Nhìn rõ động tác của cậu, Diêu Tiền mắt tối sầm lại.
Không siêu độ hắn…
Vậy là muốn khiến cho hắn hồn phi phách tán, chết hoàn toàn sao?
Diêu Tiền nghẹn ngào một tiếng, ngồi sụp xuống rồi oà khóc, mơ hồ lẩm bẩm điều gì đó trong miệng.
Một nam quỷ cao gần 1m8 ở trước mắt gào khóc, rất có lực sát thương a.
Tư Hoài trầm mặc, siêu độ thì chạy, không siêu độ thì khóc.
Rồi muốn siêu độ hay không đây hả?
Lòng quỷ đúng là sâu như đáy biển nga.
Diêu Tiền khóc một hồi lâu, hai con mắt đều rơi xuống đất.
Hắn cảm giác cảm giác như mình đang quay trở lại cái ngày sắp chết, những cảnh tượng trong quá khứ vụt qua như một chiếc đèn kéo quân.
Diêu Tiền khóc tới thở không ra hơi, thút thít nói: “Tôi, tôi thực sự không muốn chết. Tôi, tôi vẫn chưa đọc xong cuốn sách của mình mà…”
Tư Hoài: “…”
Không phải anh đã sớm chết rồi sao…
Lẽ nào đọc sách đến ngu rồi?
Tư Hoài nhìn hai hốc mắt đen ngòm của hắn, lặp lại một lần nữa: “Tôi không siêu độ anh đâu.”
Nghe vậy, Diêu Tiền càng khóc lớn hơn.
Tư Hoài: “…”
Cậu không phản ứng lại Diêu Tiền nữa, mặc kệ đối phương khóc lóc.
Lấy điện thoại ra, lên mạng tìm chú vãng sanh của đạo giáo.
Lúc Tư Hoài còn bé đã từng nghe sư huynh niệm một lần, lúc đó cậu đang thu dọn đồ đạc, chỉ nhớ rõ đoạn thứ nhất, còn đoạn sau thì lại không nghe rõ.
Chú vãng sanh không phải chú thuật hiếm lạ, trên mạng tìm đâu cũng có.
Tư Hoài nhìn lướt màn hình, nhớ kỹ nội dung, lười biếng nói với Diêu Tiền:
“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh triêm ân.”
Tiếng khóc của Diêu Tiền ngừng lại, hồn phách màu xám trắng tỏa ra hào quang nhàn nhạt.
Hắn có biết đến chú vãng sanh, trước kia khi mới nghe thấy đạo sĩ niệm hai đoạn, liền bỏ chạy ngay lập tức.
Nhưng hôm nay trốn không thoát.
Diêu Tiền khịt mũi, mò mẫm nhét lại tròng mắt, tự an ủi:
Dù sao siêu độ cũng tốt hơn là hồn phi phách tán.
Hắn nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy cơ thể ngày càng nhẹ đi.
“Sắc cứu nhữ hồn, thoát ly khổ hải.”
Niệm xong tám chữ cuối cùng, Tư Hoài cất điện thoại đi.
Sau một lúc lâu, Diêu Tiền mới mở mắt ra, ngây người: “Tại sao, tại sao tôi vẫn còn ở đây?”
Tư Hoài nghi hoặc: “Anh muốn đi đâu?”
Diêu Tiền: “Cậu, cậu không phải siêu độ tôi sao?”
Tư Hoài: “… Không phải tôi đã nói là không siêu độ anh à.”
Cái thể loại quỷ gì thế không biết, mắt đã không tốt, giờ đến tai cũng điếc luôn.
Diêu Tiền sững sờ một lát, nhớ lại chú vãng sanh vừa nãy Tư Hoài niệm cực kì ngắn.
Câu thứ hai cũng khác với câu đạo sĩ kia niệm.
“Vừa rồi không phải vãng sanh chú sao?”
Tư Hoài ăn ngay nói thật: “Tôi cải biên một chút a.”
Cải biên?
Diêu Tiền bối rối một lát, đột nhiên nhận ra sự thay đổi của cơ thể mình.
Sự ràng buộc giữa hắn với trường học đã biến mất.
Cho nên đây là ý của câu không siêu độ kia sao?!
“Đại sư!”
“Cậu, cậu chính là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn, là cha mẹ tái sinh của tôi a! !”
Tư Hoài: “… Đừng hòng lợi dụng tôi.”
