Đột nhiên, tiếng gió vang lên, từ trên trời phóng xuống một luồng sáng màu xanh nhạt, đánh về phía phi kiếm, “binh” một tiếng đập cong kiếm phong. Lưỡi kiếm chệch qua, đâm vào đầu vai Từ Tử Thanh, lớp áo ở đầu vai bị xé rách, lộ ra làn da trắng nõn, tiếp theo đó là máu trào ra nhuộm đỏ một vùng da.
Nguyễn Nguyên Lượng cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một con hùng ưng nửa vàng kim nửa đen bóng đang bay vòng trên không, nó mở miệng, phun ra một khối không khí màu xanh nhạt, nhắm ngay Nguyễn Nguyên Lượng!
Nguyễn Nguyên Lượng lập tức né tránh, khối không khí nện xuống mặt đất, tạo ra một hố sâu rộng cỡ nắm tay. Quả là khối không khí lợi hại!
Trong khối không khí ẩn chứa sắc bén, chính là do áp súc sức gió tạo thành, đây chỉ là một tiểu thần thông thôi. Từ Tử Thanh không muốn kéo Trọng Hoa xuống nước, nhưng lại không biết Trọng Hoa với hắn có huyết khế, tâm ý tương thông, sao nó có thể đứng nhìn hắn đi vào chỗ chết chứ? Cho nên Trọng Hoa không để ý tới an nguy, đáp xuống, cứu một mạng của hắn!
Nguyễn Nguyên Lượng quát lớn: “Súc sinh, nhận lấy cái chết này!”
Dứt lời liền phóng phi kiếm ra, phi kiếm biến thành luồng sáng vàng kim, bay lên cao. Gã nhận ra được đây là thú sủng của Từ Tử Thanh, nếu không diệt trừ nó, sẽ là một trở ngại lớn. Gã cũng nhìn thấy hùng ưng này trông thì lợi hại, nhưng yêu khí tán loạn, có thể thấy chưa hình thành yêu đan. Ngay cả yêu thú cấp một cũng không được tính, có thần thông thiên phú thì sao chứ, cũng như tờ giấy mỏng manh mà thôi.
Phi kiếm bay rất nhanh, giống như ngôi sao nhỏ màu vàng kim, đuổi theo hùng ưng không ngừng. Trọng Hoa vỗ mạnh hai cánh, cực lực trốn tránh. Mỗi khi bị phi kiếm xẹt ngang qua đều rơi xuống một cọng lông vũ đen. Nó còn chưa trưởng thành, lông vũ vẫn còn non nớt, bị cắt đứt như vậy khiến nó vô cùng đau đớn!
Nguyễn Nguyên Lượng thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, gã một lòng muốn tính mạng Từ Tử Thanh, tự nhiên là không thủ hạ lưu tình với con thú sủng này rồi! Miệng niệm bí quyết, hai ngón tay dựng lên, khống chế phi kiếm bay phía xa xa. Phi kiếm kia càng bay nhanh hơn, thân kiếm phát ra hào quang, kiếm quang rực rỡ, hóa thành vô số đường sáng bọc đánh bốn phương tám hướng, trông như là muốn hình thành một lồng giam nhốt chết con hùng ưng kia vậy!
Trọng Hoa không muốn bỏ lại Từ Tử Thanh, cho nên không dám bay xa, không bao lâu thì lộ ra sơ hở. Khối gió nó phun ra cũng có hạn, lúc nãy đã dùng toàn lực phát ra hai khối, bây giờ không còn sức sử dụng nữa. Trong phút chốc nguy ngập bốn phía, cuối cùng nó vẫn bị lưới kiếm quang bắt giữ.... Một luồng sáng vàng kim sắc bén đâm qua cánh phải của nó, Trọng Hoa lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể cũng run rẩy, giống như muốn rơi xuống vậy ——
Từ Tử Thanh rơi vào trong hỗn độn, chỉ cảm thấy sát ý từ đan điền dâng lên, chui vào đầu, kêu gào không thôi.
Muốn giết thì giết! Muốn giết thì giết!
Giết! Giết! Giết!
