áp của Tư Hoài, bình tĩnh nói: “Vụ việc xảy ra ở khu ký túc xá này sao?”

“Đúng rồi,” Tư Hoài gật đầu, nảy ra ý tưởng, “Chúng ta đi một vòng khu ký túc xá nhé?”

“Nói không chừng nó đang ở gần đây.”

Cho dù không ở đây cũng cọ âm khí được mười mấy phút.

Lục Tu Chi ừ một tiếng.

Anh nhướn mi, bất động thanh sắc tiếp tục cảm thụ dương khí ấm áp của đối phương.

Ký túc xá đại học Thương Dương không có bảo vệ gác đêm. 11h đêm, dưới mỗi toà ký túc xá đều có mấy đôi tình nhân nhỏ lưu luyến không rời anh anh em em, ôm hôn, tay nắm không rồi,...

So sánh ra thì Tư Hoài và Lục Tu Chi cũng không bắt mắt lắm.

Đi dạo một vòng, ngay cả một cọng tóc của tiểu quỷ da xanh cũng không nhìn thấy.

Tư Hoài hài lòng cọ âm khí, miễn cưỡng chữa lành nỗi đau nỗi đau mất tiền tối nay.

Trở lại Lục gia, vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi.

Khả năng cách âm của Lục gia tốt hơn Tư gia rất nhiều, đóng cửa sổ vào, Tư Hoài ngủ một giấc đã đời mới chịu tỉnh.

Hơn 12h trưa, Tư Hoài nửa tỉnh nửa mơ, rửa mặt rồi đi xuống lầu.

Lục Tu Chi đang ở phòng khách xem văn kiện.

Tư Hoài tò mò hỏi một câu: “Hôm nay không phải đến công ty sao?”

Lục Tu Chi hỏi ngược lại: “Hôm nay cậu không đến trường à?”

Tư Hoài mặt tỉnh bơ nói dối: “Ban ngày tôi không có lớp.”

Đầu ngón tay Lục Tu Chi dừng một chút, nhẹ nhàng mà nói: “Hôm nay là thứ bảy.”

“…”

Tư Hoài nhìn phía sau gáy của anh, ở trong lòng lẩm bẩm, đại hòa thượng này sao có thể tự nhiên chặn họng người khác như vậy?

Lục Tu Chi rũ mắt, đọc nội dung văn kiện nhanh như gió.

Đạo Thiên Quan

Hoài nghi do người nào đó tự nghĩ ra, Hiệp hội đạo giáo cũng không có ghi chép liên quan đến đạo quan này.

Tám năm trước, xuất hiện tại thị trấn nhỏ tên Tấn Cổ nằm ở phía nam, có người bắt đầu cung phụng Đạo Thiên Thiên Tôn…

Tư liệu liên quan tới Đạo Thiên Quan rất ít, chỉ có hai ba trang, Lục Tu Chi rất nhanh đã xem xong hết.

Anh đóng văn kiện lại, quay đầu nhìn Tư Hoài đang ôm đĩa trái cây ăn hùng hục:

“Cậu có chứng chỉ đạo sĩ không?”

Tư Hoài sửng sốt một chút, thành thật khai báo: “Tôi không có, nhưng mà sư huynh có nha.”

Chứng chỉ đạo sĩ tương tự với căn cước, không cần thi cử.

Do đạo sĩ khác giới thiệu, thông qua khảo sát là có thể lấy được.

Tư Hoài cùng sư huynh vào nam ra bắc, sau lại phải chuẩn bị thi đại học, cảm thấy hơi phiền nên vẫn chưa làm.

Lục Tu Chi gõ nhẹ vào tay vịn, bên trong văn kiện không có tư liệu gì về sư huynh của cậu.

Thực hư chứng chỉ đạo sĩ của sư huynh tạm thời vẫn là một dấu chấm hỏi.

“Vậy đạo quan của bọn cậu…”

Tư Hoài chớp mắt nhìn, đoán được anh muốn hỏi cái gì, liền nói: “Đạo quán bọn tôi trước mắt là một hộ kinh doanh nha.”

