Đám người Niên Hoằng Trí lúc trước còn ác ý trêu đùa Từ Tử Thanh, muốn đuổi tận giết tuyệt, đây chính là hại người rốt cuộc lại hại mình, sinh ác niệm thì nhận lấy báo ứng, cho nên ngay cả xác chết đầy đủ cũng không giữ lại được. Con đường tu tiên tốt đẹp cũng hóa thành hư ảo, coi như là thông minh bị thông minh hại.
Từ yêu đằng giao đấu với Nguyễn Nguyên Lượng cho đến khi hút khô toàn bộ ba người, tổng cộng chỉ có mấy phút ngắn ngủi thôi. Quỷ Âm Dương tỷ muội nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, căn bản là không kịp phản ứng. Ba người vẫn còn sống nháy mắt đã hóa thành ba bộ xương khô và lớp da, ba bộ xương rơi trên mặt đất vỡ vụn, khiến người sợ hãi không thôi.
Hai dây huyết đằng rút ra khỏi xác chết, đảo lảo di chuyển trên không.
Lúc này hai tỷ muội bỗng nhiên cảm thấy mình bị nhìn chằm chằm, chỉ một thoáng, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập tới. Chẳng lẽ yêu đằng kia muốn hút máu các nàng sao?
Quỷ Âm Quỷ Dương bắt đầu có chút hối hận ở lại. Các nàng quả là có lòng muốn giúp Từ Tử Thanh, nhưng cũng không nghĩ đưa cả tính mạng mình vào a. Hai người lập tức đề phòng, hai con nhện trên mặt Quỷ Âm Dương động đậy, như muốn phá da chạy ra!
Hai dây yêu đằng không lập tức nhào qua, chúng nó tựa hồ có chút do dự. Một dây quơ quơ tiến tới, giống như muốn nhào qua, nhưng nửa đường bỗng dừng lại, như đang giãy dụa tránh thoát thứ gì đó. Một dây khác lại có kiên nhẫn hơn, co duỗi trước sau không ngừng, cũng không hành động vội vàng.
Tỷ muội Quỷ Âm Dương nhìn nhau, vẫn như trước cảnh giác, nhưng cảm giác quái dị trong lòng càng nồng đậm hơn. Hai dây yêu đằng kia có chuyện gì vậy?
Các nàng lại nhìn về phía thiếu niên thanh sam đẫm máu, thấy hắn vẫn không nhúc nhích, đứng thẳng bất động, nhịn không được nghĩ rằng, chẳng lẽ là bị phản phệ sao?
Huyết đằng nếu sinh ra từ lòng bàn tay Từ Tử Thanh, nói vậy đây là một bản lĩnh của hắn, nhưng bản lĩnh này vô cùng đáng sợ, không dễ dàng mà hàng phục. Các nàng lại hoàn toàn không dự đoán được, thiếu niên ôn hòa lễ phép như vậy, lại còn là người có thuộc tính mộc lương thiện, cư nhiên lại có loại cây yêu dị như vậy, quả thật khiến người người kinh ngạc. Chiêu hút máu người này nếu bị gã đạo mạo nào nhìn thấy, chắc chắn sẽ không quan tâm hắn là người tốt hay không, đều sẽ cho rằng hắn là người ma đạo. Nghĩ nghĩ, hai tỷ muội muốn dùng Dương chu ngăn trở một lúc, nhanh chóng chạy trối chết.
Ngay lúc này, yêu đằng rốt cuộc nhịn không được, lủi nhanh tới phía trước --
Dương chu lập tức thoát ra khỏi mặt Quỷ Dương, nhanh chóng nhào lên ngăn cản yêu đằng!
Bỗng nhiên yêu đằng dừng lại, không tình nguyện thong thả rụt trở về....
Lúc này, một giọng nói trong trẻo dịu dàng vang lên: “Đa tạ hai vị đạo hữu đã ra tay giúp đỡ.”
Hai tỷ muội vội vàng nhìn qua, phát hiện thiếu niên thanh sam đã tỉnh, vẻ mặt ôn hòa nhìn hai nàng.
“Từ Tử Thanh?” Quỷ Dương kêu.
Thiếu niên thanh sam mỉm cười: “Là tại hạ.”
