Thời tiết đầu mùa xuân, cỏ cây xanh tươi chim chóc bay lượn, đúng là một mùa tuyệt đẹp!

Bên ngoài Từ gia thôn, nước non xanh biếc tĩnh lặng, trên mặt cỏ có một người thiếu niên đang nằm ngủ, hai tay gối sau đầu, bộ dạng thong dong lại thỏai mái. Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu lên mặt thiếu niên, ấm áp dịu dàng, thoải mái đến mức thiếu niên nheo mắt lại, an tâm nghỉ ngơi.

Chớp mắt nguyên buổi chiều đã qua, hoàng hôn buông xuống, ánh nắng cuối cùng của ngày cũng biến mất phía chân trời, đến lúc này thiếu niên mới miễn cưỡng ngáp một cái, ngồi dậy.

Đi đến cửa thôn thì thấy một nam đồng mặc đồ đầy tớ chạy chậm đến, nhanh miệng nói: “Tiểu thiếu gia, có người ở phân gia đến, bảo tiểu nhân ra ngoài tìm thiếu gia.”

Thiếu niên hơi hơi nhíu mày, sau đó nói: “Vậy mau về nhà thôi.”

Đầy tớ nhanh chóng đi trước dẫn đường, đi qua vài con đường lót đá thì tới một căn nhà lớn. Thiếu niên đi phía sau vào nhà.

Vừa đến cửa phòng thì đã thấy có khách đến đang ngồi bên trong, trán cao nhô ra, xem ra là một Hậu Thiên cao thủ. Thiếu niên bước nhanh hơn một chút, đi vào phòng tiếp khách.

“Nghe nói có khách đến, thật có lỗi vì không thể ra nghênh đón.”

Người đàn ông trung niên kia tên là Từ Thành, là một quản sự của phân gia, lần này được lão gia phân gia sai đến đón vị tiểu thiếu gia này, trong lòng gã cũng không phải rất nguyện ý. Gã cũng không biết đây liệu có phải là một chuyến đi tồi tệ chăng?

Thôn Từ gia là nơi nào? Một đại gia tộc như Từ gia, trước đừng nói đến Tông gia, mà chỉ nói đến phân gia, địa vị ở trong thành Phượng Lâm này cũng là số một số hai. Mà thôn Từ gia này bất quá chỉ là một thôn trang ở một địa phương nho nhỏ của phân gia mà thôi. Những người được phái đến đây, năm này tháng nọ trôi qua, đúng là có chút dân cư.

Hễ là thiếu gia có được chút yêu thương, cho dù là con thứ, cũng khó bị chuyển đến nơi này. Huống chi vị thiếu gia này lai lịch cũng không phải không tốt. Thiếu gia này kỳ thật không phải là con của lão gia phân gia đương nhiệm, mà là con của lão gia tiền nhiệm, là con trai độc nhất của vị đại ca ốm yếu của lão gia đương nhiệm. Thân phận vốn là trưởng tử, lại bởi vì lão gia tiền nhiệm bệnh chết mà thân phận trở nên xấu hổ, sau đó không được bao lâu đã bị đưa đến thôn Từ gia này.

Trên danh nghĩa toàn bộ thôn trang đều ban cho vị thiếu gia này, kỳ thật chỉ là cơm áo không lo, nào có thể chân chính nắm giữ quyền lực thôn Từ gia chứ.

Nếu thiếu gia này trong lòng không chịu thua kém, dùng chút thủ đoạn nắm giữ được toàn bộ người của thôn Từ gia, mặc dù không có nhiều tiền đồ, nhưng tốt xấu cũng là bá vương một vùng. Nhưng vị tiểu thiếu gia này tính tình mềm mại, không chỉ trích kẻ ở, cũng không nổi giận vô cớ. Ngày qua tháng lại, mất đi vẻ sâm nghiêm của gia quy Từ gia, bọn hạ nhân mặc dù mặt ngoài không có biểu hiện gì, nhưng kì thực trong lòng cũng chẳng coi vị thiếu gia này ra cái đinh gì cả.