Lục Tu Chi: “…”

Anh nhắc nhở: “Đạo quan trực thuộc Hiệp hội Đạo giáo, do Chính phủ điều phối.”

Nói một cách đơn giản, Đạo Thiên Quan đang hoạt động trái phép.

Tư Hoài như hiểu mà không hiểu: “Hộ kinh doanh không phải thuộc sở hữu của chính phủ sao?”

“Con đường nào cũng tới Rome*.”

*条条大路通罗马 - All roads lead to Rome: có nhiều cách để đi đến thành công, mọi việc còn tùy thuộc vào con đường bạn chọn để đi. Ý Tư Hoài là kinh doanh như nào cũng được miễn là kiếm ra tiền.

Lục Tu Chi: “…”

Tư Hoài tiếp tục giải thích: “Lúc trước cũng có hỏi Hiệp hội Đạo giáo rồi, họ yêu cầu phải có trụ sở cố định.”

“Mấy năm trước đạo quan vẫn luôn lưu động, nên không được phê duyệt…”

Nói xong, cậu lặng lẽ đánh giá vẻ mặt Lục Tu Chi.

Đại hòa thượng sao đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với Đạo Thiên Quan như vậy a?

Bởi vì chuyện tối qua, liền phát hiện đạo quan bọn họ rất ngầu sao?

Cậu hắng giọng, nghiêm túc nói: “Tôi là quan chủ Đạo Thiên Quan, tên chúng ta đang ở cùng một sổ hộ khẩu.”

“Nói cách khác, anh cũng là một thành viên của Đạo Thiên Quan.”

Lục Tu Chi không hiểu sao lại trở thành đồng phạm: “… Tôi biết.”

Đêm đó, trợ lý tổng giám đốc thức khuya tăng ca nhận được cuộc gọi từ sếp.

“Giữ lại mảnh đất ở thành tây.”

Trợ lý: “Vậy dự án của phòng kế hoạch có cần phải bảo lưu không sếp?”

“Không cần.”

Trợ lý đầy dấu hỏi chấm, bởi vì Lục tổng không thích người khác quấy rối thời gian riêng tư, nên anh ta không dám hỏi nhiều.

Lục thị gần đây mới hợp tác với Cục an ninh quốc gia để cùng nghiên cứu và phát triển thiết bị công nghệ cao mới. Khu đất ở thành tây là dùng cho việc xây dựng viện nghiên cứu.

Lúc này đột nhiên muốn giữ lại, rốt cuộc là có chuyện gì?

Nửa giờ sau, trợ lý mở mail ra, download tệp đính kèm tên là Đạo Thiên Quan.

Xem xong, trong lòng kinh hãi, Lục tổng đây là chuẩn bị chiếm đoạt thị trường tôn giáo lần khoa học kỹ thuật.

Cùng kiếm lợi từ Thuyết hữu thần lẫn vô thần?

Đúng là tư bản độc ác!

… …

Gần đây, Tư Hoài đang có một cuộc sống rất viên mãn.

Một mặt là thỉnh thoảng tìm kiếm tiểu quỷ da xanh, mặt khác là bởi vì danh tiếng của Đạo Thiên Quan ngày càng cao.

Mẫn Đông Kiệt lên diễn đàn đại học Thương Dương thổi một đống rắm cầu vồng* về Đạo Thiên Quan, mọi người bấy giờ mới phát hiện sự kiện ký túc xá liên tiếp mất đồ vật quả thật không còn xảy ra nữa. Chủ tịch Hội sinh viên trường, Cát Tường vô cùng tri kỷ mà chuyển tiếp lên vòng bạn bè, lại tuyên truyền thêm một đợt.

*khen nma theo nghĩa thổi phồng

Danh tiếng Đạo Thiên Quan một truyền mười mười truyền một trăm.

