Từ Tử Thanh theo bản năng né tránh, sau đó chợt nghe một tiếng “phập”, có gì đó đâm vào da thịt, xương sườn lạnh lẽo, và đau đớn nhanh chóng chạy toàn thân. Lúc này nắm đấm của Kim cương cự viên đã đến gần, Từ Tử Thanh bất chấp đau đớn, ở trên không lăn một vòng, thật có thể tránh khỏi. Nhưng một thanh kiếm lại theo bên hông đâm tới, hắn chỉ có thể dùng sức thi triển Mộc hoa chỉ đánh về phía phi kiếm. Chỉ nghe một tiếng “thương” giòn vang vang lên, Từ Tử Thanh mượn dùng thời gian ngăn ngủi mới miễn cưỡng chạy khỏi đòn tấn công đến từ nhiều phía. Chờ đến kho hắn chạy đến một cây cổ thụ lớn, mới dám dùng tay chặn lại xương sườn, máu tươi theo khe hở ngón tay trào ra, đau đến mồ hôi lạnh chạy ròng ròng.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn phân biệt cầm đao và cầm kiếm, đúng là hai người này vừa rồi mới ám toán hắn. Từ Tử Thanh trong lòng lạnh lẽo, lên tiếng chất vấn: “Vì sao hai người lại ...”

Còn chưa nói xong thì Kim cương cự viên đã lần nữa đến trước mặt hắn. Lần này trong tay Kim cương cự viên xuất hiện một thanh trường côn, trên trường côn tỏa ra ánh sáng đen bóng, sát khí bức người. Tay còn lại cầm cương mộc ngàn năm, chính là thanh cương mộc Từ Tử Thanh vì tránh thoát công kích đã bất cẩn đánh rơi. Kim cương cự viên nhận định Từ Tử Thanh là kẻ thù của nó, cũng không quan tâm đến nội chiến giữa tiên tu, ném cương mộc, nâng tay vung trường côn lên, đập xuống đầu Từ Tử Thanh!

Từ Tử Thanh hốt hoảng né tránh, tay phải lật qua, cương mộc lại trở về, sau đó hai tay dùng sức nâng lên, ngăn lại trường côn đang đập xuống!

“Binh binh binh binh —— “

Sức mạnh của Kim cương cự viên lớn cỡ nào chứ, cho dù cương mộc ngàn năm vẫn chưa gãy, nhưng thần lực như núi cao biển rộng kia cũng khiến Từ Tử Thanh chịu không nổi, hai chân dần dần lún xuống. Hắn có lòng muốn tránh thoát, vừa đấu vừa tìm cơ hội, nhưng Kim cương cự viên khí thế kinh người, từng côn từng côn đập xuống không ngừng, giống như bão tố quét qua, khiến hắn không hề có cơ hội trốn thoát. Cương mộc ngàn năm tuy rằng cực cứng rắn, nhưng cũng không phải không thể bẻ gãy. Dưới đòn tấn công kịch liệt như vậy, chỉ qua thêm nửa khắc thì cương mộc sẽ gãy, lúc đó Từ Tử Thanh cũng sẽ biến thành oan hồn dưới thanh trường côn kia!

Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn thấy vậy thì trong lòng vui như bắt được vàng, Kim cương cự viên một lòng giết Từ Tử Thanh, cũng không chú ý đến bọn họ. Chỉ cần Từ Tử Thanh vừa chết, bọn họ có thể ngư ông đắc lợi rồi. Tu vi của Kim cương cự viên tương đương với Luyện khí tầng chín thì sao chứ? Chiến đấu một trận với Từ Tử Thanh đã hao phí sức mạnh, bọn họ hai người tiến vào Luyện khí tầng tám đã lâu, tuyệt không sợ hãi.

Vương Tuấn cười nói: “Từ Tử Thanh, ngươi chắc chắn là chết, ta cũng không muốn ngươi chết cũng không biết vì sao mình chết.”

Niên Hoằng Trí cũng nghĩ như vậy, trong lời nói lộ ra đắc ý:

“Huynh đệ chúng ta cố ý tiếp cận ngươi chính là vì giờ phút này đấy.”

Từ Tử Thanh chịu đựng từng côn cự vượn chém xuống, cực lực mở miệng: “Ta cùng các ngươi... không oán không cừu...”

