Còn lại ba ngày, Từ Tử Thanh cũng không xuất hiện trước mắt mọi người để tránh rước thêm phiền toái, chỉ ở trong động chăm chỉ tu hành, củng cố cảnh giới. Túc Hãn chắc cũng hiểu thân phận Từ Tử Thanh có chút tế nhị, cũng có nhiều chỗ khó xử, nên không đến tìm hắn đi xem so đấu nữa, thật cho Từ Tử Thanh được thanh tĩnh mấy ngày.
Cuối cũng đến ngày so đấu cuối cùng, vào lúc hoàng hôn, tinh thần Từ Tử Thanh chấn động, không thể không từ nhập định tỉnh lại. Cũng may tu vi của hắn đã được củng cố, vài ngày sau chỉ là rèn luyện thêm thôi, cũng không lãng phí gì. Vân Liệt cũng mở mắt ra.
Từ Tử Thanh ngại ngùng cười: “Lại phiền Vân huynh hộ pháp cho ta rồi.”
Vân Liệt nhìn liếc nhìn hắn một cái, gật gật đầu, thân hình lóe lên, đã đi vào nhẫn trữ vật.
Từ Tử Thanh lúc này sửa lại quần áo, phất tay giải trừ cấm chế, chạy chậm ra ngoài. Lúc này hắn mới phát hiện, từ các hang động khác đều có tu sĩ bay ra, xem ra họ đều là người thua, bây giờ cũng giống mọi người, được Đường Văn Phi truyền âm gọi đi.
Từ Tử Thanh đạp phiến lá xanh bích, nhẹ nhàng bay xuống, so với ngày xưa, trên người hắn nhiều thêm vài phần thong dong tự tại. Bên tai vang lên rất nhiều tiếng tu sĩ trò chuyện với nhau.
Có người không biết nguyên nhân lên tiếng hỏi:
“Đạo huynh xin dừng bước, đạo huynh cũng bị tiền bối gọi đi sao?”
“Đúng vậy, bảo tại hạ đến đại điện.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play