Diêu Tiền gật đầu liên tục, lập tức đổi giọng: “Ân nhân! Đại ca! Lão đại…”
Biết hắn có thể sẽ thao thao bất tuyệt nói tiếp, Tư Hoài ngắt lời: “Muốn tiền.”
Diêu Tiền đực mặt ra: “Tôi, tôi không có tiền.”
Tư Hoài cau mày: “Anh không phải tên Muốn Tiền*?”
*Cụm này là 要钱 /yào qián/ còn Diêu Tiền là 姚前 /yáo qián/ thanh điệu một cái là thanh 4 và một cái là thanh 2 còn từ sau thì phát âm giống nhưng mà nghĩa khác nhau 前 (tiền: phía trước) còn 钱 (đồng tiền) nha.
“Tôi tên Diêu Tiền.”
“Bất quá bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ đổi tên là Muốn Tiền!”
Diêu Tiền từ dưới đất bò dậy, đối diện Tư Hoài, cúi đầu một cái thật sâu.
Tư Hoài chớp mắt, một tay chống cằm, tò mò hỏi: “Bị bùa dẫn hồn triệu hồi có cảm giác như thế nào?”
Diêu Tiền không am hiểu bùa chú, nhưng nhớ tới phòng 401 có dán vài lá bùa.
Hắn hồi tưởng chốc lát, miêu tả lại cảm giác của bản thân lúc đó.
“Tôi cảm thấy như một cơn gió bất chợt đưa tôi đến 401. Ngoại trừ hướng đến 401, đi theo bất kỳ hướng nào khác cũng giống như đi ngược gió ấy.”
“Sau đó tôi liền tò mò mà đi qua xem.”
Tư Hoài gật gật đầu, xem ra xung quanh Lục gia thật sự là không có quỷ.
Cậu đứng lên, nói với Diêu Tiền: “Sau này đừng tùy tiện hù dọa người khác nữa.”
“Được rồi, anh đi đi.”
Diêu Tiền ngơ ngác, thận trọng dò hỏi: “Tôi nên đi chỗ nào?”
Tư Hoài mở to mắt, kỳ quái nhìn hắn: “Anh không muốn ra ngoài đi dạo sao?”
“Không muốn đi gặp thầy à?”
“Đương nhiên là muốn rồi,” Diêu Tiền gật gật đầu, thấp giọng hỏi, “Tôi có thể sao?”
“Anh có thể đi bất cứ nơi nào anh muốn nha.”
Tư Hoài dừng bước một chút, nhẹ giọng nói: “Thầy Dương chẳng phải cũng rất nhớ anh sao?”
Diêu Tiền đứng tại chỗ, cúi đầu thật sâu lần nữa.
Tư Hoài rũ mắt, đá đá mấy hòn đá trên mặt đất.
Cậu vừa đá, vừa trở về theo đường cũ, giống như khi còn bé vậy, chỉ là lúc này chỉ còn lại một mình cậu.
Đi tới cửa sân thượng, hòn đá nhỏ lăn đến mép một đôi giày.
Tư Hoài ngẩng đầu, liền thấy Lục Tu Chi đứng ở ngoài cửa, lưng dựa tay vịn cầu thang, không biết đã nhìn thấy bao lâu rồi.
“Cậu không siêu độ.”
Tư Hoài ừ một tiếng, nói với anh: “Muốn Tiền không muốn siêu độ nha.”
Lục Tu Chi khẽ nhướn mắt phượng, lặng lẽ nhìn cậu: “Hắn là quỷ.”
“Quỷ thì làm sao?”
Tư Hoài vẻ mặt khó hiểu: “Tôi cũng không thể dùng vũ lực để cướp đoạt một con quỷ nam nha…”
Cậu suy nghĩ một chút, nghiêm túc giải thích: “Đòi Tiền không phải quỷ xấu mà.”
“Đạo quán bọn tôi cũng rất có tình quỷ đấy.”
Đồng tử của Tư Hoài lớn hơn người bình thường, đen như mực, sâu thẳm có chút ánh sáng phản chiếu. Lúc nghiêm túc nhìn một người, rất dễ khiến người đối diện có ảo giác rằng ánh mắt đó đều đổ dồn vào mình.
Lục Tu Chi có chút mất tập trung, ngoảnh đầu nhìn chỗ khác.
“Đi thôi.”
Hai người trở lại phòng 401, không có một bóng người, lá bùa dán trên tường nhẹ nhàng đung đưa.
Tư Hoài đẩy cửa phòng vệ sinh ra, cũng không có ai bên trong.
