Vân Liệt không trả lời.

Từ Tử Thanh lại nói: “Có mắt không tròng, lầm tin phường bất chánh, cẩn thận suy nghĩ lại, ta thật đúng là khờ dại và ngu xuẩn, hoàn toàn không có lòng đề phòng kẻ khác. Nhưng điều đáng giận hơn chính là, ba người kia rõ ràng đáng chết như vậy, sau khi bị yêu đằng hút máu, ta lại hoàn toàn không cảm nhận được an ủi, ngược lại còn sinh ra cảm giác chán ghét từ tận đáy lòng.” Hắn dừng một chút, cụp mắt xuống, “Tập tính của yêu đằng ta đã sớm biết rồi, nhưng hôm nay mới biết tự mình lừa dối mình mà thôi. Ta....”

Hít sâu một hơi, hắn lại nói tiếp: “Ta cảm giác được, yêu đằng ở trong đan điền của ta, nó uống máu người.... như ta đang ở hút máu người vậy.”

Lặng im.

Vân Liệt nói: “Trong tim có nhân từ, kính nể sinh linh trong thiên hạ, không phải là sai.”

Từ Tử Thanh cùng Vân Liệt quen biết nhiều năm như vậy, tự nhiên là biết y còn chưa nói hết câu. Vì thế cười khổ nói: “Nhưng không biết đề phòng, cũng là sai lớn.”

Vân Liệt gật đầu: “Nếu đã biết sai, vậy thì sửa sai là được.”

Từ Tử Thanh chỉnh lại tâm trạng, ngồi nghiêm chỉnh nói: “Xin Vân huynh dạy ta.”

Vân Liệt cũng không như ngày xưa chỉ dẫn từ từ cho hắn, mà nói:

“Ba người Niên Hoằng Trí có ác ý, ta đã sớm biết.”

Từ Tử Thanh ngẩn ra. Vân huynh là sớm biết, cũng không nhắc nhở hắn.... Bản thân hắn rất rõ ràng, Vân Liệt tuyệt đối không có ác ý với hắn. Từ lúc chuyển thế sống lại, chỉ có vị bạn tốt này làm bạn lâu nhất với hắn, cũng chăm sóc hắn nhiều nhất. Nếu ngay cả Vân Liệt đều không tin, vậy thì hắn nên tin ai đây?

Trong đầu hắn xẹt qua một ý nghĩ, đã hiểu: “Vân huynh muốn ta tự mình trải nghiệm qua, mới rút ra được kinh nghiệm ư?”

Đúng rồi, Từ Tử Thanh chưa bao giờ là người cố chấp không thấu hiểu đạo lý. Hắn biết chính mình kiếp trước luôn luôn bị nhốt trong phòng bệnh, kiếp này lại vì phải ngăn cách với trần tục, cho nên thiếu kiến thức, cũng nhân từ nương tay. Tính tình hắn đã như vậy, rất khó mà sửa đổi. Nếu Vân Liệt nói cho hắn biết mọi thứ, hắn tự nhiên là tránh được một kiếp, cũng sẽ nghe theo lời chỉ dẫn của Vân Liệt. Nhưng cảm giác biết trước và trải qua hoàn toàn khác nhau, nếu lần nữa gặp phải chuyện tương tự, hắn hơn phân nửa cũng mắc mưu. Khi đó nếu sơ ý một chút, hắn hoàn toàn có thể mất mạng.

Từ Tử Thanh mặc dù được Vân Liệt giúp đỡ rất nhiều lần, nhưng cũng không thể cứ mặt dày mày dạn dựa hoàn toàn vào y được. Bằng không con đường tu tiên dài dằng dặc, không bị tâm ma ngăn cản, hắn cũng sẽ có một ngày ngã xuống trên con đường chông gai này thôi!

Nghĩ đến điều này, Từ Tử Thanh có chút bất đắc dĩ. Cách làm lần này của Vân Liệt, quả thật là hữu dụng. Tuy nói cách làm không có gì khác lạ, nhưng cách nghĩ của Từ Tử Thanh bây giờ, lại khác xa hoàn toàn với lúc trước.

Ví dụ như, đối với tỷ muội Quỷ Âm Dương kia. Lúc trước Từ Tử Thanh cũng sẽ không bảo tỷ muội hai nàng theo hắn chống lại Huyền cương cự viên, trong đầu tất cả đều nghĩ đừng nên liên lụy các nàng mới đúng. Cho dù là hai nàng có giúp đỡ hắn qua hay không, hắn đều sẽ nghĩ như vậy. Nhưng Từ Tử Thanh bây giờ, tuy nói cũng có lòng không muốn liên lụy hai tỷ muội, nhưng trong đầu cũng đã sinh ra thêm một ý nghĩ khác. Ba người Niên Hoằng Trí cũng đã từng ra tay giúp đỡ hắn, chỉ là vì muốn tính kế hắn dễ hơn mà thôi. Vậy thì tỷ muội Quỷ Âm Dương này có phải cũng làm như thế không?