Ai tin thì chú ý đến cửa hàng Taobao, ai không tin thì thường xuyên lướt xem sản phẩm, quần chúng ăn dưa chia sẻ bát quái khắp nơi.

Chỉ trong vài ngày, lượt theo dõi của cửa hàng Taobao Đạo Thiên Quan chợt tăng từ mười mấy lên tới gần một ngàn.

Mỗi ngày đều có ba, bốn đơn hàng mua bùa bình an, thỉnh thoảng có người nhấp vào dịch vụ dâng hương, có thể coi là thu nhập ổn định.

Sáng thứ ba, Tư Hoài là người đầu tiên thức dậy ở Lục gia.

Địa chỉ vài đơn hàng hôm nay cũng ở làng đại học, cậu phải sớm giao hàng một chút.

Trả lời tin nhắn Taobao xong, Tư Hoài đeo balo lên lưng, cầm lấy lư hương trên bàn chạy như điên xuống sân, dâng hương cho tổ sư gia: “Đạo quan của chúng ta hiện tại đã có mấy trăm fan rồi, đều là thế hệ sinh viên nòng cốt của quốc gia, một người chọi mấy người…”

“Không nói với ngài nữa, con đi giao hàng đây.”

Sau khi chia sẻ một chút về những trải nghiệm gần đây, Tư Hoài theo thói quen đứng ở cửa đợi một lúc, xem tiểu quỷ da xanh có xuất hiện hay không.

Tiểu quỷ da xanh không tới, nhưng cửa lớn Tư gia lại mở.

Tư Hoằng Nghiệp và Phí Tú Tú cùng bước ra ngoài.

Thấy Tư Hoài từ Lục gia đi ra, Tư Hoằng Nghiệp không thấy kinh ngạc.

Mấy ngày trước Lục Tu Chi đã nói Tư Hoài tạm thời ở Lục gia để cho ông yên tâm.

Ở lại Lục gia, Tư Hoằng Nghiệp lại càng yên tâm hơn ấy.

Ông không tiện nói là do hai cha con bọn họ cãi nhau, chỉ nói vài câu bảo hai người ở chung hòa thuận.

Thấy Tư Hoài nhìn cũng không thèm nhìn thẳng mình, ông cao giọng gọi: “Tư Hoài!”

Tư Hoài dừng bước chân, lười biếng quay đầu, giả vờ như mới nhìn thấy bọn họ.

“Lão Tư à.”

Tư Hoằng Nghiệp đi lên trước, câu nói “Chưa từng học cách nói chuyện với cha” văng vẳng trong đầu ông.

Ông chỉ có một đứa con trai là Tư Hoài, cũng đâu học được cách nói chuyện với con trai.

Nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Phí Tú Tú bất mãn liếc ông một cái, nói với Tư Hoài: “Hoằng Nghiệp sắp đi công tác ở Hồng Kông vài ngày.”

“Dì cũng đi theo chơi mấy ngày, Tiểu Tư, con co muốn xin nghỉ một ngày để thư giãn không?”

Tư Hoài do dự mấy giây, lắc đầu: “Không được, dạo này sự nghiệp của con thăng tiến, không đi xa nhà được.”

“Sự nghiệp kia của mày thì gọi là cái gì — “

Tiếng nói chợt im bặt, vẻ mặt Tư Hoằng Nghiệp chợt nhăn lại, eo bị Phí Tú Tú nhéo thành 180 độ.

Ông hít vào một ngụm khí lạnh, miễn cưỡng duy trì giọng điệu bình thường, hỏi: “Có muốn mua thứ gì không?”

“Cha bảo thư ký đi mua.”

Tư Hoài quyết đoán nói: “Không cần mua, đưa con tiền mặt là được rồi.”

Eo Tư Hoằng Nghiệp đau dữ dội, căn bản không thể tức giận, liền đưa cho cậu một tấm thẻ: “Cầm đi cầm đi.”

“Tiểu Tư, lên xe đi, chúng ta trước tiên đưa con đến trường.”

