Suy nghĩ của yêu đằng quả nhiên đơn giản bình thường lại rõ ràng như Từ Tử Thanh dự đoán, giống như ý nghĩ trẻ con luôn biến chuyển nhanh chóng. Lúc Từ Tử Thanh bảo nó “Đừng gọi mẫu thân”, nó tỏ ra vô cùng tủi thân, đợi khi hỏi nó “Có phải muốn một cái tên không” thì lại tỏ ra vô vàn mong chờ, vô cùng đáng yêu.

Từ Tử Thanh nhịn không được cười: “Ngươi muốn cái tên như thế nào?”

Câu hỏi này khá sâu xa, yêu đằng lại truyền ý thức qua, nhưng lung tung lộn xộn, khó mà hiểu được. Suy nghĩ một lúc, Từ Tử Thanh nhìn nam tử áo trắng, cười nói: “Vân huynh, yêu đằng lên cấp, muốn một cái tên. Ta suy nghĩ nửa ngày cũng không đặt được cái nào. Không biết Vân huynh có thể trợ giúp không?”

Vân Liệt suy nghĩ một lúc: “Thị huyết yêu đằng lệ khí rất nặng, lúc đặt tên phải áp chế một chút.... Ngươi có thể gọi nó là ‘Dung Cẩn’.”

“Dung” có nghĩa là khoan dung, còn “Cẩn” thì ý chỉ mỹ ngọc. Cái trước là mong đợi đối với yêu đằng, cái sau chính là ca ngợi vẻ đẹp đẽ như ngọc của nó. Từ Tử Thanh cân nhắc một lúc, cảm thấy rất không tồi. Cười cười, nói cái tên này cho yêu đằng nghe.

Yêu đằng tỏ ra hân hoan: “Cảm ơn.... mẫu thân!”

Dùng từ giản đơn, nhưng dạy mãi cũng không sửa. Từ Tử Thanh sắc mặt có chút là lạ, bỗng nhiên quay đầu nhìn hướng bạn tốt: “Vân huynh, ta....”

Vân Liệt nói: “Ngươi cứ nói thẳng.”

Từ Tử Thanh ho nhẹ một tiếng: “Yêu đằng gọi ta....” Hắn dừng lại một chút, có chút nói không nên lời, “Gọi ta là mẫu thân, ta dạy nó, nó cũng không nghe, này....”

Vân Liệt nghe vậy, im lặng không nói hồi lâu. Từ Tử Thanh ngượng ngùng không thôi.

Vân Liệt nói: “Yêu đằng lúc đầu mới là hạt giống đã được ngươi đưa vào đan điền, sau đó dùng “Vạn mộc chủng tâm đại pháp” nuôi lớn, có thể nói là mọc lên từ đan điền của ngươi, tự nhiên nó sẽ coi ngươi là cơ thể mẹ. Bây giờ nó còn nhỏ, có thể đưa ra suy nghĩ nhưng vẫn chưa thể suy ngẫm học tập được.”

Từ Tử Thanh xoa xoa lông mày, trông rất bất đắc dĩ. Nói cách khác, yêu đằng bây giờ như trẻ con mới sinh, có thể nhận biết “mẫu thân”, đưa ra suy nghĩ đơn giản đã là rất giỏi rồi, nếu muốn nó nghe hiểu.... thì khó khăn rồi. Còn nếu muốn bảo nó sửa lại cách gọi thì chờ nó lên thêm một cấp, hiểu được lời nói rồi hãy tính. Nhưng yêu đằng lên cấp nào dễ dàng gì? Thật không biết phải chờ đến năm nào tháng nào nữa.... Vì vậy, chuyện đã đến nước này, Từ Tử Thanh cũng không thể cứ rối rắm mãi. Chỉ là một cách gọi thôi, nếu hắn không nói, thì cũng chỉ có mỗi Vân huynh biết. Với tính tình của Vân huynh, cũng sẽ không cười nhạo hắn.

Bây giờ điều cần suy nghĩ là yêu vượn không biết đã tìm đến đâu rồi, cũng không biết khi nào thì sẽ tìm đến chỗ này, nhưng Từ Tử Thanh cố gắng bỏ hết suy nghĩ trong đầu ra, khoanh chân ngồi xuống, chuyên tâm tu hành. Vừa mới đột phá Luyện khí tầng chín, hắn phải củng cố vững vàng mới được.