***
Từ Tử Thanh trong lúc nguy cấp, mắt thấy sẽ chết, đã theo bản năng phóng Thị huyết yêu đằng ra. Nhưng lại vì tâm cảnh của hắn đã dao động, lại thêm bản thân trọng thương, khiến cho ý thức khát máu của yêu đằng dung hợp với nỗi tức giận của mình, khiến hắn trong khoảng thời gian ngắn bị ý thức của yêu đằng quấn lấy, áp chế ý thức của hắn.
Bất luận là yêu thú hay tu sĩ dưới Trúc cơ, đều không thể ngăn cản yêu đằng. Kim cương cự viên kia cho dù lợi hại thế nào thì tu vi cũng chỉ tương đương với tu sĩ Luyện khí tầng chín, tự nhiên là dễ dàng bị yêu đằng bắt lấy. Yêu đằng ở nước Thừa Hoàng hút máu hút đến no, sau đó bị đói đến chừng một năm, nay xuất hiện liền như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, vô cùng làm càn. Nó vô cùng vui vẻ hút sạch máu của yêu thú cấp ba, nhưng lại có mấy tên ngu ngốc quấy rầy nó ăn cơm. Huống chi mấy tên đó lại có sát ý với cơ thể mẹ của nó, cho nên Thị huyết yêu đằng càng thêm càn rỡ hơn.
Sát ý đến gần, yêu đằng đang muốn ra tay thì Từ Tử Thanh nghe được tiếng kêu đau đớn của Trọng Hoa nên tỉnh lại. Yêu đằng thấy thế liền không dám động nữa. Sau đó Từ Tử Thanh tức giận ra tay vì Trọng Hoa, tập trung đại lượng linh lực phóng ra, ý thức lại bị yêu đằng áp chế.
Lúc này yêu đằng không có hạn chế nữa, liền hút sạch máu của Nguyễn Nguyên Lượng, sau đó chống lại hai người mang sát ý khác nữa, là Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn. Không phí chút sức lực đã hút hai người này xác khô. Đến đây, “thức ăn” chỉ còn lại hai người nữa thôi.
Yêu đằng hơi khó xử, hai giống cái đó tràn ngập máu huyết, nếu hút khô, có thể giải cơn khát. Nhưng các nàng lại không có ác ý với cơ thể mẹ, thậm chí cơ thể mẹ còn mang lòng cảm kích với hai người nữa. Cho nên ăn, hay là không ăn?
Vì cơ thể mẹ ngủ say, trong lòng yêu đằng tồn tại chút may mắn, không kiềm chế được tham dục của mình, thầm nghĩ hút sạch máu của họ trước khi cơ thể mẹ tỉnh lại, đến lúc đó ván đã đóng thuyền, cơ thể mẹ quá lắm chỉ là tức giận một lúc, lúc đó nó ngoan ngoãn nghe lời là được. Lại không ngờ nó vừa có ý này thì cơ thể mẹ đã tỉnh lại.
Có lẽ là do trong tiềm thức ý thức Từ Tử Thanh vẫn nối liền với ý thức yêu đằng, Thị huyết yêu đằng bắt đầu hút máu ba tên tiểu nhân kia, Từ Tử Thanh đã mơ mơ hồ hồ muốn tỉnh. Tuy rằng vẫn bị ý thức khát máu kia ảnh hưởng, nhưng hắn chỉ là không thể cử động, không phải là không biết gì. Sau khi ba tên đó bị hút khô, Từ Tử Thanh đã dần dần thanh tỉnh, cho đến khi yêu đằng muốn hút máu Quỷ Âm Dương tỷ muội thì hắn giật mình tỉnh lại, không biết tìm đâu ra sức mạnh mạnh mẽ áp chế lại yêu đằng!
Cho nên sắp thấy yêu đằng sẽ đâm vào Quỷ Dương, Từ Tử Thanh lập tức ra lệnh: “Trở về!”
Yêu đằng nghe vậy vẫn có chút chần chờ, lảo đảo không thể quyết định. Từ Tử Thanh nhíu mày. Yêu đằng phát hiện hắn tức giận mới ủy ủy khuất khuất không cam lòng rụt trở về.
***
Từ Tử Thanh nhìn Quỷ Âm Dương tỷ muội, trong đầu xẹt qua ý tưởng, trong tay đã xuất hiện hai túi lá, đưa cho Quỷ Âm Dương tỷ muội: “Tấm lòng cứu giúp của hai vị đạo hữu, Từ Tử Thanh không có gì báo đáp, chỉ có hai gốc linh thảo ngày trước hái được, có thể có chút tác dụng với hai vị. Bây giờ tặng lại cho hai vị đạo hữu, coi như tỏ ý biết ơn.”