Tư Hoài không từ chối, tài xế miễn phí ngu gì mà không đi.

Đến đại học Thương Dương, Tư Hoài xuống xe.

Tư Hoằng Nghiệp nhịn không được thấp giọng hỏi Phí Tú Tú: “Em vừa nãy làm gì bấu mạnh vậy?”

Phí Tú Tú thưởng thức bộ móng mới làm của mình: “Anh nhờ em khi nào anh nổi giận thì nhắc nhở cho tỉnh táo một chút mà.”

Tư Hoằng Nghiệp nhỏ giọng oán giận: “Đây mà là nhắc nhở? Cái này gọi là mưu sát chồng.”

Phí Tú Tú cười lạnh: “Anh nghi ngờ em làm quá?”

Tư Hoằng Nghiệp: ? ? ?

“Đây không là mưu sát thì anh nghĩ là gì?”

… …

Tư Hoài mới đi được hai bước, liền thấy Đổng Đại Sơn đang gặm bánh bao ở ven đường.

Nhìn xe của Tư gia vội vã chạy đi, Đổng Đại Sơn kinh ngạc thốt lên: “Ngầu nha, Tư Hoài cậu gần đây kiếm được không ít nhỉ?”

“Thuê cả xe? Đã vậy còn là siêu xe nữa chứ.”

Tư Hoài: “Đó là xe Tư Hoằng Nghiệp.”

Đổng Đại Sơn nghi hoặc: “Tư Hoằng Nghiệp là ai?”

Tư Hoài: “Trên danh nghĩa là cha tôi.”

Trên danh nghĩa?

Đổng Đại Sơn quan sát bộ quần áo đơn giản cậu đang mặc, điện thoại  thì cũ nát, bừng tỉnh: “Cha dượng a.”

Chẳng trách chưa từng nghe Tư Hoài kể về chuyện gia đình.

Cậu ta đồng tình vỗ vai Tư Hoài, thở dài nói: “Aiz… Có cha dượng thì có mẹ kế nha.”

Tư Hoài a một tiếng, không giải thích.

“Đại Sơn, tòa ký túc xá số 16 ở đâu?”

“Rẽ phải, đi qua cầu, chính là cái tòa ở cạnh cầu ấy.”

Đổng Đại Sơn chỉ phương hướng, kéo Tư Hoài lại: “Chờ một chút, cậu định đi giao hàng à?”

Tư Hoài gật đầu.

“Đợi chút nữa rồi giao, cố vấn học tập đang tìm cậu đấy.”

Đổng Đại Sơn kéo cậu đi về phía giảng đường: “Đoán chừng là tìm cậu vì tín chỉ đấy.”

“Ồ đúng rồi, còn chuyện hôm trước cậu xin nghỉ ấy, ngày đó cậu đi làm cái gì?”

Tư Hoài không giấu giếm cậu ta, ngắn gọn nói: “Nghỉ cưới, bắt quỷ.”

Đổng Đại Sơn: ? ? ?

Tư Hoài liếc cậu ta, bất đắc dĩ nói: “Đây là sự lãng mạn giữa 2 tôn giáo Phật Đạo của bọn tôi.”

“Cậu không hiểu đâu.”

Đổng Đại Sơn: “… Phật giáo?”

Phòng tư vấn ở tầng 3 tòa giảng đường số 2. Khu A tất cả đều là phòng làm việc của giảng viên, đi hai bước sẽ gặp phải một vị giảng viên.

Tư Hoài không lên lớp không nghe giảng, một giảng viên cũng không quen nha.

Đổng Đại Sơn nhân duyên tốt, nghe được không ít bát quái từ đàn anh đàn chị bên kia, gặp phải một vị giảng viên liền nhỏ giọng thì thầm hai câu.

“Dương lão sư.”

Tư Hoài ngẩng đầu, là Dương lão sư môn kinh tế học.

Ông ấy trông không nghiêm túc như trên hình, thấy người chào hỏi là sinh viên, nét mặt thoáng dịu xuống: “Ừm.”

