Từ Tử Thanh vừa bỏ chạy, vừa ở trong lòng cười khổ không thôi. Thật đúng là “Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ”, vất vả đối phó xong nhỏ, lập tức lại đến già, thật sự là làm người ta ăn không tiêu mà.

Bây giờ Từ Tử Thanh coi như là người có kiến thức, hắn từ xa đã cảm giác được, khí thế của yêu vượn có thể sánh bằng tu sĩ Trúc cơ, như vậy đoán, đó chẳng phải là yêu thú cấp bốn sao?

Đường đường là một yêu thú cấp bốn lại đuổi theo một tu sĩ Luyện khí tầng tám nho nhỏ như hắn, quả thật rất để mắt đến hắn rồi.... Đầu vai và xương sườn bị thương, khó lắm mới ngừng máu được, bây giờ hắn chạy thục mạng như vậy, lại nứt ra rồi. Tuy nói là rất đau đớn, nhưng Từ Tử Thanh hoàn toàn không tức giận, chỉ oán bản thân không nhìn rõ người nên mới rơi vào tình huống hiểm nghèo như vậy. Nghĩ nghĩ, hắn liền tăng tốc vận chuyển linh lực trong cơ thể, sử dụng độn thuật chạy càng mau hơn,

Trốn, trốn, trốn!

Trong đầu Từ Tử Thanh lúc này chỉ còn lại một từ “trốn”, may mà hiện giờ hắn đang ở trong Thiểm Yến lĩnh, cũng may trong núi có vô số cây cỏ dây leo, nên độn thuật của hắn mới phát huy được hết tác dụng của mình. Nhưng hắn cũng hiểu được, yêu vượn kia đã tìm được phương hướng của hắn, đang không ngừng chạy về phía này! Nếu bị đuổi kịp.... Với tình trạng lúc này của hắn, tuyệt đối không phải là đối thủ của yêu vượn! Nhất định phải tìm chỗ an toàn nghỉ ngơi chữa thương!

Từ Tử Thanh quyết định chủ ý, nhưng linh lực trong cơ thể hắn sớm tiêu hao phân nửa, bây giờ lại liên tục sử dụng độn thuật, đã gần như cạn kiệt. Tốc độ cũng chậm lại rất nhiều. Hắn mệt mỏi, yêu vượn thì tràn đầy sức mạnh, càng ngày càng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Nguy ——

Từ Tử Thanh hung hăng nuốt xuống ngụm máu nghẹn trong họng, trong lòng vừa chuyển, hai tay đã nắm chặt hai viên linh châu. Lúc này hắn nếu còn muốn sống, thì phải tiêu hao với yêu vượn kia, nhìn xem là hắn trước chịu không nổi dừng lại, hay là yêu vượn kia không thể đuổi kịp! Liều mạng!

Từ Tử Thanh phân tâm niệm thành hai, một nửa duy trì mộc độn thuật, một nửa nhanh chóng vận chuyển “Vạn mộc chủng tâm đại pháp” hấp thu linh lực trong linh châu, rồi điên cuồng di chuyển trong kinh mạch, không ngừng bổ lại đan điền đang cạn khô! Lúc này hắn tập trung tinh thần cao độ, cả người càng thêm thanh tỉnh. Đau đớn và mệt mỏi biến mất toàn bộ, chỉ để là đầu óc bình tĩnh và lòng quyết tâm muốn trốn khỏi yêu vượn. Từ Tử Thanh xưa nay tính tình chậm chạp, chưa bao giờ lo lắng hoặc cố gắng nhiều như hôm nay cả, thậm chí cái gì cũng chưa kịp nghĩ, chỉ biết mượn dùng cây cối dây leo xung quanh chạy trốn, càng nhanh càng tốt, càng xa càng tốt!