Lần nhập định này, chớp mắt qua hai canh giờ. Trong khoảng thời gian này, Từ Tử Thanh vẫn không nhúc nhích, Vân Liệt cũng không trở lạ nhẫn trữ vật. Từ Tử Thanh có bạn tốt bên cạnh, lúc nhập định cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Qua buổi trưa, Vân Liệt đang cùng ngồi nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra. Cùng lúc đó, Từ Tử Thanh cũng như cảm nhận được gì đó, đồng thời mở mắt, nhìn Vân Liệt. Hắn chợt nhận ra hơi thở xung quanh bạn tốt thay đổi, uy áp vừa mới thu lại bây giờ đã tràn ngập khắp hang động.

“Vân huynh?” Từ Tử Thanh có chút nghi ngờ.

Vân Liệt đứng dậy: “Yêu vượn tới.”

Từ Tử Thanh bỗng bừng tỉnh, trong lòng lập tức sinh ra phòng bị, cũng đứng dậy.

Vân Liệt mặt không đổi sắc bước ra ngoài: “Đi theo ta.”

Từ Tử Thanh lấy lại bình tĩnh nói: “Vâng.”

Hai người đi đến trước vài bước, thì gặp phải cấm chế Từ Tử Thanh bày ra. Từ Tử Thanh muốn giải trừ, thì đã thấy một luồng sáng vàng kim, sau đó Vân Liệt thản nhiên đu qua, hoàn toàn không bị cản trở. Thì ra là kiếm khí đánh vỡ cấm chế, vô thanh vô tức, trông cực kỳ bất phàm. Lại đi thêm mười bước thì đã ra ngoài động.

Vân Liệt nói: “Không cần nói nhiều.”

Từ Tử Thanh lại tiếp tục trả lời: “Vâng!” Trong lòng hắn cũng đã hiểu được đôi chung, nhưng vẫn có chần chờ. Tuy nhiên vẫn là lòng tin tưởng với Vân Liệt cao hơn, hắn không nói nhiều thêm nữa.

Không đến một phút, cơn gió mang theo yêu khí đã cuộn trào lại, một bóng đen sáng ở từ xa bay nhanh đến. Uy áp cuồn cuộn, một con vượn đen cao lớn ngang nhiên đứng thẳng trên luồng gió đen, cả người tỏa ra ánh sáng vàng kim lấp lánh, trông cực kỳ uy vũ! Đúng là Huyền cương cự viên cấp bốn tương đương tu sĩ Trúc cơ kỳ kia!

Từ Tử Thanh bị cơn gió mãnh liệt thổi đến đứng không vững, vội vàng lùi về sau vài bước, dừng lại gần sát vách núi. Trong lòng hắn bây giờ tràn ngập lo lắng, lập tức nhìn về phía Vân Liệt. Thân ảnh Vân Liệt như có như không, đứng trong luồng gió mãnh liệt vẫn an tĩnh như không có việc gì, bất động như núi, ngay cả một sợi tóc cũng không hề bị thổi tung. Mặc cho cơn gió yêu khí kia dữ dội như thế nào cũng không thể khiến y lung lay nửa bước!

Ngay sau đó, trong miệng yêu vượn phun ra một khối không khí, nhắm thẳng phía trước! Vân Liệt mở mắt, hơn mười đường kiếm khí xuất hiện quanh thân, hóa thành từng luồng sáng trắng, “chi chi” bay đi. Khối không khí vừa gặp kiếm khí, thì đã nhanh chóng bị tước nhỏ, giây lát biến mất.

Yêu vượn thấy thế lập tức giận dữ, ngẩng đầu mở to miệng, liên tục phun ra mấy khối không khí, giống như nã pháo, bay liên tục đến trước mặt Vân Liệt! Tuy khối không khí đầu tiên đã biến mất, nhưng kiếm khí tiêu diệt nó vẫn không biến mất, lại trực diện đón đầu những khối không khí vừa mới tới, cũng như cũ đánh nát toàn bộ, giống như đâm thủng bong bóng vậy, nhẹ nhàng không tốn chút sức nào cả.

Sau đó, vô số kiếm khí ngưng tụ lại quanh thân Vân Liệt, xoay quanh, một tầng lại một tầng, như hình thành một cái kén, lại giống như một cơn lốc xoáy, bao bọc Vân Liệt. Vân Liệt đứng giữa tầng tầng kiếm khí, hai mắt phun ra luồng sáng vàng kim, giống như một thanh cự kiếm lộ ra lưỡi kiếm sắc bén của mình! Kiếm áp nặng nề, tràn ngập không gian, khiến người không thể hô hấp!