Vô số từ “giết” tràn ngập trong đầu, hắn cảm nhận được trong sát ý mang theo cả thèm khát. Một mùi vị cực kỳ thơm ngon xộc vào mũi, trong veo và ngon ngọt.... Không đủ... Không đủ! Còn muốn hút nhiều thêm nữa!
“Gào gào ——” đột nhiên, một giọng kêu tràn ngập đau đớn truyền đến, to lớn rõ ràng, đâm mạnh vào trong lòng hắn.
Đây là thanh âm gì vậy? Đau đến vậy... Là ai?
Là ai.... Sao lại quen thuộc như vậy chứ....
Có gì đó ấm áp rơi trên mặt, hắn bỗng nhiên tỉnh lại. Là Trọng Hoa!
Trong phút chốc, giữa một biển sát ý hiện ra một tia thanh minh. Từ Tử Thanh bỗng nhiên nhận ra không đúng. Đây không phải là ý nghĩ của hắn, không phải mong muốn của hắn, hắn không có khát máu mãnh liệt như vậy! Vậy thì là ai chứ?
Một khi suy nghĩ trong suốt lại, tâm trí cũng trở về, đồng thời, đau đớn kịch liệt cũng quay lại. Từ Tử Thanh chầm chậm mở to hai mắt vốn phủ đầy sương mù ngây ngốc, nay lần nữa tỏa sáng tỉnh lại. Thứ hắn đang ngửi, đang khát vọng, chính là máu!
Từ Tử Thanh cúi đầu nhìn xuống, trong lòng bàn tay là yêu đằng dài hẹp, đang không ngừng hút máu của Kim cương cự viên đã chết, bên cạnh là Quỷ Âm Dương tỷ muội đang giao chiến với Niên Hoằng Trí, Vương Tuấn, xem ra là muốn giúp đỡ mình. Lúc này hắn mạnh phản ứng, ngẩng đầu lên. Trên bầu trời, một luồng sáng vàng kim sắc bén đang truy đuổi gắt gao Trọng Hoa, cánh của Trọng Hoa bị thương, máu tươi rơi từ trên trời xuống đã khiến Từ Tử Thanh tỉnh lại.
Từ Tử Thanh nhận ra được Trọng Hoa kiên trì không được bao lâu nữa, hắn lấy lại bình tĩnh, nhịn đau nâng ngón tay lên: “Đi!”
Một luồng sáng xanh phá gió bay lên, nhắm thẳng vào không trung, đập mạnh vào thân phi kiếm màu vàng! Phi kiếm bị đánh lệch đi, Trọng Hoa thấy Từ Tử Thanh đã tỉnh, lập tức kéo thân thể bị thương nặng, tập tễnh bay vào sâu trong rừng rậm. Nó bây giờ là trói buộc, điều cần thiết nhất lúc này chính là liếm vết thương của mình.
Từ Tử Thanh thấy Trọng Hoa bay xa, mới thoáng yên tâm. Lúc này hắn nhìn về phía Nguyễn Nguyên Lượng, trong lòng bỗng động. Tức giận lại nhảy vào đầu, thanh tỉnh ban nãy cũng nhanh chóng bị mê muội thay thế, cơ thể Kim cương cự viên chỉ còn lại khung xương, nhanh chóng ngã xuống đất. Yêu đằng hút một lượng máu tươi lúc này cả người đều đỏ, giống như hồng ngọc vậy. Yêu đằng chậm rãi quay lại, ở trước mặt Từ Tử Thanh đong đưa qua lại.
Nguyễn Nguyên Lượng thấy Trọng Hoa đã bay đi, lần nữa thao túng phi kiếm, vọt qua chỗ Từ Tử Thanh. Yêu đằng đột nhiên phóng ra, đánh mạnh về phía phi kiếm, “ba” một tiếng! Trên thân phi kiếm thoáng chốc đã xuất hiện một tầng sáng đỏ, lung lay ngã xuống đất, linh quang ảm đạm. Rõ ràng là phi kiếm bị huyết khí vấy bẩn, linh khí đã tổn hao.