Từ Tử Thanh thở dài. Hắn biết rất rõ ràng, tỷ muội Quỷ Âm Dương có thể giúp hắn quấn lấy ba người Niên Hoằng Trí trong lúc ý thức hắn đần độn nhất, hơn phân nửa là có ý tốt, bản chất hoàn toàn khác với ba người kia. Nhưng hiểu rõ là một chuyện, trong lòng vẫn tránh không được nghi ngờ. Phỏng đoán ác ý như vậy, chẳng sợ là không tự giác sinh ra, Từ Tử Thanh cũng sẽ có chút xấu hổ.

Nhưng không có người nào vì xấu hổ mà có thay đổi. Việc làm của ba người Niên Hoằng Trí, là đả kích rất lớn đối với hắn, cũng khiến cho hắn khi gặp người xa lạ, trong lòng sẽ sinh ra ba phần xa cách phòng bị, muốn quay trở lại tâm trạng trước đây, cũng không được nữa rồi. Trong lòng Từ Tử Thanh bây giờ, tin tưởng nhất chỉ có Vân Liệt và Trọng Hoa thôi.

Từ Tử Thanh thở dài: “Vân huynh có lòng.”

Vân Liệt mặt vẫn lạnh như băng, nói: “Con đường tu tiên trải đầy bụi gai, trong đó cần cẩn thận tâm ma nhất. Tâm tính của ngươi thuần khiết nên ít khi đi lạc lối, nhưng cũng không thể uốn nắn quá tay, một khi tâm ma quấn thân, ngươi rất có thể sẽ chết.”

Từ Tử Thanh yên lặng nghe bạn tốt dạy bảo.

Vân Liệt lại nói: “Giống như ba người Niên Hoằng Trí, tâm ma sinh ra, khiến cho đầu chóng mắt hoa tai ù, cho nên đuổi theo ngươi không bỏ, kết cục chính là như thế này.”

Từ Tử Thanh lại thở dài. Vân Liệt có thể nói là rất hiểu tâm tính của hắn, hắn vì chuyện ba người Niên Hoằng Trí thất vọng hoàn toàn mà khiến tâm chí thay đổi, bạn tốt không ngờ lại nhận ra được, lần nữa nhắc nhở hắn rõ ràng. Vì thế, Từ Tử Thanh im lặng không nói, chờ đợi câu sau.

“Chờ ngươi Trúc cơ, từ Thăng Long Môn bước vào đại thế giới, lại vào Ngũ Lăng tiên môn. Những điều sau đó ngươi thấy được, nghe được, trải qua đều khác với nơi đây, lòng cầu đạo mà không vững chắc thì dễ bị phù hoa che mắt, điều ngươi phải làm chính là lúc nào cũng phải tự tỉnh lại mình, mới có thể yên tĩnh không lo, không bị huyên náo dơ bẩn quấn thân khiến cho mệt mỏi.”

Đây là lời khuyên thẳng thắn, Từ Tử Thanh điều chỉnh vẻ mặt, nghiêm túc trả lời: “Vâng.”

Đại thế giới rộng lớn vô cùng, không biết lớn gấp bao nhiêu lần tiểu thế giới. Từ Tử Thanh trong lòng biết với thân phận con kiến như bây giờ, ở trong tiểu thế giới còn gặp trở ngại khắp nơi, nếu đi đại thế giới, chỉ sợ sẽ gặp phải càng nhiều gian nan, khiến hắn nửa bước cũng khó đi. Vì vậy nhân cơ hội này, bạn tốt không ra tay giúp đỡ, là muốn cho hắn một bài học, khiến hắn có thể tự mình hiểu được đạo lý “Chuyện đời khó lường”.

Hắn cũng biết bạn tốt không phải là muốn hắn vì chuyện này mà khắp nơi phòng bị người khác, không thể tín nhiệm người khác. Nếu cứ như thế, hắn cứ gặp người thì sinh ra nghi ngờ, sẽ dễ dàng sinh ra ác niệm, đi lạc lối, cách xa đạo của bản thân. Đến lúc đó, kết cục của ba người Niên Hoằng Trí chính là kết cục ngày sau của hắn.