Niên Hoằng Trí nói: “Ngươi bất quá là không nhớ ra mà thôi. Nếu nhớ ra được, thì chính là tai họa ngầm.”

Vương Tuấn cũng nói: “Trừ cỏ trừ tận gốc, đó mới là thượng sắc. Trách chỉ trách ngươi ở trên biển nhìn thấy huynh đệ chúng ta, lại có thể từ chỗ Doanh ngư chạy thoát.”

Theo lời hai người nói ra, hai mắt Từ Tử Thanh trợn lên, rất nhiều hình ảnh bỗng hiện ra. Hắn đã nhớ! Trên biển, Doanh ngư, Ngạc Kiều Nhiên rơi xuống biển sâu.... Bọn họ chính là mấy tu sĩ trong mười hai tu sĩ đã bỏ rơi Ngạc Kiều Nhiên chạy trốn!

Từ Tử Thanh nhớ Ngạc Kiều Nhiên từng nói mình là con gái của tông chủ Tử Quang tông, chẳng lẽ mấy người này sợ mình chạy đi mật báo, cho nên mới giết mình diệt khẩu?

Lý do này thật đúng là vô lý cùng cực!

Lúc đó bọt biển sóng lớn cao tận trời, Từ Tử Thanh căn bản là không nhìn rõ tướng mạo của những tu sĩ đó, cho nên lúc mới tiếp xúc, hắn cũng không nhớ ra đã gặp qua. Với tình huống như thế thì sao hắn có thể đi mật báo cơ chứ? Huống chi mặc dù hắn cảm thấy những tu sĩ đó làm không đúng, nhưng cũng là mạng người, hắn sao có thể nhẫn tâm đưa họ vào chỗ chết chứ?

Nhưng hắn không có tâm hại người, người lại có ý hại hắn. Chỉ vì một lần gặp nhau kia, đã có thể sinh ra ác niệm như thế! Cho dù tính tình Từ Tử Thanh luôn ôn hòa thiện lương, cũng không khỏi tức giận. Đã trong lòng không thoải mái, Từ Tử Thanh cũng không để ý đến hai người nữa. Hắn không biết rằng trên đời này lại có kẻ giả trang người tốt, vì giết người mà tìm trăm phương ngàn kế. Sự thân thiết thân thiện lúc trước, cùng với chuyện nhiều lần ra tay giúp đỡ, thì ra chỉ là muốn tìm đúng cơ hội ra tay thôi. Hư tình giả ý đến bực này, quả thật khiến người ta buồn nôn!

Chỗ xương sườn máu chảy không ngừng, hai tay Từ Tử Thanh cầm chặt cương mộc, cứng rắn nhận lấy bóng côn triền miên của Kim cương cự viên. Mới chịu một chút thì hắn đã cảm thấy hai tay tê liệt đau nhức, một phần cũng do hắn mất máu quá nhiều mà cả người lạnh như băng. Trong đầu cũng mơ mơ hồ hồ, vốn có vài ý tưởng xuất hiện, nay lại hoàn toàn trống rỗng. Không được, tuyệt đối không thể ngất!

Từ Tử Thanh cắn đầu lưỡi, đau đớn càng mạnh, mới có thể càng thêm thanh tỉnh. Với tình hình bây giờ, nếu có người có thể hấp dẫn chú ý của Kim cương cự viên, hắn có thể chạy khỏi đòn côn của nó. Nhưng bây giờ hắn tứ cố vô thân, chỉ có Trọng Hoa bay vòng vòng trên trời. Nếu hắn muốn hắn có thể gọi nó xuống giúp đỡ. Nhưng Trọng Hoa mới chỉ tu hành, còn chưa thành thục, cũng chưa ngưng tụ yêu đan, chỉ có chút thần thông thiên phú, sao có thể là đối thủ của ác thú này cơ chứ! Vẫn là đừng liên lụy nó thì hơn, phải nghĩ biện pháp khác....