Linh châu trong hai tay không ngừng tuôn ra linh lực, giống như một dòng sông lớn chảy không ngừng, từ lòng bàn tay hắn rót vào trong cơ thể. Với cường độ hấp thu như bây giờ thì chỉ qua cỡ nửa canh giờ thì bốn viên linh châu đã bị hút sạch linh lực. Sau đó “ba” một tiếng, biến thành bột phấn. Từ Tử Thanh tiếp tục sử dụng độn thuật, trong lòng bàn tay lại xuất hiện thêm bốn viên linh châu.

Không bao lâu sau, lại hút sạch bốn viên linh châu, rồi đổi bốn viên linh châu mới.... Cứ như thế lặp lại, hắn có thể nhận ra được linh châu trong nhẫn trữ vật càng lúc càng ít. Ngoại trừ linh châu ra, linh thảo bổ sung lại linh lực hắn cũng có rất nhiều. Nhưng trong tình huống hiện giờ, hắn căn bản tìm không được chút thời gian dừng lại để cắn nuốt linh thảo....

Cứ như vậy một đuổi một chạy, chớp mắt đã qua một ngày. Từ Tử Thanh không dám dừng lại, yêu vượn kia cũng không chịu buông tha hắn!

Bầu trời tối đen. Yêu vượn giống như người bình thường, ở trong đêm tối không thể nhìn rõ vật thể. Còn tu sĩ thì lại khác, từ lúc bước vào con đường tu tiên thì ban đêm không gì khác ban ngày. Vì thế lúc vào đêm, Từ Tử Thanh chiếm được ưu thế so với yêu vượn.

Tuy rằng yêu vượn không thấy rõ vật thể, nhưng khứu giác lại cực nhạy, nó vẫn như cũ ngửi được mùi huyết mạch của mình, ngay ở phía trước không xa, ở ngay trên người tiên tu! Huyền cương cự viên không ngờ được tu sĩ này lại có thể trốn như vậy, nếu để tu sĩ tiếp tục chạy nữa, chắc chắn nó sẽ mất dấu tu sĩ! Nghĩ nghĩ, nó liền rống một tiếng dài, nhún người bay lên cao!

Nếu không có bóng đêm che giấu thì có thể thấy được, tuy nói yêu vượn bay trên trời, nhưng là vì dưới chân của nó có một luồng gió đen. Luồng gió đen này chính là một trong những thần thông đặc biệt của yêu thú cấp bốn, có tác dụng như ngự phong thuật của tu sĩ vậy. Yêu vượn vừa bay vào không trung, liền hạ quyết tâm, phải tốc chiến tốc thắng. Huyền cương cự viên không chút do dự, mở miệng phun ra một khối không khí! Khối không khí đó giống như một viên đạn lớn, bắn thẳng về phía Từ Tử Thanh đang ẩn nấp.

Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy có gió đang nổi lên sau đầu, có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang tới gần! Hắn vội vàng chuyển hướng, tránh được trong suýt xoát! Khối không khí bắn xuống mặt đất cách chỗ hắn không đến một trượng, nổ mạnh một tiếng, khiến ý thức Từ Tử Thanh rối loạn. Uy lực vụ nổ mạnh đến mặt đất sụp xuống một hố to, gốc cây cổ thụ che giấu Từ Tử Thanh bật cả gốc ra!

Không thể so sánh thần thông này với thần thông chưa ra hồn của Trọng Hoa được, chiêu này là một trong những thần thông đặc biệt chỉ có ở tộc yêu vượn, là từ thượng cổ truyền lại, do huyết mạch kế thừa, mang theo ý tuyệt sát nồng đậm của khí canh kim!

Từ Tử Thanh chỉ cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, lập tức bại lộ trước mặt yêu vượn. Yêu vượn lại phun thêm một khối không khí, Từ Tử Thanh giật mình, linh hoạt xoay một vòng giữa không trung, chớp mắt đã giấu người sau một gốc cây khác, hơi thở lại lần nữa biến mất....

