Người của Tán Tu Minh nói có lý, nhìn sắc mặt của Trác Hàm Nhạn cũng đúng là tốt hơn hôm qua rất nhiều, có thể thấy nội thương đã dần lành lại là sự thật. Hơn nữa Từ Tử Thanh là người bị hại, tu vi lại không bằng Phương trưởng lão, sao có thể ra tay giết chết Phương trưởng lão được chứ? Cho dù là trong những người Tán tu minh ở đây cũng không tìm được ai có thể giết chết Phương trưởng lão! Cho nên các tu sĩ đều tin họ.
Lại có người kêu gào: “Chẳng lẽ chuyện này cứ thế bỏ qua sao? Phương trưởng lão của Vô Lượng tông chúng ta chẳng lẽ phải chết oan uổng sao?!”
Các tu sĩ nhìn sang người gào thét, thì nhận ra là Hồ Quang Viễn vẻ mặt khó chịu, ai cũng âm thầm cười nhạo trong lòng. Tới lúc này rồi mà còn quấy rối, cho rằng người khác đều là ngu ngốc hết sao? Tự ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lại muốn đổ oan cho người khác, thật là không biết xấu hổ mà. Nhưng các tu sĩ trong lòng cũng hơi lo lắng về kiếm tu ẩn nấp trong tối kia, nên đều nhìn về phía Đường Văn Phi, nghe hắn giải quyết như thế nào.
Đường Văn Phi sắc mặt ngưng trọng, nhưng cũng không có sầu lo gì, chỉ nói: “Nguyên nhân kết quả của chuyện này như thế nào, trong lòng các vị đều đã có suy tính. Ta xem tu vi của mọi người, cũng không có người nào có thể phóng ra kiếm cương như vậy, chắc là có người gửi kiếm cương lên pháp khí, mang vào đây. Cho dù Phương trưởng lão bị ai giết chết, cũng là ông ta gieo gió gặt bão, ta cũng chỉ hỏi hỏi vài câu thôi. Nhưng chuyện này một lần là đủ, nếu có người dám làm chuyện như thế nữa thì chớ trách ta ra tay độc ác vô tình.”
Giọng điệu của hắn rất nhẹ dịu, nhưng người nghe thì lại dựng thẳng tóc gáy. Ngẫm lại nếu có thể gửi kiếm khí lên pháp khí, vậy thì cũng có thể làm như vậy với kiếm cương, chỉ cần trong số người ở đây không có kiếm tu kia, vậy thì không cần quá lo sợ nữa. Tuy nói là như vậy, nhưng mọi người cũng có suy đoán người phóng ra kiếm cương hơn phân nửa là người Tán tu minh, chỉ là chưa xác định thôi. Nếu không phải Tán tu minh, mà là họ tìm sai đối thủ, đối thủ lại có kiếm cương trong tay, chẳng lẽ đưa thức ăn cho người ta sao? Lại thêm cảnh cáo của Đường Văn Phi, ai cũng cẩn thận giấu càng sâu tính toán âm mưu của mình.
Đường Văn Phi thấy mọi người đã nghe hiểu, ánh mắt dịu lại: “Nếu đã như vậy, thì mời người Vô Lượng tông thu thi thể Phương trưởng lão lại đi. Những người còn chưa so đấu thì theo ta đến đại điện, chuẩn bị buổi so đấu hôm nay.”
Các tu sĩ đều nén tâm trạng lại, chắp tay nói: “Vâng thưa Đường tiền bối!”
Sau đó Đường Văn Phi dẫn hơn mười tu sĩ, xoay người hùng hùng hổ hổ bước đi, các tu sĩ còn lại cũng tản ra. Người Vô Lượng tông khiêng xác chết Phương trưởng lão về, ánh mắt tức giận liếc nhìn người Tán tu minh, nhưng cũng không ngu ngốc ra tay khiêu khích đánh người. Người của Tán tu minh cũng không thèm quan tâm họ, đợi họ đi rồi mới nói chuyện với nhau.
Túc Hãn lau lau mồ hôi lạnh nói: “Đám Vô Lượng tông này thật đúng là vô sỉ!” Hắn nhìn Từ Tử Thanh, thở dài, “Tử Thanh huynh thật là tai bay vạ gió. Nhưng người có thể phóng ra kiếm cương kia rốt cuộc là người phương nào vậy?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play