Đúng lúc cậu đang định gọi điện thoại, cửa phòng cách vách mở ra, bốn người lao tới.
“Tư đại sư! Cuối cùng thì ngài cũng trở về rồi.”
“Tôi đợi ở phòng kế bên đến mức muốn lạnh teo luôn rồi.”
“Thế nào? Diêu Tiền thế nào rồi?”
… …
Sau khi Tư Hoài chạy ra ngoài, Lục Tu Chi cũng rời khỏi theo, trong phòng chỉ còn lại bốn người Mẫn Đông Kiệt.
Bọn họ không dám chắc bùa dẫn hồn trên tường còn có thể dẫn quỷ tới nữa hay không, nhưng cũng không dám xé bậy. Họ sợ đến mức chạy sang phòng kế bên trốn, nghe thấy động tĩnh của Tư Hoài cùng Lục Tu Chi, lúc này mới dám quay lại.
Bốn người cậu một câu tôi một câu, Tư Hoài căn bản nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì nên liền phớt lờ bọn họ.
Một lúc sau, cơn kích động dần hạ xuống, bốn người mới chịu im lặng.
Mẫn Đông Kiệt đến gần, ngập ngừng hỏi: “Tư, Tư ca, đàn anh Diêu Tiền anh ấy…”
Tư Hoài: “Đi rồi.”
Mẫn Đông Kiệt khẽ thở dài một hơi: “Hi vọng anh ấy có thể đầu thai vào một chỗ tốt.”
“Bọn tôi sẽ đốt thêm nhiều tiền giấy cho anh ấy, cả sách nữa…”
Nói đến tiền, Tư Hoài chậm rãi lấy lại phản ứng.
Muốn Tiền chỉ là thoát khỏi trói buộc, cũng không có bị đuổi.
Dựa trên tính cách của hắn, chắc chắn sẽ thường xuyên lảng vảng ở trường.
Nghiêm túc mà nói thì, cậu thực sự chưa hoàn thành đơn hàng này của Mẫn Đông Kiệt.
Cho nên… Một nửa số tiền đã bay đi a.
Tim Tư Hoài như bị cứa một nhát.
Luyên thuyên một hồi, Mẫn Đông Kiệt liếc nhìn thời gian, thấp giọng hỏi: “Tư ca, còn con quỷ kia thì phải làm sao đây?”
“Lẽ nào quả thật là quỷ đói?”
Tư Hoài quay đầu nhìn Lục Tu Chi.
Lục Tu Chi mím môi: “Quỷ đói phân thành nhiều loại, quỷ đói sắc dục, quỷ đói khát máu, quỷ đói tinh khí…”
Tư Hoài nghe đến mức đầu óc quay cuồng, quỷ mà cũng phân loại nhiều vậy.
Mẫn Đông Kiệt không có hứng thú với phân loại quỷ này, liền vội vàng hỏi: “Trong trường chúng ta chính là loại nào?”
Lục Tu Chi ngước mắt, hỏi ngược lại: “Nó đã ăn cái gì?”
“Đồ ăn vặt, trái cây, thuốc…”
Mẫn Đông Kiệt nhất thời không nhớ ra được cái gì khác, lấy máy tính bảng bấm vào diễn đàn: “Trong diễn đàn có mấy bài post, mất cái gì cũng có.”
Đại học Thương Dương có một cái App tự tạo để sinh viên đăng ký môn và đóng học phí, ngoài ra còn có một khu vực diễn đàn ẩn danh.
Trong đó có một nhóm tên là Tâm sự đêm khuya.
Trước giờ đều là những bài đăng than vãn, khoảng thời gian này thì bị các loại bài viết về sự kiện thần quái chiếm lĩnh trang đầu.
Mẫn Đông Kiệt bấm vào bài đăng đang có độ thảo luận nhiều nhất.
Tiêu đề: 【 Thần quái? Sau khi chủ lầu cách vách bị mất thuốc, sữa tắm mùi kem của tôi cũng mất. 】
Nội dung:
Chủ lầu là người ngủ nông, buổi tối nghe thấy tiếng động tĩnh nhỏ cũng rất dễ dàng tỉnh lại. Tối hôm qua đang ngủ, nghe thấy âm thanh nuốt đồ ăn, còn tưởng là ai lén ăn, nên thức dậy.
Bật đèn nhỏ lên, đột nhiên phát hiện các bạn cùng phòng đều đang ở trên giường, mà âm thanh phát ra từ nhà vệ sinh!