“A——” Trong cơn giận dữ, yêu vượn ôm lấy một cây cổ thụ lớn, dùng sức kéo nó ra!

“Ầm!” Tiếng vang rung trời.

Khác với yêu vượn đang giận điên người, Từ Tử Thanh lúc này rất bất an. Linh châu chỉ còn lại tám viên, nếu dùng xong, cho dù có bóng đêm che chở, yêu vượn cũng có thể dễ dàng bắt được hắn, đến lúc đó, hắn chỉ có một con đường chết mà thôi! Làm sao bây giờ?

Từ Tử Thanh cảm giác cổ họng đặc biệt khô, tham lam của đan điền đối với linh lực cũng gián tiếp ảnh hưởng đến thân thể hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn chỉ sợ không chống đỡ nổi mất. Trong đan điền, pháp quyết vẫn vận chuyển với tốc độ cao. Linh lực thu được từ linh châu căn bản là không kịp củng cố căn bản, thì đã thông qua đan điền và kinh mạch trực tiếp thoát ra ngoài, hóa thành linh lực vận chuyển mộc độn thuật. Hành vi điên cuồng như vậy, không chỉ làm tổn thương kinh mạch, còn khiến cho huyệt khiếu kinh mạch bị va chạm mãnh liệt nữa!

Không có kết cấu, chỉ có bắt buộc.... Từ Tử Thanh tổng cộng còn có sáu con kinh mạch chưa được đả thông hoàn toàn, trong lúc linh lực bất chấp hậu quả va chạm nhiều lần như vậy, bây giờ ai ngờ lại đả thông một kinh mạch nữa! Sát sau đó chính là huyệt khiếu trên một con kinh mạch khác cũng lung lay sắp đổ.... Linh lực lại tiếp tục tiến lên, kinh mạch này cũng đã đả thông hoàn toàn! Luyện khí tầng chín đã thành!

Bởi vì tu vi tăng tiến, vô số linh khí vờn quanh Từ Tử Thanh, linh khí trong thiên địa nhanh chóng chảy vào cơ thể, chui vào trong đan điền của Từ Tử Thanh, cũng chữa trị kinh mạch bị tổn hao của hắn. Những vết thương trên thân thể hắn ở dưới khí ất mộc tung hoành đã nhanh chóng khép lại, thậm chí rất nhanh thì đã tốt hơn một nửa!

Nếu đây là chỗ im lặng an toàn, Từ Tử Thanh nhất định sẽ cực kỳ sung sướng. Nhưng nơi này không phải. Đang trong quá trình chạy trốn mà tiến giai, đây không thể nghi ngờ là tự tiết lộ chỗ trốn của hắn cho con yêu vượn kia!

Từ Tử Thanh cười khổ không ngừng, hắn không thời gian củng cố cảnh giới của mình, bỏ qua cơ hội chữa thương tốt này, liều mạng cho dù thương thế chưa lành, lại lần nữa ẩn nấp hơi thở của mình.

Quả nhiên, ngay lúc hắn vừa bỏ chạy thì chỗ trốn ban nãy của hắn đã bị khối không khí đập trúng, biến thành một mảnh đất khô cằn....

Điều đáng mừng duy nhất chính là, độn mộc thuật mà Luyện khí tầng chín khác nhiều so với Luyện khí tầng tám. Bây giờ tốc độ của Từ Tử Thanh đã nhanh hơn, linh lực trong đan điền cũng tràn đầy, hắn thu lại số linh châu còn lại, mượn bóng đêm che chở, không ngừng chạy trốn.

Dần dần, đã bỏ yêu vượn một đoạn xa. Từ Tử Thanh tìm được cơ hội thở dốc, lúc này hắn bỗng nhiên nhớ đến, mắt yêu vượn không nhìn thấy, nhưng vẫn tìm được tung tích của hắn, có lẽ... là vì trên người hắn có mùi máu?