“Nhìn kỹ.” Y nói.

Từ Tử Thanh mở to mắt nhìn. Chỉ thấy kiếm phong như phá kén bay ra, ở giữa không trung hóa thành một thanh trường kiếm vàng kim. Trường kiếm xé gió bay đi, yêu vượn chưa kịp phản ứng thì đã bị trường kiếm xuyên qua, nổ thành bột mịn!

Thật mạnh!

Từ Tử Thanh trợn tròn mắt, ánh nhìn thật lâu cũng không thể rời. Thân ảnh áo trắng kia mơ mơ hồ hồ, nhưng lúc này lại bỗng vô cùng lợi hại vô cùng kiên cường, vững vàng như núi Thái Sơn vậy! Từ Tử Thanh mắt hoa thần mê, không biết là do bị kiếm áp tuyệt cường kia kinh đến, hay là bị một kiếm nhanh như chớp, mạnh như sấm kia mê hoặc nữa.... Phút chốc, hắn bỗng cảm thấy bóng dáng bạn tốt trở nên thật xa lạ, giống như có một khe sâu nứt ra chia cách hai người —— Hắn lúc này đã hiểu, đó là sự khác biệt về sức mạnh, là sự chênh lệch về tu vi!

Lại nhớ đến cả ngày hôm qua bị yêu vượn kia áp bức chạy trốn thục mạng mới có thể miễn cưỡng nhặt về tính mạng, Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy như đã cách mấy đời vậy. Huyền cương cự viên tương đương với tu sĩ Trúc cơ, vậy mà ở trước mặt Vân Liệt lại chẳng là gì cả, ngay cả một đòn cũng không đỡ nổi!

Từ Tử Thanh như nghĩ đến gì đó. Nếu, hắn có tu vi như Vân huynh....

Vân Liệt thu lại khí thế, kiếm khí xung quanh cũng biến mất, sau đó, y xoay người, chậm rãi đi đến trước mặt hắn.

“Từ Tử Thanh.” Y mở miệng nói, “Đi lấy thú đan đi.”

Từ Tử Thanh tỉnh lại, nhìn thấy Vân Liệt nghiêm nghị đứng trước mặt, hắn lúc này lại cảm thấy đó vẫn là Vân huynh như trước kia thôi. Nghĩ vậy, hắn lập tức cười đáp: “Vâng, Vân huynh.”

Đi ra ngoài động, Từ Tử Thanh nhìn thấy một viên châu màu vàng lăn trên đất, lớn chừng nắm tay trẻ con, tròn tròn, tỏa ra yêu khí bức người. Viên yêu đan này không giống như những thú đan hắn thấy trước đây, không chỉ màu sắc sáng hơn mà còn trơn bóng không chút tỳ vết, vừa chạm vào thì đã cảm thấy rất khác. So sánh với thú đan cấp một, cấp hai, thì như là trân châu, mắt cá vậy, sặc sỡ lóa mắt. Bỏ yêu đan vào nhẫn trữ vật.

Từ Tử Thanh nhìn xung quanh bốn phía, nhịn không được chậc lưỡi. Với thị lực bây giờ của hắn khi nhìn xác chết của Huyền cương cự viên lại ngay cả một khối thịt nguyên vẹn cũng không thấy được, có thể thấy uy lực của một kiếm kia dữ dội như thế nào mới có kết quả như vậy. 

Lúc này, Từ Tử Thanh đã hiểu dụng ý khi Vân Liệt bảo hắn xem màn tru diệt yêu vượn. Vân Liệt đang triển lãm lực lượng khổng lồ ở đại thế giới, sức mạnh đó ở tiểu thế giới vĩnh viễn không thể sánh bằng! Đây cũng là muốn nói cho hắn biết, nếu muốn nắm chặt tính mạng mình trong tay, thì phải kiên định lòng cầu đạo, không thể nóng vội gấp gáp. Núi cao còn có núi cao hơn, Từ Tử Thanh phải phóng tầm mắt ra xa, mở rộng tấm lòng, không thể chỉ gò mình ở nơi nhỏ hẹp. Nếu không thì cũng chỉ là đá kê chân trên đường kẻ khác thôi!

Từ Tử Thanh phải khắc sâu điều này trong lòng. Hành động này của Vân Liệt cũng đã chôn vào lòng hắn một hạt giống, cho hắn biết con đường tu tiên dài vô tận, con đường theo đuổi sức mạnh cũng không hề có giới hạn.