Chờ thầy Dương đi xa, Đổng Đại Sơn ghé vào tai Tư Hoài thì thầm: “Gần đây Lý Văn Soái hay đi tìm Dương lão sư.”

“Hình như là muốn cùng thầy ấy trao đổi về cổ phiếu, chứng khoán gì đó.”

Tư Hoài dừng một chút: “Thầy ấy rất am hiểu cái đó?”

“Đương nhiên!”

Thấy Tư Hoài cuối cùng cũng có chút hứng thú, Đổng Đại Sơn hoa tay múa chân nói: “Dương lão sư chính là viện sĩ nha! Chuyên gia kiếm tiền đó.”

“Nghe nói sách kinh tế học chính là do thầy ấy chủ biên, còn thường xuyên đi ăn với thần chứng khoán tên là cái gì Phi, Phillip ấy…?”

Đi qua chỗ ngoặt, một người đàn ông trung niên đi tới, ông ta mặc một chiếc áo lông thật dày, gầy đến mức da bọc xương, xương gò má nhô ra, đôi mắt đỏ ngầu, khiến người khác nhìn cũng phải giật mình.

Đổng Đại Sơn ngẩn ngơ: “Chào Trần, Trần lão sư ạ.”

Người đàn ông trung niên tựa hồ không hề nghe thấy, trực tiếp đi tới.

Khi đi ngang qua Tư Hoài, ông ta đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu. Ánh đèn vàng khiến khuôn mặt ông ta càng thêm đáng sợ, giống như thây ma trong phim zombie, mỗi động tác đều vô cùng cứng ngắc.

Trần lão sư vừa nhúc nhích, âm khí trên người lập tức nhẹ nhàng bay tới.

Đổng Đại Sơn rùng mình vì lạnh, theo bản năng nắm lấy cánh tay ấm áp của Tư Hoài.

Tư Hoài lười biếng nhướn mày, nhìn Trần lão sư, dáng vẻ đối phương cứ như bị rắn rết nhắm tới, e sợ sẽ trốn không kịp mà bỏ chạy.

Tư Hoài ngoảnh đầu, đánh giá Trần lão sư từ trên xuống dưới.

Toàn thân ông ta bao phủ bởi một màn âm khi yếu ớt, nhưng lại không có dấu ấn rõ ràng của quỷ.

Chờ Trần lão sư đi xa, Đổng Đại Sơn lòng vẫn còn sợ hãi nói: “VL, vừa nãy dọa tôi hết cả hồn.”

“Tại sao Trần lão sư lại thành cái bộ dạng này này? Lúc đầu khai giảng tôi còn thấy thầy ấy là một ông chú đẹp trai mà.”

“Cậu biết không, Trần lão sư này chính là giáo viên môn khảo cổ học mà hồi trước Lý Văn Soái từng học đó — Tư Hoài?”

Tư Hoài thu tầm mắt lại, nghi hoặc nhìn Đổng Đại Sơn: “Cái gì?”

Đổng Đại Sơn thì thầm hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy? Chẳng lẽ Trần lão sư cũng gặp phải quỷ sao?”

“Hôm qua tôi thấy trên diễn đàn có người nói rằng trường chúng ta được xây trên nghĩa địa nên mới xảy ra nhiều chuyện kỳ dị như vậy…”

Tư Hoài vỗ vỗ vai cậu ta: “Người anh em, phải tin vào khoa học nha.”

Nếu như trường bọn họ xây ở trên nghĩa địa thì là bởi vì đất này không bán được nên mới phải giải tỏa.

Nếu không thì sao quỷ khí lại ít ỏi thế này a.

Bị một đạo sĩ nói phải khoa học chút, Đổng Đại Sơn trầm mặc, rồi nói một cách khoa học: “Vậy xem ra là Trần lão sư bị bệnh rồi.”

“Thầy ấy là thật sự gặp quỷ nha.”

Đổng Đại Sơn: “…”

Edit/Beta: HeHe

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play