Từ Tử Thanh vô cùng lo lắng, Trọng Hoa bị thương nặng như vậy tất cả đều là vì cứu hắn. Hắn sau khi bị thương nặng rồi chạy trốn một ngày một đêm, Trọng Hoa đã không được chữa trị, còn phải canh chừng tránh bị yêu thú tấn công —— vết thương đầy người chính là bằng chứng, nó có thể sống đến bây giờ đã là rất giỏi rồi.
Trọng Hoa làm bạn với hắn đã nhiều năm, hắn sớm đã không coi nó là thú nuôi nữa, mà là người nhà. Người nhà gần sắp chết, Từ Tử Thanh sao có thể không nóng vội chứ. Nhưng Từ Tử Thanh lại không am hiểu lắm về thú nuôi, kiến thức hạn hẹp, căn bản không biết làm sao để cứu Trọng Hoa. Mặc dù hắn có rất nhiều linh thảo, nhưng ngoại trừ linh vật thiên địa ra, cho dù có cho yêu thú ăn cũng không có ít gì. Đáng tiếc là, tiểu bí cảnh Lâm Nguyên tuy rằng tốt, linh thảo cũng nhiều, nhưng điều không phải là linh vật thiên địa.... Không! Không thể nói như vậy.
Từ Tử Thanh bỗng nhớ đến, ất mộc chi tinh ở trong động thiên dưới đáy hồ không phải chính là linh vật nổi tiếng nhất. Linh vật đó đã bị Từ Tử Thanh hấp thu, dung nhập vào máu thịt của hắn.... Nghĩ đến đây, Từ
Tử Thanh bỗng nảy ra ý tưởng. Đúng rồi, hắn ăn ất mộc chi tinh, sức mạnh thuộc tính mộc trong máu thịt vô cùng dồi dào, có thể sẽ có tác dụng!
Nghĩ liền làm, Từ Tử Thanh kéo tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, tay còn lại thì dùng một ngón làm đao, nhẹ nhàng cắt qua mạch máu, phút chốc thì đã hiện ra một vết thương vừa, máu tươi lập tức trào ra. Từ Tử Thanh ôm lấy Trọng Hoa, mở miệng nó ra, để máu tươi chảy vào. Trọng Hoa uống máu Từ Tử Thanh, ánh mắt ảm đạm từ từ sáng trở lại, lông vũ màu vàng kim vốn sắp phai màu cũng dần dần phát ra sức sống.
Có tác dụng! Từ Tử Thanh vui mừng, lập tức đưa cổ tay đến gần hơn, cũng đè chặt phần da gần vết thương, khiến máu tươi chảy ra nhiều hơn.
Mùi máu tỏa ra nồng đậm, không bao lâu, Từ Tử Thanh đã cảm nhận được rất nhiều tiếng động. Hắn cảnh giác nhìn xung quanh. Quả nhiên ở đầu một nhánh cây to mập không xa, có một con yêu thú loài báo, cả người lông đen nằm im lặng ở đó. Nó hơi hơi mở miệng, răng nanh phát ra ánh sáng lạnh lẽo, yêu khí quanh cơ thể che giấu đến hầu như không còn, trong tất cả yêu thú ở Thiểm Yến Lĩnh này, nó có thể coi là khó bị phát hiện.
Nếu như thể chất Từ Tử Thanh không phải là thuộc tính mộc, lại không liên kết với cây cổ thụ này, chắc chắn sẽ không phát hện được nó. Nhưng giả thiết cũng chỉ là giả thiết, từ phút giây quay đầu lại, Từ Tử Thanh đã phát hiện được nó. Lúc này, cành lá vang lên tiếng xào xạt nhè nhẹ. Từ Tử Thanh ra quyết tâm, nâng tay bắn ra mộc hoa chỉ. Ánh sáng xanh “phốc phốc” bay qua, trực tiếp xuyên qua mi tâm của báo đen!
Sau khi giải quyết xong báo đen, Từ Tử Thanh vẫn cảm thấy ở xa hơn có không ít tiếng bước chân, tất cả đều là yêu thú trong Thiểm Yến Lĩnh. Cấp bậc của chúng đều chừng cấp một, cấp hai, số lượng khá đông, nếu cùng tấn công, Từ Tử Thanh sợ phải phí chút sức lực. Nhưng Trọng Hoa bây giờ lại đang trong lúc quan trọng nhất, hắn phải dùng thủ đoạn lôi đình với có thể khiến đám yêu thú này kinh sợ, không gây phiền toái cho hắn.