Nguyễn Nguyên Lượng kinh hãi, gã từ từ nhìn về phía Từ Tử Thanh, rồi hoảng sợ mười phần. Lúc này Từ Tử Thanh đang nhìn về phía gã, khí quanh thân cực kỳ quỷ dị, mùi máu tươi bốc lên ngưng thành sương mù máu vờn quanh người hắn, bao lấy bóng thanh sam, hoàn toàn không thấy được sự sống tươi mát nên có ở một tu sĩ thuộc tính mộc như hắn nữa! Nếu nói lúc trước Từ Tử Thanh dịu dàng tuấn nhã, cho người ta cảm giác như gió mùa xuân thổi qua thì Từ Tử Thanh lúc này lại tràn ngập mùi máu tươi và sát khí, khiến người khác hoảng sợ không thôi. Gương mặt hắn trống rỗng, giống như một con rối vậy. Quả thật như là biến thành hai người!
Từ Tử Thanh bây giờ khiến Nguyễn Nguyên Lượng cảm giác đến sợ hãi. Gã nâng tay lên, muốn từ trong túi trữ vật lấy ra một kiện pháp khí mới khiến gã hơi yên tâm hơn. Nhưng gã còn chưa lấy ra thì trước mắt lóe lên một bóng trắng, ngực bỗng lạnh lẽo, lại đau đớn. Nguyễn Nguyên Lượng cúi đầu xuống nhìn, cảm giác giống như lúc nãy Từ Tử Thanh bị người đâm lén từ phía sau, gã lúc nãy cũng bị người ta ngay mặt đâm một cái. Dây leo đỏ như máu đâm xuyên cơ thể gã, cuốn lấy leo lên người gã, hút lấy máu gã. Lực lượng cả người như bị rút hết ra trong phút giây ngắn ngủi, Nguyễn Nguyên Lượng có thể cảm giác được sự sống của mình đang xói mòn nhanh chóng —— theo phút giây bị dây leo đâm vào, sự sống cũng nhanh chóng biến mất.
Linh lực dần dần biến mất.... Thể lực cũng dần dần cạn kiệt.... Gã có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ đang diễn ra, nhưng lại không thể động đậy, ngay cả tay cũng không thể nâng lên. Sau đó, gã rơi vào thế giới đen tối.
Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn đang đối chiến với Quỷ Âm Dương tỷ muội, hai bên cũng không phải kẻ thù gì, nên đều lưu thủ, chỉ là ngăn cản, không phải muốn sống muốn chết. Ngay lúc Niên Hoằng Trí cảm thấy không kiên nhẫn, muốn ra tay nặng hơn, thì bỗng nhiên trong lòng gã sinh ra một loại cảm giác dựng hết cả lông lên. Cảm giác này khiến gã quay đầu lại, sau đó mở to hai mắt, vẻ mặt hoàn toàn không tin.
Quỷ Dương ở đối diện gã thấy vậy cũng tò mò, nghiêng đầu nhìn qua. Vừa thấy, hai người liền không tự giác dừng lại mọi động tác. Chỉ thấy một sợi dây leo nối tiếp lòng bàn tay Từ Tử Thanh với ngực Nguyễn Nguyên Lượng, trong thân dây leo máu tươi lưu động, chảy mãi không ngừng.
Dây leo đó đang hút máu, Từ Tử Thanh lúc này lại hoàn toàn mất đi ý thức. Còn Nguyễn Nguyên Lượng thì nhanh chóng khô gầy, giống như máu trong người đều bị hút hết, chỉ còn lại bộ xương khô!
Ở ngay trong mắt tất cả mọi người, dây leo máu “ba” một tiếng rút ra, có vài giọt máu từ chồi non rơi tí tách xuống đất. Niên Hoằng Trí cảm thấy lạnh lẽo cả người, gã không ngờ trong người Từ Tử Thanh lại có thứ như vậy ký sinh!
Là Từ Tử Thanh khống chế dây leo? Không.... giống như nó đang khống chế Từ Tử Thanh thì đúng hơn!