Từ Tử Thanh từ lúc nhặt yêu đan đến khi chầm chậm bước trở về, đối mặt với Vân Liệt, khí chất đã có biến hóa. Vẫn như cũ thân thiết tuấn nhã, nhưng trong mắt đã có thêm gì đó, cả người cũng không giống như lục bình trôi theo dòng nước nữa, mà đã biến thành một thân cây cắm rễ vào đất. Cho dù vẫn chưa lớn lên thành đại thụ che trời, nhưng rễ đã cắm sâu, không sợ gió sương!

Vân Liệt khẽ gật đầu với hắn, giây tiếp theo đã trở về nhẫn trữ vật.

Từ Tử Thanh thay đổi một phương hướng, bước nhanh đi. Yêu vượn đã chết, Trọng Hoa lại không thấy bóng đâu. Lòng hắn lúc này vô cùng lo lắng, Trọng Hoa bị thương nặng, cũng không biết tình hình bây giờ như thế nào nữa? Đi theo con đường lúc chạy trốn, Từ Tử Thanh cẩn thận thả vài nhúm bụi cỏ cây ra, sau đó đi theo mùi máu nối liền hắn với Trọng Hoa, thận trọng tìm chỗ trốn của nó. Cũng may Trọng Hoa là thú sủng của hắn, cho nên chỉ cần chưa chết, sẽ không bị mất tích. Tuy nói là thế, lúc phát hiện mối liên hệ giữa hai người vẫn còn, Từ Tử Thanh cũng nhịn không được nhẹ nhàng thở ra một hơi.

May mắn, may mắn Trọng Hoa vẫn bình yên vô sự.... Từ Tử Thanh bây giờ “không bị thương, thân thể nhẹ nhàng”, lóe lên một cái, dùng thuật độn mộc chạy đi. Hắn dùng thuật độn mộc không chút tốn sức, trong chớp mắt đã đi xa vài dặm. Mấy giây sau, hắn đứng trước một gốc cây ngàn năm, gốc cây này cực kỳ cổ xưa, thân cây tráng kiện, cần mấy người mới có thể ôm xuể.

Từ Tử Thanh ngẩng đầu lên, gốc đại thụ cao đến không thấy đỉnh, bị mây che phủ, trong phạm vi mấy trượng xung quanh đều có thể cảm nhận được bóng cây râm mát.

Lúc này bỗng nhiên truyền đến một tiếng chim ưng kêu lên, có vẻ rất vui mừng, nhưng Từ Tử Thanh có thể nghe ra được có chút không ổn, chắc là Trọng Hoa bị thương nghiêm trọng nên không thể bay xuống đến bên cạnh hắn được. Nỗi lo trong lòng càng tăng lên hơn, Từ Tử Thanh cũng bất chấp tất cả, sử dụng ngự phong thuật, phiêu phiêu bay lên. Dọc theo thân cây bay lên, rất nhanh thì đã nhìn thấy mấy nhánh cây tráng kiện, kéo dài ra bốn phía. Trên nhánh cây che kín rậm rạp lá cây, hơi thở và tiếng kêu của Trọng Hoa từ trong truyền đến.

Từ Tử Thanh vươn tay đẩy cành lá ra, có thể nhìn thấy trên một chạc cây, một con hùng ưng đang hấp hối.

“Trọng Hoa!” Hắn thất thanh kêu lên, lập tức đến gần bên cạnh nó, cúi đầu nhìn vết thương của Trọng Hoa.

Trọng Hoa nằm sấp trên chạc cây, cánh phải bị phi kiếm đâm xuyên, miệng vết thương khá lớn, chảy rất nhiều máu, có vài chỗ đã khô cạn. Trên người nó cũng có rất nhiều chỗ bị gãy xương, có thể bay đến đây chỉ sợ là nó đã cố chịu rất nhiều đau đớn rồi. Ngoại trừ miệng vết thương bên cánh phải ra, lông vũ của nó cũng bị rơi rất nhiều, vuốt chim và mỏ chim đều có vết thương, các chỗ khác cũng có máu.... Quả nhiên là thương tích đầy mình.

Có thể là do đợi được Từ Tử Thanh đến, Trọng Hoa vô cùng mừng rỡ, hơi thở cũng càng thêm mỏng manh. Mắt thấy, sắp không được nữa rồi.…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play