Tôi cmn sợ đến mức suýt la lên, trong nhà vệ sinh vang lên tiếng đồ vật rơi xuống, rồi không còn nghe thấy động tĩnh nữa. Tôi lôi bạn cùng phòng dậy cùng bước vào, chai sữa tắm rơi xuống sàn là cỡ 5L dành cho gia đình! Cứ như vậy mà hết sạch!
1L: Giả tạo quá…
2L: Nếu như bài của cách vách là thật, vậy tôi cũng sẽ tin .
3L: Chỉ có mình tôi để ý trọng điểm là một nam sinh cao lớn lại dùng sữa tắm mùi kem sao?
4L: Hu hu hu chủ lầu cậu đừng có hù người ta nữa.
…
10L: Xà phòng hương chanh của phòng bọn tôi cũng mất.
11L: Trùng hợp vậy lầu trên, tôi vừa mất một túi cam.
12L: Khoai tây tôi mới mua cũng không thấy đâu nữa.
…
50L: VL, nếu là tối hôm qua mười hai giờ, tôi tận mắt nhìn thấy một cái tay nhỏ nhổ những cọng hành tôi trồng trên ban công đi.
51L: Mẹ ơi, hôm qua hơn một giờ tôi đi học về, nhìn thấy một bé trai ngồi xổm dưới chân cầu thang tòa số 11.
52L: Tôi, hình như tôi nhìn thấy một cái bóng, loại chân không chạm đất ấy.
… …
Tư Hoài cúi đầu, suy tư.
Nếu như là một cậu bé…
Lục Tu Chi thờ ơ xem qua các bài đăng, đuôi lông mày cũng không nhúc nhích một chút.
Thấy Tư Hoài tựa hồ có lời muốn nói, Mẫn Đông Kiệt hỏi: “Tư ca, cậu biết đây là loại quỷ gì không?”
Tư Hoài thuận miệng nói: “Ừm, nó là một con quỷ tham ăn.”
Mẫn Đông Kiệt tin tưởng không chút nghi ngờ: “Chúng ta bước kế tiếp phải làm gì?”
Tư Hoài: “Tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”
Mẫn Đông Kiệt sắc mặt thay đổi: “Tiểu quỷ tham ăn mạnh như vậy sao?”
Tư Hoài: “… Ý của tôi là trời cũng đã khuya rồi, các anh có thể tắm rửa đi ngủ đi.”
“Chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này.”
“À à.”
Mẫn Đông Kiệt thở phào nhẹ nhõm, tốt nhất là bọn họ không cần tham gia, khỏi phải lo lắng sợ hãi.
“Tư ca, cho tôi số tài khoản ngân hàng đi, lát nữa sẽ chuyển khoản cho cậu.”
Tư Hoài thở dài một hơi, nhịn đau từ chối: “Không cần.”
Mẫn Đông Kiệt sửng sốt: “Sao mà như thế được?”
Tư Hoài giải thích: “Tiểu quỷ này cùng tôi có chút quan hệ, không có các cậu tôi cũng sẽ ra tay.”
“Chỉ cần đánh giá năm sao rồi đăng bài khen một cái là được rồi.”
Nói xong, Tư Hoài nhanh chóng kéo Lục Tu Chi rời đi.
Còn không đi cậu nhất định sẽ không chịu đựng nổi sự cám dỗ của đồng tiền mất.
Hai người rời khỏi tòa ký túc xá, nhìn qua ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, Tư Hoài mới phát hiện mình còn đang kéo tay của Lục Tu Chi.
Lục Tu Chi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, Tư Hoài có thể cảm nhận được rõ ràng bắp thịt trên cánh tay đối phương, rắn chắc, mịn màng và lạnh lẽo.
Nói tóm lại, cảm giác phi thường tốt nha.
Tư Hoài lặng lẽ liếc nhìn Lục Tu Chi, thấy anh dường như không có phản ứng gì, mở miệng nói: “Anh còn nhớ tiểu quỷ da xanh lần trước gặp ở trước cửa nhà anh không?”
“Bị tôi cắt mất tóc ấy.”
Lục Tu Chi ừ một tiếng.
Tư Hoài âm thầm hít vào một tia âm khí, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con quỷ này hẳn là nó, ban ngày tôi có gặp.”
Cậu khẽ thở dài: “Không biết nó đã chịu đói bao lâu rồi…”
“Một đứa trẻ bị đói tới mức xanh xao a.”