Lúc này Niên Hoằng Trí nhìn Từ Tử Thanh nhưng nhìn một con quái vật vậy. Trực giác cảnh báo nguy hiểm ong ong vang lên trong đầu gã, gã sao còn muốn lấy mạng Từ Tử Thanh nữa chứ? Nhanh chóng chạy trốn mới là con đường đúng đắn a!
Vì vậy Niên Hoằng Trí hô to: “Nhị đệ, chúng ta đi thôi!” Nói xong liền ném trường đao trong tay xuống.
Vương Tuấn thấy được cảnh tượng khủng bố như vậy cũng hoảng sợ không thôi, quăng phi kiếm ra giao hòa với trường đao của Niên Hoằng Trí, hóa thành ảo ảnh giao long, nhún người nhảy qua. Thân pháp của Niên Hoằng Trí cũng không chậm, nhún người nhảy theo. Nhưng động tác của dây leo mau lại nhanh hơn nhiều!
Chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh sáng đỏ, hai người vừa mới chạm vào đầu giao long thì yêu đằng đã phóng tới trước mặt. Cuống quýt né tránh, Niên Hoằng Trí cũng không dám để làn da mình đụng vào nó, lấy ra một con dao găm vàng đen, hung hăng chém về phía yêu đằng!
“Keng!”
Yêu đằng va chạm với dao găm vàng đen, vang lên tiếng kim loại chạm mạnh vào nhau. Nhưng yêu đằng hoàn toàn không bị thương tổn, ngược lại là con dao găm bị một tầng sáng đỏ bao lấy, rồi giống như phi kiếm ban nãy, linh quang dần dần ảm đạm biến mất. Niên Hoằng
Trí không quan tâm dao găm bị hủy, dùng sức bản thân, lại thêm kỹ xảo được đến qua nhiệm vụ, cùng đấu với yêu đằng.
Vương Tuấn thấy Niên Hoằng Trí bị yêu đằng quấn lấy, có ý muốn chạy trốn. Bọn họ lúc đầu là vì chạy trốn tông chủ Tử Quang tông mới kết thành huynh đệ khác họ, một năm qua cũng gầy dựng chút tình cảm, nhưng chút tình cảm ấy sao bằng được tính mạng bản thân chứ. Lúc này phi kiếm của gã cùng với trường đao của Niên Hoằng Trí hóa thành giao long, gã muốn chạy trốn cũng chỉ có thể ngự phong thôi.
Cắn răng một cái, Vương Tuấn không muốn chờ nữa, quyết tâm bỏ lại giao long. Quanh thân gã xuất hiện gió, muốn hóa thành gió chạy trốn. Nhưng càng làm người ta không dám tưởng tượng chính là, yêu đằng xuất hiện biến hóa mới. Ngay lúc Vương Tuấn muốn chạy trốn, chồi non trên thân yêu đằng đỏ tươi đột nhiên nứt ra —— Chồi non vỡ ra, từ giữa chui ra một dây leo trắng, nhanh chóng kéo dài ra, hình thành một nhánh dây mới!
Nhánh dây mới dùng tốc độ cực nhanh đuổi theo Vương Tuấn, từ phía sau đâm mạnh vào cổ của gã! Vương Tuấn chỉ nghe được tiếng máu đang chuyển động, gã nhìn thấy yêu đằng đang hút máu mình, dây leo tuyết trắng dần dần chuyển hồng rồi đỏ, biến hóa chóng mặt.... Cả người gã lạnh lẽo, hai mắt cũng ảm đạm không ánh sáng.
Vương Tuấn chết, chỉ còn lại Niên Hoằng Trí ngoan cố chống lại yêu đằng. Sau khi hút khô máu Vương Tuấn, nhánh dây mới dài ra đột nhiên quặt lại, từ hướng khác bọc đánh Niên Hoằng Trí.
Niên Hoằng Trí không chỗ trốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn yêu đằng càng ngày càng gần, sau đó “xoát” một tiếng, trói chặt gã! Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, gã cảm giác được ngón tay nắm chặt dao găm của mình thả lỏng, dao găm rơi xuống, yêu đằng ban nãy như đang đùa giỡn gã cũng nhanh chóng đâm vào cơ thể hút máu.…