Từ Thành lần này đến đây, tất nhiên là có chuyện quan trọng. Bằng không một vị Hậu Thiên võ giả tầng tám, một cao thủ lừng lẫy như vậy, sao lại có thể đến một nơi toàn là kẻ quê mùa như chỗ này cơ chứ! Tuy nhiên dù sao lằn ranh chủ tớ phải phân rõ ràng, tuy Từ Thành là người được lão gia coi trọng, cũng sinh ra trong gia đình võ giả, có thể dùng uy năng của võ giả chấn áp kẻ khác, nhưng gã sẽ không quên những quy tắc cơ bản. Chủ là chủ, phó là phó, cho dù vị tiểu thiếu giaTừ Tử Thanh bị quên ở nơi vắng vẻ này, nhưng vẫn là chủ, Từ Thành cũng phải bảo trì lễ phép ở mức thấp nhất.

Gã liền đứng dậy, ỷ vào thân phận võ giả tầng tám không hành lễ, chỉ hơi hơi gật đầu: “Tiểu thiếu gia, Từ Thành phụng mệnh lão gia phân gia, đến đây đón thiếu gia trở về.”

Từ Tử Thanh cười: “Không biết thúc phụ gọi ta trở về có chuyện quan trọng gì?”

Từ Thành nói: “Tiểu thiếu gia năm nay tuổi mụ cũng đã mười ba, Từ gia ta vô luận dòng chính hay dòng phụ, một khi đến tuổi này đều phải đưa đi Tông gia kiểm nghiệm linh căn. Tiểu thiếu gia là con cháu trong tộc, tự nhiên cũng không ngoại lệ.”

Từ Tử Thanh rũ mi mắt, hắn tự nhiên là không muốn rời khỏi thôn Từ gia, nề hà trứng chẳng thể chọi đá, cho nên vẫn phải đi, bây giờ đành sảng khoái đáp ứng thôi: “Khi nào thì khởi hành?” 

Từ Thành thấy vị tiểu thiếu gia này tính tình không kiêu căng, giơ tay nhấc chân đều hào phóng rộng lượng, trong lòng cũng hơn hai phần tán thưởng: “Nếu thiếu gia không ngại, tất nhiên là càng sớm càng tốt. Chi bằng sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát đi.”

Từ Tử Thanh gật gật đầu: “Liền theo ý ngươi vậy.”

***

Đêm khuya, Từ Tử Thanh trằn trọc khó ngủ. 

Hắn vốn không phải là người của thế giới này, mà là một đứa con được yêu thương trong một gia đình giàu có ở một thế giới hoàn toàn khác thế giới này. Thuở nhỏ luôn được yêu thương cưng chiều lớn lên,chỉ tiếc cơ thể quá yếu ớt, sống mười tám năm, lại chỉ có thể ở trên giường bệnh nhìn qua cửa sổ mà bồi hồi, cho dù muốn đi xuống vườn hoa bên dưới dạo mấy bước ngắm hoa cũng là chuyện cực khó khăn.

Hệ thống lực lượng của thế giới đó cũng khác thế giới này. Thể chất của con người vẫn rất tốt, nhưng càng nhiều là dựa vào những thứ có tên là “khoa học kỹ thuật” gì đó. Có khoa học kỹ thuật làm nền, nhân loại đi từ vũ trụ này qua vũ trụ khác, nhưng tuổi thọ lại ngắn, quá lắm chỉ sống được đến hai trăm tuổi mà thôi.

Còn người của thế giới này lại hấp thu linh khí trời đất, dùng lực lượng rèn luyện cơ thể. Người không có được linh căn, dù tập luyện chăm chỉ cỡ nào cũng chỉ đạt đến thân phận võ giả. Họ dùng võ nhập đạo, cố gắng đạt tới tầng cao nhất của võ đạo chính là tiên thiên. Người có được linh căn, là người có duyên tiên, khác với võ giả, chỉ cần chăm chỉ hấp thu linh khí dẫn đến đan điền, liền không hề là người phàm tục nữa.

Từ Tử Thanh đầu thai vào trong bụng mẫu thân hắn, chỉ biết được mẫu thân là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng từ lúc sinh ra vẫn chưa được nhìn thấy tận mắt. Phụ thân là một người đàn ông dịu dàng nho nhã, đáng tiếc cơ thể không tốt, còn chưa chờ đến lúc Từ Tử Thanh mở miệng nói chuyện thì đã đi rồi. Phụ thân là con trai trưởng, kế thừa phân gia được vài năm thì đã mất, phân gia liền rơi vào tay người em trai ruột thịt.

Thúc phụ tên là Từ Mạnh Thiên, có chút tâm tư, nhưng người cũng không xấu. Có điều bên mình đã có con vợ chính sinh, sao có thể để trưởng tôn ở lại chứ? Từ Tử Thanh chỉ có con đường là bị nuôi dưỡng. Nếu không phải kiếp trước hắn không uống canh Mạnh Bà, chỉ sợ sớm đã bị người nuôi dưỡng thành một hoàn khố , cả đời cũng coi như là bị hủy.