Hắn nói xong liền mở túi lá ra, lập tức linh khí nồng đậm trào ra, mang theo một mùi hương ngọt ngạo xa xưa, chậm rãi tản ra bốn phía.
Quỷ Âm Dương tỷ muội còn chưa kịp trả lời thì đã ngửi được mùi của hai gốc linh thảo, cả kinh kêu lên: “Thanh Sương thảo ngàn năm!”
Tỷ muội hai nàng là Thiên Âm thể, lại có thủy linh căn, là lô đỉnh tốt nhất, phẩm chất cao hơn Thiên Âm thể bình thường khác. Mặc dù các nàng từng bị thải bổ qua, nhưng vì có thủy linh căn, nên vẫn có thể tu hành.
Thanh Sương thảo là linh thảo khó gặp, là linh thảo mang thuộc tính quý thủy cực kỳ trân quý, nếu có được nó, cho dù là luyện thành đan hay trực tiếp bỏ vào miệng, đều có thể loại bỏ tạp chất, khiến cho linh lực càng thêm thuần chất. Khó được hơn chính là hai gốc Thanh Sương thảo này không những phẩm chất thượng thừa, tuổi thọ cũng đạt đến ngàn năm!
Quỷ Âm Dương tỷ muội khó nén được khiếp sợ. Hai nàng bất quá là thuận tay giúp đỡ thôi, cho dù hai nàng không ra tay, thì Từ Tử Thanh có gốc cây quỷ dị kia trong tay, không chết được. Nếu lúc này cầm linh thảo, không phải hai nàng đã chiếm tiện nghi lớn rồi sao? Phút chốc, hai nàng cũng không biết nên nhận hay không.
Từ Tử Thanh cũng không nghĩ như vậy, ban nãy đủ loại nguy hiểm, hắn bị yêu đằng chiếm ý thức, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sẽ toi mạng ngay. Hai tỷ muội này không hề có giao tình với hắn, lại chịu vươn tay giúp đỡ, quả là ý tốt khó được. Hắn vừa trải qua tính kế của đám người Niên Hoằng Trí, rồi lại nhìn Quỷ Âm Dương tỷ muội có thanh danh không tốt này, cảm giác rất khác biệt. Thanh Sương thảo này vốn không có tác dụng với Từ Tử Thanh, nhưng nó lại là cơ hội ngàn năm một thuở với Quỷ Âm Dương tỷ muội, một khi đã như vậy, hắn vì sao lại không tặng cho các nàng làm như báo đáp chứ?
Thấy Quỷ Âm Dương tỷ muội do dự, Từ Tử Thanh liền nói: “Hai vị không cần từ chối, nếu hai vị không chịu nhận, chẳng lẽ cho rằng tính mạng của tại hạ quá thấp sao?” Lại cười, “Nếu hai vị chê hai gốc linh thảo này, không ngại nói với tại hạ thứ hai vị muốn, nếu tại hạ làm được, sẽ hết sức đi hoàn thành.”
Quỷ Âm Dương tỷ muội nhìn nhau, trong đầu xẹt qua vài ý tưởng. Thầm nghĩ, Từ Tử Thanh người này quả là tấm lòng hiền hậu, chỉ cần đối xử tốt với hắn một chút, hắn tự nhiên sẽ hồi báo xứng đáng, không phải là hạng người bụng dạ hẹp hòi, tham lam ngoan độc gì. Hai người cũng không từ chối nữa, đã nói đến mức này, nếu vẫn không nhận, chẳng phải là người tham lam không đáy sao! Vì thế liền nhận hai túi lá: “Vậy cảm ơn đạo hữu.”
Quỷ Âm nói: “Từ đạo hữu bị thương không nhẹ, nếu không chê, tỷ muội ta sẽ đưa đạo hữu ra Thiểm Yến lĩnh.”
Quỷ Dương cũng cười: “Mong Từ đạo hữu đừng từ chối.”
Từ Tử Thanh thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía xa, nhanh chóng nói: “Không phải là tại hạ muốn cự tuyệt ý tốt của hai vị, nhưng không biết mấy tên tiểu nhân kia dùng biện pháp gì, khiến cho tộc cự vượn coi tại hạ là kẻ thù phải giết. Kim cương cự viên bị chết thảm, sợ rằng....”