Kim cương cự viên bị tức giận hận thù che mờ mắt, trong đầu chỉ có một mình Từ Tử Thanh, kẻ thù đã giết con nó thôi. Bất quá tên tiên tu này có tu vi chỉ thấp hơn nó nửa cấp, trong khoảng thời gian ngắn không thể lập tức giết chết được! Đáng thương đứa con còn chưa trưởng thành của nó.... Nghĩ đến đây, Kim cương cự viên càng thêm đau đớn, càng nâng trường côn lên cao thêm, cơ hồ dùng hết khí lực toàn thân đập xuống, muốn đập cho tên tiên tu đáng giận này đầu rơi máu chảy!

Tạp! Tạp! Tạp!

Từ Tử Thanh bị chấn đến ngực đau đớn, máu tươi hóa thành một đường máu, từ bên môi nhanh chóng tràn ra, khiến cho thanh sam của hắn nhuộm đỏ tươi, chật vật không chịu nổi. Lúc này trong lòng Từ Tử Thanh bỗng sinh ra một ý buồn chán ầm ĩ, hòa cùng nỗi giận của hắn, biến thành ý muốn sống mãnh liệt! Hắn rõ ràng không làm sai chuyện gì, lại bị tiểu nhân tính kế, hắn sao có thể cam tâm chịu chết chứ!

Ý chí muốn sống mãnh liệt tràn vào đầu, thần trí tựa hồ bắt đến ý tưởng nào đó. Vì sao Kim cương cự viên lại coi hắn như tử địch chứ? Chắc chắn không phải vì Thiết bì cự viên, nếu không thì đêm qua cũng không bình yên như vậy.... Vậy thì, vì cái gì? Từ Tử Thanh lại nhớ đến chuyện Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn tính kế hắn, chẳng lẽ đây cũng là một bước trong chuyện ám toán hắn? Bọn họ lòng dạ hẹp hòi như vậy, lúc trước chắc chắn không rộng rãi suy nghĩ cho Vương Anh Ngộ, là muốn làm gì đó sao?

Trong phút chốc hắn bỗng nhiên nghĩ ra được rất nhiều điều, cũng khiến hắn sáng tỏ rất nhiều chuyện. Hắn thầm nghĩ, Kim cương cự viên tức giận như vậy, tự nhiên là... có liên quan đến hai người kia! Nhưng có liên quan thì sao chứ, Kim cương cự viên tức giận như vậy, tuyệt đối không nghe một tiên tu như hắn nói chuyện.

Vậy thì... Vậy thì....

Chính lúc này, từ đan điền Từ Tử Thanh bỗng sinh ra cảm giác khát máu cực kỳ mãnh liệt. Có cái gì đó quay cuồng trong đan điền, có cái gì đó muốn chui ra từ đầu! Trong đầu bị cơn giận chưa từng có từ trước đến nay chiếm cứ, quanh thân Từ Tử Thanh bỗng tỏa ra hơi thở khát máu kèm theo sát khí cực kỳ quỷ dị, khiến người e ngại. Đây không phải là hơi thở thuộc về Từ Tử Thanh, không hề có chút ôn hòa, tràn đầy đều là khí chất khiến người lo sợ phòng bị ——

Trong lòng bàn tay dính đầy máu của Từ Tử Thanh bỗng mọc lên một chồi non, sau đó chồi non trưởng thành, nhanh chóng kéo dài thân thể, hóa thành một sợi dây leo có đầy đủ lá cành, trắng nõn như ngọc, trong suốt đáng yêu. Dây leo gặp gió lại lớn càng mau, vừa xuất hiện không lâu thì thân dây leo đã cuốn quanh cương mộc, nhanh chóng cuốn lên trường côn, sau đó đột nhiên đâm tới!

Dây leo kia thẳng tắp đâm vào ngực Kim cương cự viên, chỉ thoáng chốc nơi tiếp xúc nhuộm đẫm máu tươi, máu tươi nhanh chóng chảy ngược đến gốc cây, khiến cả dây leo đều đỏ lên. Kim cương cự viên mở to hai mắt, tinh quang trong mắt vượn tràn đầy cừu hận dần dần biến mất, thân thể to lớn của nó cũng dần dần không cử động, trường côn “phanh” một tiếng rơi xuống mặt đất.

***

Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn vốn nhìn xem vui sướng, cũng không ngờ bất chợt xuất hiện biến hóa như vậy. Bọn họ chỉ thấy một sợi dây leo chui ra từ lòng bàn tay Từ Tử Thanh, nhanh chóng đâm vào cơ thể cao lớn của Kim cương cự viên, sau đó cự vượn cường tráng uy vũ kia bỗng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy nhanh chóng khô quắt lại....