Một khi đã biết khó mà đi, Từ Tử Thanh phải nhớ kỹ những nhắc nhở của Vân Liệt, suy ngẫm cẩn thận mọi chuyện. Đến cuối cùng sẽ có một ngày tâm cảnh của hắn tăng lên, thì có thể siêu thoát, làm được chuyện “Làm việc thiện lòng vẫn đề phòng, trừ tà ác vẫn không lơ lỏng”, vừa có thể giữ vững bản tâm, lại có thủ đoạn lôi đình. Tựa như hắn nhìn vào con người Vân Liệt vậy, có sát tính, nhưng không có ma niệm.

Vân Liệt hôm nay nói rất nhiều, đều là những lời cảnh tỉnh đối với Từ Tử Thanh, kéo hắn trở lại đối diện với sự thật. Sau này rất có thể sẽ gặp được thêm nhiều chuyện bàng hoàng khiến lòng người dao động, nhưng chỉ cần Từ Tử Thanh làm đúng nói đúng, từ trong vô số suy nghĩ tìm được một ý nghĩ đúng đắn nhất, mài đạo tâm, kiên định không thay đổi.

Thấy Từ Tử Thanh chìm trong suy nghĩ, Vân Liệt cũng không nói nhiều nữa. Hai người ngồi đối diện nhau, trong phút chốc không khí xung quanh như quay trở lại lúc còn ở bí cảnh, yên tĩnh và ăn ý.

Từ Tử Thanh cũng không suy nghĩ lâu lắm, đan điền lại truyền đến đau đớn do hắn mạnh mẽ áp chế linh lực, kéo hắn từ trong suy nghĩ quay lại hiện thức. Lại nhớ đến Huyền cương cự viên còn ở bên ngoài như hổ rình mồi, Từ Tử Thanh rùng mình, lúc này còn chưa phải lúc nên thoải mái, phải nhanh chóng khôi phục linh lực mới là con đường đúng đắn.

Suy nghĩ kĩ càng, trong lòng hắn vừa động, trong lòng bàn tay bỗng xuất hiện một gốc linh thảo màu xanh lá nhạt. Linh thảo vừa xuất hiện thì một luồng khí ất mộc cực kỳ nồng đậm tràn ngập cả hang động. Gốc linh thảo này có tên là Nguyên mộc thảo, vì động thiên dưới đáy hồ trải qua nhiều năm ngưng kết được ất mộc chi tinh, cho nên linh thảo xung quanh cũng nhận được lợi ích, hút vào một lượng lớn khí ất mộc, dựng dục ra được loại linh thảo này. Trước khi Từ Tử Thanh rời khỏi bí cảnh, cộng thêm bản thân mình là tu sĩ thuộc tính mộc, cho nên hắn đã hái rất nhiều những gốc linh thảo đã trưởng thành này, bỏ vào nhẫn trữ vật.

Nguyên mộc thảo có tác dụng rất lớn với Từ Tử Thanh, ngày thường không bao giờ dùng, bây giờ đến nước này cũng đành phải dùng thôi. Nguyên mộc thảo khác với các loại linh thảo bình thường khác, phẩm chất của nó tuy rằng kém ất mộc chi tinh, nhưng cũng là một loại linh thảo cực tốt bổ sung linh lực cho tu sĩ thuộc tính mộc. Nếu dùng để luyện đan, trong tình huống lò luyện và luyện đan sĩ không gặp phải bất kỳ trở ngại gì thì hoàn toàn có thể luyện ra linh đan cực kỳ xuất sắc. 

Hơn nữa thuộc tính của nó rất ôn hòa, không xung đột với bất kỳ dược liệu luyện đan nào khác, có thể nói là một trong những dược liệu mà luyện đan sĩ khát cầu nhất. Loại linh thảo có rất nhiều tác dụng, chỉ đơn thuần dùng để bổ sung linh lực quả thật là khiến người dậm chân giận dữ, nhưng lúc này không có luyện đan sĩ, càng không có lò luyện đan, lửa luyện đan, Từ Tử Thanh cũng chỉ đành “trâu gặm mẫu đơn” thôi.

Từ Tử Thanh thở sâu, bỏ linh thảo vào trong miệng. Nguyên mộc thảo vừa vào miệng thì đã hóa thành một luồng khí ất mộc cực mạnh chui thẳng qua cổ họng, mùi hương ngọt lành tràn ngập khoang miệng. Linh dịch vừa vào cơ thể, lập tức chảy qua tứ chi trăm hài, tổn thương trên kinh mạch cũng phút chốc khỏi hẳn. Sau khi chữa trị xong kinh mạch, khí ất mộc vẫn còn dư lại, lập tức chảy xuống đan điền, mang đến sức sống tràn đầy mạnh mẽ. Không bao lâu, cơn đau ở đan điền đã biến mất, theo sau đó là cảm giác vui sướng thoải mái ập đến!