Có thể là vì lúc nãy bị ý thức yêu đằng khống chế, hắn có thể cảm ứng được, chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Quả nhiên, hắn còn chưa nói hết thì từ trong núi rừng nơi phương xa vang lên một tiếng rít gào dữ dội!
Là tiếng vượn kêu!
Quỷ Âm Dương được Từ Tử Thanh tặng Thanh Sương thảo, sao có thể trơ mắt rời đi được, Quỷ Dương nói: “Chu nhi của ta có thể giúp đỡ một chút, Từ đạo hữu....”
Từ Tử Thanh lập tức đánh gãy lời nàng: “Vẫn là chia nhau chạy trốn thôi! Thịnh tình của hai vị đạo hữu, Từ Tử Thanh khắc sâu trong lòng.”
Lúc này hắn không đợi hai tỷ muội trả lời, cơ thể lóe lên một cái thì đã chui vào sâu trong rừng. Chờ Quỷ Âm Dương tỷ muội nhận rõ muốn bắt lấy hành tung của hắn thì đã không còn kịp nữa rồi. Muốn tra xét đuổi theo cũng không tìm được bất cứ dấu vết nào.
Chính lúc này, một cơn cuồng phong mang theo yêu khí quét qua, là con yêu vượn là giận điên kia! Khí thế mạnh mẽ tràn ngập trời đất, khiến cho vạn mộc cúi đầu, các yêu thú thấp hơn cũng quỳ rạp trên mặt đất, hoàn toàn không dám đụng đến cuồng phong kia!
Quỷ Âm Dương tỷ muội cũng không đứng thẳng nổi, đều hoảng sợ không thôi, liền không tìm kiếm Từ Tử Thanh nữa, nhanh chóng dùng độn thuật, trong giây lát đã biến mất vô tung.
Hai tỷ muội vừa rời đi không được giây lát thì một con yêu vượn khổng lồ cao gần năm trượng (16.7m) xuất hiện. Trên đỉnh đầu của nó có một cái sừng màu đen, cả người màu vàng kim, không có sợi lông khác màu nào cả. Bộ lông của nó cũng rất ngắn, dính sát da, thoạt nhìn nó giống như được tạo ra từ một khối vàng lớn, một khối không gì phá vỡ được!
Yêu thú cấp bốn Huyền cương cự viên!
Hai mắt yêu vượn đỏ tươi, quanh thân phát ra uy áp hiển hách, cơ hồ có thể ngưng lại thành vật chất. Ánh mắt đầu tiên của nó nhìn về phía Kim cương cự viên chỉ còn lớp da và xương khô, bước nhanh đến gần, hai tay ôm lấy khung xương, đau đớn kêu to: “Tôn nhi của ta!!!!”
Đối với Huyền cương cự viên mà nói, con Kim cương cự viên cấp ba này là đứa cháu ưu tú nhất, có khả năng trở thành yêu thú cấp bốn nhất trong vô số đứa cháu khác, cũng là đứa cháu mà nó nhận định sẽ trở thành tộc trưởng tộc cự vượn ở Thiểm Yến lĩnh này, quan trọng hơn so với vượn con Viên thập chín không biết rõ tiền đồ kia.
Cho nên vượn con gặp chuyện không may, Huyền cương cự viên cảm ứng được, nhưng để mặc không quan tâm, tùy ý Kim cương cự viên dẫn theo người chạy ra ngoài báo thù. Nhưng chờ đến lúc Kim cượng cự viên gặp chuyện không may, nó mới thật sự đau xót tột cùng, cảm xúc kịch liệt, yêu nguyên tán loạn, suýt nữa thì tẩu hỏa nhập ma!
Sát ý cuồng bạo tận trời tuôn ra, Huyền cương cự viên há to mồm, hít xác chết của Kim cương cự viên vào bụng. Sau đó căm hận nói: “Tôn nhi ngoan, gia gia nhất định sẽ bắt tiên tu kia đền mạng cho cháu!”
Huyền cương cự viên nheo lại mắt, hít một hơi, cẩn thận phân biệt hơi thở, sau đó hướng về một phương hướng phóng đi.
Mà phương hướng kia, chính là hướng Từ Tử Thanh chạy trốn.