Quả nhiên, đám yêu thú nhìn thấy hành động của Từ Tử Thanh, đều yên lặng trốn tránh, chờ đợi cơ hội. Từ Tử Thanh vừa cho Trọng Hoa uống máu, vừa mở lòng bàn tay phải, thả Thị huyết yêu đằng ra.
“Dung Cẩn, đi ăn đi.” Hắn mở miệng, trong giọng nói so với ngày xưa có thêm chút cẩn thận, cũng nhiều thêm chút cứng rắn lạnh lùng.
Yêu đằng phóng ra xa, hai dây leo mảnh khảnh trắng như tuyết nhanh chóng đâm vào xác chết báo đen! Xác chết báo đen trong chớp mắt đã biến thành xác khô, rất nhanh thì chỉ có lại lớp da và khung xương, cho dù là đám yêu thú trước nay luôn hiếu chiến khát máu cũng chưa từng gặp qua thứ hung lệ như thế này! Chỉ cần bị nó dính vào thì sẽ.... Có một số yêu thú thông minh thấy một màn này đều yên lặng lùi về sau, lập tức chạy như bay rời khỏi chỗ này. Nhưng cũng còn lại không ít yêu thú cấp một có linh trí thấp, tuy nhiên chúng theo bản năng cảm nhận được yêu đằng rất nguy hiểm, nên không đến quá gần, chỉ dám trốn một bên ngửi mùi máu nồng đậm, không ngừng cào đất, cực kỳ nóng nảy.
Yêu đằng rất nhạy cảm, sau khi hút sạch máu của báo yêu, nó truyền về một ý nghĩ: “Mẫu thân, đó, ăn?”
Hai mắt Từ Tử Thanh phát ra ánh sáng xanh trong suốt, quét qua chỗ nấp của đám yêu thú, sau đó nói: “Nếu chúng đến dưới tàng cây này thì cho phép ngươi ăn.”
Yêu đằng nghe vậy thì vô cùng vui mừng, hai dây leo lay qua lay lại: “Ăn! Ăn”
Từ Tử Thanh mỉm cười, sau đó lại tập trung quan tâm Trọng Hoa. Lúc này, Trọng Hoa đã khôi phục lại rất nhiều, miệng vết thương cũng từ từ khép lại. Nhưng vết thương nghiêm trọng nhất bên cánh phải, cũng với lông vũ bị xé rơi vẫn chưa khôi phục lại hoàn toàn, nhưng cũng không tiếp tục chuyển xấu. Tính mạng của Trọng Hoa tạm thời đã ổn.
Từ Tử Thanh nhẹ nhàng thở ra, muốn cho Trọng Hoa uống thêm chút nữa. Vết thương trên cổ tay đã khép lại, hắn muốn cắt sâu thêm chút nữa thì bỗng nghe tiếng r*n rỉ của Trọng Hoa.
Từ Tử Thanh thấy nó tỉnh dậy, vô cùng sung sướng: “Trọng Hoa, mày cuối cùng cũng tỉnh!”
Trọng Hoa nâng cánh phải lên, vỗ vỗ cổ tay Từ Tử Thanh, kêu nhỏ vài tiếng.
Từ Tử Thanh ngẩn ra: “Mày không uống nữa? Máu của ta có tác dụng với mày mà.”
Trọng Hoa nghe vậy liền lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên lo lắng.
Từ Tử Thanh hiểu được ý nó, nói: “Mày nói, không có tác dụng nữa sao?”
Trọng Hoa gật gật đầu. Từ Tử Thanh có chút thất vọng.
Tinh thần Trọng Hoa lúc này không tệ, nhún hai chân, đập cánh muốn bay xuống.
Từ Tử Thanh cuống quýt bắt nó lại: “Trọng Hoa, bây giờ mày không thể lộn xộn được!”
Trọng Hoa không ngừng kêu rên, vẫn muốn bay xuống dưới. Từ Tử Thanh có chút hiểu được ý nó, nhưng hắn cũng không để Trọng Hoa liều lĩnh như vậy, đành ôm lấy nó, thả người nhảy xuống nhánh cây, đặt Trọng Hoa xuống đất.