Từ Tử Thanh cả kinh, đây là.... ý thức của yêu đằng?

Đó là một luồng cảm xúc rất nhạt, không tán loạn và mơ hồ như trước kia, nhưng vẫn khiến hắn hiểu được nó đang muốn nói gì. Yêu đằng đang kêu gọi hắn.

“Mẫu thân!”

Sau khi nghe được, Từ Tử Thanh ngốc.

Không cảm nhận được lời đáp lại của Từ Tử Thanh, yêu đằng lại lần nữa truyền đến ý thức, lần này còn mang theo chút ủy khuất nữa.

“Mẫu thân....”

Từ Tử Thanh tỉnh lại, hắn nhớ đến trong trận chiến trước yêu đằng đã mọc thêm một dây, chẳng lẽ nói, yêu đằng đã lên cấp? Khó trách có thể dễ dàng áp chế ý thức của hắn, thì ra là vì thực lực đã tăng mạnh hơn. Cẩn thận nghĩ lại thì yêu đằng cũng đến lúc phải lên cấp rồi.

Lúc trước ở nước Thừa Hoàng, Huyết Ma dùng máu của trăm người bày ra đại trận, yêu đằng lại hút sạch toàn bộ sương máu trong đại trận, cũng được no nê một bữa. Sau đó ở Thiểm Yến Lĩnh hút sạch máu của một yêu thú cấp ba, cộng thêm máu của ba tu sĩ Luyện khí tầng bảy, tầng tám.... Và còn cả máu huyết của rất nhiều yêu thú trong bí cảnh mấy năm qua nữa, tính tính, mọc thêm một nhánh dây cũng không phải chuyện kỳ lạ.

May mà Từ Tử Thanh lúc này gặp gian khổ, cũng lên thêm một cấp, nếu không sẽ xảy ra tình cảnh mà Vân Liệt đã cảnh báo trước, bị yêu đằng thường xuyên chiếm lấy ý thức thì nguy. Nhưng nghĩ đi cũng nghĩ lại, nếu không có lần nguy hiểm này, yêu đằng cũng sẽ không lên cấp, hắn cũng không đến mức áp chế không nổi.... Nghĩ vậy, hắn liền cảm nhận được nhân quả tuần hoàn, có chút thú vị.

Nghĩ kỹ càng, trong lòng Từ Tử Thanh cũng thoải mái hơn. Theo sau đó là dở khóc dở cười. Yêu đằng lên cấp biết bày tỏ suy nghĩ của mình, điều này tự nhiên là khiến mọi chuyện dễ dàng hơn trước, nhưng cách nó gọi Từ Tử Thanh, lại khiến người ta khó mà chấp nhận được.

“Mẫu thân....”

Liên tục kêu gọi mà không nhận được hồi đáp, yêu đằng có chút nôn nóng. Từ Tử Thanh lập tức hoàn hồn, truyền đi cảm xúc trấn an.

Kỳ thật yêu đằng bản tính cũng ngoan ngoãn, từ lúc vào đan điền của hắn cũng không có suy nghĩ muốn phản phệ. Chỉ sau chuyện bị áp chế lần này, Từ Tử Thanh mới biết, yêu đằng mặc dù không phản phệ, tính tình cũng ngang trái, một khi để ý thức của nó khống chế, thì hành động không chút cố kỵ, lại vô cùng khát máu. Vì điều này, Từ Tử Thanh mặc kệ như thế nào cũng phải khống chế tốt nó mới được.

Yêu đằng được trấn an, cảm xúc vui sướng lại càng mạnh hơn.

Từ Tử Thanh mặc dù biết rõ tính nó, nhưng tâm trạng vẫn thoải mái hơn một chút. Thị huyết yêu đằng lúc này vẫn còn nhỏ, ý nghĩ đơn giản, giống như trẻ mới sinh, thiên chân vô tà thôi....

Yêu đằng cảm nhận được cơ thể mẹ vui mừng thoải mái, lại nhảy nhót nói: “Mẫu thân, tên, tên!”

Từ Tử Thanh ngẩn ngơ, trước truyền đi một câu: “Đừng gọi mẫu thân.” Rồi hỏi, “Ngươi muốn ta đặt một cái tên cho ngươi ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play