Hắn lúc trước bị thương nặng, thanh sam đều bị máu nhuộm đỏ....

Nghĩ đến đây, hắn chợt chớp mắt một cái, cởi pháp y ra vứt bỏ. Rồi không dám dừng lại thở một hơi, lập tức hướng một hướng khác dùng mộc độn chạy đi.

Qua không bao lâu, Từ Tử Thanh nhận ra yêu khí và uy áp của Huyền cương cự viên cách mình càng ngày càng xa, trong lòng liền vui vẻ. Đoán đúng rồi!

Nhưng hắn cũng không ngờ rằng lần này là do hắn đánh bậy đánh bạ. Một ít mùi máu trên người Từ Tử Thanh được mộc khí che phủ cũng không rõ ràng như hắn từng nghĩ. Mà thứ khiến cho yêu vượn đuổi theo không bỏ chính là máu huyết của vượn con bị Niên Hoằng Trí hất lên người hắn khi đối chiến với Huyết lân báo. Yêu vượn đã mượn dùng mối liên hệ với huyết mạch mới có thể đuổi theo hắn như hình với bóng.

Thở nhẹ một hơi, nhưng Từ Tử Thanh cũng không dám dừng lại. Hắn lại tiếp tục dùng mộc độn chạy một canh giờ mới dám tiếp một hang động, chui vào nghỉ ngơi.

***

Trong hang động.

Từ Tử Thanh bày cấm chế ra, không có chút sức lực tựa lưng lên vách đá. Bị người đánh lén, thương nặng, mất máu, mạnh mẽ kêu gọi ý chí trở về, ngày chạy đêm chạy, mạnh mẽ áp chế linh lực đang vận chuyển.... Trải qua nhiều chuyện như vậy, Từ Tử Thanh lúc này quả thật là sức cùng lực kiệt.

Mặt khác, vì chạy quá nhanh, hắn cùng Trọng Hoa cũng thất lạc nhau. Lúc này hắn phải nhanh chóng khôi phục, sau đó đi tìm Trọng

Hoa, rời khỏi Thiểm Yến Lĩnh. Từ Tử Thanh cũng không biết khi nào thì yêu vượn tìm được hắn nữa?

Dùng sức xoa xoa lông màu, Từ Tử Thanh trượt từ vách đá xuống, khoanh chân ngồi trên mặt đất. Còn chưa kịp nhập định thì bóng áo trắng bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Là bạn tốt Vân Liệt hồi lâu chưa thấy của hắn.

Dễ tin người khiến cho suýt mất tính mạng, dáng vẻ chật vật.... Phút chốc, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn Vân Liệt. Cũng không muốn Vân Liệt thất vọng về hắn. Nhưng Vân Liệt lại trước hết mở miệng.

“Từ Tử Thanh.” Tiếng nói của y lạnh như băng, là lần đầu tiên y gọi đầy đủ tên hắn.

Từ Tử Thanh ngẩn ra, ngẩng đầu. Vân Liệt mặt vẫn lạnh như băng, trong mắt không chút cảm xúc, không có trách cứ, cũng không có thất vọng.

Từ Tử Thanh lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vẫn có chút ủ rũ:

“Vân huynh, tại hạ hổ thẹn.”

Vân Liệt chớp mắt, phẩy tay áo, ngồi xuống. Từ Tử Thanh thấy một loạt động tác của Vân Liệt, ngược lại cảm thấy an tâm hơn. Lại mở miệng thì thầm nói tiếp.

“Vân huynh, ta không ngờ rằng trên đời này lại có người vô sỉ như vậy, chỉ là gặp một lần, lại chỉ vì một suy đoán mơ hồ mà muốn trảm thảo trừ căn, thậm chí là làm việc đê tiện như lừa gạt —— thấp hèn như vậy, mạng người và đạo lý trong mắt họ trị giá bao nhiêu vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play