Thứ đó đang hút máu! Đó là cái quỷ dị vậy?

Trong lòng Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn bỗng vang lên hai tiếng “lộp bộp”, lúc này bọn họ đã kết cừu oán với Từ Tử Thanh, nếu không thể giết chết hắn, vậy thì hai huynh đệ họ sẽ là người chết! Từ Tử Thanh có tư chất cực tốt, cao hơn bọn họ rất nhiều, nếu cùng một khoảng thời gian tu hành, bọn họ nhất định theo không kịp. Huống chi hắn lại còn có vật quỷ dị kia nữa, quả thật khiến họ ghen tị không thôi. Chuyện này không được để lâu, ra tay thôi!

Hai người không chút do dự, thừa dịp thần chí Từ Tử Thanh còn đang hỗn độn, bọn họ phi thân tới, một đao một kiếm đều nhắm ngay đầu Từ Tử Thanh chém xuống.

Lúc này hai giọng nói thanh thúy vang lên.

“Rất vô sỉ!”

“Rất đê tiện!”

Sau đó hai sợi dây thừng trong suốt lấy tốc độ cực nhanh phóng tới, một cuốn lấy đao, một cuốn lấy kiếm, ngăn cản chúng không cho tập kích Từ Tử Thanh.

Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn quay đầu nhìn lại, là Quỷ Âm Dương tỷ muội đến đây.

Vương Tuấn nói: “Quỷ Âm Dương, các ngươi tội gì gây cản trở chúng ta chứ!”

Sắc mặt của Niên Hoằng Trí cũng kém đến khó coi, lúc quan trọng nhất lại xuất hiện một đôi sát tinh! Nhưng gã cũng biết lúc này không phải lúc đắc tội người khác, cực lực kiềm chế cơn tức: “Chỉ cần hai vị không nhúng tay chuyện này, huynh đệ chúng tôi sau này sẽ có báo đáp.”

Quỷ Âm cười duyên đáp: “Nam nhi trên đời này đều có thể hận, chỉ có người mà các ngươi muốn giết còn có thể nói ra vài câu tiếng người, sao có thể để hắn chết dưới tay tiểu nhân đê tiện các ngươi chứ?”

Quỷ Dương cũng cười tươi nói: “Muốn tỷ muội ta không nhúng tay chuyện này cũng không phải không được, chỉ cần các ngươi cho Chu nhi của ta cắn một miếng, chúng ta sẽ theo ý các ngươi, thế nào?”

Niên Hoằng Trí giận đến khó thở, ai chẳng biết nhện đực cực độc chứ, sao có thể tùy tiện để nó cắn được! Vương Tuấn cũng vô kế khả thi, ai biết Từ Tử Thanh chừng nào thì thanh tỉnh chứ? Đột nhiên, từ xa xa bay đến một người, trong lòng gã lập tức vui mừng: “Tam đệ, mau giết Từ Tử Thanh!”

Lúc này Nguyễn Nguyên Lượng đang đến gần. Thì ra lúc Vương Anh Ngộ rời đi, trên đường ra Thiểm Yến lĩnh liên tục gặp được con thứ và cao thủ bên người. Quỷ Âm Dương tỷ muội gặp họ trước, nghe được lời Vương Anh Ngộ thì trong lòng bỗng động, nhanh chóng đến tìm, còn Nguyễn Nguyên Lượng thì gặp sau, nghe được chuyện này tự nhiên hiểu đây kế của hai huynh trưởng, trong lòng lo lắng cũng chạy đến. Cho nên hai đoàn người đều tới đây.

Nguyễn Nguyên Lượng nghe vậy thì lập tức thả người đánh về phía Từ Tử Thanh. Quỷ Âm Dương tỷ muội biến sắc, muốn tiến đến giúp đỡ, nhưng lại bị Niên Hoằng Trí và Vương Tuấn mỗi người một bên dùng đao kiếm ngăn lại hai nàng. Thoáng chốc, tình thế xoay ngược, Nguyễn Nguyên Lượng nâng phi kiếm đâm tới, kiếm phong lợi hại, kiếm quang lạnh thấu xương, nhắm ngay ngực Từ Tử Thanh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play