Trọng Hoa vừa được đặt xuống đã nhún nhảy đến chỗ xác chết báo yêu. Nó vươn móng vuốt cào cào lớp da, cuối cùng đào ra một hạt châu màu xanh tròn xoe. Xung quanh hạt châu màu xanh quấn quanh dòng khí thuộc tính phong, Từ Tử Thanh biết, đó là một viên yêu đan thuộc tính phong.
Trọng Hoa quay đầu kêu hai tiếng với Từ Tử Thanh, sau đó mở miệng ngẩng đầu nuốt chửng viên yêu đan. Lông vũ toàn thân bỗng lung lay, như có gió nhẹ vờn quanh không đi.... Rất nhanh, gió biến mất, lông vũ cũng yên tĩnh lại. Nhưng Từ Tử Thanh có thể nhận ra, những chỗ bị mất lông của Trọng Hoa giờ đã mọc lại, miệng vết thương đáng sợ bên cánh phải cũng dần dần khép nhỏ lại. Thì ra cắn nuốt yêu đan cùng thuộc tính mới có tác dụng lớn với Trọng Hoa!
Từ Tử Thanh nghĩ nghĩ, Trọng Hoa là thuộc tính phong, cánh và lông vũ đều liên quan đến thiên phú, cho nên một khi bị thương, phải từ từ chữa trị mới lành được. Nếu muốn mượn ngoại lực trợ giúp, thì phải là yêu nguyên thuộc tính phong, không thì cũng chẳng có tác dụng gì cả. Đã biết rõ nguyên nhân, Từ Tử Thanh cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Trọng Hoa muốn dùng yêu đan thuộc tính phong cũng chẳng phải chuyện khó gì. Trong bí cảnh Lâm Nguyên hơn năm năm, yêu đằng ăn rất nhiều yêu thú, cũng để lại rất nhiều yêu đan, yêu đan thuộc tính phong cũng không ít. Có tác dụng với Trọng Hoa, Từ Tử Thanh tự nhiên sẽ không tiếc rẻ. Trong lòng hắn vừa nghĩ, trong tay hắn đã xuất hiện năm viên yêu đan thuộc tính phong nhỏ cỡ ngón cái.
Năm viên yêu đan này đều là của yêu thú cấp một, không lớn lắm, hắn nghĩ, Trọng Hoa nuốt vào chắc cũng không đến mức kẹt lại ở cổ chứ....
Trọng Hoa thấy Từ Tử Thanh lấy yêu đan ra, vui mừng kêu to, ngẩng đầu để mặc hắn cho ăn. Mỗi lần ăn một viên, nó sẽ cọ cọ bàn tay Từ Tử Thanh một lần, trông vô cùng thân thiết. Tâm trạng của Từ Tử Thanh cũng vui hơn chút, chuyện lúc trước khiến tinh thần hắn sa sút hẳn, may mà Trọng Hoa không có việc gì, hắn tự nhiên cũng thoải mái hơn, liền nhàn nhã đút Trọng Hoa ăn.
Trọng Hoa mỗi lần nuốt một viên yêu đan thì quanh thân lại xuất hiện một luồng gió nhè nhẹ, lớp lông chim dựng lên rồi rũ xuống trông vô cùng thú vị. Từ Tử Thanh nở nụ cười, một viên một viên đút cho nó ăn, cho đến khi trên người Trọng Hoa không có vết thương nữa mới dừng lấy yêu đan ra.
Lúc này Trọng Hoa lại r*n rỉ cọ cọ hắn lấy lòng, Từ Tử Thanh liền cười lắc đầu: “Không được tham nhiều, ai biết nhiều quá sẽ có hại gì cho mày chứ?”
Hắn thầm nghĩ, nóng vội thì hỏng việc, kết quả chắc chắn không tốt. Nếu cả tu sĩ cũng không thể ăn quá nhiều linh đan tăng tu vi lên thì đối với yêu thú cũng y như vật thôi.
Trọng Hoa nghe vậy cũng không chịu ngoan ngoãn, ngược lại tức giận cúi đầu, kêu ai ai không ngừng, trong mắt ẩn chứa chút ý khẩn cầu.