Từ Tử Thanh bản thân kỳ thật không có chí lớn gì cả, đời trước triền miên giường bệnh, kiếp này có thể có được một cơ thể khỏe mạnh coi như là may mắn lắm rồi. Dần dần lớn lên, lại yêu phong cảnh nước non hữu tình kiếp trước khó gặp, mong có thể ở mãi trong thôn Từ gia, nào ngờ rốt cuộc cũng phải đi ra ngoài một chuyến. Bây giờ hắn cũng chỉ mong mình không nghiệm ra được có cái quỷ gì linh căn trong người, bằng không, thể nào hắn cũng phải ở lại trong Tông gia. Cuộc sống sau này, liền khó nói rồi.

***

Ngày kế, một chiếc xe ngựa lắc lư đi ra cửa Từ gia thôn. Vì Từ Tử Thanh không học qua võ nghệ, cũng rất ít khi lao động mệt nhọc, cho nên thể chất không phải rất tốt. Từ Thành cũng đoán được chuyện này, lúc đến thì dựa vào thực lực của võ giả tầng tám ra roi thúc ngựa chạy như bay đến, lúc đi thì lại kiếm một chiếc xe ngựa. Gã ngồi ở trước thùng xe ngựa lái xe, để Từ Tử Thanh ngủ trong xe. Hai người ngày chạy đêm đi, ăn lương khô uống nước suối, Từ Thành sức khỏe dồi dào, ngựa kéo xe cũng không phải là ngựa vân du bốn phương bình thường, nên cũng chẳng cảm thấy mệt mỏi. Còn Từ Tử Thanh nếu cảm thấy mệt mỏi thì có thể ngủ, ngủ tỉnh thì vén màn xe lên ngắm phong cảnh bên ngoài, trong lòng cũng chẳng cảm thấy gian nan gì.

Ba ngày sau, đã đến thành Phượng Lâm, nơi phân gia Từ gia sinh sống. Xe ngựa vẫn không ngừng lại, lập tức chạy đến Từ phủ. Đúng là nhà cao cửa rộng, bên trong rất nhiều phòng ốc chi chít, trước cổng lớn lại có hai con sư tử đá trông giữ, cũng không biết là do danh sư nào khéo tay làm nên, quả thật là uy vũ hùng tráng, khí thế bất phàm. Từ Thành nhảy xuống xe, đi đến trước cửa lớn màu son gõ hai tiếng, liền có một đầy tớ mở cửa ra.

Chỉ nghe Từ Thanh nói: “Tiểu thiếu gia Từ Tử Thanh đã trở về, còn không mau qua đỡ tiểu thiếu gia xuống xe!”

Nghe một tiếng quát lớn này của gã, bên trong liền có hai nữ hầu bước nhanh ra, đi đến bên xe ngựa vén rèm lên, giơ tay cúi đầu, muốn đỡ vị tiểu thiếu gia trong xe xuống.Cuối cùng có một cánh tay vươn ra cầm lấy cổ tay nữ hầu, nữ hầu nhịn không được ngẩng đầu lên, thì thấy một khuôn mặt tươi cười nhìn mình, tuy nét trẻ con vẫn còn, nhưng lơ đãng cũng đã hiện lên nét tuấn nhã ôn hòa. Nữ hầu nhịn không được đỏ mặt, bồn chồn lo lắng, chỉ phải mau mau đỡ người xuống nhanh cho xong chuyện.

Từ Tử Thanh xuống xe, nói một tiếng “làm phiền”, liền rút tay lại, tự mình đứng vững. Từ Thành có chút lo lắng, vội vàng gọi tiểu thiếu gia vài tiếng, mới gọi được Từ Tử Thanh nhanh chóng đuổi theo, bước vào nhà chính.

Bên trong đã có người báo cho lão gia phân gia biết. Từ Mạnh Thiên bước ra, thấy Từ Tử Thanh đi vào, liền hàn huyên vài câu. Từ Tử Thanh chỉ kêu tiếng “thúc phụ” rồi đối đáp vài câu, sau đó liền được hạ nhân dẫn hắn về phòng. Chỉ nghe chờ người đến đã đông đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức vài ngày, liền lên đường đến Tông gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play