Nó vừa vì hắn mà bị thương nặng, Từ Tử Thanh sao có thể chống lại ánh mắt khẩn cầu đáng thương của nó chứ? Chỉ đành thở dài nói: “Ta đi hỏi Vân huynh, nếu huynh ấy đồng ý, ta sẽ cho.”
Trong mắt Trọng Hoa hiện lên chút sợ hãi, rụt đầu lại, nhưng vẫn kiên trì muốn ăn yêu đan tiếp. Từ Tử Thanh trong lòng kinh ngạc, liền đưa ý thức vào trong nhẫn, nói chuyện với bạn tốt.
Một lát sau, Từ Tử Thanh thu lại ý thức. Lúc này hắn mới biết, thì ra yêu thú và tu sĩ khác nhau rất lớn. Tu sĩ trong lúc hấp thu linh khí thiên địa thì lọc ra linh khí phù hợp với thuộc tính bản thân, sau đó đặt trong đan điền chuyển hóa thành linh lực. Vì người có đan linh căn rất ít gặp, nên nhiều người linh lực trong cơ thể thường không tinh khiết, mà trong đan dược cũng hoặc ít hoặc nhiều có chút tạp chất, nên mặc dù đan dược có tác dụng với bản thân, nhưng ăn quá nhiều, tạp chất đọng lại trong cơ thể càng nhiều, đến lúc đó muốn bài trừ ra cũng phiền phức hơn rất nhiều. Thậm chí ăn quá nhiều còn ảnh hưởng lúc Trúc cơ lên cấp nữa.
Nhưng yêu thú lại khác. Cho dù là yêu thú cấp bậc nào thì cũng vậy, hấp thu đều là linh khí thiên địa và nhật nguyệt tinh hoa, hai thứ này dung hợp lại sẽ sinh ra một lực lượng mới gọi là yêu nguyên. Đối vớ yêu thú mà nói, cơ thể bản thân vốn đã mạnh mẽ, không cần linh căn cũng có thể hấp thu linh khí. Trong lúc hấp thu, linh khí cùng thuộc tính thì giữ lại trong bụng, không cùng thuộc tính thì phun ra, lại thêm nhật nguyệt tinh hoa vốn đã vô cùng tinh thuần, vì vậy trong cơ thể không hề có chút tạp chất.
Nhưng trước khi hình thành được yêu đan thì lượng linh khí hấp thu được cực kỳ ít ỏi, sau khi lên cấp, lượng nhật nguyệt tinh hoa hấp thu cũng tăng lên gấp mất lần, ngưng kết yêu nguyên cũng vậy. Nên yêu thú lên được cấp rất không dễ, chỉ chuyện từng bước từng bước hấp thu tăng tiến cũng đã có rất nhiều yêu thú chịu không nổi. Lại thêm yêu thú sinh ra ở rừng sâu hoang dã, tính tình hung ác, bản năng thường cao hơn lý trí, cá lớn nuốt cá bé, vô cùng hiếu chiến. Trong lúc săn mồi thì thuận tiện cắn nuốt luôn yêu đan, tăng lên lực lượng bản thân. Chỉ cần là lực lượng cùng thuộc tính thì sẽ giống như ăn được một đống lớn năng lượng, lại hoàn toàn không xung đột với yêu nguyên bản thân. Vì vậy trong giới yêu thú không hề có chuyện ăn nhiều có hại, chỉ cần bản thân yêu thú tiêu hóa được yêu đan đó, thì chỉ có lợi vô hại.
Nghe Vân Liệt nói rõ những chuyện này, Từ Tử Thanh mới biết suy nghĩ của Trọng Hoa. Nếu Trọng Hoa một lòng muốn tăng lên thực lực, Từ Tử Thanh cũng không có chuyện không đồng ý. Lúc này không tính toán gì nữa, lấy một đống yêu đan thuộc tính phong trong nhẫn trữ vật ra cho Trọng Hoa ăn.
Nhưng hắn cũng không quên nhắc nhở: “Nếu không tiêu hóa được, Trọng Hoa phải nhanh chóng dừng lại đấy.”
Trọng Hoa cúi đầu ngậm một viên yêu đan, rồi liên tục gật gật đầu.